Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục

Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối năm Mạnh Phàm còn một chuyến công tác cuối cùng đến thành phố C.

Phía trung gian có sắp xếp ghé thăm trung tâm thương mại vừa mới khai trương, cái loại kiểm tra này chẳng qua chỉ là xem qua mà thôi, nhìn thấy xung quanh nơi nơi khắp chốn đều trang trí Giáng sinh, lúc ấy Mạnh Phàm mới nhận ra rằng Giáng sinh đã tới ngay thềm cửa rồi.

Điều này có nghĩa là tuần này Lư Thiếu Vũ sẽ về nước nghỉ lễ, cuối cùng hắn cũng có lý do chính đáng để không quấy rầy một nhà bốn người bọn họ nữa rồi.

Hắn về lại thành phố B vào ngay đêm Giáng sinh. Xuống khỏi máy bay, Mạnh Phàm cũng cho tài xế và thư ký nghỉ lễ luôn. Lúc lão Uông tài xế chuẩn bị đi còn vòng lại lấy một cái túi gói ghém xinh xắn từ trong cốp xe ra. Thấy Mạnh Phàm nhìn cái túi trên tay, lão Uông bèn ngượng ngùng giải thích đây là quà Giáng sinh cho vợ và con gái mình.

Mạnh Phàm thất thần ừm một tiếng rồi tự lái xe về nhà, nhưng đi được nửa đường lại đổi ý ghé sang trung tâm thương mại một chuyến.

Trong trung tâm thương mại người đông như kiến, mấy cửa hàng xa xỉ phẩm dưới lầu một còn phải lấy cột chắn(1) ra để ngăn bớt dòng người, bên cạnh cũng có không ít người đang xếp hàng chờ. Mạnh Phàm dạo quang một vòng mới nhận ra tất cả mọi người đều đang xếp hàng, khắp trung tâm thương mại vang lên tiếng nhạc Giáng sinh vui tươi sôi động, chỉ có một mình hắn mờ mịt đứng giữa đại sảnh.

Cạnh bên có một nơi để mô hình triễn lãm khu căn hộ cao cấp mới xây xong. Cậu trai tiếp thị trông thấy Mạnh Phàm ăn mặc sang trọng, bèn ân cần bước đến chìa danh thiếp ra mời hắn ghé vào xem nhà.

Mạnh Phàm lập tức xua tay khước từ, nhưng bỗng khựng lại một cái rồi hỏi: “Xin lỗi, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”

Chàng trai bị từ chối cũng không hề mất đi lòng nhiệt tình: “Đương nhiên là có thể, tôi có thể giúp gì cho ngài?”

“Nếu như là cậu thì, lễ Giáng sinh… Cậu muốn nhận được quà gì nhất?”

“Tặng quà ư? Là anh em bạn bè, hay là người yêu?”

“Là bạn.” Mạnh Phàm lại nói tiếp, “Nam giới, cũng trạc tuổi cậu đây.”

“Phạm vi vẫn còn rộng quá, nhưng cũng có thể tặng giày thể thao, tặng áo cầu thủ… Còn nếu là đồng nghiệp hay đối tác thì tặng bút máy hoặc các sản phẩm điện tử.” Cậu trai gãi đầu mấy cái rồi nói tiếp, “Còn nếu mà hỏi ngày hôm nay tôi muốn gì nhất á… Thì chắc là một con drone*?”

(*Drone: Máy bay không người lái cỡ nhỏ.)

“Drone thì bán ở đâu?”

“Lầu hai, khu phía đông ạ.” Cậu trai giơ tay chỉ đường rồi cười nói, “Chúc ngài Giáng sinh vui vẻ nhé.”

Mạnh Phàm về đến nhà thì trông thấy Vương Khả đang ngồi trên sofa xem TV.

Vương Khả thấy Mạnh Phàm về tới bèn nhanh chóng rút tờ khăn ướt lau sạch chocolate dính trên tay rồi mới chạy đến cởi áo khoác và cất giày cho hắn.

Mạnh Phàm đặt cái túi gói ghém kỹ lưỡng lên nóc tủ ngay huyền quan: “Cho em.”

“?! Cảm ơn nha! Em không ngờ anh đi công tác về còn mua quà cho em nữa cơ đấy…” Vương Khả kinh ngạc nhìn mấy chữ tiếng Anh trên cái túi, nhẩm qua hết một lượt tên mấy thương hiệu xa xỉ mà vẫn không tìm được cái nào.

“Là quà Giáng sinh, mở ra đi.” Mạnh Phàm nói, “Nhìn xem có thích hay không.”

Hai người vẫn đang đứng ở huyền quan, bên mép Vương Khả còn dính vụn chocolate, mà Mạnh Phàm cũng chưa kịp thay giày.

Vương Khả bèn tò mò mở cái bao bên ngoài ra, nhìn thấy hình ảnh trên hộp giấy mà kinh hỉ không thôi: “Drone á?”

“Thích không?”

“Siêu tuyệt vời luôn đó chứ?! Em thích lắm luôn!” Chẳng có tên đàn ông nào có thể từ chối sức hấp dẫn của mấy thứ đồ chơi điện tử này. Vương Khả chà chà tay nhìn chiếc drone trong hộp, sau đó lại thấy hơi lo lo, “Hình như để lái cái này cần phải có bằng lái gì mà đúng không? Em có lái được không đó?”

“Loại nhỏ này thì không cần.” Mạnh Phàm thấy Vương Khả vui vẻ ra mặt không hề giống giả vờ chút nào bèn hỏi thử: “Muốn xuống lầu thử luôn không?”

“Được chứ được chứ!” Vương Khả vui muốn chết luôn, nhưng vừa định mang giày xuống lầu thì chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Mạnh Phàm, “Anh ăn gì chưa?”

Mạnh Phàm lắc đầu: “Bây giờ anh chưa đói.”

“Hay là mình ăn cơm trước đi, bên ngoài vẫn còn lạnh lắm.” Vương Khả đặt giày với chiếc drone của mình xuống, kéo Mạnh Phàm vào phòng ăn: “Hai bữa trước anh đều đi công tác hết, để em bù cho anh một cái Đông Chí* nha.”


(*Đông Chí: Theo truyền thống, lễ hội Đông Chí được xem là khoảng thời gian dành cho gia đình để sum họp với nhau. Một trong các hoạt động quan trọng trong thời gian này các thành viên gia đình tụ họp lại, cùng nhau làm và ăn chè trôi nước: đây là món ăn được làm từ những viên bột nếp được nhào nặn, vo tròn và nấu chín ăn với nước đường tượng trưng cho sự đoàn viên, hợp nhất nên Tiết Đông Chí còn có tên gọi là Tết Đoàn Viên. – Nguồn: bandantoc.hochiminhcity.gov.vn)

Chờ Vương Khả bưng ra một nồi sủi cảo, Mạnh Phàm nhìn mấy cái sủi cảo đủ màu sắc trong chén mà hơi ngẩn người.

“Em với cô Lưu gói đó.” Vương Khả xấu hổ cười cười, “Nhà trẻ của Nhị Bảo con cổ muốn chụp ảnh cha mẹ và các bé làm sủi cảo ngũ sắc, cổ sợ lần đầu làm không thành công nên mới qua đây thử trước. Vừa lúc em cũng muốn làm sủi cảo nên mới làm chung luôn đó.”

Mạnh Phàm cắn một cái sủi cảo màu xanh lá.

“Vỏ sủi cảo là em dùng nước ép cải bó xôi với bắp cải tím để nhuộm màu đó, tuy là lúc ăn vào không có vị cải bó xôi với bắp cải… Nhưng nhìn đẹp mà ha.”

“Ăn ngon lắm.” Mạnh Phàm ăn hết cái sủi cảo rồi nói, “Đó giờ anh không biết là Đông Chí phải ăn sủi cảo.”

Vương Khả nghiêng đầu cười: “Em cũng không biết là Giáng sinh được nhận quà mà.”

Ngọn đèn trên trần phòng ăn có hơi tối, chiếu cho Vương Khả vốn đã không trắng lại càng đen đi, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ánh sáng vui sướng toát ra từ đôi mắt của Mạnh Phàm.

Khóe mắt Vương Khả cong cong, miệng khẽ nhếch, lớp lông tơ mịn nơi gò má cũng trông mềm mại đến lạ.

Sủi cảo nhân thịt lợn nấm hương trong miệng vừa ngọt vừa thơm, chỉ nhai thôi chứ chưa kịp nuốt là đã cảm thấy thỏa mãn rồi, nuốt vào trong bụng cũng khiến toàn thân ấm áp hẳn lên, tứ chi như có dòng nước ấm chảy qua.

Cái cảm giác có người quan tâm dỗ dành như vầy quá là tốt đẹp đi. Mạnh Phàm thật lòng không nỡ ăn hết chén sủi cảo này quá nhanh.

“Ăn nữa không? Để em đi hấp thêm chút nữa.” Vương Khả đứng lên, “Tụi em không dự tính được số lượng nên gói nhiều lắm.”

“Thôi không cần đâu.” Mạnh Phàm buông đũa xuống, cúi đầu nhìn cái chén sạch trơn, nói: “Cứ để đó anh ăn từ từ.”

Sau khi ăn xong hai người mới lên xe đi đến công viên gần đó.

Vương Khả sợ lạnh, rúc trong xe bật đèn trần lên dùng điện thoại chụp từng trang sách hướng dẫn, vừa chụp vừa nói: “Làm vầy để lát nữa khỏi cần xem sách hướng dẫn mà coi trong điện thoại luôn, trời tối thui, xem sách hướng dẫn mắc công phải chiếu đèn pin nữa.”


Vương Khả khịt khịt mũi: “Trong xe quả nhiên có mùi chả cuộn mua hôm trước nè. Ngửi mà thèm quá đi.”

“Thì lái đi mua luôn được mà.”

“Em thèm vậy thôi chứ không có gì đâu.”

“Vậy chơi drone xong rồi đi mua.”

“Anh ơi sao mà anh tốt thế này.” Vương Khả không nhịn được mà phì cười.

Mạnh Phàm cũng cười: “Hôm nay là ngày lễ mà.”

Hai đứa nhóc lớn xác lần đầu được trải qua lễ Giáng sinh, đã 9 giờ rồi mà còn ra công viên chơi đồ chơi. Hai người ngồi xổm trên bãi cỏ mò cả nửa ngày mới khởi động được máy. Khoảnh khắc chiếc drone cất cánh bay lên giữa không trung làm Vương Khả vui đến hoan hô không ngừng.

Mạnh Phàm nhìn dáng vẻ anh ngẩng đầu há miệng ngơ ngác nhìn chiếc drone trên trời, nhịn không được mà thò tay sờ mó mặt anh mấy cái.

“Ấy, anh ơi anh có muốn chơi thử không?” Đôi mắt Vương Khả sáng lấp lánh.

Mạnh Phàm khoác tay lên vai anh: “Mình ra ven hồ đi dạo đi, bên kia có đèn cũng đẹp nữa.”

“Không được, quá muộn cũng quá lạnh.” Vương Khả điều khiển drone quay trở về, “Là do em háo hức quá, không nghĩ đến anh đi công tác về chưa được nghỉ ngơi chắc phải mệt lắm.”

Mạnh Phàm giúp Vương Khả cất máy bay: “Ngày mai không cần phải đi làm.”

“Vậy thì sáng mai mình chơi nha. Đêm nay trời lạnh quá đi mất.” Vương Khả cười híp mắt nói, còn hà hơi mấy cái, “Em thấy mình sắp bị đông thành que kem tới nơi rồi.”

“Thế thì em chắc chắn là kem chocolate rồi.”

Vương Khả sửng sốt, anh không ngờ Mạnh Phàm sẽ lấy chuyện anh thích ăn chocolate ra trêu ghẹo như thế này.

Mạnh Phàm vươn tay phủi đi vụn chocolate vẫn luôn dính bên mép Vương Khả từ nãy đến giờ, trên gương mặt anh tuấn cũng nở một nụ cười thật dịu dàng.

Cái cảnh này đẹp quá đi thôi, Vương Khả loạn cả hô hấp mấy giấy liền.

Mãi đến tận khi Mạnh Phàm hơi cúi đầu nghiêng mặt, hơi thở ấm áp của hắn phà lên má anh, cánh môi mềm mại khô ráo của hắn khẽ lướt qua môi anh, Vương Khả mới hơi miễn cưỡng hoàn hồn trở lại.

Vương Khả cầm drone với điều khiển trong tay, khẽ run bờ mi từ từ nhắm hai mắt lại, đứng tại chỗ hé miệng ôm chặt lấy Mạnh Phàm mà trao nhau nụ hôn thắm thiết giữa trời đêm.

__________

*Chú thích:

(1) Cột chắn: Là cái này nè mọi người:

chapter content


Bonus mấy cái hình sủi cảo ngũ sắc nè:

chapter content


chapter content


======Hết chương 20======

#Riz: Bắt đầu chạy deadline nhiều hơn rồi mà tui chưa có thích ứng với sắp xếp thời gian được, thành ra không có kịp đăng chương đúng hẹn, mọi người thông cảm nha ;;v;;


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận