Trong suy nghĩ của tôi, quan tài người là mổ xẻ người đàn ông cao to ngày xưa, sau đó dùng cơ thể của anh ta làm quan tài, để ông cố của Trương Thiên Nhất nằm bên trong.
Quan tài nào thì cũng là vật đựng, nếu không thì làm sao phân biệt hai thi thể đâu là chính đâu là phụ đây?
Nhưng quan tài người mà người nhà họ Trương lén khiêng đi không phải như thế.
Cái quan tài đang làm dang dở nơi Mặc U ngủ cũng không giống thế này.
Ngay cả khi sử dụng con người làm quan tài thì cũng không giống quái vật trước mặt.
Nhà họ Quan làm quan tài ma rốt cuộc có lai lịch gì, đến giờ tôi vẫn chưa biết.
Nhưng gia đình tôi chắc chắn không làm ra thứ xấu xí, ghê tởm và đen tối như vậy.
Thi thể của bao nhiêu người trong thị trấn chất đống, còn quan tài người được phơi bày trước mặt công chúng.
Tôi chưa từng tiếp xúc cùng lúc nhiều người, nhưng tôi không phải kẻ ngốc.
Đang có một thế lực nào đó đang lợi dụng họ để ép buộc tôi.
Nhưng ngoài việc có thể làm quan tài, tôi còn gì đáng để họ coi trọng nhứ?
Thứ họ muốn chẳng qua chỉ là một chiếc quan tài con người mà chính họ cũng không biết nó ra sao!
Tôi theo bản năng lùi một bước, tựa vào lòng Mặc U, ngước nhìn anh.
Lúc này, người duy nhất tôi có thể dựa vào chính là Mặc U.
Anh chỉ mỉm cười, xoa đầu tôi, không nói gì cả.
Người phụ nữ bế con của mình đứng cạnh thứ gọi là “quan tài người” khẽ cười: “Mười bốn xác chết đều ở đây? Cô có thế giống quan tài không? Còn thiếu thứ gì không?”
Trông cô ta thật điên rồ và đáng sợ.
Tôi thậm chí còn không biết cô ta là người hay ma quỷ.
Những người bên ngoài xem náo nhiệt đều sợ hãi trước “quan tài người”, bọn họ giục cô ta ra ngoài.
“Trong cống lạnh lắm, mau ra ngoài đi!”
“Đừng để con của cô dính phải thứ xui xẻo!”
“Đúng là nghiệp chướng, nhiều thi thể như vậy, sao có thể nhẫn tâm ra tay được chứ!”
“Tôi đã nói rồi mà, nhà họ Quan không có đàn ông, chắc chắn là…”
Một số người gọi thân thích bạn bè tới xem, một số người chụp ảnh, có người thì gọi cảnh sát.
Mặc U ôm tôi rời khỏi cống.
Ngay khi tôi còn đang tò mò người phụ nữ kia đưa mình tới đây để làm gì, cô ta ôm đứa bé, đột nhiên hét to: “Quan Cửu, cô nói đi quan tài người này còn thiếu cái gì!”
Tiếng gầm của cô ta vang vọng trong cống như những lời thì thầm phát ra từ quan tài lúc nửa đêm.
Đây là ngôn ngữ của ma không phải sao?
Một người sống như cô ta sao lại biết thứ này?
Hơn nữa người trong thị trấn không ai biết tên của tôi, bình thường toàn gọi tôi là em gái quan tài.
Trong lúc tôi còn sững sờ, người phụ nữ bỗng ném đứa bé vào “quan tài người”.
Tôi theo bản năng muốn chạy tới ngăn cản.
Mặc U lại che mắt tôi: “Đừng nhìn.”
Nhưng không kịp rồi.
Đứa bé trợn mắt vì sốt như con búp bê đầu đập thẳng vào “quan tài người”.
Nó thậm chí còn không khóc, trông như trái dưa hấu chín, máu và nước cùng bắn tung tóe.
Đầu nó lập tức gục xuống, lắc lư không ngừng.
Nhưng người phụ nữ kia vẫn ôm eo nó đặt vào giữa đầu “quan tài người”, sau đó ấn mạnh vào.
Cô ta quay đầu nhìn tôi: “Quan Cửu, có phải còn thiếu một bài vị không, như vậy thì có rồi!”
Bàn tay đẫm máu của cô ta ấn lên tấm bài vị màu đỏ tươi hình thành từ mụn rộp trước ngực đứa bé, như thể cô ta đang dùng máu viết chữ.
Cứ như thật sự có quan tài người được khắc tên sơn son đỏ, có thân thể và linh hồn.
Tôi sợ đến mức toàn thân lạnh cóng.
Mặc U chỉ nhìn cô ta chằm chằm, một tay ôm tôi, không nói gì.
Người phụ nữ kia vẫn cười khúc khích: “Nhà họ Quan làm quan tài ma để ma được sống, làm quan tài người để con người trường sinh bất tử. Đây có phải quan tài người không? Quan Cửu, nói cho tôi biết, đây có đúng là quan tài người không? Quan tài người rốt cuộc là gì?
Cô ta đưa tay chạm vào vết thương đang chảy máu trên đầu đứa bé, máu như hồ dán, dần dần dán cơ thể nó vào “quan tài người”.
Sau đó cô ta xoay người, từng bước đi về phía tôi: “Quan Cửu, cô có thấy quan tài người này làm tốt không? Cô làm giúp tôi một cái khác tốt hơn chứ?”
Theo mỗi bước đi của cô ta, chiếc váy đã được cởi khóa sau lưng từ từ rơi xuống.
Trên ngực cô ta không có vết mụn rộp như đứa bé khi nãy mà là một vết thương từ xương quai xanh kéo dài đến dưới rốn ba tấc đã được khâu lại bằng chỉ đen.
Khi cô ta bước đi, máu bắt đầu rỉ ra như thể sắp có thứ gì đó trào ra ngoài.
Người vây xem náo nhiệt hét lên, sợ hãi lùi lại.
Những kẻ mới tụ tập cũng nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng người phụ nữ tiếp tục giẫm lên váy cho đến khi toàn bộ chiếc váy tuột xuống.
Có điều lần này cô ta không nhìn tôi, mà nhìn Mặc U đang bảo vệ tôi trong lòng: “Cậu cũng muốn biết về quan tài người đúng không? Người nhà họ Quan đến rồi, quan tài người của nhà họ Trương ở Vân Hải chúng ta lại không nhìn thấy. Chỉ cần nhớ ra quan tài người là gì, cô ta có thể làm được nó.”
Người phụ nữ càng nói càng kích động.
“Tôi biết hai năm nay đều là cậu che chở cô ta. Nhưng cậu không bảo vệ cô ta được đâu, quan tài người ai cũng muốn. Cậu có thể bảo vệ cô bao lâu hả!”
Nói đến đây, cô ta xông về phía tôi.
“Quan Cửu, quan tài người rốt cuộc là gì!”
Mặc U một tay ôm tôi, hừ lạnh, tay còn lại cầm thanh gỗ đập thẳng vào đầu cô ta, muốn đuổi cô ta đi.
Có điều thanh gỗ đánh xuống, nửa vai cô ta bị hất sang bên nhưng chân lại như cắm rễ, đứng im bất động.
Trong tích tắc đó, mũi khâu vết thương trước ngực cô ta bị xé toạc.
Theo máu bắn ra là một cái đầu người, hét lên: “Đây có phải quan tài người không!”
Đó rõ ràng là đầu của mẹ chồng người phụ nữ!
Bà ta hình như vậy chưa chết mà được khâu vào trong cái bụng trống rỗng của con dâu, mắt mở to, lạnh giọng: “Đây là quan tài người đúng không? Đúng không? Tao vất vả cả đời, chết rồi nhất định phải có quan tài!”
Đột nhiên có quá nhiều biến cố khiến tôi sợ hãi đến ngây người. Tôi chỉ biết ôm chặt Mặc U, cổ họng nghẹn ngào không nói được gì.
Trong đầu lúc này chỉ quanh quẩn một câu: Quan tài người là gì?
Cuối cùng tôi chỉ biết ngẩng đầu nhìn Mặc U, nhưng từ trong mắt anh tôi lại nhìn thấy hy vọng như thể anh đang chờ đợi điều gì đó.
Rất giống thời điểm anh dạy tôi viết chữ của ma, anh viết trước một chữ, sau đó bảo tôi đoán xem đó là chữ gì.
Tôi lập tức cứng đờ, hai chân mềm nhũn.
Mặc U cũng vì quan tài người mà lừa tôi.
Anh dạy tôi ngôn ngữ của ma quỷ cũng chỉ để hoàn thiện quan tài của mình.
Anh cũng hy vọng tôi có thể biết quan tài người là gì.
Vì thế hôm nay lẽ ra anh có thể ngăn cản tôi chứng kiến cảnh này, nhưng anh vẫn để tôi tới.
Ngay cả khi đứa bé kia bị đối xử một cách tàn nhẫn để làm bài vị, anh cũng không ra tay.
Bởi vì anh cũng muốn một quan tài người hoàn thiện.
Thì ra anh ở bên tôi, dạy tôi những thứ này cũng vì quan tài người.
So với đám ác ma nửa đêm gào thét, duỗi tay kéo tôi, anh có gì khác biệt!