Quan Thuật

Chương 32: Long mộ quái dị


Trên núi nở đầy hoa dại rập rờn trong gió, xung quanh toàn cây cổ thụ, có lẽ từ khi mộ tổ tiên nằm ở đây thì không ai trong thôn dám chặt phá nơi này, vì vậy mới được bảo tồn tốt như vậy, cũng có thể gọi là rừng phong thủy. Mỗi vùng quê thường thường đều có một khu rừng phong thủy, không cho phép chặt phá cây cối vì đó chính là phong thủy, chặt cây không phải là phá phong thủy sao?

-Tổ trưởng Diệp, cậu nhìn kỹ xem, đầu vách núi kia có phải giống một đầu rồng quái dị không, hơn nữa còn có cả sừng và râu rồng nữa kìa.

Hiệu trưởng Trương chỉ vào vách núi phía xa nói.

Diệp Phàm quan sát kỹ một hồi, lại nghe hiệu trưởng Trương nói thế nên cũng cảm thấy đúng là có chút giống đầu con chó đang há miệng định cắn người. Dĩ nhiên, đầu chó và đầu rồng cũng na ná nhau. Còn về sừng rồng mà hiệu trưởng Trương nói dĩ nhiên là chỉ hai chỏm nhô ra trên núi, râu rộng thực chất là mấy chục cái dây leo to đùng đoàng dài mấy chục mét. Dây leo mọc từ đầu chó rủ xuống vách đá, nhìn từ xa cũng có chút giống mười mấy sợi râu dài, chẳng trách người ta gọi là râu rồng.

Khi đến gần nhìn thấy nơi được gọi là Long mộ, Diệp Phàm đã đứng chết lặng.

Dưới vách núi là một bãi cỏ bằng phẳng xanh mơn mởn, rộng gấp mấy lần sân vận động, hoang sơ nhưng lại tràn đầy vẻ đẹp thiên nhiên.

Các ngôi mộ bên trong chỉ là những mô đất tròn tròn như chiếc bánh bao, được sắp theo hình chữ U. Phía tây, đông, nam đều có mấy chục mộ thẳng tăm tắp, riêng hướng bắc là vách núi nên không có mộ. Mỗi nấm mộ chỉ lớn bằng chiếc xe con, bên trên xen lẫn cỏ và hoa dại, có những bông hoa còn rập rờn trông giống như đội ngũ hình chữ nhật của quân giải phóng.

Khi tới gần, Diệp Phàm ngạc nhiên khi phát hiện trước mỗi hàng mộ còn có một mộ lớn như thủ lĩnh to cỡ chiếc xe tải hạng nặng, bên trên dựng tấm bia đá đã mờ.

-Tổ trưởng Diệp, ba ngôi mộ lớn ở hàng trước chính là nơi chôn cất ba vị tổ tiên của nhà họ Ngô, Lý, Diệp. Các ngôi mộ thẳng tắp phía sau là những cụ tổ và đời sau của bà nhà Ngô, Lý, Diệp, bây giờ nếu có trưởng tộc hoặc nhân vật quan trọng nào trong dòng họ qua đời thì sẽ được chôn theo thứ tự ở phía sau.

-Ha ha! Ba vị tổ tiên Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín này đúng là giống như kiểu cầm binh đánh giặc để bảo vệ ông lớn nào hay sao ấy, đúng là quái dị.

Diệp Phàm bật cười ha hả nói.

-Lúc trước tôi cũng thấy kỳ lạ, suy nghĩ rất lâu mà không tìm ra chút manh mối nào. Có chút giống thế trận Tam Tài, tổ trưởng Diệp, cậu thử nhìn chỗ ba người đó vây quanh đi.

Hiệu trưởng Trương Gia Lâm chỉ vào phần chính giữa chữ U nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Diệp Phàm nhìn theo hướng ông chỉ, quả nhiên phát hiện ra điều kỳ lạ. Ở chính giữa chữ U lại có một mô đất to bằng chiếc xe con.

-Có suy nghĩ gì không?

Trương Gia Lâm cười hỏi.

-Uhm! Đúng là không hợp lý! Theo lý thuyết thì về mặt địa lý, phần mộ ở chính giữa chính là vị trí trung tâm của Long mộ vinh dự nhất, có lẽ là người mà Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín muốn bảo vệ. Vì vậy người nằm ở đó chắc chắn là một nhân vật lớn. Nhưng sao mộ của người ấy lại còn nhỏ hơn rất nhiều so với cấp dưới của mình. Xe con và xe tải thực chất không có cơ sở để so sánh. Đây chẳng phải là khách át chủ sao?

Diệp Phàm hứng thú đáp.

– Không sai! Đừng nói tôi hay cậu, có lẽ ngay cả người của ba nhà Ngô, Lý, Diệp ở thôn Đập Thiên Thủy này đã nghĩ hơn nghìn năm nay cũng không thể hiểu. Có lẽ trong gia phả bí mật của dòng họ họ có ghi chép nhưng không cho người ngoài biết.

Trương Gia Lâm cười nói:

-Hơn nữa cậu xem, ngôi mộ ở giữa đó còn không có bia, thật đáng thương. Cũng không biết là mộ của ai, trái với lẽ thường, không hợp chút nào!

-Uhm! Đúng là quái dị. Lẽ nào nói ông thần nằm ở đó là một kẻ chống đối triều đình hoặc là bậc trung thần hay sao? Còn Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín vì muốn bảo vệ vị trung thần này nên không dám lập bia…

Diệp Phàm suy luận theo những tình tiết thường tình đã xem trong tiểu thuyết.

-Chuyện này khó nói lắm, chắc chắn không thể nói cho ai biết. Tổ trưởng Diệp nếu có hứng thú có thể điều tra tài liệu về các quan chức chủ chốt thời Đường ở tỉnh Nam Phúc chúng ta, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.

Hiệu trưởng Trương cũng rất nghi ngờ, lại chỉ phía trên vách núi nói:

-Nhưng Long mộ này tôi thấy cũng không giữ được bao nhiêu năm nữa đâu.

– Anh có ý gì…

Diệp Phàm thắc mắc hỏi.

-Tôi đưa cậu đi vòng lên trên xem thì sẽ hiểu ngay.

Trương Gia Lâm nói rồi đưa Diệp Phàm đi theo đường núi hẹp như con giun quanh co như ruột dê trèo lên đầu rồng.

-Y! Khe nứt to thế?

Diệp Phàm thoáng đã nhìn thấy trên đầu rồng ở vách núi có một khe nứt lên dài mấy trăm mét, chỗ nứt lớn nhất có lẽ nhét Diệp Phàm vào cũng không có vấn đề.

Nhìn thấy khe nứt dài đó, trong đầu Diệp Phàm lóe lên một ý tưởng to gan tày trời.

-Hiệu trưởng Trương, khe nứt này sâu bao nhiêu?

Diệp Phàm hỏi.

-Chỗ sâu nhất có lẽ cũng chừng mười mét, lúc trước cắm một ngọn trúc lớn xuống còn chưa chạm đáy, có lẽ sau mấy chục năm gió táp mưa sa nữa, chỗ này cũng sẽ sụp xuống mất.

Hiệu trưởng Trương nói.

-Núi sụp đất lở, tôi nghĩ có lẽ cũng không trụ được mấy chục năm nữa, hoặc hôm nay ngày mai…cũng không biết chừng.

Diệp Phàm lắc đầu:

-Con cháu ba nhà Ngô, Lý, Diệp đều không có ai nghĩ cách giải quyết mối lo này sao?

-Nghĩ thì đều đang nghĩ, ai cũng không muốn Long mộ của tổ tiên bị hủy hoại. Nhưng mà nghĩ được thế nào, ở đây lại không thông với đường lớn. Cho dù có tiền thuê máy đào đất lớn cũng không đi vào đây được. Nếu phát động sức người đào thì sợ khi đào gặp sụp lở trên núi, mất mạng thì không được rồi. Vì vậy chuyện này vẫn là vấn đề khiến ba trưởng tộc luôn nhức nhối, khó lắm!

Trương Gia Lâm thở dài, nhìn đồng hồ nói:

-Tổ trưởng Diệp, trường tôi còn có chuyện, tôi đi trước nhé.

-Uhm! Anh có việc cứ về trước đi, tôi thấy phong cảnh quanh Long mộ cũng đẹp, thăm thú một lúc rồi về sau.

Diệp Phàm thuận miệng đáp. Thật ra hắn đang có chủ ý giải quyết khe nứt, chỉ là tạm thời vẫn chưa có kế hoạch hoàn chỉnh.

Trương Gia Lâm đi rồi, Diệp Phàm cảm thấy xung quanh Long mộ rất dễ chịu, liền ngồi khoanh tròn trước mộ tập thuật dưỡng sinh. Suy đoán không sai, hành khí ở đây khiến xương cốt cơ thể vô cùng nhẹ nhàng, có lẽ có lợi cho việc tu luyện.

-Quái thật! Lẽ nào Long mộ này đúng là có linh khí sao? Phải là âm khí mới đúng chứ nhỉ!- Diệp Phàm lầm bầm nói, hành khí được mấy vòng thì cảm thấy cả người nhẹ nhõm thanh thái.

-A!

Hét lớn một tiếng, một luồng khí sắc bén từ miệng bắn thẳng lên trời khiến không khí chấn động. Diệp Phàm tung người mấy bước nhanh như vượn lìa rừng, lướt tới cạnh một cây thân to bằng miệng bát rồi vung chân đá ra một phát.

-Rắc!

Một âm thanh giòn vang, thân cây to bằng nắm tay đó gãy làm đôi.

-Tội lỗi!

Diệp Phàm khẽ niệm

-Á! Đại hiệp!.

Một âm thanh non nớt xen lẫn kinh ngạc vang lên.

-Ai! Bước ra đây! – Diệp phàm xoay người lại quát phía lùm cỏ tranh, vì giọng nói đó được phát ra từ phía đó.

-Tổ…Tổ trưởng Diệp, xin anh hãy dạy võ cho em.

Một đứa trẻ ăn mặc rách rưới chui ra từ bụi cỏ rồi quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Phàm.

-Ô! Là em.

Diệp Phàm thoáng ngạc nhiên liếc nhìn Nhị Nha Tử, phát hiện sắc mặt cậu bé này vàng ệch, có lẽ vì ăn không đủ dinh dưỡng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, tuy ăn mặc rách rưới nhưng thân hình lại rất ưa nhìn.

-Nói thử xem tại sao em muốn học võ?

Diệp Phàm điềm đạm hỏi, thật ra trong lòng lại thấy tội nghiệp cho đứa trẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận