Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Chớp mắt đã đến ngày thi học kì. Toàn trường rơi vào trạng thái gấp gáp.
Kì thi này thi theo lớp, chỗ ngồi sắp xếp theo thứ tự của lần thi trước. Đường Quả lần trước xếp thứ ba nên lần này đương nhiên ngồi ở vị trí thứ ba.
Vị trí đầu tiên thuộc về Phó Trác Thư. Cậu ta đi tới, vô thức nhìn xuống chỗ Đường Quả.
Không biết cậu ta nghĩ gì mà đến trước mặt cô, “Cố lên.”
Không đợi cô đáp lại, cậu ta về chỗ.
“Ấm đầu à?”
Hệ thống hừ hừ: [Nam chính crush cô.]
“Liên quan gì ta, ta đâu có crush cậu ta. Không phải cậu ta với Kỷ Tiểu Tư bên nhau hay sao? Còn crush ta làm đếch gì.”
Hệ thống vẫn hừ hừ: [Thế thân nha.] Kí chủ mới là chân ái của nam chính, Kỷ Tiểu Tư chỉ là thế thân thôi.
“Cũng chả liên quan gì ta.”
Đường Quả chế giễu, cô không chủ động thả bả cậu ta, thật sự chẳng làm gì, có trách thì cũng trách sức hút của cô quá lớn, khiến người ta không kiềm chế được.
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn. Đường Quả nhận được bài thi, làm một mạch, không hề ngẩng đầu lên.
Cô đi qua nhiều thế giới như thế, còn có một bộ não siêu việt, thi học kì cứ gọi là nhẹ như lông hồng.
Toàn bộ phòng thi chỉ có tiếng bút sột soạt. Một giờ sau, Đường Quả nộp bài.
Cô không kiểm tra lại, cô đủ tự tin.
Phó Trác Thư không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn cô, đáy mắt xuất hiện một cảm xúc lo lắng mà cậu ta cũng không biết.
Ra khỏi phòng thi, cô gặp Ngụy Việt đứng tựa vào lan can. Cô cười với cậu.
“Bạn trai ơi, cậu tốt thật nha, ở đây chờ tớ à?”
Ngụy Việt: “…”
“Chắc chắn là cậu thi không tốt nên mới ra sớm thế này.” Đường Quả khẳng định, “Tớ đoán nhé, cậu chỉ làm đọc hiểu, điền thơ, còn phần viết thì không làm.”
Khóe miệng Ngụy Việt cứng đờ. Không sai, đoán rất chuẩn.
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, đi đến trước mặt Đường Quả. Cậu rất cao, nhìn xuống cô, ánh mắt thâm thúy, “Thi rớt rồi?”
Theo suy nghĩ của người bình thường, thi văn chỉ làm bài một giờ sẽ không có kết quả tốt. Ngụy Việt cũng nghĩ như vậy.
“Hôm nay cho cậu ăn kem.”
Ngụy Việt xỏ tay túi quần, “Có đi không?”
“Đi, sao không đi chứ. Bạn trai tớ mời tớ, có ngu mới không đi.” Đường Quả vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, không có động tác dư thừa nào. Dù sao đây cũng là môi trường sư phạm, bị bắt lại chỉ có toang.
Ngụy Việt sải bước chân, đi được một chút đã bỏ lại Đường Quả phía sau. Cậu chợt nhớ ra, đứng chờ tại chỗ, đợi đến khi Đường Quả đuổi kịp mới đi tiếp. Lần này cậu cố tình đi chậm lại, Đường Quả cũng đi nhanh hơn, hai người song song ra khỏi trường.
“Thích ăn loại nào?”
Đường Quả nhìn kem bên trong tủ lạnh, do dự, “Nhìn loại nào cũng ngon.”
“Con gái ăn đồ lạnh nhiều không tốt,” Chẳng biết Ngụy Việt học được câu này ở đâu, “Hay là lấy mỗi loại một ít, cho vào bát ăn?”
Cậu hỏi Đường Quả, thấy cô vui vẻ gật đầu, thở ra một hơi. Con gái thật phiền phức.
Loại kem này, không thể nghi ngờ là rất đắt, một bát nhỏ cũng đánh bay hai trăm đại dương của Ngụy Việt. Nhưng cậu cũng không để ý, cũng không ăn, chỉ nhìn Đường Quả ăn.
Đường Quả bưng bát kem lên ăn, Ngụy Việt ngồi bên cạnh cô.
Một lát sau, có một đám học sinh ăn mặc thường thường đi đến, nhìn Đường Quả cười, “Lão đại, đây là chị dâu ạ?”
Ngụy Việt: “…”
“Chào chị dâu.”
Đường Quả ngẩng đầu lên cười, “Chào các cậu.”
Đám lưu manh nhìn thấy vết sẹo không nhỏ trên mặt cô, kinh ngạc một chút.
Ngụy Việt nhướn mày, “Chúng mày tới làm gì?” Cậu không hề phủ nhận xưng hô của đám đàn em với Đường Quả.