Con đường hầm lộng gió dường như kéo dài vô tận. Cứ mỗi lần họ đi qua một chỗ rẽ, Rebecca lại mong nhìn thấy một cánh cửa khép kín, một cái rãnh nhỏ cạnh cửa để dùng cái thẻ khóa mà David đang giữ. Đến khi những ngã rẽ cứ tiếp tục, dây đèn treo lại kéo dài mãi theo những nhánh đường dài của đường hầm, mỗi quãng đều trống rỗng và hệt như quãng đường trước, thì cô ngừng ước ao về một cánh cửa. Một dấu hiệu là đủ rồi, một mũi tên chỉ đường trên tường thôi, hay là một dấu hiệu bằng phấn – bất cứ thứ gì có thể làm dịu đi nỗi nghi ngờ đang dâng lên trong cô rằng họ đã đi lạc đường.
“ Bị lừa bởi một nhà khoa học của Umbrella? Bỏ mạng vì …”
Gạt lời mỉa mai sang một bên, Kinneson trông thật kì lạ, nhưng rõ ràng là có vẻ sợ hãi tới độ cuồng điên. Có thể nào là ông ta đã bị bối rối trong cơn sợ hãi mà chỉ sai hành lang không? Hoặc phòng thí nghiệm được dấu kín hơn họ nghĩ?
“ Hay hắn ta dụ chúng ta tới chỗ một tên săn người lẩn khuất đâu đó, một cái hang cụt – hoặc thậm chí là một cái bẫy, thứ gì đó nguy hiểm, để giữ chúng ra xa con đường đó trong khi hắn …
…trong khi hắn làm gì đó với Steve và Karen.”
Ý nghĩ ấy khiến cho cô sợ hãi hơn cả cái ý niệm rằng mình đang tiến vào một cái bẫy. Karen đang ốm yếu một cách tuyệt vọng, cô ấy không thể tự vệ, và Steve…
“…không, Steve sẽ ổn thôi. Anh ấy có thể khiến cho Kinneson lên cơn đau tim ấy chứ … Ngoại trừ việc Karen đang đi với anh ấy. Một Karen ốm yếu, vật lộn để có thể đứng vững.”
Nhịp chân của họ bắt đầu chậm lại, David và John đều thở gấp, những cái cau mày hiện rõ trên nét mặt. David giơ tay lên, bảo họ dừng lại.
“Tôi không nghĩ đây là lối đi đúng”,David thở hổn hển. “Lẽ ra chúng ta phải thấy thứ gì đó rồi. Mà những mẩu giấy gắn cùng với chiếc thẻ khóa nói về hướng tây nam, đông – Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ sau lần rẽ cuối cùng vừa rồi, chúng ta đang đi về hướng tây.”
John vỗ nhẹ vào đầu mình, máy tóc ngắn và dày của anh ướt đẫm mồ hôi:
“Tôi không biết chúng ta nên đi theo hướng nào, nhưng tôi biết tôi nghĩ rằng Kinneson là một thằng xỏ lá. Cái tên làm việc cho Umbrella, quỷ tha ma bắt.”
“Em đồng ý như thế”,Rebecca nói, thở mạnh. “Em nghĩ chúng ta nên quay lại. Chúng ta phải tới phòng thí nghiệm nhanh lên. Em không nghĩ…”
Clank!
Họ cứng người, nhìn lẫn nhau. Ở đâu đó xa xa phía trước con đường hầm dài vô tận này, cái gì đó làm bằng kim loại đã dịch chuyển.
“Phòng thí nghiệm?”,Rebecca nói đầy hi vọng. “Có phải nó…”
Một tiếng động trầm lạ lùng cắt ngang lời cô, lời nói tắc nghẹn ở cổ họng khi âm thanh đó lớn dần. Nó không giống như bất cứ một âm thanh nào mà cô đã nghe thấy – một tiếng chó tru lên, kết hợp với tiếng rít rên rỉ lạc điệu, và tiếng thét gào tuyệt vọng của một đứa trẻ mới sinh. Nó là một âm thanh cô độc, kinh khủng, rít lên rồi lại lặng đi xuyên qua con đường hầm, cuối cùng tạo nên một tiếng gào thét thê lương – sau đó vài tiếng động như vậy cùng hòa thêm vào. Cô chợt thực sự chắc chắn rằng mình không hề muốn nhìn thấy cái gì đã gây ra tiếng động này, ngay cả David cũng bắt đầu giật lùi lại, mặt anh tái nhợt và mắt trợn tròn.
“Chạy!”,anh nói, giương khẩu Beretta của mình vào cái hành lang trống rỗng phía trước mặt, đợi tới khi họ lập cập chạy qua mình rồi mới quay lại chạy theo.
Rebecca cảm thấy một nguồn sức mạnh không thể tin nổi khi nỗi kinh hoàng tràn ngập trong cơ thể cô, khiến cô chạy hết tốc lực trên cái đường hầm tối, chạy trốn những tiếng gào thét đang vang to dần của cái thứ quái quỉ đang ở sau họ. John ở ngay trước mặt cô, đôi tay và đôi chân cuồn cuộn cơ bắp của anh giật giật điên cuồng, và cô có thể nghe thấy tiếng chân lộp cộp của David sau gót mình.
Tiếng hú ngày càng to thêm, và Rebecca có thể cảm thấy đá rung lên dưới những bước chân chạy như bay của cô, bước chạy như ngựa của những con quái thú gào thét đang ầm ầm ngay sau họ.
“ Mình sẽ không thoát được…”
Ngay khi cô nhận ra rằng họ sắp bị bắt kịp, cô nghe thấy David hổn hển:“Ngã rẽ tới…”
…và họ tới được đoạn cuối một quãng đường thẳng nơi mà đường hầm lại quanh lần nữa, Rebecca chạy qua chỗ quanh thật nhanh, giương cao khẩu Beretta trong bàn tay run rẩy đẫm mồ hôi của cô, quay súng về ngã rẽ mà họ vừa đi qua. John và David đứng ngay bên cạnh cô, khẩu súng 9 ly hờm sẵn trong tay. Hai mươi mét hành lang trống rỗng trước mặt họ ngập tràn tiếng gào thét điếc tai của những kẻ truy đuổi bí ẩn.
Ngay khi chúng xuất hiện trong tầm ngắm của họ, cả ba cùng nổ súng, những viên đạn xuyên thẳng vào sinh vật chạy đầu tiên. Nhìn thoáng qua, Rebecca nghĩ rằng nó gần giống một con sư tử – sau đó là giống một con thằn lằn khổng lồ – sau đó là giống như một con chó. Cô bắt gặp một hình ảnh điên rồ được chắp vá từ những thứ không thể tin được, nhìn thấy những phần của nó mà cô không nghĩ nổi có thể lắp vào một cơ thể – những cái đồng tử xẻ rãnh như của mèo vậy. Cái đầu rắn khổng lồ, cặp hàm hổn hển nhớp nháp chứa đầy những cái răng nhọn như dao. Thân hình mập lùn và ngực tròn to như thùng phi đầy sức mạnh, có màu giống như cát, đôi chân to bè quạt về phía trước, cái hông đầy cơ bắp nhún nhảy đẩy chúng tiến về phía họ với một tốc độ nhanh tới khó tin…
…Và cho dù những viên đạn đã ghim vào lớp da bò sát kì lạ, thì vẫn còn một con nữa ngay đằng sau…
Loạt đạn đầu tiên đâm vào cơ thể lực lưỡng của con quái vật đến gần nhất khiến nó bật ngửa trên những chiếc chân đầy móng vuốt, hất tung nó ra phía sau và làm máu phọt tung tóe lên tường thành hình những bông hoa màu đỏ…
Và… nó lắc mạnh đầu, gào lên một tiếng kêu đau đớn hung tợn, tiếp tục phóng mình về phía họ.
“ Ôi chết tiệt!”
Rebecca siết mạnh cò súng lần nữa, bốn, năm, sáu, trí óc cô gào lên to khi những con vật kì quái đang chạy về phía họ, tám, chín, mười …
Con đầu tiên ngã sụp xuống, nhưng vẫn còn con thứ hai và bây giờ là con thứ ba đang giận dữ chạy xuống đường hầm, mà khẩu Beretta chỉ có mười lăm viên đạn.
“ Chúng ta sẽ chết mất…”
David nhảy lùi lại, về phía sau những tia lửa đạn. Một băng đạn trống trơn văng xuống sàn, và sau đó, anh lại đứng ngay cạnh cô, giương lên và bóp cò, khẩu Beretta rung nhẹ trong đôi tay thành thạo của anh. Rebecca đếm tới viên đạn cuối cùng của mình, giật lùi lại phía sau, cầu mong rằng cô có thể nhanh như David, và nhìn thấy con vật thứ ba đang lồm cồm chạy ngược lại phía sau, bộ ngực rộng của nó phọt ra đầy những vệt máu nhỏ màu đỏ. Nó đổ rầm xuống vũng chất lỏng nhớt mà nó đã tạo ra và nằm yên đó.
Không một ai trong đường hầm di chuyển, nhưng vẫn còn ít nhất hai con quái vật ở chỗ rẽ kia. Tiếng kêu đau đớn của chúng tiếp tục rền rĩ lúc to lúc nhỏ trong đường hầm, nhưng chúng ở yên phía sau, ngoài tầm nhìn – như thể chúng biết được cái gì đã xảy ra với đồng bọn của chúng, và quá liều lĩnh nếu chúng nhảy bổ vào cái chết đã chờ sẵn.
“Lùi lại”,David nói khàn khàn, và vẫn giương cao súng vào cái chỗ rẽ, họ bắt đầu từ từ lùi về phía sau, tiếng gào thét của những sinh vật lai tạo ấy rền vang đuổi theo họ thành những làn sóng cô độc, khủng khiếp.
Griffith lùi nhanh ra xa cánh cửa khi nghe thấy tiếng khóa lạch cạch trong ổ, hắn không muốn ở gần bất cứ ai mà Alan dẫn về. Hắn đã có Thurman đứng sẵn sàng, đề phòng trường hợp có bất cứ hành động bất ngờ nào, nhưng khi hắn nhìn thấy người đàn ông trẻ và người bạn đồng hành thụ động bước vào trong phòng thí nghiệm, hắn tự hỏi không biết mình có gặp rắc rối nào không.
“ Cái gì thế này? Ai đó uống nhiều quá chăng? Hay một vết thương nghiêm trọng bên trong chăng?”
Griffith cười, đợi Steve hoặc người phụ nữ đi cùng nói hay di chuyển, trong tim hắn tràn đầy những ý nghĩ hài hước. Đã từ lâu lắm rồi hắn không nói chuyện với ai đó có thể phản ứng lại mà không phải thúc giục, và sự thật là kế hoạch tốt đẹp của hắn khiến hắn càng ngày càng thấy vui vẻ. Bên cạnh hắn, Alan đóng cửa lại và đứng yên, cầm trong tay hai loại vũ khí khác nhau chẳng hợp đôi chút nào.
Người đàn ông trẻ tròn mắt nhìn quanh phòng thí nghiệm, ánh mắt u ám của anh ta dừng lại ở trên cái buồng điều áp, trông hơi sợ hãi. Đầu người phụ nữ gục xuống, cuộn trên ngực.
Anh ta có màu da xạm đen đậm tự nhiên của người Hispanic (người vùng địa trung hải), hoặc có thể là ai đó đến từ Ấn Độ. Không cao lắm, nhưng cường tráng. Đúng vậy, anh ta thực sự rất tuyệt… Và vì có thể anh ta là một trong những người đã hủy diệt Athens, nên đây chắc chắn là phần thưởng xứng đáng cho hắn.
Ánh mắt nhanh nhẹn của người thanh niên cuối cùng cũng nhìn vào Griffith, tò mò và không hoàn toàn sợ hãi như là Griffith đã mong đợi.
“ Để rồi xem …”
“Chúng tôi đang ở đâu?”,người thanh niên bình thản hỏi.
“Anh đang ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu hóa học, xấp xỉ hai mươi mét dưới mặt nước của vịnh Caliban”,Griffith nói. “Thú vị chứ hả? Những nhà thiết kể thông minh thậm chí còn xây dựng nó ở trong một xác tàu đắm, hay là họ xây một xác tàu đắm xung quanh phòng thí nghiệm, tôi không nhớ rõ…”
“Ông là Thurman?“
“ Thật là cách cư xử thô lỗ!”
Griffith lại cười, lắc đầu:
“Không, cái sinh vật béo mập và không hi vọng đứng bên trái cậu là bác sĩ Thurman, tôi là Nicolas Griffith, và cậu là…?”
Trước khi người thanh niên kịp trả lời, người phụ nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch lảo đảo nhìn quanh trong cơn đói bất lực.
“ Một người bị nhiễm!”
“Thurman, ra tóm lấy người phụ nữ và giữ chặt cô ta”,Griffith nói nhanh. Hắn không thể để cô ta hủy hoại mẫu vật tốt mà Alan đã xoay xở kiếm được. Nhưng khi Thurman lập cập vồ lấy người phụ nữ, người thanh niên đã kháng cự lại, đẩy Louis bằng một đôi tay nhanh nhẹn và giận dữ, nụ cười ngạo mạn khinh bỉ hiện rõ trên mặt anh.
Griffith cảm thấy sự lo lắng rộn lên:“Alan, đấm anh ta!”
Tay bác sĩ Kinneson giơ nhanh tay lên, giáng cho người thanh niên đang kháng cự một cú đánh ác liệt sượt qua phần phía sau đầu; hắn dừng đánh để cho Thurman kéo người phụ nữ ra ngoài.
“Cô ta xong rồi”,Griffith mạnh mẽ nói, tự hỏi sao lại có thứ người nào trên thế gian này muốn ở cạnh một trong những thứ như vậy.
“Nhìn cô ta đi, cậu không thấy cô ta không còn là con người nữa sao? Cô ta đã là một con rối của Birkin rồi, một trong những kẻ đói khát cồn cào thảm hại. Một zombie. Một đơn vị Trisquad không qua đào tạo.”
Ngay khi Griffith nói, một bước ngoặt hấp dẫn của các sự kiện xảy ra. Người phụ nữ quằn quại trong vòng tay ôm chặt của Thurman và với một chuyển động nhanh, đã lao về trước và cắn vào mặt Louis. Cô ta giật ra đầy một miệng ngập máu chiếc má của Thurman và bắt đầu nhai nó một cách sung sướng.
“Karen, ôi Chúa ơi, không…”
Tiếng kêu bàng hoàng của người thanh niên cất lên, anh không tài nào di chuyển hay làm gì nổi nữa. Louis cũng vậy. Tay bác sĩ vẫn điềm tĩnh đứng đó, máu rớt đầy trên khuôn mặt hắn, nhìn vật chủ của T-virus ngấu nghiến nuốt những miếng thịt tươi mềm mại. Griffith sững sờ.
“Nhìn xem”,hắn nhẹ nhàng nói. “Không một sự nhăn nhó vì đau đớn, không hề có một chút cảm xúc nào … cười đi, Louis!”
Thurman nhe răng cười ngay cả khi người phụ nữ lại nhào về phía trước, cố gắng giật đứt môi dưới đang trề ra của hắn. Với một tiếng rách toạc ướt át, cái lưỡi tét ra, phô bày một nụ cười rộng ngoác. Máu bắn ra. Người phụ nữ nhai nhồm nhoàm.
“ Ngạc nhiên làm sao. Ngoạn mục không chê vào đâu được.”
Người thanh niên run rẩy, làn da xám đen của anh chuyển dần sang màu tái nhợt bệnh tật. Anh có vẻ không màng thưởng thức chuyện đang diễn ra trước mắt, và Griffith nhận thấy chắc chắc như vậy; người phụ nữ đó hẳn là một người bạn.
“ Tệ quá. Chẳng khác nào đem hạt ngọc cho ngâu vầy …”
“Alan, ôm lấy gã thanh niên, và ôm chặt anh ta.”
Người thanh niên không hề kháng cự, anh ta đang chìm ngập trong nỗi ghê rợn rành rành thứ mà anh đang phải trải qua. Người phụ nữ lại tiếp tục cắn thêm một miếng má khác, và nụ cười của Louis phần phật, chắc chắn do những vết thương ở cơ.
Griffith muốn tiếp tục theo dõi thêm nữa, nhưng hắn còn có việc phải làm.
“ Bạn bè của gã thanh niên này vẫn đang xoay xở để hạ bọn Ma7, và nếu chúng thành công, chúng nhất định sẽ tìm kiếm anh thanh niên đáng giá này.
Nhưng khi đó, anh ta sẽ là gã thanh niên đáng giá của ta …”
Griffith đi tới một chiếc quầy, cầm lấy một ống thuốc, đập đập một bên nó bằng một ngón tay. Hắn quay ra phía vị khách im lặng, tự hỏi có nên kể lại cái mưu kế hoàn hảo dành để bắt các người bạn của anh ta không. Đó có phải là những thứ mà các “nhân vật phản diện” thường làm trong phim không nhỉ? Hắn cân nhắc nó cẩn thận, sau đó quyết định ngược lại; vì hắn luôn đánh giá đó là một điểm ngu ngốc trong kế hoạch. Hắn đâu phải một tên hung ác. Đó là tại vì họ đã tự xâm nhập vào nơi linh thiêng của hắn, đe dọa kế hoạch tạo nên một thế giới thanh bình của hắn. Ở đây không hề có một câu hỏi nào về việc ai là quỉ dữ trong câu chuyện này.
Người thanh niên vùng Hispanic vẫn nhìn vào bữa tiệc trưa kì lạ, mồm anh vẫn há hốc trong sự mất tinh thần; Karen đang nuốt cái mũi của Thurman, khiến cho nó trong thật đúng như một đống bầy nhầy.
Bước nhanh về phía trước, Griffith thọc mạnh đầu kim vào trong cánh tay vạm vỡ của người thanh niên và ấn mạnh pít tông.
Ngay sau đó anh ta liền phản ứng, cái nhìn còn sốc của anh hướng thẳng vào Grifffth, cơ thể anh rung lên và cố đấm hắn. Một cánh tay của Alan có vẻ hơi dịch chuyển nhưng hắn ta vẫn ôm chặt chàng Hispanic trẻ tuổi.
Grifith cười vào mặt anh, lắc lắc đầu.
“Thư giãn nào”,hắn nhẹ nhàng nói. “Chỉ một chút nữa thôi, cậu sẽ không còn cảm thấy gì.”
Chậm chạp, rất chậm, họ lùi dần về phía cái hang nơi mà họ đã xuất phát, những sinh vật giống thằn lằn ấy vẫn tiếp tục lần theo, cẩn thận không xuất hiện trong tầm nhìn của họ, gào thét bản nhạc kinh dị của chúng. John vẫn nghĩ về Karen và Steve, chỉ có Chúa mới biết tay bác sĩ Umbrella đang ở đâu, và tuyệt vọng cầu cho bọn quái vật kia tấn công, mỗi khoảnh khắc bây giờ đều có thể phải trả giá bằng cơ hội của Karen, những khoảnh khắc này có thể là lúc Steve đang phải chiến đấu giành giật mạng sống…
“ Tới đây mau, bọn đần độn, đồ khốn! Chúng tao ở ngay đây này, bữa trưa miễn phí đây! Tới đây mau!”
Họ đã thử la hét, thử bắn và giậm mạnh chân, nhưng những sinh vật đó vẫn không mắc bẫy. David đã thử lừa chúng lộ mặt, cả ba người cùng lẻn quay trở lại một khúc rẽ và khi những con thằn lằn bự đó vừa trườn qua đoạn hầm thẳng sau họ, chúng đã nhảy ngược trở lại và bắt đầu chạy trốn. John chỉ bắn trúng có một viên đạn vào một trong hai con, và họ thấy rằng chỉ còn có hai con quái thú, nhưng cả hai đều mang những vết thương nghiêm trọng, có lẽ vậy nên chúng không mắc mưu thêm lần nào nữa.
“Lũ khốn kiếp quỉ quyệt”,John cằn nhằn dễ tới hai mươi lần, đi giật lùi nhanh hết mức anh có thể. “Chúng còn đợi cái quái gì nhỉ?”
Cả Rebecca và David đều không trả lời, họ đã bàn về việc này rồi, đã nói chuyện trong những tiếng gào thét kinh dị của những con quái vật đang lén đi theo. Chúng đang đợi ba người họ rẽ qua khúc quanh.
Thời gian kéo dài gần như vô tận khi họ đi lùi qua con đường hầm trống rỗng từng bước, từng bước một, và rồi họ nghe thấy ở xa xa, âm thanh quen thuộc của cái hang lớn mà họ đã xuất phát từ đó – tiếng sóng biển âm âm và rung rầm rầm như thể đất dưới chân vang dội những tiếng hú.
“ Cám ơn chúa, cám ơn chúa, bao lâu nữa? 15, 20 phút?”
“Khi chúng ta ra tới cửa đường hầm, hãy đứng ở hai bên sườn đường hầm”,David nói khẽ. “Tôi sẽ quay ra và chạy, dụ chúng ra…”
Rebecca lắc lắc đầu, nét mặt cô hằn rõ sự lo lắng:
“Anh bắn tốt hơn em, và em lại chạy nhanh hơn anh. Em có thể làm việc đó.”
Họ gần như đã tới hang lớn. John bắn một cái nhìn về phía David, nhìn thấy anh đang khó khăn quyết định và cuối cùng anh cũng gật đầu, ra hiệu:
“Được rồi. Hãy chạy nhanh hết mức có thể, quay lại hướng cầu thang dẫn lên ngọn hải đăng. Chúng tôi sẽ hạ chúng khi chúng đã chạy đủ xa để không thể quay lại chỗ rẽ.”
Rebecca thở hắt ra:“Em hiểu, chỉ cần nói khi nào thôi.”
John cảm thấy rõ sự thay đổi của không khí ngay bên cạnh anh, gió hút cuồn cuộn xoáy trong hang. Chỉ một lùi thêm một bước nữa là họ sẽ bị bao quanh bởi không gian của hang lớn. John nhanh chóng bước sang một bên, đứng giữa cái đường hầm mà anh vừa đi ra và đường hầm bên cạnh nó. Anh thấy David cũng đã vào vị trí của mình, Rebecca đứng ngay giữa miệng hành lang…
“Chạy!”
Rebecca lấy đà chạy hết tốc lực ra xa, và John trở nên căng thẳng, khẩu Beretta giơ ngay cạnh mặt anh, lắng nghe tiếng gào thét đang vang lớn lên, tiếng bước chân thình thịch …
“Hành động!”,David hét to, và cả hai cùng xoay người thẳng vào trong đường hầm, bóp cò.
Rắc-Rắc-Rắc-Rắc!
Tiếng gào rú của hai con quái vật cách họ không tới sáu mét trước mặt và những viên đạn to đâm thẳng vào chúng, đục những lỗ lớn đầy máu xuyên qua lớp da như cao su của chúng, qua xương và dịch màu đỏ bắn tung tóe điên cuồng.
Những tiếng gào thét tắt dần bên cạnh những tiếng đạn nổ ầm ầm, những bộ phận như của bò sát giúp chúng di chuyển ra tới tận cửa đường hầm. Hai cơ thể kì lạ ấy đổ sụp xuống sàn đá thành một đống thịt rách nát.
Ngay khi họ dừng bắn, Rebecca chạy trở lại hang lớn, má cô đỏ ửng, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn trương.
“Đi thôi”.David nói, và sau đó cả ba người cùng chạy vào hành lang mà Kinneson đã đi vào trước đó, thời gian đã mất khiến cho họ chạy như bay trong nỗi tuyệt vọng.
Cơn giận dữ thất vọng mà John đã trải qua lúc trước đã bị bỏ lại sau lưng, bây giờ anh chỉ hoàn toàn cảm thấy một nỗi sợ hãi tràn ngập trong người.
“ Karen, làm ơn đừng có làm sao. Làm ơn, xin đừng để cái gì xảy ra với cô ấy, Lopez…”
Đường hầm lại tiếp tục rẽ, vòng nghiêng xuống, cả ba người họ chạy quành qua nó, nỗi lo sợ cho bạn và đồng đội khiến cho họ ngày càng chạy nhanh. John tự nhủ với bản thân mình rằng nếu họ vẫn ổn, nếu vẫn còn thời gian cho Karen, nếu tất cả họ đều có thể sống sót thoát khỏi đây, anh có thể hi sinh bất cứ cái gì.
“ Xe của tôi, nhà của tôi, tiền của tôi, tôi sẽ không bắt nạt ai nữa cho tới khi tôi làm đám cưới, tôi sẽ sửa lại thái độ của mình, sẽ cư xử tỉ mỉ và thẳng thắn.”
Thế vẫn là chưa đủ, và anh không biết có ai muốn nó không, nhưng anh sẽ hi sinh bất cứ thứ gì, làm bất cứ cái gì cần thiết.
Đường hầm lại bất ngờ đổi hướng lần nữa, vẫn vòng nghiêng xuống dưới và chúng bị khoét một lỗ tròn ở góc đường …
Ở đó có nhiều cánh cửa mở rộng, một hành lang nhỏ.
Một căn phòng lớn được chiếu sáng lờ mờ phía trong nó. Steve dựa vào khung cửa, nắm trong tay khẩu Beretta, khuôn mặt anh tái nhợt và trống rỗng.
“Steve! Chuyện gì xảy ra vậy, chuyện gì…”.David bắt đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trên khuôn mặt của Steve khi anh quay ra nhìn họ đi tới, với một sự trống rỗng khủng khiếp ở đó, tất cả họ dừng lại ngay lập tức. Cho dù lý trí của anh cố từ chối nó, trái tim của John vẫn ngập đầy sự kinh hoàng và nỗi đau mất mát.
“Karen chết rồi”.Steve nhẹ nhàng nói, sau đó quay đi và bước vào trong phòng.