Quần Long Tranh Bá

Chương 23: Có vấn đề


Bóng oán linh gào thét lao nhanh về cửa cốc, tuy oán linh cấp ba chưa khai mở linh trí, nhưng chúng đều biết được mục tiêu của mình là gì. Tám người Lục Lâm Minh liên tục di chuyển giữ vững trận thế, có điều Liệt Kim Tiễn thời gian tích lực không ngắn, với tốc độ này chưa kịp phóng tám tiễn thì oán linh đã lọt vào trong cốc. Lúc đó, sẽ là một hồi tàn sát.

Bỗng ngay trong lúc hán tử râu rậm đang cau mày tìm kiếm đối sách, khi bóng oán linh chỉ còn chút nữa là tiến vào thông đạo dẫn đến cốc khẩu thì một ánh đao nhanh như chớp đâm vụt tới.

Người đến, Trần Nghị.

Oán linh hoảng sợ giật lùi lại, kịp thời tránh thoát tập kích bất ngờ. Nó đưa đôi mắt đỏ rực khát máu nhìn sang Trần Nghị đang thu đao thủ thế.

Nhân loại yếu ớt cũng dám làm ta giật mình hoảng sợ? Oán linh tức giận gào thét, nâng thủ đao chém tới. Trần Nghị hai tay nâng đao đón đỡ.

Bàn Thạch đao.

Ầm…

Hai chân Trần Nghị trượt dài tạo thành hai rãnh sâu trên nền đất. Một bước, hai bước, ba bước, hắn ngừng lại.

Chênh lệch một cảnh giới, cản phá, thành công.

Oán linh ngây ngốc đưa mắt nhìn Trần Nghị, nó như nghi hoặc không hiểu nổi sao nhân loại yếu ớt này lại có thể đứng vững bình yên trước công kích của mình.

Không bỏ qua cơ hội khó có, Bát Môn Liệt Kim Tiễn như mũi tên xé gió bay vụt tới.

Ầm…

Thiết thương xuyên thủng bả vai oán linh phá nát một bên thân khiến nó gào thét lùi lại.

– Tiểu huynh đệ, làm tốt lắm! Hai thương nữa, cố gắng giữ vững.

Hán tử râu rậm mừng rỡ hét lớn.

Oán linh lúc này trọng thương đã có phần hoảng sợ, vội vàng phóng về một hướng khác ý đồ lướt qua Trần Nghị, xem ra vật đang kêu gọi nó có sức hút rất lớn khiến nó không màng đến an nguy của mình.

Trần Nghị sao có thể để nó được như ý nguyện, chuyển thân đuổi sát theo không bỏ. Đôi bên liên tục giao chiêu. Oán linh trọng thương sức mạnh đã giảm đi đáng kể nên áp lực mang đến cho Trần Nghị không còn như lúc đầu khiến hắn cũng không phải quá cố sức.

Ầm…

Lại một thương nữa xuyên qua phần thân dưới oán linh khiến nó gào lên thảm thiết, nhưng trong mắt ngoài hung lệ chỉ có sự hung lệ, hoàn toàn không có ý định lùi bước. Trần Nghị nâng đao ngang tầm mắt, hắn ý định tự mình kết thúc cuộc chiến này.

Bỗng nhiên từ sâu trong sơn cốc vang lên tiếng huyên náo, Trần Nghị giật mình quay lại chỉ thấy bầu trời phía đó nhuộm rực sắc đỏ. Đản Tử kinh hãi hét lên:

– Nguy rồi, bên trong có oán linh xuất hiện.

Hán tử râu rậm thét lớn:

– Tiểu huynh đệ, mau đi cứu người!

Trần Nghị lo lắng trả lời:

– Vậy nơi này?

Hán Tử râu rậm quyết tuyệt nói:

– Ta tự có cách, đi mau.

Nói rồi gầm vang đồng thời rời bỏ trận hình, bước mạnh từng bước về phía oán linh cùng Trần Nghị. Theo bước chân ngày một gần, ngày một nặng nề, cơ thể của hắn từ từ trở nên ngày càng to lớn, chẳng mấy chốc đã cao hơn bình thường hai tấc, cơ bắp nổi vồng lên, gân xanh lộ rõ, đôi mắt cũng biến thành đỏ rực đầy tơ máu.

Cự Linh Thần Thuật.

Huỵch…

Hán tử râu rậm đấm mạnh vào oán linh trước mặt khiến nó đau đớn lùi lại, đoạn quát lớn:

– Đi ngay!

Trần Nghị nhìn ánh mắt lo lắng của bảy người Lục Lâm nhân còn lại, cũng biết rõ những bí thuật thế này sẽ phải trả cái giá không nhỏ, nhưng đây không phải là lúc dây dưa vô ích, hắn liếc sâu hán tử râu rậm đồng thời phóng như bay vào nội cốc.

………

Trần Bảo cuộn người lại, dùng hai tay hai chân che chắn toàn thân, đón đỡ một kích cực mạnh của oán linh đánh tới.

Rầm…

Lực đạo mạnh mẽ đánh hắn bay vụt ra xa, tông thẳng vào đám người đáng sợ hãi tụ lại với nhau quanh xe ngựa của chủ nhân thương đoàn.

Trần Bảo gượng dậy, nhổ đi ngụm máu vừa trào lên trong ngực, đây là lần đầu tiên chàng thanh niên thôn Đôn bước ra giang hồ, cũng là lần đầu tiên bị thương thổ huyết, nhưng trong ánh mắt chỉ có sự kiên nghị. Hắn đứng thẳng người, thủ thế đoạn lao lên không sợ hãi, hắn là kẻ duy nhất tu luyện trong đoàn người, đây là trách nhiệm của hắn. Đản Tử cùng Mạnh Tự Cường đang cầm Đả Hồn Tiên do Đản Tử chuẩn bị trước lúc lên đường chống đỡ hai mặt còn lại, hắn phải cố thủ vững ở đây chờ tiếp viện.

Oán linh nhìn Trần Bảo như nhìn một con kiến, nó từ từ tiến lại gần đồng thời há miệng gào thét, ánh trăng đỏ máu như thực chất ồ ạt hội tụ vào miệng của nó. Đôi mắt oán linh lóe lên một tia ác độc rồi khè mạnh, từ miệng nó một làn khói đỏ sậm phóng nhanh tới Trần Bảo.

Oán linh cấp ba, xem ra so với con ngoài cửa cốc lợi hại hơn không ít. Nhìn làn khói đó đã biết không phải thứ gì tốt, Trần Bảo chân đạp Tiêu Dao Bộ nhanh chóng vòng qua né tránh, bãi cỏ hắn đứng như băng hàn gặp lửa nóng, nhanh chóng tan chảy lõm thành một hố sâu. Không kịp khiếp sợ hắn dậm mạnh chân phóng nhanh tới, với công kích dạng này không thể để oán linh tiến thêm được nữa.

Oán linh cũng trừng mắt bay đến, tay nâng cao thủ đao. Mười bước… Năm bước… Một bước… Oán linh nhe hàm răng dữ tợn, cong tay chém mạnh.

Trần Bảo không chút hoảng sợ ngã người về phía sau tránh thoát đao thế, thuận đà hai đầu gối trượt dài xuống đất lướt qua phần thân dưới oán linh chỉ là một đoàn mây khói.

Thời cơ đã đến, Trần Bảo lập tức chống mạnh chân bật nảy người bay ngược lại. Trước mắt là phía sau lưng oán linh không kịp quay về phòng thủ. Trần Bảo thu tay, dồn hết lượng khí mình có thể kiểm soát vào đầu quyền, đấm mạnh.

Bình…

Oán linh loạng choạng tiến tới vài bước, đoạn xoay mạnh lại nhe răng nhìn Trần Bảo cười dữ tợn. Chênh lệch hai tầng cảnh giới khiến dù cố gắng hết sức hắn vẫn không gây được sát thương nào đáng kể đến oán linh, Trần Bảo chưa học được tuyệt chiêu nào có tính bộc phát mạnh.

Oán linh gầm gừ nhìn Trần Bảo, nhưng cuối cùng lại phớt lờ quay đi tiếp tục tiến về phía trước, xem ra đối với nó mục tiêu trước mặt quan trọng hơn tên nhân loại yếu ớt này.

“Không ổn”. Trần Bảo thầm nghĩ liền vội vàng phóng nhanh đuổi theo, nhanh chóng vượt qua chặn lại, tiện tay nhặt một hòn đá ném mạnh vào cái bóng to lớn trước mặt:

– Ê, đồ khốn, đối thủ của ngươi là ta.

Như bị chọc giận thật sự, gương mặt oán linh hiện lên sự tàn ác vốn có, nghiến răng phóng tới. Trần Bảo hạ tấn theo thủ thế Thiết Bát Thủ, ánh mắt lóe lên sự quyết tuyệt, phía sau là thường dân yếu ớt, hắn không thể lùi lại.

– Tất cả tản ra!

Bỗng lúc này Trần Bảo nghe tiếng hét lớn, quay sang đã thấy Trần Nghị cầm đao bay người tới đâm thẳng vào bóng oán linh.

Oán linh giật lùi lại tránh thoát, Trần Nghị quay sang thủ thế cũng bước lùi về phía Trần Bảo. Trần Bảo tiến tới đứng cạnh Trần Nghị:

– Tên này có thể phun khói độc từ xa, cẩn thận một chút.

Trần Nghị gật đầu tỏ ý đã biết. Đoạn quay về phía sau. Đoàn người đang sợ hãi vẫn tụ lại một chỗ, hắn tiến tới, gằn giọng:

– Ta nói, tản ra. Ai không đi, chết.

Nói đoạn cầm đao chém thẳng vào cổ thớt mã gần đó khiến máu tuôn xối xả. Đoàn người giật mình kinh hãi, biết rằng hắn không nói đùa, tuy sợ hãi oán linh, nhưng so với cái chết trước mắt thì lại đáng sợ hơn, nên tất cả cắn răng lần lượt chia ra bỏ chạy.

Oán linh đang chăm chú nhìn Trần Bảo chợt gào lên, đoạn lia mắt về mã phu đánh xe cho chủ thương đoàn, gào thét phóng tới. Oán linh từ hai mặt khác cũng có cử động tương tự. Trần Bảo, Trần Nghị, Mạnh Tự Cường cùng Đản Tử liền đuổi theo sau chúng, bốn người không hẹn mà cùng tụ lại với nhau.

Mạnh Tự Cường bả vai rướm máu hiện rõ vết cào, xem ra cũng đã trải qua khổ chiến, hắn nhìn Trần Nghị quan tâm hỏi:

– Bên ngoài sao rồi.

Trần Nghị liếc vết thương trên vai Mạnh Tự Cường, hơi trầm ngâm:

– Có thể an tâm – đoạn nhìn về mã phu đang chạy phía trước, nhỏ tiếng nói – Mọi người chậm thôi, việc hôm nay xem ra không bình thường. Tên phía trước, e rằng có vấn đề.

Đản Tử cười cười không nói. Trần Bảo, Mạnh Tự Cường ngẩn ra, rồi lập tức gật đầu quay sang hỏi:

– Vậy bây giờ nên làm thế nào?

Trần Nghị âm trầm:

– Phải quan sát thêm – Đoạn nhìn Đản Tử thâm ý nói – Nhìn nhau hành sự.

Bốn người sau đó liền tăng tốc độ đuổi theo.

Lang Bộ số 251 sầu mi khổ kiếm, nhiệm vụ lần này tưởng rằng đơn giản, không ngờ cuối cùng lại gặp cảnh phiền toái này, không ngờ vật đó lại có sức hút đối với oán linh như vậy, lại còn là cấp ba. Nếu biết trước thà rằng hưng sư động chúng áp tải nó về tổng bộ có lẽ còn an toàn hơn bây giờ. Nếu hiện tại hiển lộ thân thủ bại lộ thân phận Dã Thú Minh e rằng vật đó khó giữ, tính mạng khó toàn. Hơn nữa cũng không đấu lại oán linh cấp ba sắp hóa hình này, tiến thoái lưỡng nan.

Đã đến cuối sơn cốc, trước mặt là vách núi, sau lưng là oán linh, tình thế đã nguy cấp. Đang phân vân không biết nên làm gì thì bọn Trần Nghị đuổi tới, hắn mừng thầm vội hét lên:

– Cứu mạng a!

Bốn người liền tỏa ra xung quanh hắn chống đỡ oán linh lúc này cũng đã tới nơi bắt đầu công kích, cũng đồng thời dẫn dụ chúng vây chặt xung quanh gã mã phu.

Mục tiêu của oán linh cấp ba đương nhiên là mã phu ấy, điên cuồng công kích, Trần Nghị dù có Bàn Thạch đao cũng rất gian nan đón đỡ, nhóm người bị oán linh đánh lùi dần, từ từ tiến sát đến vách núi.

Trần Nghị thở hổn hển nói:

– Tiểu ca, ngươi mang vật gì mà lại kích thích ác tính của chúng như vậy, mau mau vứt đi, chúng ta chia ra chạy kéo dài thời gian đợi Tiêu đội đến cứu viện.

Mã phu giật mình:

– Hả, làm gì có vật gì chứ.

Trần Nghị lại chống đỡ một kích đầy uy lực của oán linh khiến hắn ngã người té nhào. Nhanh chóng bật người đứng dậy, hắn cười khổ:

– Nếu vậy ta cũng chỉ còn cách bỏ chạy mà thôi, chúng quá mạnh, huynh tự xử lý cho tốt – Nói đoạn dậm chân toang bước đi.

Lang bộ 251 hốt hoảng ngăn hắn lại, đoạn gãi đầu ngẫm nghĩ:

– Ta chỉ là một mã phu, làm sao có vật quý giá gì – rồi như nhớ ra một điều gì đó, hắn bật thốt – A, chỉ là dạo gần đây vô tình có nhặt được một quả trứng, ta định đem về làm quà tặng cho con gái, không lẽ là nó.

Trần Nghị kéo tay hắn nhảy qua một bên né tránh thủ đao của oán linh, tỏ ra không quan tâm:

– Không cần biết là gì, mau vứt cho chúng, ta chỉ còn chống đỡ được một lúc nữa thôi.

Mã Phu chần chờ như có điều khó xử, nhỏ tiếng nói:

– Không được a, đây là quà cho con gái ta, đã lâu rồi ta không về thăm nó, ta đã hứa với nó trong thư rồi.

Lại đón một kích, Trần Nghị ngã người vào vách núi, trợn mắt mắng:

– Mạng không còn lại còn muốn giữ quà cho con, ta thật sợ ngươi. – Quay sang nhìn mã phu, như có đồng cảm, hắn thở dài nói nhanh – Mau đưa nó cho ta, chúng ta chia ra chạy đánh lạc hướng nó, ta cũng chỉ giúp được như vậy thôi, nếu bị nguy hiểm ta liền vứt lại cho ngươi, tự mà lo cho tốt.

Lang Bộ 251 cắn răng lấy một chiếc hộp từ trong người đưa cho Trần Nghị, đoạn cảm ơn rối rít. Trần Nghị không khách sáo tiếp lấy, đúng lúc này thủ đao bổ xuống, hắn đẩy mạnh tên mã phu, hét lớn:

– Mau chạy.

Đôi bên tản ra, ba người Trần Bảo bên kia nghe tiếng cũng bắt đầu bỏ chạy về phía Trần Nghị. Không nằm ngoài dự đoán, oán linh thấy động liền gào thét đuổi theo.

Mạnh Tự Cường chạy tới tò mò hỏi:

– Là gì vậy?

Mở ra chiếc hộp Trần Nghị đáp:

– Một quả trứng – Đoạn bồi thêm – Không thể vứt được.

Rồi thuật lại câu chuyện với Lang Bộ 251. Trần Bảo cười cười nói:

– Vậy thì giúp hắn một tay thôi.

Trần Nghị thoáng cau mày, hắn trầm ngâm đáp:

– Nếu chỉ đơn giản chiếc hộp này làm bằng vàng ròng, ta sẽ không quan tâm, có thể là tài sản hắn tích cóp được. Ta cũng không quản quả trứng này sao lại thu hút lũ oán linh kia. Nếu như không phải lượng khí của hắn thoát ra mạnh quá mức so với người bình thường, ta liền mặc kệ.

Mạnh Tự Cường bật thốt:

– Hắn che giấu thân phận.

Trần Bảo tiếp lời:

– Và giả vờ không biết tu luyện.

Trần Nghị gật đầu:

– Người này chắc chắn có vấn đề. – Đoạn quay sang nhìn Đản Tử hỏi – Đản Tử huynh không biết có nhận ra điều gì?

Đản Tử nhún vai cười:

– Ha ha, nào có chứ, ta chỉ là một người dẫn đường mà thôi.

Trần Nghị cũng chỉ cười, hắn đáp:

– Xem ra Đản Tử huynh không muốn phiền toái, vậy nhờ huynh tới gặp chủ thương đoàn dò la lai lịch của tên này, không biết ý Đản Tử huynh thế nào.

Đản Tử gật đầu đồng ý đoạn cất bước đi ngay. Trần Bảo cùng Mạnh Tự Cường nghi hoặc hỏi:

– Vậy còn chúng ta?

Trần Nghị đưa chiếc hộp cho Trần Bảo đoạn nói:

– Dù thân phận hắn thế nào cũng không nên vứt quả trứng này, vậy thì dùng nó làm mồi giết sạch bọn phiền phức này đi.

Mạnh Tự Cường cùng Trần Bảo nghi hoặc hỏi:

– Thả mồi bắt bóng?

– Đúng, thả mồi bắt bóng.

Cả ba quyết định xong liền tản ra, oán linh lập tức đuổi theo Trần Bảo. Hắn vừa lùi lại né tránh vừa lấy quả trứng ra khỏi hộp huơ huơ kích động bọn chúng, Trần Nghị cùng Mạnh Tự Cường thầm lặng theo sau, liên tục công kích. Không ngoài dự đoán oán linh nhận thức thấp kém chỉ thoáng dừng một chút rồi lại kêu gào tiến lên trước sức hút của quả trứng trước mắt.

Khi bị oán linh đuổi kịp Trần Bảo lại liền tung quả trứng về hướng một trong hai người đánh lừa sự chú ý của chúng. Cuộc đuổi bắt cứ như vậy tiếp diễn, từng bóng oán linh rơi rụng, cuối cùng chỉ còn lại đầu oán linh cấp ba, con duy nhất ba huynh đệ không dám công kích. Tuy chưa có linh trí, nhưng vẫn thuộc cảnh giới cao hơn, công kích thậm chí không mang lại hiệu quả. Đôi bên cứ như thế dây dưa qua lại.

Thắng bại không nằm ở đây, Trần Nghị hướng mắt về phía cửa cốc, trận bên kia không biết ai sẽ thắng, tiếp viện của bên nào sẽ đến trước?

Không ai chú ý mỗi lần một oán linh bị đánh tan, liền có một tia khí tức linh hồn yếu ớt len lỏi dung nhập vào quả trứng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận