1
Nhưng rồi anh lại mỉm cười, quàng tay qua vai tôi, xoa đầu tôi thêm mấy cái: “Đồ vô lương tâm, sao không giả ngốc tiếp đi hả?”
Mặc U rất thích xoa đầu tôi, tôi định hất tay anh ra thì nghe tiếng kêu của đội trưởng Tần.
Mặc U nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ rồi đi sang đó.
Đội trưởng Tần và các đồng nghiệp làm việc rất có hiệu quả, sau khi tìm được nước vôi, bọn họ trực tiếp đổ lên mộ.
Khi hai xô nước vôi đổ xuống, mấy con rắn đen thi nhau bò ra từ nền đất tơi xốp như cố gắng trốn thoát, nhưng nước vôi vừa chạm vào người, chúng liền biến thành vũng nhầy sau khi đau đớn vặn vẹo.
Mọi người đều sợ đến mức chỉ biết im lặng.
Lúc này nơi đây chỉ có tiếng rít lên của những sinh vật kỳ lạ đó.
Nhưng ngoài tiếng kêu của đám rắn, hình như vẫn còn một tiếng thì thầm yếu ớt.
Nhờ hai năm theo học Mặc U, tôi dám xác nhận đó là ngôn ngữ của ma.
Mặc U nhìn xung quanh, chỉ cười khẩy, không nói gì.
Kỳ lạ là anh vừa nhìn, âm thanh này lập tức biến mất.
Sau khi không còn rắn bò ra khỏi mộ nữa, đội trưởng Tần nhìn tôi, hỏi: “Bây giờ chúng tôi có thể đào lên được chưa?”
Những cảnh sát đứng cạnh đều hoang mang sợ sệt.
Thấy tôi gật đầu, đội trưởng Tần cầm xẻng đào thử, thấy chắc chắn không còn vật lạ bò ra, anh ta liền lao đầu vào làm việc hăng say.
Bà cụ được chôn đêm qua, vị trí chôn không quá sâu.
Sau một lúc, tấm ván quan tài được đào lên, mọi người đều thấy phần đầu quan tài có dấu bị giũa rõ ràng, lưỡi dao không nhắn lắm, giống như bị chó gặm.
Đương nhiên là phần tên khắc trên quan tài cũng đã bị xóa.
Đội trưởng Tần ho một tiếng, nhìn tôi, không biết phải mở lời thế nào: “Này… Em gái quan tài, cô chắc chắn đây là quan tài bị trộm ở nhà cô hả?”
Tôi gật đầu.
Mấy cảnh sát còn lại bắt đầu thảo luận.
Bà cụ này đúng là đáng thương, trong khi gia đình có một quán ăn nhưng con trai cũng không chịu bỏ tiền mua cho bà ta cái quan tài tử tế.
Mấy năm từ lúc mở quán ăn, nhà họ làm bao nhiêu việc bẩn thỉu, con trai độc ác, con dâu chẳng hiền, bọn họ thậm chí còn mua được một căn nhà trên thành phố.
Nhưng đến khi chết, quan tài dùng để chôn cất người đã khuất lại là của ăn trộm.
Trong lúc mọi người thảo luận, quan tài đã mở.
Nắp quan tài vừa được cạy lên, một mùi dầu chiên lập tức bay tới.
“Không phải bảo con trai bà ta mới bị chiên chết sao? Sao trong quan tài của bà ta lại có mùi này?” Cậu cảnh sát mở quan tài còn chưa kịp nói hết câu thì đã phải chạy đi nôn mửa.
Nắp quan tài rơi thẳng xuống đất.
Trong không khí, mùi dầu chiên nồng nặc.
Đội trưởng Tần đến gần quan tài nhìn vào một cái rồi quay đầu đi.
Tôi tò mò bước tới nhìn vào bên trong, không khỏi chua xót.
Trong quan tài, thi thể không đầu của bà cụ nằm nghiêng, vị trí vốn dĩ là đầu người lại thay bằng một bộ nội tạng hoàn chỉnh.
Rất có thể nó lấy ra từ bụng con dâu bà ta.
Thi thể của bà cụ và phần nội tạng bị nấm mốc phủ đầy, mùi dầu chiên tỏa ra từ những cây nấm đó.
Kỳ lạ là vết cắt ở cổ không giống như bị cắt ra mà trông như…
“Tự đứt.” Từ trong túi Mặc U lấy ra một chiếc khăn tay có hương trầm, bịt mũi miệng tôi lại, “Như tắc kè đứt đuôi, không có máu, cũng không có bất kỳ tổn thương nào trên da thịt.”
Tự đứt?
Đầu người mà tự đứt như đuôi tắc kè sao?
Đầu tôi ong ong, mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể dẫn tới rắc rối lớn khác.
Mặc U vừa giơ một ngón tay ra, nắp quan tài liền bị lật ngược.
Giữa đống nấm mốc xám xịt, hai bàn tay của bà cụ đầy bụi đen, mười ngón tay bị gãy dính đầy máu, trông rất chói mắt.
Trên nắp quan tài cũng đầy vết cào cấu.
“Bà ta bị chôn sống sao?” Tôi ớn lạnh.
Nhìn thân hình gầy gò nằm trong quan tài, tôi thật sự không biết cảm giác của bà ta khi đó là như thế nào.
Chẳng trách oán khí lại nặng thế.
Nhưng nếu đầu bà ta tự rụng như đuôi tắc kè thì ai đã khâu cái đầu đó vào bụng con dâu?
Đánh giá nấm mốc bên trong, có vẻ quan tài này chưa từng được mở ra trước đó.
Vậy sao cái đầu chạy ra ngoài được?
Các cơ quan nội tạng chui vào đây bằng cách nào?
Đội trưởng Tần lúc này đã rất đau đầu, vội gọi điện báo cáo tình hình với cấp trên.
Vì tình hình quá tệ, anh ta cho phong tỏa hiện trường, yêu cầu tôi và Mặc U đi trước.
Còn về quan tài bị trộm đi, có lẽ khó mà lấy lại được.
Trên đường về, thỉnh thoảng Mặc U liếc nhìn tôi, cười như trêu trẻ: “Nếu Tiểu A Cửu có gì không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi bản quân.”
Tôi trừng mắt nhìn anh, cố rút tay ra nhưng không được, chỉ đành hỏi: “Việc bà cụ biến thành như vậy cũng có liên quan đến ác ma trong quan tài ma đúng không?”
Ngay cả khi một thi thể biến thành ma thì nó cũng không thể lập tức giết người ngay sau khi chết.
Hơn nữa bà cụ không biết gì về quan tài người, cũng không thể có thủ đoạn ghê gớm và đáng sợ như vậy.
Mặc U từng nói thứ nằm trong quan tài ma đều là những hồn ma độc ác muốn báo thù và sắp chết.
Quan tài ma hấp thu năng lượng hung bạo của chúng, khiến chúng trở nên bất tử, giúp chúng được đầu thai chuyển kiếp.
Vì vậy quan tài ma nhất chắc chắn tràn ngập oán khí, hòa với nỗi hận của bà cụ thế nên mới hung dữ như vậy.
Nói cách khác, người muốn quan tài người chính là nguyên chủ của trong quan tài ma.
“Cũng không ngốc lắm, còn gì nữa không?” Mặc U lại xoa đầu tôi.
Tôi không tránh được tay anh, chỉ đành để anh xoa nó đến khi trông giống ổ gà.
Tôi cười khổ: “Vậy cái thứ đó sẽ đến tìm tôi.”
Những gì tôi thấy bây giờ chỉ tạm thời bị đuổi đi, ác linh trong quan tài ma muốn sở hữu quan tài người vẫn chưa xuất hiện.
Về đến cửa hàng quan tài, Mặc U không thích ban ngày nên liền đi ngủ.
Tôi biết mình không thể hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
Lấy mực, thước và số gỗ đào còn lại, tôi bắt đầu lắp đặt một số máy móc xung quanh cửa hàng.
Trong lúc bận rộn, đội trưởng Tần dẫn một thanh niên mặc đồ trắng tới.
Anh ta trông rất thật thà, vừa thấy tôi, anh liền mỉm cười, khi cười hàng lông mày cong lên như thể niềm vui thật sự xuất phát từ trong tim.
Đội trưởng Tần có vẻ rất kính nể anh, thấy tôi đang loay hoay làm việc, anh ta tự đi tìm một chỗ ghế đẩu, dùng tay lau sạch rồi đưa cho thanh niên kia: “Ngồi đi.”
Sau đó đội trưởng Tần bắt đầu nói về tôi: “Nhà cô ấy mở cửa hàng bán quan tài ở đây. Bà ngoại và mẹ đều điên dại, trước đây cô ấy cũng thế, mỗi khi gặp ai cô ấy đều cư xử như vậy, hỏi cái gì cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Mọi người đều tưởng cô ấy ngốc nghếch là do di truyền nên đều gọi cô ấy là em gái quan tài.”
Nói tới đây, anh ta tỏ ra bất lực: “Hôm nay tôi đi kiểm tra hộ khẩu thì phát hiện cô ấy vẫn thuộc hộ đen (*), không điều tra được gì cả.”
(*) Hộ đen: chỉ những người không có thông tin hộ khẩu và căn cước công dân.
Có lẽ vụ việc quá kỳ lạ nên cảnh sát bắt đầu vào cuộc.
Tôi chỉ có thể tiếp tục giả ngốc.
Cái ghế thanh niên kia đang ngồi không còn đủ bốn chân nhưng anh ta vẫn ngồi rất vững, xem ra là người tu đạo.
Anh ta làm như không nghe đội trưởng Tần nói, vẫn nghiêng đầu cười với tôi.
Mãi đến khi đội trưởng Tần gọi: “Chuyên viên Trần?”
“Anh cứ nói tiếp đi.” Giọng của thanh niên đó rất dễ nghe.
Đội trưởng Tần nhìn tôi, nói: “Em gái quan tài, chúng tôi đã kiểm tra Câu Bà Tử, cũng chính là bà cụ kia. Ba ngày trước khi qua đời, bà ta được chẩn đoán là bị ung thư dạ dày, bác sĩ nói bà ta cần điều trị nhưng con trai và con dâu lại khăng khăng bảo mình không có tiền, gia đình thì bận làm ăn, con cái còn nhỏ nên không thể để bà ta ở bệnh viện điều trị.”
Tôi cau mày, quay lại nhìn đội trưởng Tần.
“Khách đến quán nhà họ nói con trai và con dâu kể với mọi người ung thư là bệnh không thể chữa khỏi, dù gì cũng chết, cần gì phải tốn tiền vô ích, chi bằng để bà ta ăn uống ngon lành trước khi ra đi, nhưng thật ra bà ta vẫn phải lo toan công việc của quán ăn. Trong những ngày đó, bà ta trông có vẻ vô hồn, ai hỏi chuyện, bà ta đều nói không thể chữa khỏi. Có điều bà ta nói mình có để dành chút tiền, muốn làm một cái quan tài thật tốt. Bà ta còn hỏi thăm xem nên dùng vật liệu nào làm quan tài.”
Trong lúc nói, đội trưởng Tần cứ đảo mắt nhìn tôi và chuyên viên trần: “Con dâu nghe tin bà ta giấu tiền riêng liền cãi nhau với bà ta, mắng bà ta sắp chết rồi vẫn không đưa tiền cho con trai, còn nói số tiền đó không phải để mua quan tài mà là chôn cùng. Nhân lúc bà ta đang nhặt rau, con dâu đã lấy hết tiền riêng của bà ta. Đêm đó, hàng xóm nghe bà ta to tiếng nhưng sau một lúc thì chẳng còn âm thanh gì, đến sáng thì có một đám tang diễn ra. Khi nãy mở quan tài, cô và anh họ cũng thấy rồi đấy, trên nắp quan tài có vết cào xước do móng tay. Chuyên viên Trần cũng đã đến xem, xác định bà ta bị đánh ngất xỉu rồi đưa đi chôn sống.”
Chi tiết này tôi cũng đoán được.
Tôi chỉ không ngờ cuộc đời của Câu Bà Tử lại tệ như vậy.
Bà ta mặc đồ cũ người khác tặng, sống trong căn phòng nhỏ cạnh nhà bếp ẩm ướt, để tiết kiệm tiền phải nhặt rau vào mỗi buổi chiều khi chợ rau đóng cửa, đồ ăn cũng là thức ăn thừa của khách, ăn uống như vậy bảo sao không bị ung thư!
Bà ta dành mọi thứ cho con trai của mình, đến cuối cùng một chiếc quan tài để chôn cất cũng không có, thậm chí còn bị chôn sống.
Rơi vào cảnh này, có ai mà không oán hận?
Trong đầu tuy suy nghĩ lung tung nhưng tay tôi vẫn tiếp tục đẽo gỗ đào.
“Em gái quan tài?” Thấy tôi không nói gì, đội trưởng Tần gọi, sau đó giật lấy gỗ đào trong tay tôi, “Ban đầu tôi tưởng cô ngốc thật, nhưng khi nãy ở bên ngôi mộ, chẳng phải cô rất thông minh sao? Chuyên viên Trần nói quan tài ma và quan tài người đều do gia đình cô làm ra. Tôi muốn hỏi cô quan tài bị trộm kia là của ai, chủ nhân của nó có phải cũng chết thảm như Câu Bà Tử không!”
Thấy tôi vẫn im lặng, đội trưởng Tần kéo tay tôi: “Cô nói gì đi, đừng có nghịch nữa. Cô có biết người kia là ai không? Là chuyên viên Trần đấy! Vụ này liên quan đến cô, cô đừng hòng né tránh. Không chịu khai ra tôi sẽ bắt cô, san bằng cửa hàng quan tài của cô đấy! Cô còn trong diện hộ đen nữa! Nếu còn ngang bướng, cô sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Anh ta dọa tôi à?
Sợ quá?
Thấy vẫn không có tác dụng, đội trưởng Tần quay đầu nhìn thanh niên kia.
Chuyên viên Trần nhìn tôi, cười bất lực. Anh ta đứng dậy nhận lấy thanh gỗ trong tay đội trưởng Tần, quan sát hình chạm khắc trên đó.
Sau đó hai tay anh ta cầm gỗ đào, chậm rãi lùi hai bước, khom người hành lễ, cung kính giao trả gỗ đào cho tôi: “Tại hạ Trần Truyền, đệ tử đời thứ 19 của Trần gia Lão Cửu Môn, bái kiến truyền nhân quan tài ma!”