Mạnh Phàm bao Vương Khả cũng không đưa ra quy định kỳ quái gì, chỉ nói là có tiệc xã giao các thứ thì Vương Khả phải đi theo cùng. Vì tránh cho tài xế không tiện đường không kịp đến đón mà còn cấp cho Vương Khả một con xe.
Xe lái tốt hay không Vương Khả chẳng biết, anh chỉ biết ngày đó chìa khóa trao tay Mạnh Phàm lái “chiếc xe” của anh rất vui vẻ.
Đoán chừng là lúc ở khu du lịch vẫn chơi chưa đã, Mạnh Phàm cố ý đưa Vương Khả về căn biệt thự do hắn đứng tên, bắt anh mang mỗi một đôi vớ trắng, trần truồng nằm nhoài lên bàn bida để Mạnh Phàm chơi anh từ phía sau.
“A a! Đừng vậy mà… Quá nhanh, xót quá… Không chịu nổi…”
“Bây giờ thì nói không muốn, dáng vẻ lẳng lơ hôm chơi bóng đâu hết rồi hửm?” Mạnh Phàm một tay nắm eo Vương Khả, nhấp hông bạch bạch bạch mà chơi anh.
Hai chân Vương Khả như nhũn ra, nằm úp sấp trên bàn, đầu v* cọ tới cọ lui lên mặt bàn có hơi đỏ lên. Lỗ thịt phía sau bị đâm đến co giật không ngừng, trong người như có vô số dòng điện nhỏ tê tê dại dại chạy tứ tung, tụ lại râm ran nơi đáy chậu, miệng nhỏ trên quy đầu chảy nước ướt cả một mảng nhỏ trên mặt bàn lót vải nhung.
Đâm vào từ phía sau càng khiến Vương Khả trở nên nhạy cảm, cắm vào mấy cái là đủ để anh phát dâm tới chảy nước, chỉ hơi đáng tiếng là không thể nhìn thấy vẻ mặt được chơi sướng của anh, Mạnh Phàm kéo Vương Khả lên, giữ nguyên tư thế làm tình đẩy anh đi vào gian phòng có cửa sổ sát đất bên cạnh, vừa đi vừa nhấp hông.
“Đừng, đừng vậy mà.” Vương Khả lạc cả giọng, anh bị Mạnh Phàm nắm tay kéo ra sau như ghìm cương ngựa, bị đối phương cắm vào từ phía sau, theo từng cú thúc của hắn mà đi từng bước từng bước tới trước cái cửa sổ sát đất, vừa sướng lại vừa xấu hổ, phía dưới cứng ngắc chảy nước không ngừng.
“Hửm?” Mạnh Phàm cười cười, nhấp hông, “Càng đi em càng thấy sướng không phải sao.” Nhìn vào ảnh phản chiếu trong cửa sổ sát đất, Mạnh Phàm thấy Vương Khả đỏ bừng mặt nhắm chặt hai mắt, bèn thò tay xuống vuốt ve dương v*t anh: “Mở mắt ra nhìn xem.”
“Quá đáng…Sẽ bị nhìn thấy mất.”
“Không ai nhìn thấy đâu, em muốn dâm cỡ nào cũng được hết.”
Mạnh Phàm nói làm Vương Khả xấu hổ vô cùng tận, bắp thịt toàn thân căng chặt đến run cả lên, hậu huyệt càng liên tục co rút không ngừng, Mạnh Phàm chỉ đành dừng lại một chút.
Vương Khả đỏ bừng mặt, hàng mi dính đầy nước mắt. Dương cắm thật sâu vào trong lỗ thịt sưng tấy, lại rút ra rồi cắm vào, phát ra tiếng òm ọp vừa kỳ lạ vừa xấu hổ muốn chết.
Lỗ tai Vương Khả nóng cháy.
Mạnh Phàm cười hỏi: “Có lớn không? Có sướng không hửm?”
Rất lớn rất sướng, nhất là lúc quy đầu cọ vào đúng điểm G, Vương Khả sướng tới kêu dâm lạc cả giọng.
Vương Khả mở mắt ra lại thấy Mạnh Phàm đã nhấc chân trái anh lên cao để chịch càng thêm dễ dàng, phơi bày hết cảnh tượng nhầy nhụa ở nơi giao hợp ra trước cái cửa sổ sát đất, dương v*t to lớn kinh người đâm vào lút cán, túi trứng nặng trình trịch đánh bôm bốp lên miệng huyệt.
Bị Mạnh Phàm nâng mông đè ra trước cửa sổ mà chịch, da thịt va chạm phát ra tiếng bạch bạch vang khắp phòng. Hai tay tì lên cửa kính của Vương Khả siết chặt thành nắm đấm, đỏ mặt rên rỉ nói: “Quá biến thái…”
“Em không thích à?”
“Thích, thích chứ…”
Mắt ngựa trên quy đầu Vương Khả không ngừng chảy ra tinh dịch, thuận theo túi trứng chảy xuống nơi giao hợp rồi dính lên đùi Mạnh Phàm, cái cảm nơi riêng tư bị lộ ra vừa xấu hổ vừa kích thích khiến anh lên đỉnh hết lần này đến lần khác, bị chịch mấy phát đã cứng người run lẩy bẩy.
Bị người ta tách chân đè lên cửa sổ mà chịch tới mức dương v*t như mất khống chế mà chảy nước không ngừng, Vương Khả sướng tê cả da đầu, đầu óc hỗn loạn không nghĩ được gì, trong lòng thầm mắng Mạnh Phàm biến thái nhưng lại nhịn không được mà sinh ra khoái cảm kỳ dị trước hành vi trái với luân thường đạo lý này.
Mạnh Phàm thấy Vương Khả cứ liên tục lên đỉnh, dương cụ cương cứng đến tím bầm đã sắp chịu hết nổi, mới nắm chặt eo anh tăng nhanh tốc độ đẩy hông: “Biết tại sao tôi lại bao em không?”
Vương Khả ngửa cằm lên, bị chịch đến liên tục kêu dâm, Mạnh Phàm hận không thể nhét luôn túi trứng vào cái lỗ thịt mềm mại ấm áp này, bụng dưới dán chặt vào mông thịt sóng sánh: “dương v*t của em to, bị chơi sướng còn có thể tự bắn tinh nữa.”
Vương Khả bị kích thích bắn ngay tại chỗ, tinh dịch trào ra từ trong mắt ngựa, chảy xuống dọc theo dương v*t vẫn còn dựng đứng, Mạnh Phàm cũng bị hậu huyệt thít chặt đến tước súng đầu hàng.
Hắn nhìn gương mặt thất thần dính đầy nước mắt của anh, vỗ vỗ mấy cái lên má anh rồi nở nụ cười ác liệt: “Lần sau phải quay phim lại mới được, để em xem mình bị tôi chơi đến bắn như nào.”
Cái tên này sao lại biến thái như vậy! Vương Khả thầm mắng chết hắn trong lòng.
Làm tình xong Mạnh Phàm vẫn không quên chính sự, dặn Vương Khả chuẩn bị tinh thần để tối thứ Tư đi với hắn đến một cái club doanh nhân*, còn đưa cho anh một cái thẻ để sắm sửa quần áo.
[*Club doanh nhân (Thương vụ hội sở): Là nơi để các tinh anh trong giới kinh doanh giao lưu hỗ trợ lẫn nhau, cho phép các doanh nhân hình thành quan hệ đối tác chiến lược hợp tác lâu dài, mở rộng thị trường dưới hình thức liên kết chặt chẽ, hỗ trợ nhau ở mức độ cao nhất, cùng nhau đi trên con đường phát triển bền vững. – Theo Baidu.]
Số tiền trong thẻ không hề nhỏ, hôm sau Vương Khả đã đi quẹt thẻ mua liền một lúc ba bộ âu phục mà nhân viên bán hàng khen đẹp, cũng chọn được hai đôi giày da của hãng nổi tiếng tuy nhìn thì đẹp nhưng mang vào vừa cứng vừa đau chân. Sau đó đi dạo một vòng quanh khu mua sắm, lại quẹt thẻ mấy cái, mua thêm mấy món mỹ phẩm dưỡng da rồi quần áo này kia. Cuối cùng ghé vào tiệm cắt tóc tỉa lại cái đầu một chút. Mạnh Phàm không cho dùng keo xịt tóc, nên cái đầu đầy tóc con lỉa chỉa của Vương Khả phải cắt ngắn đi thôi.
Tối thứ tư Vương Khả đúng giờ có mặt dưới công ty Mạnh Phàm, quả nhiên đúng như dự đoán mà được hắn khen mấy câu.
Vương Khả vừa đắc chí vì có thể nắm bắt chính xác khẩu vị của kim chủ vừa oán thầm, anh nghi Mạnh Phàm hồi đại học ắt hẳn đã có một mối tình đầu không bệnh mà chết*, cho nên bao trai cũng phải yêu cầu người ta trông trẻ khỏe tươi sáng, nhờ vào đó để bù lại tiếc nuối của thời thanh xuân nhiệt huyết khi xưa.
(*Không bệnh mà chết: Chấm dứt không có lý do.)
Vừa vào club Vương Khả đã thấy hơi không thoải mái, vào phòng bao rồi anh mới nhận ra cái mùi bẩn thỉu xấu xa không lẫn vào đâu được này đúng là mùi cần sa. Cái mùi này làm anh nhớ lại một vài chuyện đã qua, nụ cười giả tạo suýt thì không giữ được nữa.
Mạnh Phàm vừa vào phòng bao đã có mấy người lục tục đứng lên chào hỏi, hắn bình tĩnh xuyên qua đám đông ngồi vào cái ghế dài ở giữa.
“Lại đây.” Mạnh Phàm nghiêng người sang vỗ vỗ sofa, Vương Khả ngoan ngoãn đi lại ngồi xuống.
“Gì mà canh chừng dữ vậy.” Người đàn ông ngồi đối diện Mạnh Phàm mở miệng trêu, “Không cho chạm vào à?”
Mạnh Phàm nhận ly nước ấm trên tay Vương Khả, không đổi sắc mặt nói: “Bên kia có đầy.”
Trong phòng bao ánh đèn mờ ảo, anh vẫn có thể thấy rõ mấy người ngồi trong góc phòng, nữ có nam có, ai nấy nhìn cũng trẻ trung xinh đẹp. Chờ người nào đó trông có vẻ là chủ tiệc ra hiệu, đám nam nam nữ nữ này mới dồn dập đứng lên đi tới ngồi sát rạt bên người mấy ông chủ.
Đám người này thoải mái ăn uống tán gẫu, trong phòng bắt đầu có dấu hiệu không đứng đắn, chỉ lát sau đã có một cậu trai trẻ đi đến ngồi xuống bên cạnh Mạnh Phàm. Sắc mặt Vương Khả không được tốt lắm, trường hợp này làm anh không khỏi nghĩ nhiều, trong lòng anh đang sợ muốn chết.
Lỡ như Mạnh Phàm tặng mình cho người khác…
Thế nhưng Mạnh Phàm vẫn bình chân như vại, nghiêm túc trò chuyện về tình hình phát triển với một người nào đó, cánh tay vẫn luôn khoát lên lưng ghế đằng sau Vương Khả.
Cái mùi thoang thoảng trong không khí làm Vương Khả thấy hơi không khỏe, anh bèn tìm cớ đi khỏi phòng bao ra ngoài hít thở chút không khí sạch sẽ. Lúc trở về lại không thấy Mạnh Phàm đâu.
“Tiểu Vương à, Mạnh tổng của em có chút việc, em ra xe chờ anh ta trước đi.” Ông chủ Chu nói với anh.
Nghe đối phương nói vậy, Vương Khả ngoài miệng đồng ý, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lấy điện thoại gọi cho Mạnh Phàm một cú, kết quả nhận điện thoại lại là một giọng nam xa lạ.
“Mạnh tổng đang tắm, cậu có chuyện gì không?”
“Làm phiền anh nói với Mạnh tổng rằng tôi với tài xế đang chờ dưới bãi đậu xe.”
Vừa nói xong Vương Khả đã nghe thấy bên kia cúp điện thoại.
Có cần phải vậy không? Chẳng lễ phép chút nào, Vương Khả nhìn màn hình nôn ọe mấy cái rồi cất điện thoại vào túi, huýt sáo đi về phía chiếc Mercedes-Benz của Mạnh Phàm.
Trong bãi đậu xe mặc dù hơi có mùi ẩm mốc, nhưng vẫn tốt hơn cái mùi kinh tởm trong kia.
Tài xế Uông đang ngồi chờ Mạnh tổng trông thấy Vương Khả một mình trở về bèn ngạc nhiên hỏi: “Mạnh tổng đâu rồi?”
Vương Khả vui vẻ lấy hai lon Coca ướp lạnh từ trong tủ lạnh trên xe ra, đáp: “Đi chơi rồi. Anh Uông uống không?”
Tài xế trong miệng nhắc tới: “Nhưng Mạnh tổng trước giờ có nhận người kiểu này đâu? Cậu có chắn đây là ý của Mạnh tổng không?”
Vương Khả cau mày nói: “Tắm luôn rồi, vậy là có ý kia chứ sao nữa.”
Tài xế cũng không tiện nói thêm gì, cúi đầu chơi đấu địa chủ trên điện thoại. Vương Khả cũng rảnh rỗi không có gì làm, bèn ngồi vào ghế phó lái tính bài với anh Uông.
Nhưng còn chưa kịp chơi hết một ván, màn hình điện thoại đã hiện lên tên Mạnh Phàm. Tài xế nhanh chóng nhận điện thoại: “Mạnh tổng ạ, tôi là Uông Vu Hải, ôi chao, đúng vậy ạ, Vương Khả đang ở trên xe. Vâng ạ. Vâng ạ. Tôi biết rồi.”
Kể từ lúc tài xế Uông bắt đầu rụt cổ vâng dạ như làm sai chuyện gì là Vương Khả đã nhận ra có gì đó không đúng rồi, anh buông chai Coca xuống hỏi: “Mạnh tổng tìm tôi hả?”
“Sao cậu không đi theo Mạnh tổng? Thế mà lại để ngài ấy ở đó chờ! Còn không mau đi lên!” Anh Uông xổ ra một tràng, giọng điệu gấp gáp nói, “Số phòng 803.”
Chưa cần nghe anh Uông nói hết Vương Khả đã nhanh chóng vứt lon Coca chạy thẳng về phía thang máy.