…
Trần Tĩnh Kỳ quan sát chung quanh, thấy không có gì khác lạ, lúc này mới chỉnh lại đầu tóc rời đi, vừa đi vừa cẩn thận xóa mọi dấu vết.
Ra khỏi hoa viên thì Trần Tĩnh Kỳ bắt gặp một đám gia nhân phủ Bình Vương đang đi tới. Hắn lập tức làm ra bộ dáng người say rượu, loạng choạng hướng cổng lớn tiếp tục cất bước.
Đi tới chỗ đỗ xe ngựa, Trần Tĩnh Kỳ quan sát thấy đám ca cơ đang ngồi trên xe vẫn chưa rời đi. Nhóm ca cơ này thuộc về hoàng cung nhạc phường, hôm nay được Bình Vương mời tới để giúp vui cho buổi tiệc.
Coi như vẫn chưa xảy ra chuyện gì, Trần Tĩnh Kỳ lảo đảo đi tới cỗ xe của mình. Một cỗ xe cũ kỹ với mái che đã sờn theo năm tháng.
– Tiểu chủ nhân!
Thái giám Tạ Đình đang ngồi phía trước, tay cầm cương ngựa, nhìn thấy Trần Tĩnh Kỳ đi ra liền vội vàng nhảy xuống xe, đưa tay dìu đỡ.
Trần Tĩnh Kỳ thuận đà tiến vào trong xe. Mông vừa hạ hắn lập tức bảo thái giám Tạ Đình rời đi.
– Sha a…!
Trên không trung vang lên tiếng roi ngựa xé gió, dưới sự điều khiển của Tạ Đình, hai con ngựa già kéo chiếc xe cũ kỹ chạy đi, bánh xe lăn trên mặt đất phủ đầy tuyết.
Xe chạy, người đi, trên con đường đông đúc, không một ai ở bên ngoài có thể ngờ đến là bên trong cỗ xe cũ kỹ vừa chạy qua mình lại có một vị hoàng tử đang ngồi. Tính khắp hoàng thân quốc thích của Đại Trần quốc, hẳn cũng chỉ mình Trần Tĩnh Kỳ hắn là kẻ “thiếu thốn” nhất. Thậm chí ngay đến chính cỗ xe mà hắn đang ngồi đây, vốn dĩ cũng không phải của hắn. Cỗ xe ngựa này nguyên lai là của mẫu phi hắn năm đó lưu lại…
…
Đường đông, với sức hai con ngựa già cỗ xe thong thả chạy đi. Trần Tĩnh Kỳ ngồi ở bên trong, đưa tay vén màn nhìn ra. Hắn thấy trời đã rất tối, bên ngoài tuyết sớm rơi đầy, những bông hoa tuyết như lững lờ trong không khí, hai bên đường tràn ngập ánh đèn lồng, khách bộ hành kẻ lại người qua, rất là đông đúc.
Dọc theo con đường, những tửu quán, những cửa hàng thì chật ních thực khách và khách mua bán, quả đúng là một cảnh tượng náo nhiệt, phồn hoa. Trần Tĩnh Kỳ ở trong thâm cung quá lâu, bình thường hiếm khi thấy được cảnh náo nhiệt thế này.
Xe đang thong thả chạy đi thì đột nhiên dừng lại.
– Tiểu chủ nhân, ở phía trước người qua lại quá đông, ngựa không thể chạy nhanh được.
– Không sao, cứ để ngựa đi từ từ.
– Tiểu chủ nhân, ngài tính đi đâu vậy?
Tạ Đình ngó thấy Trần Tĩnh Kỳ đã bước xuống xe thì cũng liền nhảy xuống theo.
– Ta chỉ muốn nhân lúc này đi dạo một chút thôi, ngươi cứ tiếp tục cho ngựa đi tới. Ta nhớ phía trước có một cái ngã tư, ngươi đứng đó chờ ta.
– Vâng, tiểu chủ nhân.
Tạ Đình nghe lời leo lên xe, cho ngựa chậm rãi đi tới.
Phần mình, Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng hoà vào dòng người, thong thả bước đi.
Trên đường, Trần Tĩnh Kỳ quan sát thấy trên tay mỗi khách bộ hành đều cầm một chiếc đèn lồng, khuôn mặt ai nấy đều hiện nhiều tiếu ý. Bầu không khí náo nhiệt, một cảnh thái bình này đã giúp cho hắn phần nào bình tâm trở lại.
Hắn thở ra một hơi, đôi chân bước tiếp…
Một lát sau.
Trần Tĩnh Kỳ đã đi đến một cây cầu, trên cây cầu này treo đầy hoa đăng, nhưng do tiết trời lạnh buốt, hơn nữa trên sông gió thổi không ngừng, thành ra khung cảnh dù đẹp cũng chẳng có ai dừng chân nán xem.
Trần Tĩnh Kỳ khép hờ đôi mắt, cảm thụ từng làn gió lạnh, trong đầu không tự chủ mà nhớ lại những gì đã xảy ra bên trong Bình Vương phủ.
Lúc nãy, chính tay hắn đã sát hại một vị hoàng huynh của mình. Còn có thêm một ca cơ mỹ lệ nữa.
Quả thật Trần Tĩnh Kỳ hắn đã quá xúc động. Bây giờ, hắn đang lo sợ. Nhưng mà… hắn không hối hận. Nếu quay lại lúc đó, Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng vẫn sẽ ra tay.
Dực Vương Trần Tự Đức kia hết lần này tới lần khác lấy hắn ra làm trò cười, sỉ nhục hắn, Trần Tĩnh Kỳ hắn có thể nhịn. Nhưng hôm nay, không chỉ hắn mà đến cả mẫu phi của hắn cũng bị Trần Tự Đức mang ra thoá mạ, mắng người là tiện nhân, gọi hắn là tạp chủng…
“Tiện nhân”, “tạp chủng”… Dực Vương, tên hỗn đản đó đáng chết!
“Cái chết của Dực Vương sợ rằng sẽ dấy lên một hồi đại động. Ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt để ứng phó, thời gian sắp tới tuyệt không thể để lộ ra chút sơ hở nào…”
Trần Tĩnh Kỳ miên man suy nghĩ.
…
Thời điểm Trần Tĩnh Kỳ đi đến chỗ ngã tư thì cỗ xe ngựa đã đợi ở đó từ lâu. Thái giám Tạ Đình trông thấy chủ tử thì liền bước xuống xe dìu đỡ.
Trần Tĩnh Kỳ yên vị bên trong cỗ xe, mở miệng nói:
– Về cung.
Đêm Nguyên Tiêu hoàng cung có quy định phải về cung trước nửa đêm, cho nên dù còn muốn đi dạo thêm thì Trần Tĩnh Kỳ cũng chỉ đành gác lại.