Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 29: Dọn Nhà



Lục Duệ cũng không ngốc, quả bóng cao su này giao cho Âu Văn Hải là thỏa đáng nhất.
Âu Văn Hải tiếp nhận điện thoại của Lý Chí Cường đưa qua, hơi có chút sững sờ, không rõ Lục Duệ lúc này gọi điện thoại cho mình là có ý gì.
“Tiểu Lục, còn có chuyện gì sao?” Âu Văn Hải nghiêm túc hỏi.
Lục Duệ cười ha ha, đem lời nói mới rồi của Hà Đông Tiến nói một lần, Âu Văn Hải nghe trong điện thoại không khỏi cười ha ha lên.

Theo ông thấy, Lục Duệ là một người cơ biến chồng chất, tâm tư linh mẫn, căn bản là không có một chút hình dạng của người tuổi trẻ, ông cụ non những lời này trên người hắn là chú giải hoàn mỹ nhất, thế nhưng trong chuyện này, lại có vẻ tương đương khả ái.

Theo lãnh đạo làm việc, nếu như một chút chỗ tốt không có, có ai nguyện ý phục vụ lãnh đạo đâu?
Âu Văn Hải cũng không phản đối người bên cạnh nhận một ít chổ tốt, thế nhưng trung thành và tận tâm giống như Lục Duệ như vậy, ngay cả nhà ở đều lo lắng mang đến ảnh hưởng không tốt cho mình, ông càng thích.
Nhẹ nhàng cười cười, Âu Văn Hải mở miệng nói: “Nếu Đông Tiến đồng chí có ý tứ này, vậy cậu hãy nhận đi.

Bảo ông ấy làm việc tốt đi, chuyện của phòng làm việc chính phủ rất nhiều, cậu cần phải theo Đông Tiến đồng chí học tập.”
Nghe đến đó, Lục Duệ rõ ràng ý của Âu Văn Hải, hẳn là dự định tiếp thu Hà Đông Tiến đầu nhập vào, bất quá nhân tình này sẽ là mình bán.
Buông điện thoại, Lục Duệ nhìn Hà Đông Tiến, cười cười nói: “Hà chủ nhiệm, vậy tôi từ chối sẽ bất kính.”
Hà Đông Tiến vui vẻ gật đầu, “Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi, chúng ta chung sức hợp tác, vì lãnh đạo làm tốt phục vụ.” Gã vừa định đi ra ngoài, lại bị Lục Duệ gọi lại.
“Hà chủ nhiệm, Âu khu trưởng còn có vài lời muốn tôi chuyển đạt cho ngài.” Lục Duệ nhìn vẻ mặt chờ mong của Hà Đông Tiến nhàn nhạt nói: “Làm việc tốt đi, chuyện của phòng làm việc chính phủ rất nhiều, tôi còn phải hướng ngài học tập nhiều hơn.”

Hơi sửng sốt, Hà Đông Tiến nhìn Lục Duệ trên mặt lộ ra một nụ cười nói: “Chúng ta cùng tiến bộ, cùng tiến bộ.”
Lục Duệ cười ha ha, cùng Hà Đông Tiến xoay người cáo từ.
Thu dọn đồ một chút, Lục Duệ đón xe về nhà.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, hắn cười ha hả nói: “Mẹ, bắt đầu ngày mai con phải dọn đi ra ngoài ở.”
Hàn Thục Hà ngây ngẩn cả người, nhìn Lục Duệ nói: “Sao? Âu bí thư điều đi đâu?”
Lắc đầu, Lục Duệ nói: “Mẹ nghĩ cái gì vậy, Âu bí thư thành khu trưởng tân nhậm trong khu chúng ta, bắt đầu ngày mai con sẽ đến trong khu làm thư ký cho ông ấy.

Vì công tác, đơn vị phân một căn nhà ở cho con.

Ba và mẹ nếu như không có chuyện gì, cũng có thể đi ở.”
Nghe lời nói của hắn, biểu tình trên mặt mẹ vô cùng cổ quái, tựa như căn bản không có nghe được lời của Lục Duệ phía sau nói, chỉ là ngơ ngác nhìn hắn, lộ ra hình dạng không thể tin được nói: “Con trai, con nói là, con hiện tại là thư ký của khu trưởng?”
Lục Duệ gật đầu.
Nhìn con trai mình dưỡng dục hơn hai mươi năm từ trên xuống dưới, Hàn Thục Hà bỗng nhiên chảy nước mắt xuống, trong miệng thì thào lẩm bẩm: “Tiền đồ, tiền đồ.”
Thấy mẹ như vậy, trong lòng của Lục Duệ cũng không tốt, hắn tự nhiên rõ ràng tâm tình của mẹ lúc này là tự hào cỡ nào, mà chính hắn trong lòng càng cảm khái hàng vạn hàng nghìn, mình rốt cục cải biến số phận, bước trên con đường không đồng dạng.

Hắn ở trong lòng âm thầm thề: “Đời này, nhất định phải khiến cho cha mẹ vĩnh viễn quang vinh vì mình!”
…!.

.

.
…!.

.

.
Sáng sớm hôm sau, Lục Duệ rời giường thì nhận được điện thoại của Lý Chí Cường, trong điện thoại Lý Chí Cường hưng phấn nói, ông già của hắn đã đem khối đất kia bàn xong.

Vốn dĩ thôn trường thôn Duyên Giang Vương Mẫn còn có chút chần chờ, thế nhưng ngày hôm qua biết được Âu Văn Hải nhậm chức khu trưởng, đồng thời Lý Chí Cường mơ hồ tiết lộ Điền Mẫn Chính cùng Âu Văn Hải quan hệ không tồi, ông ta đáp ứng rất nhanh.

Trong điện thoại trầm ngâm một lát, Lục Duệ thận trọng nói: “Sau này loại sự tình này không nên làm, Âu khu trưởng vừa tiền nhiệm, tận lực không nên dùng loại thủ đoạn này.

Thà rằng cho Vương Mẫn một chút chỗ tốt, cũng đừng để ông ta cho rằng là ý của khu trưởng, hiểu chưa?”
Lý Chí Cường tự nhiên cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Lục Duệ, lại nói tiếp: “Dượng tôi tối hôm qua gọi điện thoại tới, muốn mời ăn, như thế nào, có đi không?”
Dừng một chút, Lục Duệ nhàn nhạt nói: “Thay tôi đẩy đi, trực tiếp nói cùng Điền bí thư, tôi hiện tại mà đi, ảnh hưởng sẽ không tốt.”
Buông điện thoại, Lục Duệ thu dọn một chút, gọi một chiếc xe tới, đem hành lý của mình cất lên, đi tới nửa đường, gọi điện thoại cho Hà Đông Tiến: “Hà chủ nhiệm, đồ tôi đem qua rồi, phiền phức ngài phái người, mang tôi đi nhà ở nhìn.”
Đợi khi hắn đến ký túc xá chính phủ khu, Hà Đông Tiến đã tự mình ở đây chờ.

Lục Duệ cũng không khách khí, dọn đồ theo Hà Đông Tiến lên lầu.
Nhà ở ba phòng nhỏ một phòng khách, Lục Duệ vuốt chìa khoá trong tay, nghĩ thầm cái này nếu như để tới mười năm sau, giá trị không được một triệu tám trăm ngàn.
“Hà chủ nhiệm, thật sự là phiền phức ngài.” Lục Duệ mở miệng cười nói.
Hà Đông Tiến khoát khoát tay, nhưng đưa cho Lục Duệ một phần văn kiện, “Cậu xem, đây là tư liệu mấy người tài xế của phòng làm việc chính phủ, Âu khu trưởng có chuyện, bảo cậu chọn tài xế giúp.”
Lục Duệ gật đầu, đem văn kiện qua cẩn thận xem, tài xế của khu trưởng, nói ra không phải đại quan, thế nhưng cũng chuyện rất trọng yếu, dù sao cũng là cả ngày cùng một chỗ với với khu trưởng, có chuyện gì cũng đều biết, phải chọn một người tin cậy được.
Nhìn tư liệu của ba người này một chút, con mắt của Lục Duệ bỗng nhiên mở to, đưa tay chỉ tư liệu của một người nói: “Người này là chuyện gì xảy ra?”
Hà Đông Tiến nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày nói: “Người nọ là tài xế của Lý Hiếu Đức, mấy ngày trước vừa bị thẩm tra, tuy rằng không có liên quan gì với vụ án, thế nhưng.

.

.”
Lục Duệ khoát khoát tay, nhìn đồng hồ của mình, nói: “Bảo hắn đến đây, tôi xem người này.”

Gật đầu, Hà Đông Tiến đưa tay lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.
…!.

.

.

Tôi là sợi dây phân cách hoa lệ…!.

.

.
Trịnh Vĩnh Thành là tài xế của Lý Hiếu Đức, xuất ngũ ba năm hơn mặc dù trong bộ đội luyện được một thân công phu, lúc cần có thể động, không có gì hắn không biết lái, thế nhưng không được ở lại trong bộ đội, sau khi chuyển nghề được phân phối đến khu Đông Phong làm lái xe, cũng là một công tác rất không tồi.
Thế nhưng tất cả cái này, đều thay đổi khi Lý Hiếu Đức bị bắt giữ, tuy rằng hắn không có dính dáng, thế nhưng người xung quanh nhìn hắn, khiến cho Trịnh Vĩnh Thành biết, mình ở chỗ này không còn nhiều ngày, vừa nghĩ đến những người bình thường xưng huynh gọi đệ với mình, hiện tại làm ra sắc mặt như vậy, trong tâm của hắn cũng nghẹn một cơn hờn dỗi, ngay cả cha mẹ của bạn gái cũng bắt đầu hàm hồ đối với thời gian kết hôn vốn dĩ đã thương lượng tốt.
“Tôi nói tiểu Trịnh, bằng không cậu và Phi Phi lo lắng một chút đi?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận