Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Đường Quả vừa ăn cơm vừa cười hì hì nhìn gương mặt không được tự nhiên của Ngụy Việt, “Còn nói là không thích tớ, không thích sao lại quan tâm tớ thế.”
Ngụy Việt: “…” Hối hận rồi.
Đúng, cậu hối hận rồi, quỷ biết vừa rồi cậu đã làm gì. Ngụy Việt nghi ngờ mình trúng ngải nên mới hành xử không giống ngày thường.
Cậu bất chấp hình tượng và cơm, muốn đè nén suy nghĩ lung tung của mình. Cậu đây chỉ là đang nể mặt bạn cùng lớp, giúp đỡ người ta một tí thôi.
“Trước nay cậu không thích giúp đỡ bạn bè, hôm nay cậu lại giúp tớ nhiều như thế, nếu không thích tớ cũng phải nói rõ ràng ra, nếu không mọi người sẽ hiểu lầm.” Đường Quả gắp thức ăn, ăn đến say sưa, “Nhưng thôi, cậu giải thích cũng vô ích. Tớ đã nghĩ là cậu crush tớ, giờ cậu giúp tớ thế, không hợp với tính cách của cậu. Cậu giải thích thế nào cũng không tẩy trắng được đâu.”
Ngụy Việt: “…” Sao cậu không để cô chết đói luôn nhỉ?
“Vừa nãy cậu vội vàng bế tớ xuống phòng y tế, cũng cẩn thận bế lên lớp, cả trường thấy hết rồi. Bây giờ bên ngoài chắc chắn là đồn ầm lên chuyện chúng ta, không tin cậu lên forum của trường xem thử, biết đâu lại có ảnh chụp cậu bế tớ.”
Nghe Đường Quả nói, gương mặt Ngụy Việt mười phần đặc sắc. Cậu đã nghĩ đến hậu quả, lạnh lùng nhìn Đường Quả.
Cô bất đắc dĩ cười, ra vẻ là cậu tự nguyện, tớ đâu có ép cậu khiến cậu phải lau mặt nhìn. Cô bạn này đã hủy hoại trong sạch của cậu rồi.
“Trong sạch của tớ đã mất, từ bây giờ, cả trong trường lẫn ngoài trường đều biết tớ là của cậu.”
Ngụy Việt không cầm nổi đũa, người của cậu cái gì, cậu chỉ quan tâm bạn… Cậu mím môi lại, giải thích vô dụng.
“Nghe nói cậu có rất nhiều kẻ thù.”
Mày Ngụy Việt nhíu lại, cậu giữ chặt đôi đũa.
“Về sau tớ ra khỏi trường, cậu phải bảo vệ tớ.” Đường Quả giương đôi mắt trông chờ lên nhìn Ngụy Việt, “Rốt cuộc thì tớ cũng là người của cậu mà.”
Ngụy Việt: “…” Cậu có thể không nhận rồi mau chóng chạy lấy người hay không?
Cậu nào biết mới bế có tí xíu mà cô đã dán chặt cậu như keo dính chó, muốn gỡ ra cũng không gỡ được. Cậu khó xử, Đường Quả đột nhiên cười lên.
“Thôi, bạn Ngụy Việt, cậu không cần lo. Nhà tớ có tài xế, bên ngoài cũng có vệ sĩ, không cần cậu bảo vệ.” Đường Quả cười tủm tỉm, “Cứ coi là cậu không thích tớ đi, dù sao tớ cũng biết cậu crush tớ rồi, hôm nay cảm ơn cậu vì đã mua cơm cho tớ.”
Ngụy Việt: “…” Phong cách thay đổi đến một trăm tám mươi độ, cậu đang chuẩn bị nói là từ nay về sau cô ra khỏi trường cứ gọi cậu để cậu bảo vệ cô mà.
Nhìn dáng vẻ vô tâm của cô, cậu bất giác thở ra một hơi, trong lòng tự dưng cảm thấy mất mát. Cũng phải, cô tốt xấu gì cũng là cành vàng lá ngọc của nhà họ Đường, sau chuyện kia, nhà họ Đường sao lại không thuê vệ sĩ cho cô chứ.
Quái lạ thật, sao cậu lại có thể lo lắng cho cô bạn hoang tưởng này nhỉ, chắc chắn là cô có vấn đề.
Đường Quả từ tốn ăn cơm, còn ăn rất ngon miệng. Trái lại, Ngụy Việt hơi thất thần. Ăn xong, cậu cầm bịch rác đi ra ngoài.
Ra tới cửa lớp, cậu đứng lại, ma xui quỷ khiến còn nói một câu, “Về sau nhớ ăn cơm đứng giờ, cậu không mập.”
Nói xong, cậu thấy Đường Quả mỉm cười, ra vẻ tớ biết là cậu quan tâm tớ mà. Cậu ảo não vỗ trán, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp như bị ma đuổi.