Quan Môn

Chương 4: Ngăn ở cửa lớn


– Lão Nhị, cảm giác thế nào? Ha ha…

Diệp Kiến Hoan ôm cô gái trẻ đi ra từ phòng đối diện, vừa cười xong đã thấy tình huống không đúng:

– Ồ, chuyện gì vậy?

Diệp Kiến Hoan vừa đi qua đã thấy cửa lớn phòng Diệp Khai mở tung, Diệp Khai đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sô pha, bên cạnh là một cô gái đang vùi đầu nức nở.

– Sao Lâm Tư Vũ không đến?

Diệp Kiến Hoan lập tức phát hiện vấn đề.

Lâm Tư Vũ là cô gái mà Diệp Kiến Hoan sắp xếp cho Diệp Khai, cũng là ca sĩ mới gia nhập công ti giải trí Hoan Nhan của hắn, dung mạo cũng tương đối xinh đẹp. Nếu như không phải để tạ ơn lão Nhị Diệp Khai, Diệp Kiến Hoan còn không nỡ cho cô ta đi hầu hạ người khác.

Dù sao, Lâm Tư Vũ vẫn còn đang học đại học ở Dương Châu. Diệp Kiến Hoan đưa ra điều kiện với cô là trong vòng một năm sẽ ra sức ủng hộ, Lâm Tư Vũ do dự thật lâu mới xem như miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì, Lâm Tư Vũ đột nhiên cho Diệp Kiến Hoan leo cây.

Bởi vì như vậy mà khiến Chung Ly Dư tìm lầm phòng, bị Diệp Khai coi là cô gái mà đại ca Diệp Kiến Hoan tìm cho hắn, hơn nữa hai người đã xảy ra quan hệ.

– Lão đại, anh cho em leo cây cũng không sao nhưng còn hại con gái nhà người ta đến mức này.

Diệp Khai đã nghĩ ra nguyên nhân, không khỏi dở khóc dở cười.

Xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói là Chung Ly Dư xui xẻo, không, là quá may mắn.

Vô tình mà nàng lại đụng phải con cháu trực hệ đời thứ ba của lão Diệp gia, hơn nữa còn được Diệp Khai, cũng không thể nói được gì, chỉ có thể nói là Thiên Ý trêu người.

– Chung Ly tiểu thư, cô cũng không cần đau khổ như thế, Diệp mỗ làm người vẫn có trách nhiệm.

Diệp Khai âu yếm vuốt ve Chung Ly Dư, nói rất dịu dàng.

Nếu như chỉ là trao đổi tiền bạc hoặc thật sự là cô gái mà đại ca Diệp Kiến Hoan tìm cho hắn thì Diệp Khai chắc sẽ không để ý, vung tay bỏ đi. Nhưng tình huống hiện tại hơi đặc biệt, Diệp Khai không thể không cân nhắc đến cảm giác con gái nhà người ta.

Tuy hắn không biết vì sao một cô gái xuất thân con nhà giàu có như Chung Ly Dư lại phải chủ động hiến thân cho gã Tạ Quân Hào chưa bao giờ gặp mặt nhưng Diệp Khai không cần nghĩ cũng biết Chung Ly gia chắc xảy ra chuyện lớn nên nàng bất đắc dĩ phải quyết định như vậy.

– Ô ô ô ô…

Chung Ly Dư nghe Diệp Khai nói vậy càng khóc rống lên.

Chuyện lúc này thật sự khiến nàng không muốn sống, đã ngủ nhầm người không nói, còn để cho vị Diệp công tử này đánh cho người mình muốn cầu là công tử Tạ gia chạy không thấy tăm tích, Chung Ly gia giờ phải làm sao?

Diệp Kiến Hoan ngơ ngác, chỉ thấy cô gái bên cạnh thằng em mình cũng không tệ, liền vừa cười vừa nói:

– Hì hì, vẫn là lão Nhị cậu đó, không cần đại ca giúp đỡ vẫn có thể tìm được gái đẹp, ha ha.

Diệp Khai lườm Diệp Kiến Hoan:

– Đại ca, anh đừng châm chọc nữa, tiểu minh tinh của anh thất ước, báo hại em lãnh trách nhiệm. Anh nói ai đền bù cho em đây?

Diệp Kiến Hoan nghe xong cũng thấy đau đầu:

– Chuyện ra như vậy thì cậu cứ yên tâm. Anh nhất định sẽ bắt Lâm Tư Vũ hiến thân cho cậu bồi tội. Con tiểu nha này lại dám cho anh leo cây, có thể nhẫn nại nhưng đâu thể nhẫn nhục?

Nhắc tới chuyện này, Diệp Kiến Hoan rất bực bội, tuy hắn tự trọng thân phận nên chưa bao giờ nguyện ý dùng thủ đoạn bạo lực nhưng chuyện thất hứa thì đúng là cần phải phát tiết.

Cô gái đi theo Diệp Kiến Hoan cũng coi như có cái nhìn, sà tới bên cạnh Chung Ly Dư hạ giọng an ủi.

– Rời khỏi đây cho êm chuyện, đừng để chị dâu biết, trong lòng lại ấm ức.

Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư sưng đỏ mắt, nói với Diệp Kiến Hoan.

– Phì…cậu nói vậy lại khiến người ta mất hứng đấy…

Diệp Kiến Hoan lắc đầu.

Bà vợ Thẩm Tuyết của Diệp Kiến Hoan là bạn học đại học của hắn, học thấp hơn hai khóa. Thẩm gia cũng là nhà phú quý, Thẩm Tông Văn cha của Thẩm Tuyết là nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh của tỉnh Giang Nam.

Diệp Kiến Hoan và Thẩm Tuyết là tự do yêu đương, cảm tình sâu nặng. Chỉ là tính tình Diệp Kiến Hoan thích tự do, hay chơi bời bên ngoài. Thẩm Tuyết biết một số chuyện cũng không thể làm gì, cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên hắn.

Diệp Kiến Hoan cũng không phải vô pháp vô thiên, bên ngoài là bên ngoài, về đến nhà vẫn rất quan tâm đến vợ mình. Gặp dịp thì chơi là có nhưng chuyện lập phòng nhì thì tuyệt đối không, coi như là một loại cam đoan với địa vị của Thẩm Tuyết.

Diệp Khai vừa nói như vậy, Diệp Kiến Hoan cũng có ý rời đi.

Hai anh em sóng vai nhau đi trước, đằng sau là cô gái mà Diệp Kiến Hoan mang đến dìu Chung Ly Dư đi theo.

Trong lòng Chung Ly Dư mờ mịt, không biết làm sao cho phải, đành đi theo bọn họ ra ngoài.

Cả đám đang muốn xuống lầu thì thấy mấy người của câu lạc bộ Đế Hào vội vàng chạy tới.

– Diệp đại thiếu!

Một cô gái chừng 27-28 tuổi mặc lễ phục màu đen vừa thấy Diệp Kiến Hoan thì gọi lớn.

– Chị Mai?

Diệp Kiến Hoan nhìn thoáng qua, cười hỏi:

– Sao hôm nay chị rảnh vậy?

Cô gái kia có dáng người yểu điệu, lồi lõm bắt mắt, khuôn mặt cũng tương đối xinh đẹp, chính là chị Mai quản lý câu lạc bộ Đế Hào. Phương Nhã đang đứng sau lưng chị ta, chỉ vào Diệp Khai cùng Chung Ly Dư, không biết thì thầm cái gì.

– Vị này chính là…

Chị Mai nhìn qua Diệp Khai rồi hỏi Diệp Kiến Hoan.

– Em của tôi.

Diệp Kiến Hoan đáp gọn.

Chị Mai nghe xong ra vẻ khó xử:

– Vừa rồi là Diệp Nhị thiếu đánh người?

Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức đảo mắt:

– Đừng nói lung tung, cô có tai mắt thấy em tôi đánh người à?!

Diệp Khai mỉm cười, đại ca hắn vẫn luôn là vậy, cũng luôn bảo vệ hắn. Tuy có lăng nhăng một chút nhưng cũng không có hứng thú với chính trị, nhìn chung vẫn rất được. Ít nhất con mắt kinh doanh của hắn không tệ, hiểu cách lợi dụng quan hệ để kiếm tiền hợp pháp.

So với một đám phế vật đời thứ hai, thứ ba chỉ biết đầu cơ trục lợi, Diệp Kiến Hoan vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Chị Mai chắc cũng biết chuyện của Diệp Kiến Hoan, loại con cháu đời thứ ba của thế gia đỏ như hắn, đừng nói nàng không thể trêu vào, dù là ông chủ sau màn của câu lạc bộ Đế Hào cũng không thể trêu vào.

– Người bị đánh là công tử của Đại Hoa Tạ gia, em gái Tạ Quân Ngọc của hắn là phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát kinh thành…

Chị Mai cũng chỉ đành nói cho Diệp Kiến Hoan biết là địa vị đối phương cũng rất lớn.

Đối với những chỗ ăn chơi như các nàng, sợ nhất chính là người của cục cảnh sát. Đám người này muốn tìm phiền toái thì dù không thể tạo ra phiền toái lớn nhưng phiền toái nhỏ thì có thể thường xuyên, từ đó ảnh hưởng đến danh dự của câu lạc bộ. Đến khi đó, thanh danh mất đi, khách nhân cũng lánh xa.

– Cái gì mà Đại Hoa Tạ gia, chưa nghe nói qua. Trong kinh thành có nhân vật số má như vậy sao? Tạ Quân Ngọc, lão Nhị cậu có nghe nói qua sao?

Giọng của Diệp Kiến Hoan giống hệt Diệp Khai vừa rồi.

Điều này cũng khó trách, đứng trên độ cao của lão Diệp gia mà xem thì nhìn thấy đều là các gia tộc đỏ quyền nghiêng thiên hạ, đám tiểu nhân vật như Đại Hoa Tạ gia đúng là không lọt vào mắt.

Diệp Khai xòe tay, cười hồi đáp:

– Lão Đại như anh không biết, sao em có thể biết? Em chỉ biết đang ở trong phòng thì đột nhiên có một đám người nhảy vào sinh sự. Nếu cảnh sát tới dám đổi trắng thay đen thì chính là cảnh phỉ cấu kết.

– Lão Nhị nói như vậy thì anh cũng phải tính xem, sao để cậu thiệt được.

Diệp Kiến Hoan cười ha hả, lấy chiếc điện thoại di động trong túi bấm số:

– Chú Lê khỏe chứ, cháu với thằng em đang ở Đế Hào. Ừ, em cháu bị người ta đánh, đối phương còn nói muốn tìm cảnh sát tới bắt chúng cháu. Chúng cháu thảm rồi, nếu chú không tới cứu chắc xảy ra chuyện lớn! Ừ, bọn chúng nói là Đại Hoa Tạ gia gì đó, ai biết là thứ gì chứ? Nói là có người tên Tạ Quân Ngọc, cái gì mà tổng đội phó tổng đội hình sự cục cảnh sát kinh thành để làm chỗ dựa! Chuyện là vậy!

Diệp Kiến Hoan nghênh ngang gọi xong cú điện thoại, quay sang nói với Diệp Khai:

– Lão Nhị, cậu bảo chúng ta nên ở đây chờ người ta đến thăm hay đi ra ngoài hóng hóng gió vậy?

– Đứng đây làm gì, chờ lão gia tử mắng chắc?

Diệp Khai lắc đầu.

– Ha ha, nói cũng đúng.

Diệp Kiến Hoan cũng cười cười, nói.

Hai người tiếp tục đi ra ngoài, đám chị Mai cũng không dám cản, líu ríu theo sau.

Chung Ly Dư nghe xong một phen đối đáp như vậy thì bất giác tò mò, không biết hai anh em kẻ xướng người họa này có địa vị gì mà không coi cả phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự kinh thành vào mắt?

Chẳng lẽ bọn họ cũng là con cháu cao quan hay sao?

Đang thầm cân nhắc, Diệp Khai quay đầu lại nhìn nàng:

– Tìm một chỗ, nói chuyện nhà của em thế nào.

Bốn người chưa ra khỏi thì đã thấy một đám chặn ngay trước cửa lớn của câu lạc bộ Đế Hào. Hơn hai mươi cảnh sát hình sự vũ trang đầy đủ, chia ra ngồi trên sáu chiếc xe cảnh sát, chặn ngang cổng câu lạc bộ Đế Hào.

– Ow, thật đúng là không sợ chết…

Diệp đại thiếu gia Diệp Kiến Hoan vừa thấy cũng không giận dữ, ngược lại cười nói. Đã bao nhiêu năm, Diệp đại thiếu gia chưa thấy qua trường hợp như vậy, trong Tử cửu thành lại có kẻ dám vuốt râu hùm hắn?

– Đám thanh niên giờ thật đúng không biết trời cao đất rộng gì, gan lớn thật… xem tại truyenthoi.net

Diệp Khai cũng thở dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận