Quan Môn

Chương 1172: Tru sát


Buổi tối này chắc không có bao nhiêu người có thể ngủ an ổn.

Tin tức Ma Cửu sai sử Mao thị huynh đệ chặn giết Diệp Khai lập tức liền thông qua các loại con đường truyền ra ngoài trong phạm vi nhỏ nhưng dấy lên sóng gió thật lớn.

Thế lực khắp nơi sau khi nghi nghe nói đều muốn mượn cơ hội này làm chút chuyện.

Thực hiển nhiên, một khi Diệp Khai xảy ra chuyện thì lão Diệp gia nhất định sẽ hành động. Trong lúc vội vàng khó tránh khỏi sơ hở, nếu vậy thì chính là cơ hội của người khác.

Cơ hội như vậy là ngàn năm một thuở.

Người có ý tưởng như vậy cũng không phải là số ít, nhưng đồng chí Giang Thành chỉ cầu đừng có gặp chuyện không may là tốt rồi.

Nếu lão Diệp gia ngã xuống thì đối với bản thông chưa hoàn thành bố trí chiến lược mà nói quả thật không phải chuyện gì tốt, rất có khả năng làm cho căn cơ của ông lung lay.

Bởi vậy sau khi ông bảo Đàm Thắng Kiệt điều động đám Lâm Uy cứu viện vẫn theo dõi chặt chẽ tình thế biến hóa.

Nhưng tin tức từ bên ngoài truyền đến lại làm cho đồng chí Giang Thành không thể tưởng tượng.

“Anh nói, một mình Diệp Khai sao có thể thoát thân khỏi khốn cục?”

“Có thể là cao nhân âm thầm tương trợ?”

“Điều này sao có thể, Diệp Khai lại là tuyệt đỉnh cao thủ?!”

“ Cánh tay Mao Tổ bị bứt ra?”

Sau khi các loại tin tức báo trở về khiến cho đồng chí Giang Thành cùng Đàm Thắng Kiệt vẫn trực ở bên cảm thấy khiếp sợ, ai cũng thật không ngờ, Diệp Khai lại có con bài chưa lật lớn như thế.

Dựa vào người không bằng dựa vào mình, nếu Diệp Khai không có một thân công phu sâu không lường được vậy thì đêm nay chắc chết trong tay Mao thị huynh đệ.

Sau khi tin tức Mao gia đạo tràng bất chiến mà hàng truyền đến thì hai người cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu Mao Tổ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, Mao gia đạo tràng cùng cục cảnh vệ trung ương phát sinh kịch chiến thì sẽ đem lại ảnh hưởng nghiêm trọng cho kinh thành.

Nhất là bên trong Mao gia đạo tràng có rất nhiều đệ tử sơ cấp, đều là con cháu thích hóng chuyện của hào môn trong kinh thành. Nếu đám này có gì không hay thì sẽ khiến cho các phương diện hỗn loạn, lúc đó đau đầu đồng chí Giang Thành.

“ Đồng chí Thắng Kiệt, anh phải nhớ.” Đồng chí Giang Thành nghĩ đến chuyện này liền dặn Đàm Thắng Kiệt.“Về sau trong kinh không thể thiết lập cái gì võ thuật đàn tràng, số hiện tại phải quản lý nghiêm ngặt, xác định rõ trách nhiệm, nếu không nghiêm khắc thủ tiêu.”

“Tốt.” Đàm Thắng Kiệt nghe xong sau, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.

Trên thực tế, những người này suốt ngày ăn no rảnh việc gây ra bao sóng gió cho kinh thành, gây phản cảm không chỉ có hai người đồng chí Giang Thành cùng Đàm Thắng Kiệt.

Nếu như có thể bỏ phiếu thì chắc cả cục chính trị đều đồng ý thủ tiêu tổ chức võ thuật đàn tràng.

“Cái gì, Diệp Khai bay đi ?!”

Đàm Thắng Kiệt đột nhiên lại nhận được điện thoại của Lâm Uy, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Rất nhiều người mục kích, nói là Diệp Khai sau khi nghe được tin tức về Ma Cửu từ miệng Mao Tổ liền bay đi .

“Điều này sao có thể?” Đồng chí Giang Thành lắc đầu nói,“Nếu là nói chạy nhanh nhảy cao thì còn tin được, về phần nói bay đi thì hoang đường, Diệp Khai là chim chóc a?”

Đàm Thắng Kiệt nghe xong cũng chần chờ,“Lúc trước đại sư phụ ở hậu viện tựa hồ cũng có một số cử chỉ thần dị, bay lên hay không còn rất khó nói.”

Đồng chí Giang Thành nghe hắn nói như vậy cũng nghi thần nghi quỷ,“Lão Diệp gia đến tột cùng có chuyện gì mà tạo ra một quái thai như Diệp Khai?”

Tuy rằng nói lúc trước vì mượn sức lão Diệp gia, đồng chí Giang Thành cho Diệp Khai một thân phận thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương. Đây chẳng qua là tiện tay thêm vào, nhưng lúc này nhìn qua cảm giác mà Diệp Khai gây cho mọi người cảm giác quả thật là phi thường độc đáo. Nếu nói đến ai khác bay đi, mọi người chỉ biết cười trừ.

Nhưng sau khi Diệp Khai gặp mặt cùng đại sư phụ thì đại sư phụ liền mất tích .

Chuyện này rất khó nói, trước khi đại sư phụ rời đi có từng trao đổi qua với Diệp Khai điều gì, thậm chí là truyền xuống y bát.

Hai người tuy rằng tràn ngập hồ nghi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là đồng chí Giang Thành ngây người mấy phút rồi nói,“Không đúng, hay là Diệp Khai đi nhà Ma Cửu?”

“Điều này vô cùng có khả năng.” Đàm Thắng Kiệt cũng gật đầu nói.

Hai người nhất thời trợn mắt há mồm, nếu Diệp Khai thật sự là tuyệt đỉnh cao thủ như lời của Lâm Uy vậy thì lần này Ma Cửu Ma Thái Hướng gặp xui xẻo lớn. Với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn thì phần nhiều khả năng sẽ đi tìm Ma Thái Hướng tính sổ.

Nói như thế nào, Ma Cửu Ma Thái Hướng cũng là ủy viên trung ương dự khuyết thời khai quốc, có một số chuyện không tiện áp dụng với ông ta. Nếu không người nào không rõ sẽ nói này nọ, gây ra thị phi về năng lực chấp chính của đồng chí Giang Thành.

“Anh xem phải xử lý như thế nào?” Đồng chí Giang Thành hỏi Đàm Thắng Kiệt.

“Nhanh chóng triển khai ngăn trở, nơi chỗ của Ma Thái Hướng vẫn có người của chúng ta theo dõi bên ngoài.” Đàm Thắng Kiệt đề nghị.

Đồng chí Giang Thành gật đầu, đồng ý .

**************

Tin tức của Ma Cửu Ma Thái Hướng cũng không chậm trễ, gần như biết ngay lập tức chuyện Diệp Khai xâm nhập Mao gia đạo tràng.

“Chuyện Mao Tổ làm sao bây giờ, ngay cả một đứa trẻ chưa ráo máu đầu cũng không bắt được?” Ma Cửu nghe được tin tức Mao Tổ thất lợi trong tay Diệp Khai không khỏi oán hận, hất vỡ cả chén trà.

“Diệp Khai cũng không phải người bình thường, hai mươi đã là thị trưởng, còn là thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, khắp thiên hạ chỉ có mình hắn, sao có thể dễ đối phó ?” Một người bên cạnh nói,“Lão Ma ngươi an nhàn quá nhiều, đầu óc mất linh hết.”

“Sợ là tin tức không thật, Diệp Khai sao có khả năng lợi hại như vậy, chẳng lẽ là có những người khác xuất thủ ?” Còn có người hoài nghi.

Vài người nhất thời đều trầm mặc, tuy rằng nói bọn họ hình thành này tiểu đoàn thể này coi như rất có thực lực. Nhưng các đại phái hệ trong kinh thành cũng không phải ngồi không, thình lình bị cắn trúng một ngụm thì bình thường, nhưng đợi cho người ta phản ứng lại thì làm ra chuyện gì còn rất khó nói.

“Mấy vị lão gia tử, bên ngoài tựa hồ có người vây quanh.” Qua một hồi, có người chạy từ bên ngoài vào, thần sắc khẩn trương nói.

“Là loại người nào?” Ma Cửu nghe xong nhất thời nhíu mày.

“Hình như là người của cục cảnh vệ trung ương, tôi biết người phụ trách, là một thượng tá.” Người nọ hồi đáp.

Người của cục cảnh vệ trung ương vây quanh nơi này?

Mấy người nghe xong đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời khó có phán đoán chuẩn xác.

“ Chưa chắc đến vì chúng ta đến.” Đầu óc Ma Cửu vẫn nhanh nhạy, giây lát đã có phán đoán,“Phỏng chừng chính là đồng chí Giang Thành lo lắng tình thế phức tạp nên phái người vây quanh nơi này, chúng ta cũng không cần quá lo lắng, yên lặng xem biến hóa là được.”

“Thoạt nhìn, lão Diệp gia chắc đã biết Mao Tổ là chúng ta sai sử ……” Có người nói.

Nếu không như thế, cục cảnh vệ trung ương cũng sẽ không phái người vây quanh nơi này, hiển nhiên lo lắng tình thế phức tạp hóa.

Tuy rằng nói có một số việc nhất định phải giải quyết, nhưng giải quyết theo lý lẽ còn đỡ, nếu xé rách mặt gây chiến sẽ tạo thành ấn tượng phi thường không tốt với bên ngoài, đây là chỗ cao tầng không hy vọng nhìn đến .

Mấy người này đều là hạng đa mưu túc trí, dễ dàng đoán được dụng ý của đồng chí Giang Thành.

“Như vậy cũng tốt, Mao Tổ tuy rằng gặp chuyện không may nhưng chúng ta còn có giảm xóc, có dư địa đàm phán.” Ma Cửu thở phào, dựa vào ghế sô pha, gắng trấn tĩnh nói,“Chúng ta có lão tư cách, nhất định không có mấy người nguyện ý công nhiên làm khó dễ .”

“Không sai không sai.” Vài người thâm chấp nhận.

Ở trong nước, lão tư cách đại biểu cho vốn liếng chính trị thật lớn, cho dù có vấp váp nhỏ gì cũng hoàn toàn có thể che lấp. Dù sao đến hiện tại, số lão nhân thời khai quốc càng ngày càng ít, những người có thể sống đến giờ đều được đối đãi đặc biệt.

Đây là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.

“Không sai cái rắm, lão tử muốn giết các ngươi, ai dám ngăn trở?!”

Phía sau bọn họ bỗng nhiên chợt nghe đến thanh âm một người tuổi còn trẻ tiến vào.

Không biết từ khi nào, cửa lớn đã bị một cước đá tung. Một người tuổi còn trẻ đằng đằng sát khí lơ lửng trong không khí, giống như một sát thần.

“Cái gì?!”

“Thật sự có chuyện này!”

Mấy lão nhân nhìn đến Diệp Khai trôi nổi trong không khí đều hoảng sợ.

Tuy rằng nói bọn họ được xưng không sợ quỷ thần, chỉ có tín ngưỡng, nhưng lớp người trước vẫn bán tín bán nghi, cho dù là khai quốc thái tổ cũng có rất nhiều biểu hiện thần dị, sao có khả năng không hề sợ hãi?

Mắt thấy Diệp Khai giống như thần linh hiện lên trước mắt, muốn nói đám Ma Cửu trong lòng không sợ hãi, đó là lời nói dối.

“Người nào là Ma Cửu?” Diệp Khai buông thõng, sát ý hiển hiện trong mắt.

Ma Cửu nghe được, trong lòng thấy run rẩy, gắng gượng nói,“Lão phu đây, ngươi là người nào? Đừng tưởng rằng giả quỷ thần thì có thể dọa được lão phu, kỳ thật……”

“Phốc……” một tiếng, chỉ thấy thân thể Ma Cửu bỗng nhiên toác ra, máu me bay tung tóe lả tả khắp phòng.

“Dông dài, ai có thời gian nghe ngươi nói vô nghĩa.” Diệp Khai một quyền đánh ra, chậm rãi thu trở về, sau đó có chút khinh thường hừ một tiếng,“ Đám cặn bã các ngươi chỉ giỏi trốn chỗ âm u như chuột bày mưu hại người. Diệp mỗ đường đường chính chính nhất kích, ai có thể đủ chống đỡ được?”

Mấy lão nhân bị tình cảnh trước mắt dọa cho điếng hồn, có hai người trực tiếp ngất đi.

Ban đêm, đám Mao Tổ phụng mệnh chặn giết Diệp Khai bất thành, bị Diệp Khai đuổi giết, đuổi tới trong phủ Ma Cửu.

Diệp Khai một chưởng đánh nát Ma Cửu thành máu, tru sát!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận