Quỷ Bạc (The Silver Devil)

Chương 10


Với trái tim trĩu nặng, tôi bắt đầu lên đường vào buổi sáng hôm sau. Tôi đã trở nên quen với tình bạn lớn dần giữa chúng tôi trên đoạn đường đi, cảm thấy tự do với trang phục của một cậu trai, thậm chí cả nhận thức về định mệnh đã mang tôi theo sau chân Công tước vì tôi cảm giác không còn lựa chọn nào khác. Nhưng giờ thế giới của Domenico đang bắt đầu trở lại lần nữa, một thế giới của chính trị và nghệ thuật lãnh đạo đất nước, thứ mà tôi có thể dễ dàng bị quẳng qua một bên và bị quên lãng, và lựa chọn đi hay ở đã không còn là lựa chọn thuộc về tôi nữa. Anh sẽ chiến thắng, có lại lãnh địa Công tước của mình bằng quân đội của Ferrenza, tôi nghĩ, quan sát tấm lưng mềm mại của anh; và rồi sẽ như thể chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Ngay lúc này, cô dâu xứ Savoy của anh hẳn phải đến Diurno và nhận được sự chào mừng của tổng giám mục – Domenico sẽ cưới cô ấy, và tôi sẽ đối mặt với khoảng đời chẳng có gì, học cách cam chịu sự trống rỗng và quên lãng mà tôi chưa bao giờ trải qua khi làm cô nhân tình của anh trong vài tuần ngắn ngủi. Thật là một nguồn an ủi nhỏ chua chát rằng tôi đã chưa một lần thú nhận tôi yêu anh biết bao. Cuối cùng, tôi đã cứu lòng kiêu hãnh của mình khỏi đổ nát.

Majano là một thành phố nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với Diurno, được xây trên một đỉnh núi cao rẽ làm hai hướng bao bọc quanh đồng bằng phía trước chúng tôi. Những ngôi nhà và lâu đài túm tụm vào những con dốc như con sao sao bám dính lấy đá; đường phố lát sỏi, dốc đứng, và trông cứ như chỉ những con lừa mới có thể vượt qua. Sau khoảng một thời gian ở ngoài trời thông thoáng lâu đến thế, những tòa nhà cao dường như đông đúc, và khắp mọi nơi, tôi thấy huy của một con sói cái, bằng đá hoa, bằng đồng, bằng gỗ.

Andrea lục khục cười và nói, “Ai đó sẽ nghĩ rằng chúng ta đang ở Rome.” nhưng Baldassare suỵt hắn im lặng. “Ferrenza là đôi tai của đức giáo hoàng và lòng trung thành nơi địa phận của ngài ấy rất mạnh, nên hãy cẩn thận những gì đang nói.”

Andrea ngoan cố. “Trên danh nghĩa thôi, vậy, chúng ta đang làm gì ở đây? Đặt đầu chúng ta vào miệng sư tử cũng hay như thương lượng với bạn của giáo hoàng.”

Baldassare không nói gì. Anh ấy đang lo lắng quan sát Domenico. Công tước đã thắng cương bên cạnh một công dân băng qua và đang trao đổi một vài lời. Rồi với một cái gật đầu cám ơn, anh quay ngựa, rồi chúng tôi theo anh trở ngược lại con đường, ra khỏi trung tâm thành phố, đến khi đến một khe núi nông với một cây cầu mảnh khảnh, uốn cong bắc ngang qua.

“Cung điện mùa đông của Ferrenza.” Anh khe khẽ nói.

Trong ánh sáng ban trưa, nó trông rất đẹp, được xây dựng như một pháo đài trên mặt đất ngước lên bên trên khe núi, những bức tường lập lòe với màu vàng nhạt, không phải là sự hoang vắng xám xịt của Fidena hay sắc hồng sang trọng của Diurno, mà là một sắc màu khác, ấm ám hơn, dịu dàng hơn, tựa hồ ánh nắng mặt trời trong hàng thế kỷ đã thẩm thấu vào đá. Cây cối tụm lại nơi chân những ngọn tháp cao, và tôi có thể thấy những cây khác lớn lên bên ngoài cánh cổng vị đại, trong khoảnh sân trong.

“Baldassare giỏi giang của ta.” Domenico đang chăm chú vào cung điện, cau mày lại. “Ngươi sẽ là đại diện của ta. Chúng ta sẽ không lén lút đến Ferrenza như những con chó bị xua đuổi – cưỡi ngựa đến đó và nói cho ngài ấy rằng Cabira đang đến. Chúng ta sẽ theo sau.”

Chúng tôi đợi từng phút từng phút bò trườn sau khi âm thanh tiếng vó ngựa chết dần, đến khi Baldassare có thể trở về mang theo tin cảnh báo phù hợp của việc vào chỗ Công tước.

Domenico không tỏ dấu hiệu gì của mất kiên nhẫn; anh vẫn ngồi trên yên ngựa, mắt dán vào cánh cổng ngoài hẻm núi với sự chú ý của một con mèo trước hang chuột. Không đọc được biểu cảm gì trên gương mặt anh, và nhìn vào anh, không ai dám lên tiếng.

Rồi cuối cùng, anh dứt mắt khỏi cái nhìn đăm đăm, ra hiệu tiến về trước, và với những bước đi chậm rãi, vương giả, bầy ngựa mỏi mệt của chúng tôi băng qua cây cầu mới nhất, bước vào cánh cổng của Palazzo Amerighi.

Baldassare đang đợi dưới những tán cây, vẻ căng thẳng lâu dài đã rời khỏi anh ấy, và bên cạnh anh, một người đàn ông thấp người, bụ bẫm đứng cùng, với gương mặt béo tròn, mái tóc mỏng dính, người lập tức bước tới và cúi chào Domenico.

“Chào mừng, Đức ngài! Tôi là Filippo Marcionni, thư ký của Đức ngài Ferrenza. Đức ngài sẽ đích thân tới đây, nhưng ngài ấy không muốn ngài bước vào cung điện của ngài ấy một cách không được chào đón – nếu ngài vui lòng xuống ngựa, ngài và các chàng trai của ngài, những tên nài ngựa sẽ để mắt tới bầy ngựa của ngài.”

Leo xuống ngựa, tôi vỗ chào tạm biệt con ngựa cái bồn chồn mà tôi đã cưỡi quá lâu, đang ngớ ngẩn nghĩ rằng liên kết cuối cùng của tôi với cuộc hành trình này đang bị phá vỡ.

Marcionni đang cúi chào lần nữa; nhìn vào trang phục gu sang nghiêm trang của anh ta, lần đầu tiên tôi nhận ra tất cả chúng tôi đã trở nên xoàng xĩnh đến mức nào.

“Nếu Đức ngài cho phép, tôi sẽ báo cho Công tước về việc ngài đến nơi; ngài ấy nhấn mạnh rằng ngài ấy phải được biết ngay lập tức.”

Tôi cảm thấy cơn đau nhói ngạc nhiên, vì sự tử tế tràn ngập này giống đến kinh khủng với những câu chuyện mà vị bá tước già đã kể về một người đã phân nửa ẩn dật. Nhưng có lẽ, tôi nghĩ với một nụ cười vô thức, nó chỉ là những người bà con nhiều chuyện mà Công tước đã giấu.

Domenico đang hỏi Baldassare gần như dưới hơi thở. “Ngươi được đón tiếp thế nào?”

“Lúc đầu là lạnh lùng, thưa Đức ngài; Công tước sẽ không nhận khách đến thăm, họ nó thế. Tôi nói với họ tôi là một người đại diện từ Công tước xứ Cabira, và họ nói tôi lẽ ra nên đi đến thủ đô.”

“Và rồi?”

“Tôi gửi người nài ngựa đưa tin đến lâu đài – gã bất đắc dĩ phải đi, nhưng tôi đút lót cho gã, và một lá thư đến để nói rằng không có người thỉnh cầu nào đến đây. Tôi nói tôi không phải là một kẻ thỉnh cầu, mà đến vì công việc với Đức ngài Ferrenza.”

Giọng Domenico chua chát. “Nói dối. Chúng ta chính xác là những kẻ thỉnh cầu. Tiếp tục với câu chuyện của ngươi đi.”

“Họ nói với tôi rằng Công tước không làm việc, rằng ngài ấy ẩn dật ở đây, và thêm nhiều thứ nữa mà tôi sẽ không lặp lại. Cuối cùng tôi làm họ hiểu ra rằng tôi hoàn toàn nghiêm chỉnh, và họ dẫn Ngài Thư ký Maricionni đến, sau đó mọi chuyện đều ổn, vì ngài ấy dẫn tôi đến chỗ Công tước ngay lập tức.”

“Ferrenza nói gì?”

“Không nhiều lắm.” Baldassare cau mày. “Tôi không hiểu ngài ấy. Ngài ấy… kỳ lạ. Lúc đầu, ngài ấy lạnh nhạt và dè dặt một cách lịch sự, nhưng rồi ngài ấy săm soi nhìn thấu tôi; sau đó khi tôi nói cho ngài ấy tôi từ Cabira đến, ngài ấy… ngài ấy thay đổi. Ngài ấy hết lòng chào mừng tôi, cho tôi ngồi xuống, và gửi rượu đến để tôi uống – tên của Đức ngài có một sức quyến rũ đầy quyền lực với ngài ấy.”

Domenico không nói gì. Cũng chẳng có nụ cười đáp trả trên gương mặt anh, và sau một lúc, Baldassare tiếp tục. “Xin Đức ngài tha lỗi, tôi đã nghĩ trong một thoáng rằng ngài ấy là một kẻ ngốc. Khi tôi nói rằng Đức ngài sắp tới, ngài ấy dường như không hiểu tôi. Ngài ấy chỉ giật mình, và rời nói, ‘Raffaelle đang đến.’ và ngài ấy…”

“Sao?”

“Ngài ấy mỉm cười, thưa Đức ngài. Như một – chà, như một vị thánh! Ngài ấy rạng rỡ hẳn lên!” Baldassare trông háo hức. “Tôi thề rằng Đức ngài sẽ được chào đón nồng hậu.”

Trước khi Domenico có thể trả lời, cánh cửa phía sau anh giật mở ra, và anh ngay lập tức quay lại. Marcionni đứng đó, đang cúi chào nơi ngưỡng cửa, dẫn lối cho một người đàn ông phía sau anh ta, và tôi thấy vẻ thận trọng một cách lơ đễnh của Domenico tẩy sạch bằng một vẻ bàng hoàng lạnh lẽo. Nó biến đi ngay tức khắc, che đậy, nhưng những ngón tay trắng siết lại; và tôi nhận ra rằng tuy với tất cả tình bạn tự nhận của họ, anh chưa bao giờ thấy Công tước trước kia.

Amerighi cao gần bằng Domenico, gầy trơ xương, tay chân ẻo lả và mỏng dính, gần như hốc hác. Khuôn mặt xương xương, mảnh mai với chiếc mũi dài và đôi mắt nâu lục nhạt cúi xuống, đôi môi mỏng, thẳng tăm đã từng một thời mỉm cười, giờ đây nhấp nhô với đường thẳng của sức khỏe bệnh tật hoặc giả là niềm tiếc thương khôn nguôi. Đó là một khuôn mặt cằn cỗi, mày râu nhẵn nhụi trong vẻ mâu thuẫn của thời thượng – nhưng không phải là không quyến rũ. Mái tóc màu hạt dẻ của ngài ấy được chải mượt mà và nằm như một chiếc nón trên đầu, mái tóc thẳng, cắt ngang vầng trán bóng loáng.

Trong một thoáng, tôi nghĩ mình cảm thấy một cảm xúc rộn ràng của việc nhận ra ai đó, nhưng rồi tôi quên mất, vì tôi thấy cách ngài ấy nhìn Domenico, chằm chằm gần như đói khát, uống đến từng đường nét của gương mặt đẹp đẽ và cơ thể duyên dáng.

Rồi, ngay khi tôi nhìn, vẻ mặt ấy thay đổi; ngài ấy nở một nụ cười quyến rũ cực độ, tiến tới trước, giơ tay ra. “Người họ hàng yêu quý của ta.” Hai bàn tay nắm lấy đôi tay Domenico và giữ lấy chúng. “Cuối cùng, lời hứa viếng thăm đã được thực hiện.”

“Không tiên liệu trước, ta e là thế, sau một khoảng thời gian trì hoãn lâu đến vậy.” Domenico cười, nhưng trong mắt anh không hề có nụ cười ấy.

“Thật bất ngờ.” Người đàn ông lớn tuổi hơn dịu dàng sửa lại. “Cậu hẳn phải mệt chết được sau cuộc hành trình cưỡi ngựa dài như thế! Vào đi nào và làm bản thân tỉnh táo lại.” Ngài ấy hờ hững khẽ liếc qua chúng tôi. “Và sau đó cậu có thể nói cho ta việc gì khiến cậu vui đến thế.”

“Ta cám ơn, người họ hàng.”

Amerighi lắc đầu. “Không cần cám ơn, chính ta mới là người biết ơn. Ta đã kêu người chuẩn bị một căn phòng cho cậu, và người hầu của ta sẽ để mắt tìm chỗ cho người của cậu một cách phù hợp – nếu cậu muốn bất cứ thứ gì, ta xin cậu hãy yêu cầu nó.”

Tôi đã quay đi để theo người thư kí bụ bẫm, một nỗi sợ không tên đang bắt đầu bóp chặt bao tử tôi, thì Domenico trả lời. “Ta phải khẩn cầu sự ưu đãi của anh cho quý cô của ta.”

Tôi đờ người.

Có một cử động giật mình ở giữa những người Cabira, và tôi biết họ đang ngây ra nhìn chòng chọc lẫn nhau… ngoại trừ Santi. Và có lẽ là cả Baldassare. Tôi nghe chất giọng trầm, từ tốn của Amerighi, và nghĩ một cách không đúng thời điểm rằng âm thanh đó nghe sao thánh thót quá. “Như ý cậu thôi, người họ hàng. Cô ấy đến sau cậu chứ?”

“Không, cô ấy ở với ta.” Giọng Domenico thay đổi. “Felicia…”

Tôi quay lại như thể bị ép buộc, bước đến cạnh anh, và với mỗi bước chân, tôi có thể cảm thấy những cặp mắt dán vào mình, kinh ngạc, gần như buộc tội. Chẳng biết bằng cách nào, sự im lặng còn tệ hơn cả tiếng la hét kịch liệt.

Lần đầu tiên, Amerighi đưa mắt khỏi Domenico. “Một cậu chàng xinh đẹp.” là tất cả những gì ngài ấy nói, nhưng nó khiến hai má tôi đỏ bừng ngứa ran.

“Một cô gái xinh đẹp.” Những ngón tay lơ đễnh bỏ nón tôi xuống. “Ta nghĩ như thế tốt hơn cho cô ấy khi cưỡi ngựa giữa quá nhiều người của ta – chúng ta đi trong vội vã, và không có để chiều chuộng.”

Những ngón tay anh chà vào bên má nóng rực của tôi, và tôi quay đi, bắt gặp Amerighi đang săm soi nhìn hai chúng tôi từ người này sang người kia với vẻ kỳ lạ, đầy lôi cuốn.

Phía sau, tôi có thể nghe những giọng nói giảm dần nơi xa khi Marcionni dẫn những người còn lại đi khỏi. Bất giác tôi lao tới, để được đi cùng họ, để được thoát ra khỉ cái nhìn đăm đăm tò mò của người lạ và thoát khỏi sự đụng chạm đầy hấp dẫn của những ngón tay Domenico.

Amerighi nói bằng một giọng như cướp lấy lời ca tụng. “Ta tự hỏi sao cậu có thể mạo hiểm với một quý cô mỏng manh đến thế vào một cuộc hành trình dài như vậy.”

“Cô ấy tự mạo hiểm bản thân mình. Ta xin anh đối đãi tốt với cô ấy.”

Lông mày sẫm màu của Amerighi cong lên. “Ta còn có thể làm được gì khác nữa nào? Quý cô đây được chào đón, vì lợi ích của cậu và của chính cô ấy. Cậu sẽ giới thiệu ta chứ?”

Tôi cảm giác được vẻ miễn cưỡng của Domenico và lên tiếng trước khi anh có thể. “Trong trang phục thế này tôi là Marcello, thưa Đức ngài. Tôi sẽ không cảm giác là chính mình cho đến khi chúng được thay ra.”

“Vậy thì, là Marcello.” Đôi mắt nâu lục nhạt mỉm cười, nhưng tôi có cảm tưởng rằng bộ não Amerighi đang chạy đua. Ngài ấy dẫn chúng tôi ra khỏi khoảnh sân trong cung điện chan hòa nắng và giữa cái tối tăm lạnh lẽo của cung điện; với đôi mắt choáng váng vì mặt trời của tôi, nó tối đen như mực, và tôi vẫn đang chớp mắt khi thấy bản thân mình trong một căn phòng nhỏ, đồ đạc đắt tiền, một khung cửa sổ dài nhìn ra những cây cối biếng nhác lay động bên ngoài.

Amerighi đưa cho tôi một ly rượu, và thứ kim loại ấy trong tay tôi cảm giác lạnh lẽo và nặng nề. “Nếu cậu để ta rời đi, ta sẽ cho người chuẩn bị chỗ ở cho cậu đêm nay. Chúng ta không chuẩn bị tốt cho các vị khách, đặc biệt là những vị khách quan trọng.” Ngài ấy đi đến cửa và dừng lại. “Tha thứ cho ta, nhưng cậu không có hành lý sao?”

Domenico lắc đầu, và Amerighi mỉm cười. “Vậy ta phải tự xoay sở thôi, sẽ không lâu đâu.”

Khi cửa đóng, Domenico quay lại tôi, ánh nhìn suy ngẫm trong đôi mắt anh. “Nàng nghĩ gì về người họ hàng lễ độ của ta, Felicia?”

“Rằng ngài ấy sẽ chứng tỏ là một người hảo tâm rộng lượng.”

“Có lẽ anh ấy là thế.” Những ngón tay trắng gõ gõ một cách mất kiên nhẫn. “Nhưng đó không phải là ý ta. Nàng có nghĩ chúng ta được chào đón như lời anh ấy nói?”

Câu hỏi lặp lại trong tôi một cách ngập ngừng, và tôi nói sau một lúc. “Nếu ngài ấy đề nghị ngài đến thăm ngài ấy trước đây, và ngài đã từ chối, ngài ấy hẳn phải vui mừng gấp hai khi giờ đây thấy ngài.”

“Nàng tin thế sao?” Những ngón tay anh siết chặt cằm tôi và nâng nó lên.

“Em không biết phải tin gì khác nữa. Em không có lý do gì để ngờ vực ngài ấy – ngài ấy đã tử tế đầy nhã nhặn, và em chắc chắn là trước đây chưa từng gặp ngài ấy. Nhưng vẫn có gì đó…” Tôi nhún vai. “Như những gì Baldassare nói; ngài ấy kỳ lạ.”

“Quý Cô Thông Thái.” Vẻ chế nhạo trong đôi mắt anh khiến hai tay tôi nắm chặt. “Về phần mình, ta sẽ vui mừng hơn nếu anh ta bớt tử tế lại.”

“Ngài có ý gì?”

“Dễ thấy thôi mà.” Đôi mắt đen chau lại. “Nếu ta là Ferrenza, ta sẽ không thỏa thuận dịu dàng đến thế với một tên vô lại đang tự gọi mình là Công tước.”

Giọng tôi rung lên với một tiếng cười gần như khóc. “Có lẽ không phải ai cũng đáng nghi như ngài nghĩ, thưa Đức ngài.”

Đột ngột anh đăm đăm nhìn tôi, nhức nhối. “Sao, vậy nàng thích gã ta?” Anh nhẹ nhàng dò hỏi.

Tôi cụp mắt trước anh. “Em… em không biết. Như đã nói, em không biết ngài ấy.” Tôi không thể tìm được lời nào cho nỗi âu lo xộc vào mình khi nhìn Amerighi.

“Đúng vậy, và nàng sẽ không biết gã ta lâu đâu.” Giọng Domenico sắc nhọn. “Ta sẽ nói chuyện với anh ta một cách đàng hoàng và nhận quân đội từ anh ta càng sớm càng tốt; rồi khi Fidena là của ta lần nữa, nàng sẽ không cần chịu đựng việc anh ta chăm chăm nhìn nàng.”

Chính anh mới là người lẽ ra nên thận trọng trước cái nhìn hồi lâu, đầy tính toán của Amerighi, tôi cố để nói thế; nhưng khi môi tôi hé ra, cánh cửa bật mở lần nữa, và Amerighi bước vào như một cái bóng.

“Xong rồi.” Không có tia biểu cảm nào mơ hồ để lộ ra sự thật rằng ngài ấy đã thấy bàn tay Domenico khum lấy gương mặt tôi. “Người hầu phòng của ta sẽ phục vụ người họ hàng xứ Cabira tốt của ta và cung cấp những gì cậu muốn từ tủ quần áo của ta – ta nghĩ chúng ta có cỡ người như nhau. Quý cô đây thì khó hơn, nhưng sẽ xong thôi.”

Cái nhìn săm soi dính chặt vào Domenico. “Ta hy vọng ta có thể bầu bạn với cậu tại bữa tối, nếu cậu không quá mệt mỏi với cuộc hành trình – ta cảm thấy chúng ta có nhiều thứ để thảo luận.”

Domenico gật đầu. “Ta rất hân hạnh, người họ hàng. Có một vấn đề quan trọng giữa hai chúng ta mà ta sẽ thích nghe ý kiến của anh.”

“Ta sẽ kiên nhẫn chờ nghe nó – ta tha thiết muốn biết thứ gì đã mang cậu đi xa đến thế từ thành phố của mình – là Fidena, phải không? Hay cậu đang ngụ lại ở Diurno vào thời gian này của năm?”

“Anh có trí nhớ tốt đấy.” Giọng Domenico vô vị. “Chúng ta đến từ Fidena; hoàng gia không dời đến Diurno đến tận mùa thu.”

“Ta nhớ. Những Công tước xứ Cabira các cậu luôn yêu mến Fidena, phải không?”

“Chúng ta… Ta lấy làm lạ rằng làm sao anh phát hiện ra điều đó.”

“Chuyện tầm phào nghe được ấy mà.” Hai bàn tay dài của Amerighi làm một cử chỉ nhẹ xua đi. “Sống ở đây tách biệt thế này, ta không có nhiều việc để làm ngoài học hỏi tin tức. Ta luôn luôn nghe ngóng tin tức từ Cabira vì khối liên minh lâu đời giữa đất nước và tình bạn của hai ta.”

“Chúng ta cũng nghe tin đồn đại trên đường đến đây.” Domenico chậm rãi nhấp rượu. “Có nhiều câu chuyện về sự ẩn dật này của anh; họ nói rằng anh đã biến thành một ẩn sĩ. Trong một khoảng thời gian ta đã nghi ngờ việc chúng ta được chào đón.”

Amerighi phá ra cười. “Thần dân ta không thể hiểu được sự chán ghét chốn phù hoa và cảnh hòa nhoáng rỗng tuếch của ta! Ta luôn luôn ghét những thứ ấy. Kể từ khi người em rể Bartolomeo của ta cho thấy cậu ấy sẵn sàng để gánh lấy cuộc công chúng, ta chất những gánh nặng lên kẻ đần độn sẵn lòng đó và về hưu ở nơi này, việc phù hợp với ta hơn. Không ai bận tâm đến lời yêu cầu hợp thức ngoài bản thân ta; dân chúng sống ngoài kia với cuộc sống nhỏ mọn vô ích của mình mà không suy nghĩ, không cả mẫu mực!” Ngài ấy ngừng sững lại, gương mặt thư giãn thành một nụ cười phiền muộn.

“Nhưng có thể bực dọc ở đâu cơ chứ? Nếu họ không học được, họ sẽ không học được, và họ phải được cai trị bởi người toại nguyện bỏ qua sự ngu ngốc của họ. Ta, chính ta,” một lần nữa, đôi tay khẽ vung lên không tán thành, “thà là chọn rút lui.”

“Thế mà ta đã nghe rằng anh giữ quân đội riêng đóng ở đây. Đó không phải là một sự nghỉ hưu lạ lùng sao?”

“Ta đã nói ta thích trông nom châu báu của ta, người họ hàng, và quân đội của ta là phần quan trọng nhất trong số cúng.” Đôi môi mỏng cong lên. “Ta tạo ra quân đội của mình như một nhà điêu khắc tạo ra một bức tượng, đang đúc nên, tinh chế, tìm từng người tốt nhất, những kỹ năng hiếm có nhất. Giờ ta có một bộ sưu tập những kẻ đánh thuê mà sự thành thạo của chúng có thể khoe khoang với cả Italia; một lực lượng nhỏ, nhưng không thể bị đánh bại. Từng người một đều tinh thông lão luyện, chứng tỏ được năng lực, và họ vẫn chưa bị đánh bại. Ta giữ họ ở đây, gần tầm tay và của cải của ta, vì sợ rằng họ có thể bị cám dỗ bởi một kẻ giàu hơn mà không phục vụ ta nữa.”

“Ta ca ngợi cách đánh giá của anh.” Nụ cười mờ nhạt trên môi Domenico, và anh đang quan sát Amerighi dưới hàng mi. “Không có thứ gì đáng giá ngoài thứ thật sự được đánh giá cao.”

“Như cậu đánh giá cao quý cô đây.” Amerighi ngay lập tức khẽ liếc quanh vào tôi. “Chúng ta làm cô chán ngắt, phải vậy không, madam, với tất cả cuộc trò chuyện về những người lính và tài lãnh đạo đất nước này? Ta sẽ gửi một người hầu đến mang cô về phòng mình, và cô có thể nghỉ ngơi ở đó cho đến bữa tối. Bây giờ họ lẽ ra phải tìm cho cô thứ gì đó thích hợp hơn để mặc, và cô có thể thôi không làm Marcello nữa.”

Tôi lắp bắp về thứ gì đó, không biết được phải cúi đầu hay nhún gối chào, và khi tôi theo sau người hầu rời khỏi phòng, tôi biết rằng cả hai Công tước đều đang quan sát tôi.

Thật là nhẹ nhõm khi tôi đóng cánh cửa phòng ngủ lại phía sau, không cho người hầu với gương mặt trơ như gỗ vào, và rồi tò mò nhìn xung quanh; sau đó, khi tôi nhận thức được xung quanh mình, tôi lom lom nhìn xung quanh, bị mê hoặc.

Công tước xứ Ferrenza không phải là người bủn xỉn với sắc đẹp mà ngài ấy yêu; ngài đã lãng phí nó trong phòng này, vàng bạc hậu hĩ, những sắc màu trên các bức tường, lụa là, gấm vóc trên những tấm rèm nơi giường ngủ. Không phải là hoàn toàn lạ lùng, tôi nghĩ, rằng một người đàn ông lại yêu thích sự cô độc buồn tẻ này hơn là sống nghèo khổ bên dưới vẻ tráng lệ lộng lẫy của cung điện.

Cởi bỏ bộ độ hiện tại đã sờn cũ của một cậu tiểu đồng khỏi cơ thể mỏi mệt của tôi, rồi tắm trong dòng nước hoa hồng mà người hầu đã cung cấp, thật sung sướng tuyệt vời. Tôi chà xát bản thân một cách kỹ lưỡng, giũ bụi khỏi mái tóc và đang lấy làm hãnh diện trong nhận thức nửa quên lãng về sự sạch sẽ.

Khi đã xong, tôi tìm kiếm quần áo sạch mà Amerighi đã hứa, nhưng tất cả những gì tôi có thể tìm thấy là một mớ chất liệu hỗn độn vàng và bạc trải ra trên gường, trông không hề giống bất cứ chiếc áo nào tôi từng thấy trước kia. Tôi cầm nó lên và ướm thử vào người, chăm chăm nhìn vào bản thân trong tấm kính một cách bối rối.

Nó thật là một bộ áo váy kỳ lạ. Không phồng lên; không được gia cố, phần eo thấp; không cổ áo xếp nếp, không dây buộc, không váy lót dài, không ngay cả cổ áo. Thay vào đó, nó ôm sát người khi tôi cử động, lấp lánh; lớp lụa thêu lung linh trong màu vàng và bạc. Hai cổ tay áo túm lại với nhau được khóa trong vàng và ngọc trai; bóp lên cao ở eo, viền quanh ngực tôi bởi một đai mắt xích của khối vàng rắn chắc với những viên ngọc trai và được buộc chặt với một móc gài bằng vàng ngay cổ. Phần váy xếp nếp sột soạt kêu mà không cần một cây ghim gài lại, và tôi đỏ mặt trước hình ảnh phản chiếu của chính mình. Amerighi đã có những trang phục này như thế nào, trừ khi là ngài ấy giữ nó cho tình nhân của ngài, tôi không thể đoán ra.

Mái tóc cắt ngắn trông buồn cười trước vẻ tráng lệ này, và sau vài cố gắng vô nghĩa, tôi xoay sở để chải phần ngắn mượt ấy vòng quanh đầu và buộc chặt nó bằng những cây ghim. Khi xong việc, nó trông chẳng khác gì kiểu thời trang của Pháp, nhưng tôi thiếu trầm trọng tài năng của Niccolosa.

Tôi bất chợt ngừng lại. Đó là trọng âm tôi đã nghe kể từ khi chúng tôi tới Ferrenza, thứ giọng khàn khàn, lời phát ra uể oải nơi yết hầu đã không ngớt đay nghiến ký ức tôi. Bá tước, Enrico và người của gã, thậm chí cả chính Amerighi, tất cả đều nói như Niccolosa. Bà hẳn phải là người sinh ra ở Ferrenza, tôi nghĩ, và bà chẳng lần nào nói với tôi. Nhưng rồi thì, cũng không có bất cứ lý do gì để bà làm thế.

Tôi mặc vào một chiếc áo khoác xanh ngát màu trời trên chiếc áo dài, và sức nặng của nó lên vai tôi cho tôi vai thêm một ít tự tin. Nếu tôi giữ nó trên người khi di chuyển, nó sẽ che dấu thứ mà chiếc áo dài lộ ra; và khi tôi đứng bất động, tôi giản dị, thậm chí kín đáo, che phủ.

Hình ảnh phản chiếu của bản thân chăm chăm nhìn ngược lại tôi, mở to mắt.

Một lần nữa, tôi lại là người lạ với chính mình. Không có hình ảnh quen thuộc nào trong mắt tôi. Rồi khi tôi nhớ thứ gì đó đã nhắc nhở nhân dạng mình – chiếc nhẫn ngọc trai tôi đã tháo ra theo lời Santi, thứ liên kết duy nhất tôi nhớ tới Fidena.

Gấp gáp, tôi lấy nó ra khỏi nơi giấu và đeo nó vào lại ngón tay với một cảm giác hơi nhẹ nhõm rộn ràng kỳ lạ. Tay tôi đã gầy hơn, và chiếc nhẫn trượt xung quanh; nhưng nó là của tôi, một thứ quen thuộc giữa quá nhiều thứ xa lạ, và nhận thức về nó làm tôi ấm áp. Rồi tôi không có việc gì để làm ngoài bước đi trong căn phòng xinh đẹp, đến khi tôi được gọi đến bữa tối.

Khi cuối cùng lời triệu hồi được ban ra, môi tôi khô khốc vì hoảng sợ. Trong lúc tôi thay trang phục, tôi để đầu mình trống rỗng; một khi tôi xong, suy nghĩ lại tràn về, và tôi thấy chính bản thân mình đang nghĩ về đêm đầu tiên đó tại Fidena, khi Piero đến dẫn tôi lại cho Domenico .

Rồi, cũng như bây giờ, tương lai trở thành một bức tường trống rỗng, không thể đoán trước, không thể suy nghĩ tới – và tôi đã đứng đó đợi, miễn cưỡng với hiện tại nhưng bám dính lấy nó vì e sợ điều gì có thể xảy ra.

Ai đó bước vào phòng, và tôi nhìn quanh với đôi mắt giãn ra. Nhưng không có một hồn ma bảnh bao, chế nhạo nào cúi đầu chào trước tôi – chỉ có một người lạ với gương mặt vô cảm trong chế phục của Công tước xứ Ferrenza, người lạnh lùng nói rằng Công tước khẩn nài tôi hiện diện tại bữa tối.

Tôi không cần hỏi vị Công tước nào, vì Domenico sẽ không bao giờ van xin, không ngay cả lời nhã nhặn.

Vong hồn Piero hẳn phải mỉm cười khi tôi theo người đàn ông băng qua hành lang và dọc theo đầu câu thang thênh thang sọc ca rô đen trắng, như sàn đại sảnh bên dưới. Thời gian đã lùi lại, và lần nữa, tôi đang bước đi chân trần qua một nơi là lùng, theo sau một người lạ.

Tôi quay lại đi xuống những bậc thang dẫn đến phòng ăn tôi nhớ đã thấy trước kia, nhưng người hầu lắc đầu. “Không, thưa madam lịch thiệp, chúng ta ăn tối trong phòng riêng của Công tước, cô và quý ngài của cô. Đức ngài đã ra lệnh các người sẽ không bị làm phiền.”

Tôi đáng lẽ phải đoán ra mới phải, tôi nghĩ, rằng những người quan trọng này sẽ không hạ cố thảo luận công việc của họ trước toàn thể mọi người; nếu Domenico hạ thấp lòng kiêu hãnh của anh và hỏi xin ân huệ, anh sẽ làm nó trong riêng tư. Ít ra giờ đây tôi sẽ không phải phô trương ra trước nhiều người mà tôi coi là chiến hữu trong bộ áo không đứng đắn này.

Ngay cả khi nghĩ thế, ai đó di chuyển khỏi bóng tối bước vào đường đi của tôi. Trong một thoáng, tôi không thể thấy được đó là ai – rồi tôi nhận ra Lorenzo, gọn gàng trong bộ trang phục đứng đắn mượn được, với lo lắng làm mày cậu nhóc chau lại, và bóng tối phủ lên đôi mắt màu xanh biển cả.

Tôi thở dốc. “Ồ, em làm chị giật mình!”

“Em xin lỗi.” Cậu nhóc buột miệng, và đôi mắt không nhìn tôi. “Em định – em muốn xin lỗi cách em nói với chị trong cuộc hành trình.”

“Không có gì phải xin lỗi cả.” Cậu nhóc lắc đầu. Rõ ràng cậu nhóc có ý bày tỏ đến từng từ của câu xin lỗi và sẽ không nản lòng. “Em đã không biết – chị thấy đó. Em nghĩ chị là một trong những kẻ nhu nhược mòn mỏi mong chờ thở dài sau Công tước – đã có đủ những người như vậy giữa đám tiểu đồng, có Chúa biết, và họ làm bao tử em lộn nhào – nhưng nếu em biết – nếu em biết-” Cậu nhóc đột nhiên ngừng lại, rồi nói một cách đơn giản. “Em nghĩ chị rất can đảm, madam.”

Tôi cảm giác môi mình run run khi cười với cậu ấy. “Cám ơn, Messire de’Falcoieri, nhưng em có quyền nói như em đã nói. Chị thật sự là một kẻ nhu nhược mòn mỏi mong chờ, chị cam đoan với em, và không hề dũng cảm gì hết. Và chị phải cảm ơn vì đã bảo vệ chị khỏi ngài Andra – lúc ấy chị đã chưa làm thế.”

Lorenzo ửng hồng, và cậu nhóc lắp bắp. “Không có gì cả – em vui mừng – ý em là không phải lúc đó, nhưng mà bây giờ – rằng em có thể phục vụ chị.”

Thứ gì đó trong cách cậu nhóc nói nhắc tôi nhớ đến Ippolito, và tôi giơ tay ra cho cậu nhóc trong im lặng, không tin tưởng bản thân mình có thể lên tiếng. Tôi hy vọng cậu nắm lấy tay tôi và để mọi chuyện qua đi, theo cách của những cậu bé con; nhưng thay vào đó, cậu ấy cúi thấp xuống, hôn lấy tay tôi và ngước lên nhìn vào tôi với gương mặt nửa phần hơi ngượng ngập. Hẳn đây phải là lần đầu tiên cậu nhóc hôn tay một người phụ nữ. “Xin được giúp đỡ cô, madam…” Giọng người hầu khiến tôi giật mình. “Chị phải đi, Lorenzo.” Tôi nói nhanh. “Cám ơn em lần nữa.” Khi vội vã đi khỏi, tôi biết rằng cậu bé vẫn đứng đó nhìn theo sau tôi.

Rồi tôi quên mất cậu ấy khi nghe được tiếng rì rầm của những giọng nói phía xa nơi hành lang.

Hai người đàn ông đang lười nhác trò chuyện, nửa rọi bóng nơi dòng ánh sáng mặt trời đang nhạt dần dọc theo mặt sàn ca rô. Amerighi trong trang phục màu đen, ngồi ở chiếc ghế thấp, mái đầu đen của ngài ấy gật gù như một chú chim đang chú tâm; Domenico đối lập đến sửng sốt trong màu trắng kem, biếng nhác chống tay lên thành bàn, đang khẽ khàng nói.

Khi tôi đến gần hơn, tôi nhận ra anh đang nói về gì, rằng cuộc trò chuyện không hề vẩn vơ; nỗi e sợ tràn về, và tôi đứng đó đang lắng nghe, gần như không chú ý rằng người hầu đã rời đi. “… nên ta bị ép phải hỏi xin anh tin ta, người họ hàng. Hãy tin ta, anh không thể miễn cưỡng hơn để trao sự tin tưởng của anh cho ta khi so nó với việc ta yêu cầu điều đó từ anh.”

Những ngón tay thon thả của Amerighi gõ gõ lên ghế của ngài ấy một lúc, và rồi đôi mắt hướng xuống đột ngột ngẩng lên, tia sáng xanh lá đáng ngờ lập lòe trong ấy. “Ta phải miễn cưỡng trao cậu sự tin tưởng của ta sao?”

Môi Domenico siết lại; rồi anh nhún vai. “Ta đã nói với anh việc đó sẽ giúp ích cho ta đến mức nào. Tất cả của cải, đất đai của ta đã bị mất ở Cabira – ta không thể hình dung ra rằng người mẹ nữ Công tước sẽ cho ta món tiền trợ cấp để tiến hành chiến tranh chống lại bà ta. Ta đến vùng đất của anh” – giọng anh đều đều đến nguy hiểm – “với bầy ngựa nửa như chết đói, vài kẻ theo sau tầm thường của chính ta, và Con dấu Vĩ Đại của Cabira.”

Anh di chuyển tay để ánh sáng bắt được, và chiếc nhẫn lớn lóe lên. “Đó là vật thế chấp quan trọng nhất của ta, và nếu anh vẫn không tin để ta vay món nợ danh dự này khi ta trở lại Cabira, ta không thể hứa gì hơn.”

Amerighi tư lự lẩm bẩm. “Để gây chiến tranh với người mẹ nữ Công tước của cậu…”

“Bà ta sẽ thua khi không có sự chỉ đạo của anh trai ta.” Domenico nói bằng giọng vô cùng ngạo mạn. “Ta biết bà ấy; quá kiêu hãnh để hỏi ý kiến từ những người chỉ huy. Ta có thể lấy Fidena lại nếu ta tấn công bà ấy bất thình lình đủ nhanh.”

“Và cậu có ý vây hãm bà ta bằng người của ta.” Một bóng tối lướt qua mặt Amerighi, và ngài ấy chăm chăm nhìn về phía trước như không thấy gì đến một thoáng. Rồi đột ngột, ngài ấy nói. “Tại sao ta phải trao cho cậu sự giúp đỡ của ta để giành lại lãnh địa Công tước của cậu?”

“Để cứu Ferrenza khỏi quân Tây Ban Nha. Nếu Gratian cai trị nhân danh Philip, anh sẽ có cơ hội nào để sống sót? Với Naples, Cabira, và mọi nước phương bắc dưới gông xiềng của Hapsburg, Đức giáo hoàng Pius sẽ sẽ bức tường thành che chắn bảo vệ duy nhất của anh – nhưng miễn chừng nào Cabira còn an toàn, hai nửa lực lượng Tây Ban Nha còn chia cắt.”

Amerighi chậm rãi gật đầu. “Chà, ta sẽ suy ngẫm. Ta vinh hạnh bởi được cậu giải bày những tâm tình này, người họ hàng, nhưng về cái giá của nó…”

Ngài ấy sững người khi thấy tôi, nửa đông cứng trên chiếc ghế, giữ chặt nó co giật trong hai tay. Sự kinh ngạc trong giây lát dồn đến từng dấu tích biểu cảm khỏi vẻ mặt ngài ấy. “Chào cô, quý cô.”

Tôi bước tới trước, kinh hãi nhận ra cách bộ áo phát sáng ôm sát và lay động. Tôi ngượng ngùng nói, “Chào ngài, Đức ngài.” và điên cuồng ao ước rằng Domenico sẽ lên tiếng.

Khi tôi nhìn anh, anh đã thẳng lưng khỏi dáng điệu uể oải, tất cả vẻ thư giãn giả vờ lột khỏi anh. Tôi nghĩ anh thở có nhanh hơn, nhưng vẻ mặt anh vẫn bất động; chỉ có mắt anh nheo lại, rực sáng màu đen, để lộ ra con thú hoang dã bên dưới vẻ bình tĩnh giả tạo. Tôi gặp cái nhìn đăm đăm của anh trong chốc lát thoáng qua và rùng mình như thể anh đã chạm vào mình.

Amerighi khẽ cười đầy lạ lùng, mắt lóe sáng từ tôi tới Domenico và ngược trở lại. Một vệt đỏ ửng nhuộm lấy hai gò má hõm của ngài ấy, và trong đôi mắt là tia lấp lánh kích động tột cùng, nhưng khi lên tiếng, trong giọng ngài áy chỉ có cơn chấn động nhẹ. “Ta nghĩ phải yêu cầu lời thứ lỗi vì phục trang ta gửi cô, quý cô, nhưng trong thâm tâm ta không thể cảm giác hối lỗi. Chúng hợp với cô hơn là hợp với người phụ nữ đáng lẽ phải mặc.”

“Tại sao vậy, người đó là ai?”

“Là Đức mẹ đồng trinh, cô gái.”

Amerighi cười lớn lần nữa khi thấy vẻ mặt tôi. “Sự thật đấy, ta đảm bảo với cô. Không có phụ nữ nào ở đây để đáp ứng những nhu cầu của cô ngoài một hay hai bà cụ già khọm mập máp – ta không có vợ, không còn nghi ngờ gì là cô đã nghe.”

Đôi môi dễ biến đổi xoắn lại. “Và nếu cô khinh rẻ những thứ này, ta đã không còn gì nữa. Nhưng mới đây ta đã đặt mua một bức tranh của lễ hội truyền tin Annunciation[26] từ Lombardetto, và có người để lại chiếc áo choàng đã dùng để vẽ chân dung Đức mẹ Mary. Chúng là cho một hình minh họa được đưa ra chứ không phải cho một người phụ nữ đang sống.”

Ngài ấy nhẹ liếc đầy ngụ ý về phía đường viền của bộ áo. “Nhưng ta hy vọng chúng sẽ xứng đáng cho dịp duy nhất này.”

Domenico thong thả nói, “Nó hẳn phải là một bức tranh đẹp.” và Amerighi dường như giật mình trước âm thanh giọng anh.

“Ta vẫn nghĩ vậy cho đến tận bây giờ. Chúng ta dùng bữa chứ?”

“Và câu trả lời của anh?” Lời rất mềm mại.

Amerighi lắc đầu, một vẻ rực rỡ gần như hiểm độc trong mắt. “Để sau khi chúng ta ăn đã, người họ hàng, ta van cậu đấy! Ta sẽ cho cậu biết quyết định của ta sớm thôi, nhưng bây giờ, quân đội cùng lãnh thổ là những món xốt nhạt nhẽo với thức ăn ngon, và ta sẽ không thảo luận nó lâu hơn.” nhẹ nhàng, và ngài ấy quay đi khi nói, ra vẻ không thấy Domenico cứng lại một cách vô thức, nhưng tôi cảm giác một cơn khiếp sợ bùng nổi khi thấy các những cơ gợn lên quanh môi anh. Công tước xứ Cabira sẽ trừng phạt thói ngạo mạn đó với toàn bộ cơn thịnh nộ thất thường của anh, nhưng Domenico della Raffaelle, người tha hương không đất đai, phải im lặng và hạ lòng kiêu hãnh cao ngất của mình xuống thành ngoan ngoãn bị ép buộc.

Tôi nắm lấy cánh tay đưa ra của Amerighi và đi với ngài ấy qua một cửa tò vò khác, thấp hơn, và trong một căn phòng với hành lang dài. Giờ đây mặt trời gần như đã lặn, và những ánh nến ném một ánh dương nhẹ qua chiếc bàn chất chồng, những ánh hồng nhỏ phản chiếu nhiều vô kể trên những chiếc đĩa vàng ly rạng ngời bằng vàng.

Từ bên trên, nơi gian phòng được chạm trổ và dành cho những người hát rong qua tấm cửa chớp, âm nhạc của đàn luýt khe khẽ vang lên. Dường như thật huyền bí rằng chúng tôi ngồi đó, nhàn nhã ăn uống, giả vờ là không có gì ngoài sự hiện diện của chúng tôi tại đó. Nó có thể biến thành một cuộc thăm viếng kéo dài của đất nước từ Cabira đến Ferrenza – không có một lời nào về quân đội, về tiếm quyền nữ Công tước, về lưu đày hay cái chết.

Tôi đang quan sát Domenico, thấy được vẻ mất kiên nhẫn phía sau sự vô tình lạnh nhạt biếng nhác, và tự hỏi những lời khiển trách từ ông chú anh có cay đắng hơn tình trạng giả vờ mỏng manh như vỏ trứng này hay không. Tôi đã mong chờ cuộc trò chuyện này sẽ gượng gạo chảy giữa chúng tôi, nhưng Công tước xứ Ferrenza dường như quyết tâm không để mặc sự im lặng ngượng ngùng nào, và sau một lúc ngắn ngủi, Domenico kiếm cơn thịnh nộ xuống đủ để lịch sự trả lời ngài ấy.

Amerighi nói về bộ sưu tập những châu báu nghệ thuật của mình, miêu tả từng tấm như đối với ngài ấy nó là một thứ đang sống, vẻ mặt trong tầm điều khiển trở nên đầy sinh khí khi ngài ấy được sưởi ấm bởi đề tài của mình. Ngài ấy nói về những bức họa, nữ trang, những bức tượng, tất cả thứ xinh đẹp để sử dụng và trang hoàng mà ngài đã thu thập được xung quanh.

Quan sát mái đầu màu hạt dẻ mượt mà gục gặc, vẻ mặt nhìn nghiêng sắc nét ấy, tôi một lần nữa được nhắc nhở về một chú chim: Sandro đã từng nói, một lần, rằng gia đình della Raffaelle là một dòng dõi những kẻ hay ba hoa. Có phải Công tước xứ Ferrenze cũng vậy, thích đánh cặp những thứ sáng giá? Nhưng không có vẻ hám lợi nào trên gương mặt gần như khổ hạnh tu hành đó, không có gì trong giọng nói thánh thót ngoài vẻ hứng thú sắc bén mờ nhạt, và đôi mắt ngời sáng cực độ cháy bỏng niềm say mê chứ không phải sự tham lam. Amerighi quá trưởng thành, quá điều khiển, để có thể để niềm tự kiêu lộ ra, nhưng sự hồ hởi của ngài ấy là sự hồ hởi của một đứa trẻ lộ ra những thứ nó chiếm hữu được với đứa trẻ khác. Ngài ấy đã quá đỗi đơn độc, tôi thương xót nghĩ. Sự hứng thú của Công tước làm ngài ấy phấn khích, thêm không khí tò mò vào bữa ăn, nhưng tôi có cảm giác lạ kỳ nhất rằng không ai thực sự nghe thứ gì đang được nói ra – rằng những dòng chảy từ ngữ tự bản thân nó cũng chẳng để tâm đến nội dung.

Cuối cùng, khi bữa ăn chấm dứt, Amerighi ngồi lại lên ghế, đôi mắt rạng ngời chế giễu. “Cậu đã trở nên rất kiên nhẫn với một người đàn ông đầy ám ảnh như thế.” Ngài ấy cười nhạt. “Để nghe về bộ sưu tập vặt vãnh của ta – tất cả niềm vui thích đều là của ta kể lại – nhưng nếu cậu thấy vài phần của nó, cậu có thể hiểu nỗi đam mê của ta tốt hơn.”

“Chúng ta có mắt, người họ hàng à. Thành quả công việc của anh tất thảy đều xung quanh chúng ta.”

Amerighi búng tay kêu tách. “Đây là vật liệu tầm thường, ta cam đoan với cậu! Thứ ta đánh giá cao nhất, ta sẽ không để ai cũng nhìn thấy. Chẳng hạn, phòng kế bên khóa thứ ta định giá cao hơn bất cứ thứ gì mà ta đã nói cho cậu đến tận bây giờ, và không ai biết ta có nó – không cả quan tâm về việc biết.”

“Sao, anh đã đánh cắp kho báu khác của ai đó à?” Trong giọng Domenico là lời lăng nhục úp mở.

“Ai, ta đấy hả?” Mu bàn tay Amerighi đưa lên miệng, và tôi thấy ngài ấy cắn những đốt ngón tay mình, nhưng vẫn mỉm cười. “Không, ta canh gác nó chống lại bọn trộm cắp ta biết sẽ lấy nó đi nếu chúng có thể. Nhưng cậu có thể thấy nó và đánh giá sự quan tâm của ta có đáng hay không.”

“Thật vinh hạnh cho ta.” Domenico ngáp. “Nhưng ta không phải là một người phán xét giỏi. Ta chỉ có thể để mắt đến duy nhất một sắc đẹp” – mắt anh nấn ná trên gương mặt tôi – “vào cùng thời điểm mà thôi.”

Đôi mày cong cong của Amerighi nâng lên. “Ta không yêu cầu cậu đánh giá vẻ đẹp của nó, người họ hàng à, chỉ là giá trị của nó thôi. Cậu đã nói lúc nãy, như ta nhớ, rằng chỉ có thứ gì xứng đáng là có toàn bộ giá trị thật sự – ta muốn sự xác nhận của cậu rằng món của cải này của ta là đáng giá với cái giá ta bỏ ra.”

Domenico nhún vai. “Như ý anh thôi.”

“Vậy nào, quý cô,” Amerighi quay sang tôi, “cô sẽ đi với người họ hàng của ta ra dãy hành lang ở đó chứ? Bọn kẻ hầu lẽ ra nên sắp đặt mọi thứ sẵn sàng – ta sẽ mang kho báu của ta cho cô lại đó. Ta khẩn nài cô tha thứ nếu ta là một người chủ ít kinh nghiệm,” ngài ấy khô khan thêm vào, “nhưng ta có một thói quen, và sự cô độc của ta đã là một thói quen quá lâu rồi.”

Tôi đứng lên và lầm bầm thứ gì đó khi đôi môi ngài ấy, hanh khô và ấm áp, nấn ná trong lòng bàn tay tôi. Khi thẳng người lên, đôi mắt Amerighi du hành xuyên qua tôi và nhẹ mở lớn; nhưng trước khi tôi có thể quay lại, Domenico đã đến cạnh bên phía sau và những ngón tay anh giữ chặt tay tôi. “Felicia, đi nào.”

Không thể giải thích được, tôi rùng mình và thấy một nụ cười, nửa kín đáo, nửa thú vị trên gương mặt Amerighi. “Felicia? Marcello được gọi như thế sau khi không phải là Marcello?”

Tôi nhìn lại cổng tò vò, và biểu cảm của ngài ấy trở về vẻ nghiêm trang. “Vâng, thưa Đức ngài.”

Ngài ấy gật đầu. “Rất hợp với cô.” Ngài ấy lặng lẽ nói và tan biến khỏi vòng tròn của ánh nến. Chỉ có những ngọn đèn, bằng thủy tinh và màu bạc, đang bừng cháy suốt chiều dài hành lang, khiến nơi đây sáng lên gần như ban ngày.

Khoảnh khắc chúng tôi ra khỏi tầm nghe của Công tước, Domenico giữ chặt vai tôi và xoay tôi lại đối mặt với anh. “Nàng trở nên thân thiết với người họ hàng tăng lữ của ta rồi đấy.”

Tôi trả lời bằng giọng siết chặt. “Sao, em có nên hắt hủi sự nhã nhặn của ngài ấy? Vậy thì, chỉ có thiên đường mới giúp được đại sứ của ngài!”

“Hãy chú tâm để nó không ra ngoài sự nhã nhặn.” Anh vặn lại và thả tôi ra với một cái lắc nhẹ đầy dữ dằn.

Tôi bấu chặt vào mép chiếc áo biếc xanh. Tôi biết đây chỉ là một cơn giận dữ bộc phát mà anh đã giấu khỏi Amerighi, nhưng vẻ dứt khoát trên mặt anh thật kinh khủng. Tôi ngập ngừng nói, “Đức ngài…” nhưng anh cộc lốc cắt ngang. “Nàng không thể gọi ta như thế nữa. Ta sẽ không phải là Công tước xứ Cabira đến khi nào ta chưa lấy lại Cabria lần nữa. Nàng phải ép cái lưỡi cứng đầu của nàng vào âm tiết của tên ta, còn không hãy để ta không tên cũng như những kẻ còn lại.”

“Em không thể gọi ngài là gì khác ngoài tước vị của ngài!” “Nàng phải học. Ta không phải là Công tước duy nhất ở đây, hãy nhớ – trừ khi nàng gọi ta bằng tên, nếu không cả ta và người họ hàng của ta sẽ trả lời nàng trong dàn hợp xướng không ngừng.”

“Đức ngài…”

“Là Domenico. Từ đó không tẩm độc đâu. Nói đi.”

Tôi lắc đầu. Tôi đang run rẩy, và chăm chăm nhìn dưới sàn để tránh cái nhìn trừng trừng của anh, mãnh liệt đang nghiên cứu những phiến đá trắng đen tại chân tôi.

Cuối cùng anh nói một cách nguy hiểm. “Vậy có phải nàng thà van xin quyền tự do thoải mái gọi tên người họ hàng của ta? Hắn ta sẽ vui mừng được biết rõ nàng, ta không hề nghi ngờ điều đó, và sẽ miễn cho nàng sự lẫn lộn này.”

“Em không thể làm thế thậm chí nếu em ao ước mình có thể – em không biết tên, chỉ biết mỗi họ ngài ấy.”

“Là Niccolo,” một giọng nói trang nghiêm vang lên nơi ngưỡng cửa, “và ta khẩn cầu cô tận dụng nó nếu nó làm cô hài lòng. Ta cũng sẽ tự hỏi làm sao tránh những từ Đức ngài lằng nhằng này. Cô ghét tên người họ hàng của ta sao, quý cô?”

“Không. Nhưng sẽ là không phải khi tôi dùng nó.” Tôi không thể nói rằng phát ra tên anh sẽ tượng trưng cho thất bại cuối cùng của tôi, một thừa nhận về tình yêu anh sẽ khinh thường nếu anh biết. Thay vào đó tôi nói. “Và cả ngài nữa, thưa Đức ngài. Tôi nên gọi ngài là gì cho phù hợp?”

Ngài ấy bước tới, nụ cười quyến rũ thắp sáng lên gương mặt như xác chết. “Cô có thể gọi ta là thưa ngài nếu cô thích.” Ngài ấy đáp trả khô khan. “Ta nghĩ ta có thể chịu được hậu quả.”

Tôi phá ra cười, và cạnh tôi, Domenico hít vào một hơi sâu. Sau một lúc, anh nhẹ nói. “Đó có phải là kho báu anh nói đến không, người họ hàng.”

“Phải.” Những đầu ngón tay Niccolo Amerighi vuốt ve bề mặt bằng bạc được chạm khắc của chiếc hộp tráp bằng bạc mà ngài ấy giữ. “Chỉ một lát nữa thôi ta sẽ cho cậu thấy nó – tha lỗi cho ta vì sự giải trí nghèo nàn vào bữa tôi này.” Cái nhìn chăm chú của ngài ấy lướt qua hành lang trơ trọi. “Nó chẳng là gì nếu so sánh với những buổi hoan lạc chè chén mà ta đã nghe ở Fidena. Cậu hẳn phải khiển trách sự tu ta.”

Những ngón tay Domenico nhẹ gập lại, nhưng anh không tạo ra cử động nào khác; người đàn ông lớn tuổi hơn quan sát anh một thoáng và rồi cười lớn. “Ta sẽ không trêu chọc cậu lâu hơn nữa. Cậu sẽ nghe quyết định của ta về đòi hỏi mà cậu nói chứ?” Mái đầu rực rỡ ngẩng phắt lên, và một tiếng rít như giọng con mèo vỡ nát thoát ra khỏi Domenico.

Ngay lập tức, Amerighi chòng chọc nhìn như thể bị thôi miên trước vẻ đẹp rực sáng đang đe dọa, rồi ngài ấy nói bằng một giọng vô cảm. “Ta nhận thấy ta miễn cưỡng một cách lạ lùng với những đặc ân dành cho cậu; ta sẽ không cam tâm cho cậu mượn quân đội của ta, nhưng ta sẽ cho cậu một cơ hội để đoạt được nó từ ta. Cậu có chấp nhận may rủi vì nó không?”

Vẻ căng thẳng của Domenico được thả lỏng và anh nhún vai, nhếch mép như tự chế giễu bản thân. “Người họ hàng à, ta hàm ơn anh vì trang phục mà ta mặc!”

“Và cậu khó chịu khi phải hàm ơn ta.”

Domenico nhẹ cười như nghẹt lại. “Phải, đúng vậy!”

“Vậy cậu sẽ không mạo hiểm để lấy lại thứ mình đã mất?” “Anh sẽ lấy thứ gì từ ta?” Môi mỉm cười, nhưng đôi mắt anh cay đắng. “Chuồng ngựa của ta? Hay Con Dấu Vĩ Đại của Cabira? Ta không có thứ gì có giá trị.”

“Cậu đánh giá thấp giá trị của cậu rồi.”

“Ta biết quân đội của anh xứng đáng hơn toàn bộ của cải ta có.” Giọng Domenico gay gắt, và tôi thấy vẻ anh đang kiềm chế giữ lại cơn giận dữ. “Ta phải thẳng tuột ra sao?”

“Nhưng thứ gì đáng giá nào, người họ hàng yêu quý của ta? Ta có thể yêu cầu phân nửa lãnh thổ của cậu như món tiền đặt cọc, hoặc là đặt quân đội ta chống lại mảnh ruy băng chằng chịt này. Quân đội sẽ không bị thay đổi. Nhưng điều đó sẽ rất xứng đáng, hay ít hơn, như ta sẽ đề nghị và cậu có thể nhận. Cứ coi như ta đặt giá trị vào thứ gì đó cậu thế chấp bằng với giá trị của quân đội ta?”

Domenico bước tới một bước, và tôi thấy anh bắt đầu tháo chiếc nhẫn ra. “Ta đề nghị rằng mỗi chúng ta đều thế chấp thứ giá trị nhất khác.”

Gương mặt Amerighi bình tĩnh một cách sáng suốt. “Để đề phòng trường hợp cậu sẽ đòi hỏi ta đặt cược quân đội của mình; trong trường hợp của ta – nó sẽ làm hài lòng ta.”

“Và chúng ta sẽ chơi may rủi bằng thứ gì?”

“Một ván cờ.” Tôi phải cắn môi mình để kiềm lại tiếng cười kích động khi Amerighi trả lời. “Quân đen chống lại quân trắng, một trò chơi chiến lược tinh tế không giống như thứ giờ đây chúng ta đang chơi. Nó sẽ hấp dẫn cậu, người họ hàng – cậu đã được dạy chơi cờ khi còn nhỏ, phải không?”

Domenico gật đầu. Xung quanh môi anh là vẻ trắng nhớt, và Amerighi mỉm cười. “Ta cũng nghĩ vậy. Và về phần ta, ta đã chơi bất cứ khi nào ta có điều kiện và địch thủ, từ khi ta còn là một cậu bé. Ta chơi cờ với các em gái cho đến khi họ kết hôn và rời bỏ lâu đài của cha ta – nhưng chẳng sao cả. Cậu có đồng ý rằng chơi cờ sẽ là trò chơi của chúng ta không?” Cơn ác mộng nhỏ bé nhạt dần đi.

“Được.”

“Tốt.” Một cảm xúc – có thể là hân hoan lóe lên trên vẻ mặt Amerighi và rồi ngài ấy bình tĩnh trở lại, xảo quyệt một cách mơ hồ, chăm chú. “Vậy cậu sẽ chơi để có những người lính của ta, để lấy lại lãnh địa Công tước của câu. Và ta…” Ngài ấy khựng lại.

“Sao?” Lời cụt ngủn của một cậu bé mất kiên nhẫn.

“Ta sẽ chơi để có được cô gái của cậu. Cô ấy là của cậu, ta đoán thế đúng không?”

Tôi nghĩ sự im lặng sẽ là mãi mãi; tôi biết tôi lảo đảo nơi mình đang đứng. Khi sau cùng Domenico lên tiếng, tiếng cười rung lên lạ lùng trong giọng anh. “Tất nhiên rồi, người họ hàng! Cô ấy còn có thể là thứ gì khác cơ chứ? Ta mua cô ấy từ con lợi béo mập anh trai của cô ấy, ba mươi đồng bạc. Nó dường như thích hợp.” Anh nhạo báng thêm vào. “Một cuộc trả giá.” Đôi mắt xanh lục nhạt của Amerighi chạy về phía tôi. “Một cuộc trả giá rất công bằng. Ta bắt được cô ấy và cái giá là anh trai sẽ điếc khi người của ta mang cô ấy đi, và sự câm lặng của hắn ta sau đó. Hắn cũng không hề biết bản thân sở hữu một báu vật, hay trở thành anh trai cô ấy, hắn chỉ dành cho cô ấy sự đày đọa.”

Từ ngữ nhẹ nhàng, tàn nhẫn khiến Amerighi đưa cái nhìn đăm đăm đầy suy đoán của mình khỏi tôi bằng một vẻ ngấm ngầm, gần như cảnh báo. “Vậy cậu sẽ hài lòng đặt cược cô ấy.”

“Hài lòng sao, không, nhưng ta sẽ làm thế.” Bàn tay trắng phóng tới trước với vận tốc của một con rắn đớp mồi và nắm chặt lấy những ngón tay nhợt nhạt của Amerighi. “Giờ ta không thể thay đổi ý nghĩ của mình mà không bị đọa đày.”

“Phải, cậu không thể.” Amerighi nhìn xuống vào hài bàn tay chấp lại. “Và ta cũng không.”

Tôi không lắng nghe khi họ trò chuyện lặng lẽ với nhau; những ý nghĩ của tôi đang quay tròn với cơn mê sửng sốt, phát ốm quanh sự thật kinh tởm rằng tôi đã bị mua. Bị mua như một còn bò cái hay một con ngựa cái để khỏa lắp chiếc giường của Công tước xứ Cabria.

Vậy thì cũng chẳng ngạc nhiên khi Antonio đã chẳng tìm kiếm khi tôi biến mất. Chẳng ngạc nhiên khi anh ấy đã dường như hỏi xin sự tha thứ từ tôi vào cái đêm anh được mang tới Palazzo della Raffaelle – anh ấy hẳn phải nghĩ tôi đã biết, người anh trai yêu thương đã nói với tôi rằng anh đã có một món lợi nhuận bạc vàng trong cuộc trả giá với người lạ. Và giờ đã là quá muộn để hiểu biết đó tạo ra bất kỳ khác biệt nào, vì Domenico đã chán nản đủ để thả tôi đi. Tôi có thể giữ anh trong thêm một hay hai đêm, nhưng quân đội cá nhân của Công tước xứ Ferrenza còn quan trọng với anh hơn bất cứ người phụ nữ nào, và tất cả những gì tôi có thể làm cho anh là ưng thuận và để cho sự may mắn của một trò chơi quyết định tương lai mình – tôi sẽ bất đặc dĩ được chấp nhận ở lại với anh cho đến khi anh cưới nữ Công tước đất Savoy, hay ăn nằm với Công tước xứ Ferrenza vì lợi ích của anh và tiếp tục cuộc mặc cả vì anh.

Amerighi đã đặt chiếc tráp bạc xuống chiếc bàn và đang lia lịa nguệch ngoạc vào một mảnh giấy. Domenico đang cúi đầu, quan sát ngài ấy, nhưng khi tôi nhìn, anh nâng mắt lên nhìn vào tôi, và tôi bắt được ngọn lửa lạ thường lướt qua trong đôi mắt ng mi ngay lập tức rũ xuống lần nữa, và tôi run rẩy như thể tôi đã nhìn vào địa ngục. Niccolo thẳng người và mỉm cười quyến rũ, cứ như ngài ấy chẳng làm việc gì ngoài những việc thông thường. “Món quà chứng thư của ta, người họ hàng; quân đội là của cậu, nếu cậu thắng ván cờ này. Nó sẽ cho cậu quyền chỉ huy tất cả lực lượng của ta, sẽ được tiếp tục duy trì, cho đến khi cậu lại lên ngôi ở Cabira. Đủ đáp ứng cậu không?”

“Đầy đủ.” Gương mặt đẹp đẽ như một chiếc mặt nạ. “Anh có cần một món quà chứng thư không?”

“Ta sẽ tin lời hứa của cậu. Quý cô ở đây: nếu ta đánh bại cậu, ta chỉ việc với ra và lấy – quân Hậu Trắng.” Ngài ấy kết thúc với vẻ lạ kỳ trong giọng.

“Tốt, vậy là xong!” Domenico sắc sảo quay lại. “Hãy kết thúc chuyện này nhanh đi.”

“Chờ đã!” Bàn tay gầy của Amerighi làm anh khựng lại. “Ta vẫn chưa cho cậu xem kho báu của ta.”

Domenico tạm dừng, vẻ tò mò giằng xé với mất kiên nhẫn trên gương mặt anh. “Để sau đi, người họ hàng yêu quý. Ta sẽ xong trò ngốc này.”

“Ta sẽ không chơi chừng nào cậu còn chưa thấy nó.” Amerighi cầm hộp tráp lên và đặt vào trong tay Domenico. Với đôi môi siết lại, Domenico búng vào cái móc, mở nắp, và rút ra thứ bên trong cái tráp. Một bó giấy, hơi vàng đi, có những nếp quăn ở góc như thể đã được đọc rất nhiều lần, nét chữ sát rạt khó đọc, bằng cách nào đó là tuồng chữ viết tay vội vã. Giọng Amerighi run lên khi nói. “Cậu không nhận ra nét chữ đó sao?”

Domenico lắc đầu, xem lướt qua những dòng chữ. “Không.”

“Vậy thì, đọc đi, và cậu sẽ nhận ra.”

Mái đầu bạch kim rực rỡ cúi xuống khi đôi mắt Domenico tò mò chạy dọc theo con chữ, và bất giác anh đông cứng, không một cảm xúc, biến vẻ mặt anh thành trống rỗng như vẻ mặt một người chết.

Rồi chầm chậm, tựa hồ anh sợ di chuyển có thể phá vỡ câu thần chú nào đó, anh ngẩng đầu lên và nhìn một cách không tin được vào đôi mắt ngời sáng say mê của Amerighi.

“Phải,” giọng nói thánh thót cất lên đầy dịu dàng, “là em gái ta Isabella. Con bé viết tư liệu ấy vào đêm nó chết, và kẻ tay sai della Quercia của ngươi gửi nó lại cho ta – như là một món quà lưu niệm. Ta đã trân quý nó trong cả mười một năm trời.”

“Ta sẽ không đọc nó.” Giọng Domenico là một tiếng thều thào mỏng tang như sợi chỉ. “Ta sẽ không đọc.”

“Nhưng cậu phải đọc.” Amerighi nghe như một thầy giáo đang tranh luận với một đứa bé ngỗ ngược. “Nó liên quan đến cậu và cha cậu. Bắt đầu đi. Ở đó.” Bàn tay gần gò không đeo nhẫn búng vào tờ giấy nơi xuống dòng, và tôi đột nhiên nghĩ, ngài ấy biết nó rõ ràng bằng tất cả con tim.

Domenico quay tờ giấy lại, và khi anh nhìn xuống, một âm thanh nhỏ lạ lùng như của con thú đang khiếp sợ xé toạc ra khỏi cuống họng, vẻ kinh hãi lớn dần trên mặt khi anh đọc.

Tôi giật cái nhìn đăm đăm ra khỏi anh và quay về phía Amerighi, người đang quan sát với một nụ cười trên môi và niềm hân hoan chiếc thắng tinh khôi, độc ác bùng lên ngọn lửa xanh trong mắt. “Thưa ngài…”

Ngài ấy trả lời mà không di chuyển. “Đừng cắt ngang ta, quý cô. Ta đã đợi mười một năm cho khoảnh khắc này.”

“Nhưng tôi không hiểu.” Trong tuyệt vọng, tôi bước về phía ngài ấy, đặt mình vào giữa ngài và Domenico. Đôi mắt xanh lá lóe lên, dao động, và rồi dừng lại trên tôi. “Tờ giấy đó có ý nghĩa thế nào với cuộc đặt cược của ngài?”

Amerighi cười. “Khá là đơn giản. Ta muốn người họ hàng yêu quý của ta – nói chính xác hơn là, cháu trai ta – biết tại sao ta sẽ không cho hắn ta bất kỳ ân huệ nào. Hắn đẩy em gái yêu quý nhất của ta vào con đường tự sát.” Giọng ngài ấy bóp méo. “Và nguyền rủa linh hồn nàng, nên ta sẽ không thấy nàng tại thiên đường. Chẳng lẽ ta nên để hắn nghĩ ta sẽ tha thứ cho hắn vì điều đó sao?”

Tôi ấp úng. “Em gái ngài… là Isabella?”

“Phải.” Đôi môi mỏng của ngài ấy nhăn lại trong chốc lát. “Đứa em gái ngọt ngào nhất chưa bao giờ qua đời đối với ta và là người thân thương nhất. Ta nghĩ trái tim ta sẽ tan nát khi nàng kết hôn với Công tước xứ Cabira, nhưng ta không biết rằng đó là lần chào vĩnh biệt. Nàng thề khi chúng ta chia xa rằng nàng sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông khác như nàng yêu ta, nhưng ta e sợ về lòng chung thủy ấy nếu lỡ như tên chồng thô lỗ tỏ ra tử tế – ta chưa bao giờ nghĩ phải sợ về cơn thèm khát của đứa con trai kế.”

Domenico không di chuyển. Chỉ có tay anh nắm chặt vào bức thư viết tay, chặt hơn, chặt hơn nữa.

“Nhưng ngài lầm rồi.” Tôi phải đối. “Nữ Công tước Isabella bị ám sát bởi một tên theo đạo Lutheran cuồng tín…”

“… trong phòng nguyện của nàng, câu chuyện như vậy phải không? Ta biết nó là câu chuyện mà tên linh mục hung ác đã phát minh ra để che giấu sự thật, nhưng ta thậm chí không nghĩ là người Cabira sẽ tin nó – tại sao những tên theo đạo Lutheran lại giết em gái ta, cô gái ngọt ngào và e sợ chúa, khi họ lẽ ra nên đâm vào tên thù Chúa dâm đãng, chồng nàng?”

“Tôi không biết, nhưng đó là sự thật – một người đã bị treo cổ vì tội sát nhân.”

Amerighi đều đều nói. “Mạng sống của một con người có là gì đối với một thành viên gia đình Raffaelle? Bất kỳ ai trong số chúng cũng sẽ treo cổ hai mươi con người để chứng minh một lời nói dối: Tên theo đạo Lutheran không giết em gái ta; gã ta bị treo cổ như một tên thế mạng cho niềm kiêu hãnh của gia tộc Raffaelle.”

Tôi đấu tranh với cảm giác thuyết phục rằng ngài ấy nói sự thật, vì tôi biết lòng kiêu hãnh đó. Ngay cả bây giờ, nó giữ lấy Domenico tiếp tục bất động, gương mặt là vẻ cứng nhắc nhẫn nại, đang chịu đựng một cơn ác mộng lúc thức mà không có thay đổi biểu cảm nào.

Tôi quay lại Amerighi gần như tuyệt vọng. “Làm sao ngài biết?”

“Bởi vì Isabella đang lên kế hoạch tự sát khi viết… lời thú tội đó, nàng gọi nó là thế. Nàng sợ không dám nói cho người cha nghe xưng tội chuyện gì đã xảy ra: nàng xấu hổ. Khi nàng đã viết cả câu chuyện vào trong tài liệu đó, nàng trở lại phòng cầu nguyện và tự đâm chính mình. Sao nào, cháu trai.” Ngài ấy nhìn quanh khi Domenico ngẩng đầu lên. “Bây giờ cháu có tự hào về người cháu đã chinh phục được không?”

Đôi mắt Domenico tựa như tảng đá. Anh cất giọng, tiếng thì thầm êm đềm, lạnh xương sống. “Hôm đó trời đã muộn, và ta nghĩ mọi người đều ngủ cho đến khi ta nghe giọng bà; ta đã mang theo một ngọn nến và trở lại phòng ta, rồi ta nghe thấy bà khi lướt qua cánh cửa phòng nguyện. Ta bước vào, và bà đang quỳ trước Đức Mẹ Đồng Trinh quý giá của bà, lưng quay về phía cửa, và lúc đầu bà không thấy ta. Ta nghĩ ta sẽ ở lại và nghe bà cầu nguyện, để biết thử xem một người phụ nữ gầy gò, khô khan không muốn bất kỳ thứ gì – bà lúc nào cũng là một người tội nghiệp, lạnh lùng, không có gì ngoài ngững giọt nước mắt và lòng kiêu hãnh làm bạn. Và ta nghe bà cầu nguyện mong được giải thoát” – giọng anh bỗng nhiên day dứt – “Khỏi tội lỗi vì yêu ta – và bà thuyết giảng cho ta về sự trong trắng và trinh bạch đến khi đầu óc ta ngân lên đầy chữ nghĩa; bà thậm chí đã đày cô hầu gái nào đó của bà đang có thai con ta, và lúc nào bà cũng muốn ta cưỡng đoạt bà… người vợ của cha ta! Bà không thể chịu đựng nữa, bà nói. Bà thà chết còn hơn sống không có ta nếu Đức Mẹ Đồng Trinh không rửa sạch tội lỗi của bà. Tất cả những gì ta nghĩ lúc đó là hóa ra bà cũng chẳng trong sáng; nó dường như là một lời đùa cợt quá mức để bỏ qua. Nên ta lên tiếng và nói với bà rằng bà có thể có thứ bà khao khát, và bà nhìn ta như thể…”

“Như thể?” Amerighi khăn khăng giục.

“Như thể bà đã nhìn thấy ma.” Một bàn tay trắng giơ ra như người mù hướng về phía tôi, và tôi nắm lấy bàn tay ấy bằng cả hai tay mình. Những ngón tay cong lại, siết chặt, để lại những vết thâm tím nơi chúng siết lấy, nhưng tôi không chú ý tới nỗi đau; tôi chỉ biết rằng cuối cùng mình đã hiểu ra tại sao giấc ngủ của Domenico bị phá nát bởi hồn ma bất hạnh của Isabella.

Amerighi liếm môi. “Và rồi?”

“Ta cưỡng đoạt bà ấy, ở đó nơi sàn phòng nguyện, và làm im lặng bài thuyết giáo của bà lại. Bà rất giống những người phụ nữ khác, dính chặt và than khóc nhiều hơn, như một ả lẳng lơ nồng nhiệt.”

Tôi đột ngột cảm giác lạnh, và những ngón tay tôi như chết đi trong tay anh. Anh nói, vẫn bằng hơi thở giá lạnh. “Ta để lại bà ấy ở đó, như bà muốn – không có tình yêu nào trong việc đó cả, ta nói với bà như thế; và bà phải bằng lòng với lần duy nhất đó – rồi ta không hề nghĩ thêm về nó. Nhưng khi ta trở lại vào ngày hôm sau để thấy bà như thế nào, bà vẫn còn nằm đó.”

“Như thể bà không hề di chuyển suốt đêm.” Tôi nhẹ nhàng nói. Gương mặt Domenico khoác lên vẻ tởm lởm đã từng ở đó trong những cơn ác mộng dữ dội nhất của anh, và đôi mắt đen lại như những giếng sâu không đáy. “Ta nghĩ bà đang ngủ đến khi ta thấy sàn nhà…” Giọng anh nghẹn lại trong cổ họng. “Toàn màu đỏ…” Domenico dữ dội ngước lên. “Không. Đó là việc của tên nào đó ghét phụ nữ. Bàn tay của kẻ nô lệ đã kết liễu nó trước mặt ta.”

Amerighi đáp lời, dõi theo anh. “Vậy có thể là do em gái ta căm ghét thân phận phụ nữ của mình.”

Domenico không trả lời. Biểu cảm của anh không thay đổi nơi hàng mi, nhưng bàn tay trong tay tôi đột nhiên bất động đến mức tôi nghĩ tất cả sự sống ấm áp của nó đang giảm dần.

“Quý cô,” Amerighi quở trách nói, “cô đừng có níu lấy cháu trai thân thương của ta thế chứ. Cô thấy trước kết thúc trò chơi sao.”

Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng ngài ấy đã tự chủ một cách giả tạo đến mức nào. Dưới cái vẻ bình tĩnh vờ vĩnh kia, cơ thể gầy gò đang rung lên với hứng thú; cái nhìn săm soi đầy ham muốn níu giữ gương mặt Domenico như một con đĩa, khi nó nghiên cứu cho một dấu hiệu đau đớn nhỏ nhất, và hướng đến cách những ngón tay Domenico vô thức gập lại chỉ rất ít thôi khi tay tôi rời khỏi tay anh. Tôi nhớ lại một người đàn ông kích động trước một con báo bị thuốc làm đau đớn. Gương mặt Amerighi khoác lên vẻ thèm thuồng đầy lạ thường nói lên tình yêu mà ngài ấy có với người em gái gã chết.

Khi ngài ấy quan sát hai tay tôi nhẹ nhàng buông xuống bên mình, ngài phát ra một tiếng nghèn nghẹt khe khẽ, như một cậu học trò hân hoan. “Nào, chúng ta bắt đầu thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận