Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục

Chương 6


Sau bữa cơm trưa Mạnh Phàm cầm cần câu mang theo từ nhà ra bến tàu câu cá, Vương Khả thay một cái áo dài tay rồi đi theo hắn.

Mạnh Phàm cau mày: “Cậu không thấy nóng à?”

Mới vừa vào thu khí trời cũng chưa giảm nhiệt độ, mặc áo tay dài đúng thật vẫn có hơi nóng. Vương Khả bất đắc dĩ: “Em đây là sợ phơi nắng thành cục than đen thì buổi tối ngài lại tìm không thấy em chứ bộ.”

Mạnh Phàm nhớ đến màu da lúa mạch khỏe mạnh của Vương Khả khi ở trên giường, lại nhớ đến da thịt ửng hồng khi đắm chìm trong tình dục của đối phương, nghĩ thầm nếu như phơi nắng đen đi không thấy được nữa thì đúng là tiếc thật.

Tư thế câu cá của Mạnh Phàm trông khá chuyên nghiệp, Vương Khả nhìn một hồi đành từ bỏ suy nghĩ đi lấy hoa quả cho hắn ăn.

Vừa mới phân tâm không chú ý một xíu thôi cần câu trong tay đã chấn động làm cá chạy hết, Vương Khả tin rằng ai chứ Mạnh Phàm thì tuyệt đối có thể xụ mặt mắng mình một trận, nghiêm trọng hơn một chút thì còn có thể bị đuổi đi ngay trong đêm nay.

Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lần, nhưng tình tính không tốt với tự cao tự đại là hai điểm mà anh khá chắc chắn về hắn.

Nghe con vịt con* bị đuổi về lần trước bảo cậu ta lần đầu gặp Mạnh Phàm chẳng qua chỉ là lôi kéo cánh tay hắn làm nũng một chút thôi đã bị mắng thẳng vào mặt, còn nhấn mạnh dặn anh Chu rằng lần sau tặng người không được đưa tới mấy tên ẻo lả.

(*Vịt ở đây là tiếng lóng chỉ tiếp viên, trong trường hợp này cũng có thể hiểu là trai bao.)

Nếu thật sự thích cái dạng sinh viên thẳng nam dịu dàng đáng yêu mới vào đời kia thì sao không tự hẹn đi, kiếm chuyện với đám vịt chúng tôi làm gì? Hơn nữa đối phương ở trên giường vừa bá đạo vừa tùy hứng, cái bộ dạng cầm thú cao cao tại thượng đó làm Vương Khả nhìn thôi đã thấy phiền lòng.

Vương Khả vừa cầm quạt quạt cho Mạnh Phàm vừa thiên mã hành không* mà chửi rủa đối phương trong lòng.

(*Thiên mã hành không: Ngựa trời lướt gió cưỡi mây, ý nói văn chương lai láng, câu từ hào phóng không câu nệ.)

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Mạnh Phàm thấy Vương Khả ngồi im không động đậy, ánh mắt nhìn về phía xa xăm bèn lên tiếng.

Vương Khả lập tức lấy lại tinh thần vội vàng nói: “Em xem người ta chơi ván bay(1) ở bên kia ạ.”

“Muốn chơi thì đi đi.”

Này là chê tôi ngồi đây phiền chứ gì. Vương Khả nghĩ thầm, thật lòng thì tôi cũng muốn chơi lắm, nhưng anh ở đây có chuyện gì tôi ở bên đó sao mà canh chừng được, tới lúc đó lại không biết anh nổi giận vì cớ gì thì chết.

“Thôi không đi đâu, em sợ chơi một hồi em thành tù trưởng châu Phi mất.” Vương Khả đùa.

Mạnh Phàm sửng sốt chốc lát mới phản ứng lại ý tự chê mình trong câu nói của Vương Khả, bật cười: “Nóng quá thì vào trong ngồi đi.”

Vương Khả nhét miếng dưa hấu cắt sẵn vào tay Mạnh Phàm: “Vậy cũng không được, em còn chưa thấy ngài câu được con cá nào!”

Mạnh Phàm cười ngắt nhẹ một cái lên mặt Vương Khả.

Nói thật thì Vương Khả cũng không nắm chắc trăm phần trăm tính khí của Mạnh Phàm.

Chạng vạng Vương Khả xách con cá Mạnh Phàm câu được đến nhà bếp để chế biến, lúc về còn không quên bưng theo đĩa trái cây gọt sẵn đi tìm Mạnh Phàm. Mạnh Phàm nằm trong phòng tựa lưng lên ghế sofa cầm notebook đọc mail công ty, Vương Khả đặt đĩa trái cây sang một bên rồi ngồi xuống tấm thảm trước sofa, gác cằm lên đùi Mạnh Phàm.

“Chán thì xem TV đi.” Mạnh Phàm nhíu mày bảo.

Vương Khả nhỏ giọng nói: “Em bóp vai cho Mạnh tiên sinh được không ạ? Ngài cầm cần câu cả ngày hôm nay, cánh tay chắc mỏi lắm đúng không.”

“Không cần.” Tâm tư Mạnh Phàm đều đặt vào chuyện công ty, khoát tay, “Tự cậu đi chơi đi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy loại kim chủ nghỉ phép cũng không quên công việc, Vương Khả hoàn toàn bị thái độ quả quyết chuyên nghiệp của đối phương thuyết phục, không thể làm gì khác nên đành lấy điện thoại ra kiếm phim điện ảnh xem.

Bộ phim này là kịch bản cũ được làm lại.

Lúc xem bản cũ Vương Khả chỉ mới vào đời năm đầu tiên, tổ trưởng đem ra một cái băng hình màu đen nhét vào đầu đĩa, Vương Khả cùng mấy công nhân trong nhà xưởng chen chúc trước cái TV thùng cũ nát cắn hạt dưa vừa xem vừa trò chuyện.

Bản mới làm lại chả ra gì, từ đầu phim Vương Khả đã thấy rất nhiều chỗ đáng chửi, mãi đến tận khi nam chính vẫn luôn miệng nói mình sẽ không nổ súng bằng tay trái lại cùng đồng đội bắn một tên phản diện trong phòng Vương Khả mới bật cười thành tiếng.

“Cậu cười gì đó?” Tiếng Mạnh Phàm đột ngột vang lên.

“A?” Vương Khả sững sờ gỡ tai nghe, hắn thấy Mạnh Phàm buông notebook xuống lập tức vội vàng nói: “Làm ồn đến ngài rồi ạ? Để em sang phòng khác.”

“Không cho đi.” Mạnh Phàm cau mày: “Không phải cậu vừa bảo sẽ bóp vai cho tôi à?”

Vương Khả thầm ghi thêm một khoản tiền trong đầu rồi chuẩn bị vòng ra sau lưng Mạnh Phàm, lại bị hắn lôi ra đằng trước bắt ngồi lên đùi.

Mạnh Phàm thò tay vào trong lưng quần anh, bảo: “Cứ như vầy mà bóp đi.”

À à, hiểu, là cái kịch bản này chứ gì.

Vương Khả đặt hai tay lên vai Mạnh Phàm, khi mạnh khi nhẹ xoa bóp bả vai cứng ngắc của đối phương, eo hông anh dán sát vào thân dưới Mạnh Phàm chậm rãi cọ xát, mông nhếch lên mặc Mạnh Phàm xoa nắn.

Mạnh Phàm cách lớp vải vỗ một cái lên mông Vương Khả: “Đừng có cọ loạn.”

“Ngài thật xấu xa.” Vương Khả đỏ mắt nhìn Mạnh Phàm nói, “Cái mông của em sẽ bị ngài chơi nhão mất.”

Mạnh Phàm cười như không cười, lột cái quần lưng thun của Vương Khả, nắm trọn dương v*t bán cương của anh trong tay: “Kích thước không tệ, thật đáng tiếc.”

“Vậy ngài còn không mau đến thương em đi…” Vương Khả ôm vai Mạnh Phàm cọ cọ.

Mạnh Phàm lập tức nắm gáy Vương Khả đè xuống đũng quần mình.

Vương Khả nằm nhoài giữa hai chân Mạnh Phàm khẩu giao cho hắn, anh ngước mắt lên nhìn chằm chằm Mạnh Phàm, lắc mông muốn đối phương sờ mình.

Mạnh Phàm lại chỉ cầm dương v*t nhét sâu vào cuống họng Vương Khả, Vương Khả nghẹn chảy cả nước mắt nhưng lại bị hắn đè đầu không thể động đậy, chỉ có thể nhịn xuống phản ứng sinh lý mà dùng lưỡi liếm tới liếm lui cố gắng mút vào dương v*t trong miệng mình.

Thuần túy chỉ là một bên thỏa mãn dục vọng, Vương Khả khổ không nói nên lời chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà tiếp tục, còn phải giả vờ tỏ vẻ say mê thỏa mãn liếm cứng dương v*t, cố ý rên rỉ dâm đãng làm như đang ăn sơn hào hải vị ngon lành.

Mạnh Phàm nhắm mắt nắm mái tóc ngắn của Vương Khả mà thẳng lưng nhấp hông, mỗi khi quy đầu cọ lên hàm trên trong khoang miệng của anh Mạnh Phàm đều phát ra tiếng thở dốc đầy thỏa mãn, Vương Khả khẩu giao rất khá, cả cây dương v*t được đầu lưỡi quấn lấy chặt chẽ, cổ họng lại liên tục co bóp như muốn hút sạch tinh dịch ra, Mạnh Phàm cũng không cố ý kìm nén, trong chốc lát đã bắt hết vào miệng anh.

Vương Khả ngậm tinh dịch trong miệng, nước mắt lã chã nhìn Mạnh Phàm vừa bắn tinh xong đang thở dốc không ngừng, đầu mũi hồng hồng trông hết sức tội nghiệp.

Mạnh Phàm lau nước mắt trên mặt anh: “Nhả ra đi.”

Coi như cũng còn chút nhân tính. Vương Khả nghĩ thầm rồi nhổ tinh dịch trong miệng ra, cầm lấy ly nước súc miệng, Mạnh Phàm kéo khóa quần móc điếu thuốc ra hút như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vương Khả dịu dàng ngoan ngoãn ngồi lại lên đùi Mạnh Phàm bóp vai cho hắn rồi hỏi: “Mạnh tiên sinh không vui ạ?”

Mạnh Phàm vén áo Vương Khả thò tay vào xoa xoa cơ ngực anh: “Tôi làm cậu đau à?”

Vương Khả thở dài một hơi, giả vờ giận hờn làm nũng: “Ngài quá lớn, miệng em đến giờ vẫn thấy đau nè.”

Câu này lập tức đập tan chút không vui của Mạnh Phàm, hắn kéo người vào trong ngực sờ soạng ngắt nhéo một hồi. Mạnh Phàm nghĩ thầm phải chi nhân viên dưới trướng mình ai ai cũng tri kỷ lại biết điều như Vương Khả thì tốt rồi, bản thân bớt nóng giận đi một chút biết đâu lại có thể sống thọ thêm vài năm.

======Hết chương 6======

#Riz: Thương anh Khả ghê, partner mà đè đầu tui như dị là tui cắn đứt cmn trym non cho khỏi hót nữa luôn á ;;v;;


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận