Hồ Lợi bước đi lặng lẽ trên còn đường độc đạo dẫn đến cuối Nam thôn, gương mặt tươi cười như đang dạo chơi, không chút nào áp lực về trận chiến trước mắt. Hai tên nhóc miệng còn hôi sữa ắt hẳn sẽ không có bao nhiêu bản lãnh.
Hắn thầm nghĩ mình thật là may mắn, không ngờ chúng lại chọn cách mai táng là hỏa thiêu, khiến hắn vô tình lộ ra kế hoạch. Nhưng thật tốt là chẳng những không dọa lui chúng mà còn kích động chúng trả thù, lại dùng Ỷ Thiên Kiếm làm mồi câu. Nếu chúng âm thầm bỏ trốn, hắn ngoài quay về tay trắng cũng không còn cách nào, xem như nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nữa. May mắn nhất phải kể đến Lãng Khách tự nhiên bỗng dưng mất tích, nếu không đừng nói lấy kiếm, ngay tính mạng hắn e rằng cũng khó bảo toàn. Hắn đến đây cơ bản cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng lấy được Ỷ Thiên Kiếm, nhưng nay Lãng Khách không biết ở đâu, khả năng thành công của hắn lại lên đến chín thành. Công lao này không phải bình thường, chắc chắn sẽ được cất nhắc vào nội môn, Vô Thiên Ma Công cũng là chuyện nắm chắc trong tay. Nghĩ đến viễn cảnh tương lại tươi đẹp, hắn hưng phấn đẩy nhanh cước bộ.
……….
Chẳng mấy chốc đã đến bìa rừng, không gian u tối tĩnh mịch, Hồ Lợi trầm ngâm nhìn vào khoảng không, ngưng thần chờ đợi.
Khoảng chừng thời gian một chung trà, hắn bỗng thấy cánh rừng bên phải đột nhiên xuất hiện hai bóng người, chậm chậm bước ra bìa rừng. Cả hai đều vận hắc y, vừa đi vừa chằm chằm nhìn Hồ Lợi, đôi bên đối nhãn, âm thầm đánh giá đối thủ của mình. Trần Bảo quay sang nói gì đó với Trần Nghị, đoạn nhìn về phía Hồ Lợi, ngoắc ngoắc tay, động tác mời gọi.
“Lũ nhóc không biết sống chết.”
Tuy hắn tự biết mình cũng chẳng phải nhân vật gì to tát, nhưng một đệ tử của Vạn Độc Môn, và hai tên nhóc con miệng còn hôi sữa ở một nơi khỉ ho cò gáy, liếc mắt liền có thể nhận ra khác biệt. Nay chúng lại dám có hành động khiêu khích với hắn như vậy, quả là ngại mạng mình quá dài. Hắn cười gằn phóng người lao tới, đồng thời dùng Ngưng.
Hai bóng người, một tên dòng khí lưu động yếu ớt, xem ra mới Ngưng Thần Nhập Khí, một tên không biết sử dụng khí. Không phải Tuyệt, mà là hoàn toàn không biết sử dụng, khí trong người vẫn đang đều đặn thất thoát ra bên ngoài.
“Hừ, châu chấu đá xe.”
Trần Nghị, Trần Bảo nhìn bóng Hồ Lợi đang càng ngày càng đến gần, liếc mắt nhìn nhau, sinh tử thành bại, quyết trong hôm nay. Cả hai từ từ lui vào khu rừng, chia ra hai ngã chạy đi.
Hồ Lợi từ nãy đến giờ vẫn chăm chú quan sát hai anh em, nheo mắt nhìn cánh tay Trần Bảo, có đeo nhẫn, ắt hẳn là nhẫn trữ vật, chắc chắn là tên này. Hắn nhanh chóng xác định mục tiêu, tung người đuổi theo.
…….
Đêm nay, mây đen vần vũ, từ chiều đến giờ, chúng vẫn lặng yên che khuất cả bầu trời, không bay đi, cũng không trút xuống những hạt mưa nặng trĩu. Chúng âm trầm đứng đó, gieo xuống đại địa một màu đen tối khiến màn đêm như đặc quánh lại, khu rừng lúc tối lúc sáng như miệng một con quái vật đang mở lớn, nuốt chững những ai vô tình lọt vào.
Hồ Lợi lặng yên nhìn bốn bề xung quanh, hắn đã mất dấu Trần Bảo. Hai tên nhóc dẫn dụ hắn vào đây, lại hẹn đến giờ này, ắt hẳn suốt đêm chúng đã ngấm ngầm chuẩn bị không ít trò vui, tiết trời âm u càng khiến kế hoạch của bọn chúng trở nên hoàn mỹ. Nhưng tất cả những điều đó không làm hắn mảy may e sợ, hắn bình thản từ từ tiến sâu vào khu rừng. Nở nụ cười lạnh lùng, hắn rút đao, từ năm đầu ngón tay chậm rãi chảy ra 5 tia máu đỏ sậm pha chút ánh tím, theo chuôi đao chảy dần đến lưỡi đao, bao phủ quanh nó, trong đêm đen thân đao ánh lên một sắc đỏ yêu dị.
Hồ Lợi tuy rằng không đặt đối thủ vào mắt, nhưng hắn là người cẩn thận, vẫn quyết định tung ra tất cả bản lãnh của mình.
Đang chầm chậm tiến về phía trước, hắn bỗng cảm nhận hình như khí lưu phía sau có chút dị động, tuy không rõ phát ra từ đâu, nhưng chắc chắn có người đang âm thầm theo dõi hắn.
“Là như vậy sao, lợi dụng màn đêm cùng địa lợi nơi đây, lặng yên bám theo rồi bất ngờ tung một kích tất sát, kế hoạch rất khá, thiên thời địa lợi đều có, nhưng các ngươi quên tính một điều, cảnh giới của chúng ta quá chênh lệch.”
“Là dùng Tuyệt sao, vẫn còn rất non nớt.”
Hắn lạnh lùng cười, rồi giả vờ như không biết, tương kế tựu kế, từ từ chậm rãi di chuyển về mảng rừng rậm rạp hơn, đến một khoảng đất bốn bề là cây cối, cảm nhận đối phương đã tiến đến rất gần, hắn lặng lẽ phóng cảm ứng ra xung quanh, vừa di chuyển vừa tập trung chờ đợi.
Khi mặt trăng lần nữa từ từ khuất dần sau những đám mây, trả lại bóng đêm một sắc màu u tối, từ phía sau lưng gã, sau gốc cây bên trái một bóng người nhảy vụt ra, nhanh chóng áp sát tung nắm đấm thẳng vào đầu hắn, lặng yên không một tiếng động.
– Chờ ngươi đã lâu rồi!
Hắn vừa hét vừa bước nhẹ một bước sang phải tránh thoát nắm đấm đang vung tới, đồng thời xoay một vòng huơ đao phạt ngang.
Trần Bảo thấy phản ứng mau lẹ của Hồ Lợi, biết rằng mình đã sập bẫy, nhưng tốc độ quá nhanh, hắn không kịp thu chiêu, chỉ kịp thời ngồi thụp xuống, vóc người thấp bé giúp hắn tránh thoát một kích chí mạng. Nổi danh trong thôn về sự gan lỳ, hắn không chút e sợ, tiện đà nhanh chóng xoay người quét chân về phía hạ bàn của đôi thủ, Trần Bảo hằng ngày đánh nhau trong thôn đã quen, nên tuy chưa được học Huyền Kỹ một cách bài bản, nhưng động tác hắn vẫn rất lưu loát, chiêu chiêu liên tục.
Hồ Lợi cười gằn nhảy phốc lên tránh chiêu, đồng thời nâng đao dụng lực bổ xuống.
Trần Bảo dụng sức ngồi bật dậy, đồng thời vung quyền đấm thẳng vào thanh đao, dồn sức cả cơ thể.
Bình thủ.
Hồ Lợi tiếp đất nhanh chóng lùi lại xoay đao thủ thế, rồi liếc mắt nhìn thanh đao đã có chút sức mẻ, thầm nghĩ quả là hậu nhân của truyền kỳ, trên người toàn là bảo vật, phen này thật tiện nghi cho hắn. Nghĩ đến đó hắn hắc hắc cười hai tiếng, đoạn tiếp tục vung đao xông tới.
Trần Bảo cũng lảo đảo lùi về sau mấy bước, ổn định thân hình, rồi nhìn bao tay được Trọng Giang cho mượn, có chút đắc ý, cũng nhanh chóng vung quyền bước tới áp sát kẻ thù.
Cứ thế hai người lao vào nhau quần ẩu, từ từ tiến sâu vào khu rừng. Gọi là quần ẩu vì quyền cước Trần Bảo thi triển chỉ là kinh nghiệm đúc kết được từ những lần đánh nhau, không theo một hệ thống nào. Nhưng chính vì lẽ đó trong mắt Hồ Lợi lại trở thành những chiêu số phức tạp, không theo lẽ thường, khiến hắn vô cùng lúng túng, đao pháp sở học không thể phát huy.
Kỳ lạ là dù chênh lệch với nhau một tầng cảnh giới, nhưng tốc độ xuất chiêu của Trần Bảo vô cùng mau lẹ, chiêu đến chiêu đi, so với Hồ Lợi không chút thua kém.
Nhưng càng đánh lâu, sự chênh lệch về cân lực cũng như lượng khí ngày càng rõ ràng, Hồ Lợi cũng đã dần nắm bắt được lộ số của Trần Bảo, chiếm thế thượng phong.
Phất đao đánh bay đường quyền của Trần Bảo, Hồ Lợi bạt đao xông tới, quyết một kích lấy mạng, Trần Bảo bị hất văng, ngã nhào, vội lăn mấy vòng tránh khỏi tầm công kích đồng thời tay nắm một nhúm cát dưới đất quăng vào mặt Hồ Lợi, kịp thời ngăn cản bước tiến của hắn. Đôi tay Trần Bảo giờ đã tê rần vì phản lực, hắn cau mày, biết rằng không thể tiếp tục, vội quay người phóng nhanh vào khu rừng.
– Tiểu tử, còn chạy đi đâu.
Nâng đao đỡ không cho cát bắn vào mắt, Hồ Lợi nhìn bóng Trần Bảo đang lướt đi, căm hận rít qua kẻ răng. Từ nãy giờ một thân công phu không thể thi triển, bị một tên nhãi nhép thấp hơn cả một cảnh giới cầm chân lâu đến vậy, khiến hắn hơi nóng giận, vội vàng đề thân đuổi theo.
Trần Bảo vốn quen thuộc với địa hình, lại lợi dụng trời tối, thoắt ẩn thoắt hiện, trong nhất thời khiến Hồ Lợi không cách nào đuổi kịp, nhưng hắn liên tục vận dụng Ngưng, quan sát khí cơ chuyển động, nên Trần Bảo cũng không thể nào cắt đuôi, thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Hai người cứ thế một chạy một đuổi trong khu rừng. Nhưng lâu dần, Trần Bảo có chút đuối sức, cước bộ trở nên chậm chạp. Liên tục chiến đấu, Huyền Khí cùng Sinh Mệnh tiêu hao quá độ khiến giờ đây cơ thể hắn vô cùng mệt mỏi. Tuy không trúng đòn, nhưng mỗi lần giao chiêu lực phản chấn và lượng khí tiêu hao sẽ rút đi một phần sinh lực khiến cơ thể suy yếu dần, phản ứng chậm chạp, vũ lực phát huy ngày càng kém, cho đến khi chết vì kiệt sức.
Hồ Lợi đuổi càng ngày càng sát, bóng lưng Trần Bảo đã ở ngay tới trước mắt. Bỗng không biết từ đâu một mũi tên lao vút tới, tốc độ mau lẹ, chớp mắt đã đến ngay trước mặt hắn. Hắn hoảng sợ vội cúi đầu xuống tránh né, mũi tên lạnh lẽo bắn xuyên qua búi tóc trên đầu, mái tóc hắn xõa tung, bay tán loạn. Khiếp sợ qua đi, hắn gầm lên phẫn nộ:
– Thằng nhóc khốn kiếp!
Hồ Lợi dù ở trong Vạn Độc Môn thì vẫn được coi là người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, trong tranh đấu chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi. Hôm nay đối phó với một thằng nhóc cảnh giới thua kém mình quá xa lại trở nên chật vật như vậy, đối với hắn là một sự sỉ nhục. Hắn thầm quyết định sẽ cho Trần Bảo nếm mùi huyết độc công tâm, từ từ hành hạ, không thể để tên khốn này chết một cách dễ dàng. Hắn siết chặt thanh đao, cắn răng đuổi theo.
Trần Bảo vẫn vừa chạy vừa kích hoạt bẫy rập hai anh em đã cất công thiết đặt cả buổi tối, nhưng ngoài tạm thời ngăn cản bước chân của Hồ Lợi thì không còn mang đến tác dụng bất ngờ như lúc đầu, có điều cũng đủ khiến hắn không cách nào kéo gần khoảng cách.
Hồ Lợi tức giận vừa đuổi vừa la hét:
– Tiểu tử, ngươi chỉ giỏi chạy thôi sao, không phải muốn tìm ta trả thù sao, hèn nhát như vậy không sợ dưới suối vàng mẹ ngươi sẽ đau lòng sao.
– Ngươi không biết đó thôi, mùi vị của Phệ Độc Trùng, chỉ cần đưa vào cơ thể, nó sẽ từng chút từng chút một gặm nhấm thân thể ngươi, cảm giác đó, thật sự là sống không bằng chết, đáng thương thay, nhất định là ả ta đã vô cùng đau đớn, ha ha ha.
– Ta thắc mắc không biết tại sao Lãng Khách cứ mãi chôn vùi cuộc đời mà bán mạng bảo vệ ả ta. Chắc chắn hai người có gian díu gì đó mới trở nên như vậy. Cũng thật là không đàng hoàng, sao, ngươi có gọi hắn một tiếng cha không, ha ha ha.
Tôn Tiểu Kiều đối với Trần Bảo ơn trọng như núi, có công dưỡng dục. Tuy sau này hắn bỏ ra ở riêng nhưng công ơn ấy hắn mãi không quên. Trọng Giang lại là người hắn kính như thầy, nghe những lời nhục mạ như vậy, còn khó chịu hơn làm đâm hắn một đao. Trần Bảo đã không thể nào nhịn được nữa, bước chân hắn chậm lại, xoay người định vung quyền tấn công. Nhưng trước mắt hắn là một khoảng rừng trống rỗng, không có một ai, hắn giật mình, ngẩng phắt lên, Hồ Lợi không biết từ lúc nào đã bay lên trên đầu hắn, cầm đao chém thẳng xuống, thanh đao rực lên sắc đỏ.
“Trúng kế rồi.”
Né tránh đã không còn kịp, nếu đỡ đòn hắn sẽ phải lâm vào triền đấu, tính mạng ắt bỏ lại nơi này. Trong giây phút sinh tử, Trần Bảo bỗng nhớ tới Tiêu Dao Bộ mà Trần Nghị sử dụng, linh quang lóe lên, hắn nhắm mắt hồi tưởng, tâm thần thả lỏng, phiêu phù bước theo bản năng dẫn dắt.
Ầm…
Thanh huyết đao bổ mạnh xuống để lại trên nền đất một miệng hố sâu hoắm, nồng nặc độc khí. Trần Bảo không hiểu sao vừa vặn tránh thoát một đao trí mạng, đang tiêu sái bước giật lùi về phía sau. Mồ hôi lạnh toát sống lưng, hắn thầm hô may mắn, xoay đầu tiếp tục bỏ chạy như điên.
Hồ Lợi gầm lên, đuổi theo sát nút:
– Như vậy cũng để ngươi thoát, hôm nay không tóm được ngươi, ta liền không mang họ Hồ.
Liên tục có cảm giác thất bại, ngay cả sát chiêu cũng tung ra, hắn trở nên điên cuồng, không còn né tránh những cạm bẫy không biết sẽ xuất hiện lúc nào, mà dũng mãnh lao thẳng vào chúng, dùng đao phá tan mọi chướng ngại. Liên tục truy đuổi và vận dụng đao pháp, hắn cũng đã thấm mệt, có chút hư thoát, nhưng nhìn thấy con mồi đã gần ngay trước mặt, hắn vẫn cố gắng kiên trì đuổi theo, sát ý trong mắt đã ngày càng nồng đậm.
Đúng lúc nãy bỗng dưng hắn cảm giác cạm bẫy xung quanh đã không còn xuất hiện cản trở.
“Thời gian một đêm là có hạn, bẫy rập cũng không thể dùng mãi, xem ra thằng nhóc kia đã dùng hết hậu chước nhưng vẫn không sao thoát khỏi bàn tay mình, tử kỳ của hắn đã đến.”
Thầm nghĩ trong lòng, Hồ Lợi hưng phấn đẩy nhanh tốc độ.
Thiếu sự trợ giúp của cạm bẫy, Trần Bảo trông có chút hoảng sợ, bước chân cũng trở nên hỗn loạn hơn, Trần Bảo vừa chạy vừa ngoái nhìn lại phía sau, khoảng cách với Hồ Lợi đang ngày càng rút ngắn.
Bỗng đang chạy, Trần Bảo chợt ngã nhào về phía trước, dưới chân là một nhánh rễ của cây cổ thụ kế bên đang trồi lên mặt đất.
Thấy Trần Bảo hoảng loạn vấp ngã, Hồ Lợi dậm mạnh chân phóng người bay tới:
– Haha, trời cũng giúp ta! Tiểu tử, chết!
Vừa nói tay vừa giơ cao thanh đao, vận khí sẵn sàng bổ xuống.
Ngay khi đó, một bóng người lặng yên không một tiếng động từ trên cổ thụ thả mình xuống ngay sau lưng Hồ Lợi. Dùng Tuyệt.
“Theo dõi có thể bị ngươi phát hiện, vậy núp mình một chỗ chờ ngươi đưa mạng tới thì sao.”
Trần Bảo đang vấp té cũng bất ngờ xoay người lại nhìn hắn, nhe răng cười đắc ý.
“Ngươi đoán đúng, chúng ta muốn một kích chí mạng, nhưng không phải khi nãy, mà là bây giờ.”
Nhìn Trần Bảo đang nở nụ cười của người chiến thắng, Hồ Lợi chột dạ, thầm nghĩ có chuyện không tốt. Bỗng hắn cảm nhận từ phía sau lưng một luồng khí khủng bố đang dần tích tụ, trong giây phút này, hắn đã hiểu ra tất cả.
Chỉ có một tên dùng Triền, là để đánh lừa hắn đối thủ nguy hiểm chỉ có một. Dùng Tuyệt không cao, là để hắn khinh địch, lơ là cảnh giác, yên tâm dù có trá hắn vẫn có thể phát hiện. Cạm bẫy trong rừng, là để hắn nghĩ rằng chúng đã dùng tới lá bài cuối cùng, vừa tấn công hắn vừa là hậu chiêu để tẩu thoát. Đêm nay, từng bước từng bước đều là cạm bẫy dẫn dụ hắn tới đây, tự chui đầu vào lưới, tất cả đều là kế hoạch cho một kích trí mạng này, đây, mới chân chính là sát chiêu cuối cùng.
Trần Nghị đưa tay trái lên trước, năm ngón tay xòe ra, tay phải kéo về ngang ngực, lưỡi đao chỉ thẳng, nhắm chuẩn mục tiêu. Hắn điều động Huyền Khí chạy theo mạch lộ của Lưu Tinh Phá, tạo ra một luồng khí xoắn ốc với tốc độ như thiểm điện từ kinh mạch truyền vào cánh tay, sẵn sàng bộc phát. Một chiêu này hắn tích tụ đã lâu. Một chiêu này bao gồm tất cả bi hờn và căm phẫn. Một chiêu này, là tất cả những gì hắn có.
Hồ Lợi gai buốt sống lưng, cảm nhận rất rõ tử thần đang ngày môt đến gần, nhưng thân đang giữa lưng chừng không, muốn tránh né hay quay lại đỡ đòn đều đã không còn kịp. Là người tâm ngoan thủ lạc, hắn vươn cánh tay còn lại chộp cổ áo Trần Bảo, kéo sát về phía mình.
Trần Nghị nhíu mày, hắn biết uy lực của Lưu Tinh Phá, trả thù quan trọng nhưng tính mạng huynh đệ còn quan trọng hơn. Hắn dậm chân vào thân cây bay tới, mũi đao hơi chếch xuống, nhắm vào cánh tay cầm đao của Hồ Lợi bắn đi như đạn pháo.
Trần Nghị, xuất chiêu.
Ầmmmm…
Mũi đao cắm xuyên qua vai Hồ Lợi khiến hắn hét lên đau đớn, cánh tay từ bả vai cho đến bắp tay nổ tung, máu tươi như một bông hoa đang nở bắn tung ra khắp nơi.
Trần Bảo cũng không bỏ qua cơ hội, ngước đầu lên đoạn húc mạnh vào mặt Hồ Lợi.
Rầmmmm…
Hồ Lợi trúng đòn bật ngửa ra sau, cảm giác trống rỗng nơi vai cho hắn biết cánh tay của hắn đã không còn. Không có thời gian để ý đến cơn đau, biết rằng đang trong tình huống nguy cấp, hắn cố gắng bộc phát hết lượng khí còn trong cơ thể, hất văng Trần Nghị và Trần Bảo ra xa.
Rơi xuống đất, đầu óc choáng váng vì va đập, nhưng hắn bất chấp tất cả, liền nhắm một hướng phóng đi.
“Không ngờ hai thằng oắt con lại có thể ép ta đến tình cảnh như thế này.”
Hắn đã trọng thương không còn sức tái chiến, điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng cắt đuôi sau đó chữa thương, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt. Mạng hai tên nhóc này, hắn nhất định lấy rồi. Khi nãy cánh tay hắn phát nổ, máu tươi bắn ra dính vào người chúng không ít. Trong máu của hắn chứa toàn là độc tố, chỉ cần trốn thoát được, đợi khi độc chất phát tác hắn sẽ ung dung quay về, sát nhân, đoạt kiếm.
Bật người đứng dậy, Trần Nghị và Trần Bảo nhìn nhau. Rồi cũng nhanh chóng lao người đuổi theo.
Cứ thế ba người trước sau truy đuổi nhau trong rừng, nhưng vị trí con mồi với thợ săn đã hoàn toàn thay đổi.