Động Hàn Băng ở trên núi Vô Ảnh, khi Lâm Lang đi tới dưới chân núi thì trăng đã treo giữa trời rồi. Nàng đi xuyên qua bóng tối, trong đầu không ngừng hiện lên bản đồ bí mật của núi Vô Ảnh thuộc về giới thần tiên yêu ma.
Nàng ở trong bóng đêm không biết đã đi mất bao lâu, nhánh cây cào qua y phục, trên làn da trắng nõn đã lộ ra những vết trầy xước ửng đỏ. Bây giờ đã là mùa thu, gió đêm lạnh lẽo mà trên trán nàng lại mồ hôi đầm đìa.
Lâm Lang còn chưa kịp lau mồ hôi thì đã nghe thấy tiếng gió từ bên tai xẹt qua, thổi loạn những sợi tóc đen thả sau lưng của nàng. Bất chợt, có những tiếng tụng kinh đứt quãng mơ hồ theo cơn gió truyền tới. Lâm Lang cả kinh dừng bước, trầm ngâm yên lặng lắng nghe. Ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm, nàng dựa theo phương hướng âm thanh truyền tới mà chạy thật nhanh về phía đó!
“Úm ma ni bá mễ hồng, úm ma ni bá mễ hồng. . . úm ma ni bá mễ hồng. . . . . .”
Âm thanh tụng kinh càng ngày càng rõ ràng, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, Lâm Lang thầm nghĩ không ổn. Bước chân nhanh nhẹn xẹt qua mấy nhánh cây, thân hình chuyển một cái, ở trước một cửa hang đá bị cây khô che khuất nhẹ nhàng đáp xuống đất!
Trên khoảng đất trống phía trước, bốn phía có cây đuốc cháy sáng rực. Bảy hòa thượng mặc áo cà sa ngồi ngay ngắn ở giữa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Bọn họ chia thành Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang; sắp xếp thành Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp; ngồi theo ba hướng Bắc, Tây, Nam vây quanh cửa động. Trong nháy mắt khi Lâm Lang đáp xuống đất, cửa động bằng đá bất chợt nổ tung, khói đen ngất trời, một nam tử áo đen từ trong làn khói đó bay ra ngoài!
Một tiếng “cấp” vang lên, lão hòa thượng ngồi ở vị trí Thiên Khu tay cầm bình bát (chén ăn của sư) nhảy lên. Áo cà sa kim quang lấp lánh trong nháy mắt trở nên rực rỡ chói lọi, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Ánh sáng vàng từ trong bình bát không ngừng đổ ra, tạo thành một cột sáng vàng to lớn, thẳng tắp chiếu vào nam tử áo đen!
Bị ánh sáng vàng chiếu tới, nam tử áo đen giống như rơi vào trong dòng nước xoáy, thân thể không tự chủ nhanh chóng hướng về phía bình bát kia.
Lâm Lang kinh hãi, mũi chân điểm nhẹ, hình thể thon gầy giống như một thanh kiếm lột ra khỏi vỏ, bay thẳng lên không trung. Tay nàng vân vê bí quyết, ánh sáng trắng xuất hiện nhằm thẳng vào cột sáng vàng của bình bát, nàng hô lớn một tiếng: “PHÁ…!”
Trong nháy mắt, cột sáng kia bị đánh thẳng vào vỡ vụn, gió thổi qua liền tiêu tán trong không gian, trời đất lại khôi phục sự u tối như cũ!
Lão hòa thượng bị bất ngờ lập tức bay ra ngoài, trượt trên mặt đất một đoạn dài, tới khi đụng vào một thân cây mới có thể đứng vững.
Thấy tình hình trước mắt, vị hòa thượng ở vị trí Thiên Tuyền phía sau nhảy vọt lên, pháp khí trong tay bay ra, bắn về phía Lâm Lang, nhưng lại bị lão hòa thượng nhảy ra chắn ngang, một tay cản lại!
“Sư phụ?”
Lâm Lang đứng ở dưới ánh trăng, sợi tóc bị gió thổi tung lên, tay áo phiêu diêu, dung mạo rực rỡ tôn quý vô song.
Lão hòa thượng nhìn bóng dáng quật cường độc lập của nàng dưới ánh trăng, vỗ tay nói: “A di đà Phật, đã mạo phạm, kính xin thí chủ thứ lỗi!”
Lâm Lang đối với thái độ chuyển biến nhanh chóng của lão hòa thượng thì cảm thấy rất kỳ quái, nhưng các vị hòa thượng phía sau là đồ nhi của lão hòa thượng này còn cảm thấy kỳ quái hơn. Bọn họ rối rít đứng dậy phản đối hành động của sư phụ.
“Sư phụ, bắt lại yêu nữ này. . . . . .”
“Sư phụ, tại sao đối với yêu nữ này khách khí như vậy?”
“Sư phụ. . . . . .”
Lão hòa thượng khẽ lắc đầu, miệng niệm pháp danh: “A di đà Phật, nhân duyên sinh mọi thứ, ta nói là bởi vì duyên; nhân duyên hết sẽ diệt, ta mới làm như vậy!”
Lão hòa thượng vừa dứt lời, một hòa thượng vẫn thấy không cam lòng nói: “Nhưng sư phụ, chúng ta đã nhận tiền. . . . . .”
Một lời của hắn thốt ra, liền rước lấy xem thường của sư phụ cùng năm vị sư huynh đệ còn lại.
Lâm Lang nhìn mấy người này đối đáp, mới đầu còn cảm thấy lão hòa thượng kia ít nhiều cũng còn có tu vi; nhưng lúc này nghe, lại thiếu chút nữa mắc nghẹn. Không chỉ vậy, lão hòa thượng còn quay sang nhìn Lâm Lang với vẻ mặt xấu hổ: “A di đà Phật, a di đà Phật, đã để thí chủ chê cười, chê cười. . . . . .”
Lâm Lang quả thật cười cười, nói: “Là ai cho các ngươi tiền? Người nào đã mời các ngươi tới? Nói ra đi, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không. . . . . .”
Lâm Lang cảm thấy lão hòa thượng có vẻ rất kiêng kỵ đối với nàng, cho nên mới nói uy hiếp như thế. Quả nhiên, lão hòa thượng lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn với Lâm Lang nói: “Người xuất gia không thể nói dối, chúng ta đã đồng ý với người kia là sẽ không nói ra. Nếu việc này đã dừng ở đây thì mong thí chủ cũng không nên so đo làm gì!”
“Các ngươi diệt yêu trừ ma, vốn chính là hành động chính nghĩa thay trời đất. Chưa nói đến hai chữ chính nghĩa này, vậy cũng nên xứng đáng với danh xưng diệt yêu trừ ma chứ?”
Lão hòa thượng nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, vỗ tay nhắm mắt nói: “A di đà Phật, đệ tử hổ thẹn với phật môn, chuyện hôm nay, lão nạp sẽ tự gánh chịu. Nếu thí chủ chấp nhận không truy cứu nữa thì lão nạp tình nguyện bế quan tu hành, vì thí chủ mà cầu phúc, không để ý đến thế tục!”
Lâm Lang thấy lão hòa thượng này kể ra cũng có chút phẩm hạnh, suy tư nói: “Bản tiểu thư cũng không muốn khiến người khác khó xử, cũng may hôm nay không xảy ra chuyện gì, các ngươi đi đi!”
Lấy tiền của người khác, giúp họ trừ tai họa, những hòa thượng này cũng không thể coi là xấu được. Mà Quân Thương dĩ nhiên phải biết là người nào muốn lấy tính mạng của hắn, nếu không hắn còn làm Vãng sinh Thành chủ làm gì!
Lão hòa thượng cung kính thi lễ đối với Lâm Lang, sau đó xoay người mang theo sáu đệ tử hướng xuống núi, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Gió đêm thổi qua tàng cây, xào xạc không ngừng, tiếng côn trùng kêu râm ran. Núi rừng dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt tĩnh mịch.
Lâm Lang đưa mắt nhìn hướng đoàn người của lão hòa thượng đi xa, chợt nhớ tới Quân Thương bây giờ sống chết còn chưa rõ, trong lòng căng thẳng, nàng xoay người chạy nhanh về phía cửa động.
Lúc này sắc mặt Quân Thương trắng bệch như tờ giấy, tóc đen tùy ý thả xuống rối tung, hai mắt nhắm chặt, tứ chi cứng ngắc, nằm ngang trên một khoảng đất bằng cách cửa động không xa.
Lâm Lang quýnh lên, nhanh chóng chạy tới: “Quân Thương. . . . . . Ngươi không sao chứ?” Hắn vốn đã trọng thương do bị phản phệ, hiện giờ lại bị những hòa thượng kia dùng Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp gây thêm thương tích. . . . . .
Trong lòng Lâm Lang chợt tràn ngập một loại cảm xúc nói không nên lời, vướng mắc ở trong tim. Nàng gắng sức muốn đỡ hắn dậy, nhưng đôi tay lại bắt đầu run rẩy, nàng gần như sắp khóc tới nơi: “Quân Thương. . . . . . Ngươi đừng chết mà. . . . . .”
“Ha ha ha. . . . . .”
Bất chợt, vòm ngực Quân Thương chấn động, một tiếng cười trầm thấp truyền tới, Lâm Lang đột nhiên sững sờ, mở to đôi mắt đọng nước vẫn còn đang mờ mịt nhìn hắn —— sau đó, nàng nghiến răng nghiến lợi hung hăng buông tay, Quân Thương lại nặng nề ngã bịch xuống dưới mặt đất!
“Hí. . . . . .” Quân thương mở đôi mắt ẩn chứa ý cười nhìn về phía Lâm Lang, cau mày hỏi, “Nàng muốn mưu sát phu quân hả?”
“Đừng có nói bậy!” Lâm Lang tức giận đứng dậy, xoay người muốn rời đi. Quân Thương vội vàng đứng lên, một tay kéo nàng lại, Lâm Lang không phòng bị, thuận đà ngã nhào vào trong ngực của hắn, lại nghe thấy hắn than nhẹ một tiếng.
Ánh mắt Quân Thương không có một tia tức giận, nhưng giọng điệu lại mang theo lạnh lẽo chất vấn: “Nếu ta chết rồi thì một tháng sau nàng sẽ thành thân với ai đây?” Nha đầu này, khẩu thị tâm phi!
Lâm Lang nghe hắn nói, bất đắc dĩ cười ha ha hai tiếng, còn cố lý sự: “Ngươi đã cứu ta một mạng, hôm nay ta cũng cứu ngươi một mạng, cho nên hai chúng ta không còn nợ nần gì nữa rồi. Về sau, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, đường lớn của ngươi ngươi đi, cầu độc mộc của ta ta đi!” Nàng rõ ràng là đầu óc có vấn đề mới chạy tới đây tìm hắn!
Lâm Lang phát hiện ra, chỉ cần những chuyện tình liên quan đến Quân Thương thì ngay cả nói nàng cũng nói không ra hồn. Không chỉ có nói không ra đâu vào đâu mà mấu chốt là dù có nói nhiều bao nhiêu thì hắn đều tự động coi như không nghe thấy gì!
Quân Thương nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng hai lượt, lạnh nhạt nói: “Bộ dạng ngốc nghếch này của nàng, đi cầu độc mộc không té xuống sông mới là lạ, tốt nhất vẫn nên cùng ta đi đường lớn thì hơn!”
Lâm Lang nhìn chằm chằm Quân Thương, tức giận rống lên: “Chúng ta đã thanh toán xong nợ nần rồi, bộ dạng ta có ngốc hay không, đi cầu độc mộc có rơi xuống sông hay không, mà dù có chết đuối cũng không liên quan gì tới ngươi!”
“Ai nói đã thanh toán xong rồi hả? Ta cứu nàng một mạng không sai, nhưng nàng đã cứu ta một mạng, có nói quá lên không? Nàng cho rằng chỉ dựa vào mấy tên hòa thượng kia thì có thể làm ta bị thương tổn sao?” Quân Thương chợt nhíu mày, “Cho nên, nàng vẫn còn nợ ta một mạng. Nếu nàng gặp chuyện không may thì không phải ta sẽ bị thua thiệt à?”
Lâm Lang nhìn bộ dạng ‘đó là chuyện đương nhiên’ của Quân Thương, uất ức đè nén, vừa định rống lên phát tiết, lại bị hắn dùng một tay bịt miệng, cơ thể đột nhiên bay lên không. Tới lúc nàng kịp phản ứng thì Quân Thương đã đem nàng núp ở phía sau một tảng đá lớn rồi!