Đầu tiên có một tấm màn bi kịch, bộ máy chính quyền xã vì tham ô mà bị bắt hết. Sau đó là một bước chuyển lớn với việc vui là lãnh đạo tỉnh ủy đến bắt tay một nhân vật nhỏ bé hai lần. Điều này làm cả thành phố, huyện đều dồn mắt vào xã Hoàn Thành. Nhưng mới vài ngày trôi qua đột nhiên lại xuất hiện việc chủ tịch xã làm trò đó trong xe rồi chết.
Trên đời đúng là lắm thứ kỳ diệu.
Hòa Quốc Hùng cúi đầu ủ rũ ngồi trong phòng Trịnh Chí Minh. Hắn chỉ có thể thầm than mình đen đủi. Ở trong phòng làm việc của Cố Hồng Quân bị đối phương mắng cho một trận. Ra khỏi phòng đến chỗ Trịnh Chí Minh, nhưng Trịnh Chí Minh lại bị Cố Hồng Quân gọi đi.
– Lão Hòa, cậu làm như thế nào vậy hả. Cậu làm bí thư đảng ủy như thế nào hả? Bộ máy các người sao lại xảy ra chuyện mất mặt như vậy. Cậu nói xem, tôi có thể nói giúp cậu được sao?
Trịnh Chí Minh nhìn Hòa Quốc Hùng mà lắc đầu. Vừa nãy hắn từ chỗ Cố Hồng Quân đi ra. Cố Hồng Quân coi như nắm được nhược điểm của xã Hoàn Thành. Vừa nãy khi mình ở phòng làm việc của Cố Hồng Quân, lãnh đạo trên thị cũng quan tâm gọi điện hỏi việc này. Tên Cố Hồng Quân bị mắng một trận, lãnh đạo thành phố phê bình nghiêm khắc việc kiểm tra cán bộ.
– Trên thành phố rất coi trọng việc xảy ra ở xã Hoàn Thành, yêu cầu xã Hoàn Thành tiến hành kiểm điểm bằng văn bản.
– Phó bí thư, đây là lỗi của tôi. Tôi làm ngài mất mặt.
Hòa Quốc Hùng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
– Lão Hòa, chuyện lần này coi như cả huyện mất mặt. Đây là chuyện gì chứ, chơi gái còn cần như vậy sao?
Trịnh Chí Minh cũng không biết nói như thế nào cho tốt. Sau khi nghe được nguyên nhân cái chết của Hạ Sơn, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu mắng to.
– Con mẹ thằng Hạ Sơn kia chứ. Chơi gái ai không làm, có ai như nó không. Lái xe còn chơi thổi kèn, đúng là làm bậy không thể sống. Như vậy thì tốt rồi, thằng này chết là xong chuyện. Nhưng phía sau còn đủ chuyện đợi trên huyện lau đít giúp mày. Xã Hoàn Thành phải kiểm điểm bằng văn bản, mất mặt xấu hổ? Vì chuyện này mà phải kiểm tra, con mẹ nó chứ, quá thối.
Hòa Quốc Hùng nghe Trịnh Chí Minh nói như vậy, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh Bàng Mẫn dưới thân mình. Trong lòng lại nóng lên, chẳng qua hắn rất nhanh tỉnh táo thầm chửi mình một câu. Bây giờ là lúc nào rồi còn nghĩ đến chuyện này.
– Phó bí thư, bây giờ tôi nên làm như thế nào mới tốt?
Hòa Quốc Hùng hỏi. Trịnh Chí Minh là chỗ dựa cho mình nên Hòa Quốc Hùng không thể giấu, trực tiếp nói ra. Hắn hy vọng Trịnh Chí Minh có thể chỉ điểm một chút.
– Yên tâm. Cậu tuy có trách nhiệm lãnh đạo nhất định, nhưng không phải lỗi của cậu. Đối phương chắc cũng không thể làm quá đáng. Có lẽ xã Hoàn Thành lại chỉnh đốn một lần nữa.
Trịnh Chí Minh bây giờ cũng không thể khẳng định. Cũng may chuyện này do người của Trương Thuận Tường làm ra, muốn đánh thì cũng phải đánh Trương Thuận Tường trước. Trịnh Chí Minh tự hỏi không phải chuyện ở xã Hoàn Thành mà là chuyện trên huyện. Xảy ra chuyện như vậy, Cố Hồng Quân chẳng lẽ bỏ qua sao? Với hiểu biết của Trịnh Chí Minh về Cố Hồng Quân thì chuyện này đối phương nhất định sẽ sinh sự.
– Cậu đi báo cáo với chủ tịch huyện về việc này đi.
Trịnh Chí Minh đoán có lẽ Hòa Quốc Hùng chưa tìm Trương Thuận Tường.
Hòa Quốc Hùng vừa nghe nhắc đến mới nhớ chưa báo cáo với chủ tịch về việc này, vội vàng nói:
– Tôi vẫn chưa đến báo cáo với chủ tịch. Vừa nãy bị mắng đến mê muội, tôi cũng nên đi đến đó báo cáo một chút.
Trịnh Chí Minh thầm lắc đầu. Hòa Quốc Hùng này về năng lực còn có chút vấn đề. Việc này sao có thể bỏ qua chủ tịch huyện.
Sau khi liên lạc với bên chính quyền, Hòa Quốc Hùng đi vào phòng làm việc của chủ tịch huyện Trương Thuận Tường.
Trương Thuận Tường thấy Hòa Quốc Hùng vào cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu xem báo cáo của mình. Khoảng nửa tiếng sau, Trương Thuận Tường mới ngẩng đầu lên nói:
– Nói đi.
Thực ra Trương Thuận Tường đã biết chuyện của Hạ Sơn từ sớm rồi. Trương Thuận Tường thật không ngờ người mình đưa lên làm chủ tịch xã lại làm chuyện mất mặt như vậy. Tuy nói trong huyện cố ý đè việc này xuống nhưng tin tức có lẽ đã sớm truyền lên thành phố.
Làm hắn tức giận nhất là trong mắt Hòa Quốc Hùng và Chu Hồng Thiên căn bản không có chính quyền huyện, báo cáo đều chạy đến Huyện ủy.
Cẩn thận nói toàn bộ quá trình ra, Hòa Quốc Hùng nói:
– Chủ tịch, đây là xã chúng tôi quản lý cán bộ lãnh đạo không đủ. Là bí thư đảng ủy xã, tôi xin kiểm điểm với ngài.
Nén cơn lửa giận trong lòng xuống, Trương Thuận Tường dù như thế nào cũng là liên minh với Trịnh Chí Minh. Hắn biết Hòa Quốc Hùng là người của Trịnh Chí Minh nên không thể làm Trịnh Chí Minh mất mặt.
Nhắm mắt suy nghĩ một chút, Trương Thuận Tường biết Cố Hồng Quân nhất định nhân cơ hội này đả kích uy tín của bên mình, trực tiếp chính là làm ra một tội danh không rõ ràng. Việc này không phải chuyện ở xã nữa mà là trên huyện. Hôm nay hắn phải tăng cường thêm liên minh với Trịnh Chí Minh.
– Tin rằng hành vi của Hạ Sơn chỉ là cá biệt. Xã Hoàn Thành không nên vì việc này mà ảnh hưởng đến công việc.
Nhìn Hòa Quốc Hùng rời đi, Trương Thuận Tường gọi điện cho Trịnh Chí Minh.
– Lão Trịnh, tối nay đến nhà uống rượu?
Nghe thấy Trương Thuận Tường mời, Trịnh Chí Minh biết mục đích hẹn của đối phương với mình, lập tức đáp ứng. Trịnh Chí Minh cũng biết mình và Trương Thuận Tường là hợp sức đấu tranh lại đòn tấn công của Cố Hồng Quân. Chỉ cần hai bên hợp sức thì Cố Hồng Quân cũng không làm được chuyện gì.
Trong phòng làm việc của Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân, Chu Hồng Thiên ngồi trên sô pha nhìn Cố Hồng Quân. Mặc dù cùng Hòa Quốc Hùng lên báo cáo tình huống cái chết của Hạ Sơn với Huyện ủy. Nhưng Chu Hồng Thiên đi dạo một vòng rồi quay lại phòng làm việc của Cố Hồng Quân. Chủ tịch xã đột nhiên chết, hắn hy vọng được Cố Hồng Quân chỉ thị.
– Tình hình trong xã cậu nắm giữ được bao nhiêu?
Cố Hồng Quân đột nhiên nói. Đối với thân tín này của mình, Cố Hồng Quân không nói nhiều mà trực tiếp nói vào trọng tâm.
Cẩn thận suy nghĩ lời Cố Hồng Quân nói, trong lòng Chu Hồng Thiên liền vô cùng kích động. Ý của Cố Hồng Quân rất rõ ràng là muốn đưa Chu Hồng Thiên lên làm chủ tịch xã. Chu Hồng Thiên liền ngồi thẳng lưng, vội vàng nói:
– Bí thư, bây giờ tình hình trong xã là như thế này. Trước kia Đinh Lỗi bên phía đối phương. Tôi và Tiểu Chu tạm thời ở thế yếu. Bây giờ ở trong xã đang là ngang nhau.
– Người của Chương Dương cậu kéo về được bao nhiêu?
Cố Hồng Quân mất hứng. Hắn không ngờ làm lâu như vậy mà Chu Hồng Thiên chưa khống chế được xã Hoàn Thành. Chương Dương là người của mình, mặc dù Chương Dương mất đi nhưng bộ máy mà hắn bồi dưỡng lâu ngày cũng không phải xong hết mà.
Trên đầu Chu Hồng Thiên đầy mồ hôi, nhỏ giọng nói:
– Bí thư, ngài cũng biết mà. Lần này trong xã điều chỉnh rất lớn, lúc ấy bọn chúng hợp sức nên hầu hết người bên dưới đều là của chúng.
Cố Hồng Quân lắc đầu thở dài một tiếng. Lão Chu này. Tình huống này lúc ấy lão Chu đúng là đã báo cáo.
– Lão Chu, Vương Trạch Vinh trong xã là người như thế nào?
Cố Hồng Quân đột nhiên nói.
– Nói như thế nào nhỉ? Người này trước kia không để lộ gì, không ngờ đột nhiên lại có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy. Nên bây giờ tôi cũng không rõ.
Lão Chu cũng không suy nghĩ rõ tại sao Cố Hồng Quân lại đổi đề tài.
Đưa cho Cố Hồng Quân một điếu thuốc, Cố Hồng Quân nói:
– Nghe nói cậu ta đi lại với Hòa Quốc Hùng rất gần.
Chu Hồng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
– Việc này khó nói. Người này tôi cũng biết, làm cùng trong văn phòng ba năm. Hòa Quốc Hùng gặp cậu ta không nhiều. Lần này có lẽ do Hòa Quốc Hùng không có người để dùng nên mới đề bạt. Vương Trạch Vinh khá nhớ ân tình. Có lẽ cậu ta thấy Hòa Quốc Hùng đề bạt mình nên mới đi lại gần. Tôi thấy giữa bọn họ không quá thân thiết.
Cố Hồng Quân nghe đến đây, vẻ mặt liền khôi phục bình thường mà nói:
– Lão Chu, phải chú ý đoàn kết các đồng chí. Vương Trạch Vinh có năng lực. Đến thời gian thì gọi cậu ta lên đây, tôi gặp.
Lão Chu nói khá công bằng. Hắn biết Cố Hồng Quân nghiêng về hướng trọng dụng Vương Trạch Vinh. Nếu như Vương Trạch Vinh thật sự dựa vào Hòa Quốc Hùng thì có lẽ cho dù Vương Trạch Vinh có lực lượng trong tỉnh cũng phải đả kích. Nhưng ngược lại nếu Vương Trạch Vinh không quá thân với Hòa Quốc Hùng, như vậy có thể sử dụng.
Chu Hồng Thiên bây giờ rất mơ hồ. Hắn không rõ suy nghĩ của Cố Hồng Quân. Nói là muốn đẩy mình lên vị trí, lại hẹn gặp Vương Trạch Vinh. Chẳng lẽ bên trong còn có vấn đề gì khác?
Trịnh Chí Minh đúng giờ đến nhà Trương Thuận Tường.
– Lão Trịnh, lần này chuyện của Hạ Sơn làm tôi hơi bị động. Đối phương có lẽ muốn nhân cơ hội mà sinh sự.
Nhấp một ngụm rượu, Trương Thuận Tường nói với Trịnh Chí Minh.
– Việc này đúng là không ngờ. Tên Hạ Sơn kia làm như thế nào vậy hả. Lần trước chúng ta cố đẩy hắn lên, không ngờ mới nhận chức vài ngày đã làm chuyện này. Có lẽ trên thành phố cũng đã biết.
Trịnh Chí Minh thở dài một tiếng.
– Bây giờ không phải vấn đề của xã Hoàn Thành, mà là vấn đề trên huyện. Lão Trịnh, lão quản tổ chức, ở vấn đề nhân sự thì đối phương nhất định sẽ đưa ra ý kiến. Đối phương muốn thu lại địa bàn.
Trịnh Chí Minh mỉm cười. Hắn sao không biết suy nghĩ của Trương Thuận Tường. Hạ Sơn là người của Trương Thuận Tường, lúc ấy kiểm tra cán bộ là do mình phụ trách. Lần này coi như hai người bị mất mặt. Cố Hồng Quân không lợi dụng chuyện này sẽ không còn là Cố Hồng Quân. Ngay sau đó có lẽ có một nhóm người bị liên lụy.
– Ha ha.
Trịnh Chí Minh cụng chén với Trương Thuận Tường, uống một ngụm rồi nói:
– Hắn cũng không dám làm chuyện gì lớn. Cán bộ trong huyện xảy ra vấn đề, trách nhiệm chủ yếu không phải người cầm đầu sao. Hắn có thể tốt hơn sao?
Gật đầu, Trương Thuận Tường nói:
– Việc này chúng ta không thể nhân nhượng, cần chống lại thì phải chống.
Trịnh Chí Minh cười nói:
– Xã Hoàn Thành là xã lớn, cho dù chúng ta không thể nắm giữ cũng không thể làm đối phương tốt.
Xã Hoàn Thành trống ra vị trí chủ tịch xã. Ngoại trừ mấy người ở xã Hoàn Thành nhìn lên, trên huyện cũng có hành động. Rất nhiều trưởng phòng hy vọng mình có thể đến xã Hoàn Thành làm chủ tịch xã. Đây là một xã lớn và giàu. Nếu có thể làm chủ tịch xã thì sẽ tốt hơn nhiều so với làm trưởng phòng trên huyện.
Mạng lưới quan hệ bắt đầu được khởi động, đến nhà nói giúp, điện thoại hỏi thăm, tất cả đều nhằm vào cái vị trí chủ tịch xã kia.