Phải biết rằng từ năm 85, TW đã có quy định con cái phối ngẫu cán bộ tránh kinh doanh.
Trương Khác đi vào nhà, thấy Chỉ Đồng đang đi chân đất xuống lần, vừa dẫm xuống nền nhà thì do dự đứng lại, mắt nhìn mình không chớp, như con thú nhỏ bị hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
Trương Khác ngồi xuống, nhìn vào mắt Chỉ Đồng, nói:
– Chỉ Đồng quên mất anh Tiểu Khác rồi à?
Chỉ Đồng lúc này mới đi tới, một tay túm góc áo Trương Khác, một tay đưa ra nắm lấy ngón tay của mẹ, khuôn mặt non nớt chẳng có lấy nổi một nụ cười, làm người ta đau lòng.
Trương Khác không hiểu tai nạn đó để lại sự sợ hãi trong lòng cô bé như Chỉ Đồng thế nào, góc áo bị Chỉ Đồng nắm chặt lấy cả chiều, tay của Tạ Vãn Tình cũng bị Chỉ Đồng nắm lấy không buông.
Chẳng làm cách nào được, nên buổi chiều Tạ Vãn Tình cùng Thái Phi Quyên thảo luận chuyện công ti, Trương Khác cũng ở bên cạnh nghe.
Tạ Vãn Tình cùng chồng sáng lập ra công ty mậu dịch Hải Dụ ở tỉnh Đông Hải trước khi Từ Học Bình được điều tới làm bí thư chính pháp ủy.
Gia tộc Tạ Vãn Tình ở tỉnh Đông Hải có cơ sở thương nghiệp rất tốt, Cty Hải dụ sớm có được một số thành tích, sau khi Từ Học Bình tới, Từ Chí Minh giao công ty cho Tạ Chiêm là anh họ của Tạ Vãn Tình, cổ phần công ty hoàn toàn đứng tên Tạ Vãn Tình, để tránh chính sách của TW.
Cty Hải Mậu lấy mua bán sang tay là nghiệp vụ chính, lập nên mạng lưới tiêu thụ dày đặc toàn tỉnh, thập niên 90, hệ thống lưu thông hàng hóa hiện đại còn chưa được gây dựng, nhà xưởng phải dựa vào các đại lý, đưa sản phẩm tới thị trường. Mạng lưới tiêu thụ Cty Hải Dụ gây dựng lên trong toàn tỉnh là vốn liếng quan trọng.
Đương nhiên, cơ cấu chi nhánh của mạng lưới kiểu này rất phức tạp, quản lý được nó cần trình độ quản lý và trình độ tài vụ khá cao, Từ Chí Minh quản lý công ty thông qua Tạ Chiêm, làm công ty liên tục để lộ ra rất nhiều vấn đề về quản lý.
Trương Khác nghe cả buổi chiều, biết vấn đề quản lý của Cty Hải Dụ không bình thường, mà là vấn đề lớn uy hiếp nghiêm trọng tới sự sinh tồn.
Ví như tổng bộ công ty chỉ khảo hạch khoản chi trả của chi nhánh phía dưới, đối với chi tiêu lại không khống chế nghiêm ngặt, các hạng chi phí không có một tiêu chuẩn thống nhất.
Trương Khác nhớ lúc mới tới tập đoàn Long Dụ công tác, quản lý tài vụ của nó cũng rất hỗn loạn, mỗi lần y ra ngoài làm việc, trước tiên là tới bến xe mua liền vài tấm vé về xin thanh toán.
Tập đoàn Long Dụ là xí nghiệp lấy sản xuất làm chủ, thi thoảng có vài con sâu như Trương Khác không làm sập được, Cty Hải Dụ có hơn 500 công nhân viên, chủ yếu là nhân viên nghiệp vụ, nếu không có phương thức khống chế tốt tài vụ, mỗi một nhân viên chấm mút chút ít đủ làm Hải Dụ khốn đốn.
Trương Khác hiểu ra vì sao mình chưa từng nghe tới công ty này, vì một công ty quản lý hỗn loạn như thế, dù nền móng có vững tới đâu cũng không thể tồn tại trong thời đại mới được.
Trương Khác và Từ Chí Minh vội vã lướt qua nhau ở Phố Bắc, thậm chí mặt cũng chưa nhìn kỹ, nhưng chỉ liếc nhìn thôi cũng có ấn tượng Từ Chí Minh là phần tử trí thức, Cty Hải Dụ trong tay hắn việc quản lý hẳn không tệ tới mức đó, xem ra là ông anh họ Tạ Chiêm kia của Tạ Vãn Tình có vấn đề rồi.
Lại là thân thích, thân thích khi hút máu mới khiếp.
Người xuất thân từ gia đình trí thức cán bộ cấp cao như Từ Chí Minh và Tạ Vãn Tình con mắt nhìn người không thể quá kém, nếu Tạ Chiêm không có chút trình độ quản lý, Từ Chí Minh đã chẳng giao công ty cho hắn, nhưng tình hình quản lý hỗn loạn tới mức đó làm người ta thật khó tưởng tượng.
Một công ty quản lý hỗn loạn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, không thể có lợi nhuận, công nhân viên phía dưới tất nhiên không có phúc lợi tốt, nhưng với nhân viên quản lý mà nói, lại là cơ hội kiếm chác lớn.
Đằng sau Hải Dụ có Từ Học Bình, ít nhất có thể khiến nó miễn cưỡng duy trì được, ngày nào nó chưa sụp, ngày đó Tạ Chiêm có thể đục khoét.
Trương Khác thấy ông anh họ này Tạ Vãn Tình đúng là ***, nhưng từ trong thảo luận của Thái Phi Quyên và Tạ Vãn Tình, y nghe ra họ tựa hồ không ý thức được sự hiểm ác của Tạ Chiêm, chỉ không ngừng trách móc hắn quản lý kém, lại cố chấp, không chịu nghe ý kiến người khác.
Thái Phi Quyên là bạn học của Từ Chí Minh, xem như nguyên lão của Cty Hải Dụ, khá có kiến thức về quản lý xĩ nghiệp, đề xuất nhiều kiến nghị nhắm vào vấn đề hiện nay của công ty, bảo Tạ Vãn Tình thúc giục Tạ Chiêm chấp hành.
Trương Khác nghe mà thiếu chút nữa phì cười, không nhịn được nói:
– Chị Vãn Tình, em thì thấy vấn đề lớn nhất của Cty Hải Dụ này là ở vị tổng giám đốc đấy.
Thái Phi Quyên thấy Trương Khác đột nhiên nói xen vào như thế, trong lòng không vui, hơi nhíu mày lại, có điều biết y cứu sống Chỉ Đồng, nên nhịn không nói ra những lời khó nghe.
Tạ Vãn Tình biết vai trò của Trương Khác trong vụ án Đinh Hướng Sơn, nên không coi y như thiếu niên bình thường, đương nhiên quan trọng hơn trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trương Khác lao mình ra cứu Chỉ Đồng, để lại trong cô ấn tượng không thể xóa nhòa, ấn tượng này làm Tạ Vãn Tình sinh ra sự tin cậy gần như bản năng với Trương Khác.
Tạ Vãn Tình ngẩng đầu lên hỏi:
– Em nói thế là sao?
Trương Khác đáp:
– Mặc dù em là học sinh cao trung, nhưng nghe hai chị nói chuyện cả buổi chiều, cũng hiểu một chút về vấn đề của Cty Hải Dụ. Ví như nói, bản địa hóa nhân viên nghiệp vụ cơ sở là một hạng mục quản lý rất quan trọng, không chỉ tiết kiệm chi phí công nhiên viên, còn có lợi triển khai nghiệp vụ ở địa phương. Cty Hải Dụ không phân nặng nhẹ, tất cả nhân viên văn phòng đều do tổng công tí phái tới, riêng chi phí công tác ngoại địa phải bù thêm bao nhiêu? Em còn hiểu đạo lý này, sao tổng giám đốc Hải Dụ lại không hiểu?
Thái Phi Quyên ngẩn ra, không ngờ thiếu niên này hiểu chuyện quản lý thực, nhưng chẳng hề coi trọng, hiện giờ đám nhóc con cái gì cũng đọc, chuyện gì cũng biết nửa vời, chẳng có gì mà lạ.
Tạ Vãn Tình nghĩ một lúc, hơi hiểu ra ý của Trương Khác, nhưng không xác định lắm.
Trương Khác đặt Chỉ Đồng dựa vào người mình, tiếp tục nói:
– Em vừa nghe chị Thái nói giám đốc chi nhánh của Cty Hải Dụ nắm quyền lớn, bao gồm mở rộng thị trường, phân phối hàng hóa, tài vụ v..v..v… Đều do giám đốc chi nhánh phụ trách, công ti tiến hành giám sát về sổ sách. Ba em giúp bác Đường tập hợp con số kinh tế của khu huyện phía dưới, lần nào cũng oán trách, nếu tin con số phía dưới đưa lên thì họa có điên. Cty Hải Dụ lấy nghiệp vụ đại lý tiêu thụ làm chủ, em nghĩ có hai điều tổng bộ phải khống chế trong tay, đó là vật tư lưu thông và tài vụ. Nhưng chị Thái lại nói, chi nhánh phía dưới lại có đội xe riêng của mình, có kho hàng riêng của mình, tổng công ty không kiểm soát được lượng tồn kho phía dưới. Thêm vào tài vụ cũng không thuộc tổng bộ giám sát, ở dưới muốn tạo ra con số đẹp thế nào cũng được, lợi ích thực lại chẳng thế đâu, ba em có tâm đắc về việc tạo con số kiểu này, hai chị có thể đi hỏi ba em thử mà xem.
Thái Phi Quyên mặc dù không hài lòng lắm với quản lý hỗn loạn của công ty, nhưng bị một thiếu niên phê bình, trong lòng khó chấp nhận, phản bác:
– Tổng bộ không phải là không giám sát sổ sách phía dưới, chúng tôi có chỉ thị hạn nghạch hồi khoản, cậu có hiểu hồi khoản là gì không?
*** Hồi khoản là tiêu thụ thương phẩm không kết toán ngay mà viết giấy nợ, tới thời hạn mới trả, nhân viên nghiệp vụ mang tiền về gọi là hồi khoản.
Trương Khác liếc cô ta một cái, trông còn có chút sức hút, chưa quá giả, đáp:
– Đương nhiên là hiểu, em nghĩ chỉ cần hồi khoản của văn phòng phía dưới vượt qua tiêu chuẩn nhất định là được thưởng tương ứng.
Thái Phi Quyên lạnh nhạt nói:
– Đương nhiên, phần thưởng cao nhất cho hồi khoản là một vạn.
– Nếu em là giám đốc chi nhánh, muốn được phần thưởng này là quá đơn giản, trước tiên tiền lương của nhân viên em giữ lại không phát, chi phí quảng cáo lên gấp đôi, chi phí quảng cáo sẽ khấu trừ từ hồi khoản phải không, báo giả phí quảng cáo lên, em lại tạm thời giữ phí quảng cáo lại, thương buôn phía dưới chẳng phải nhập hàng từ tay em sao, trước tiên em bảo bọn họ đưa tiền hàng tới. Bằng vào trình độ quản lý tài vụ của Cty Hải Vụ, chị muốn tỉ lệ hồi khoản cao thế nào, em giúp chị làm ra con số đẹp chừng đó, tiếp tới một vạn nguyên chui vào túi.
Trương Khác nhún vai nói như chuyện hiển nhiên.