Griffith giận run người khi cánh cửa của buồng điều áp đóng sầm lại.
“ Chúng không thấy sao, chúng không thấy gì ngoài cuộc sống ngu dốt, nhỏ nhặt của chúng ư?”
Hắn nhìn vào Steve, cơn giận trào ra làm hắn trở nên điên loạn, làm hắn nôn mửa, khát máu…
“Chĩa súng vào bản mặt khó ưa của mày và bóp cò, chết, chết, chết đi…”
Steve nâng súng lên. Rebecca hét lớn, đập tay một cách vô vọng vào mặt cửa kim loại dày.
“ Không… không… không… không… không…”
ĐOÀNG!
Tiếng súng nổ như sấm cắt ngang tiếng hét của cô, Steve ngã ra khỏi chân đế của cánh cửa hầm, thoát khỏi tầm nhìn.
Không còn là Steve nữa, anh ta đã chết rồi, đã chết rồi…
“Lạy Chúa…”,David thì thầm, và Rebecca nhìn thẳng vào đôi mắt mở to nóng nảy của Griffith, hắn đang ngó cô chằm chằm xuyên qua cánh cửa, và, Griffith đột nhiên mỉm cười, nụ cười chiến thắng hiểm độc đầy khó chịu. Một nụ cười khiến cô cảm nhận rõ hơn sự mất mát và nỗi kinh hoàng tột bực. Rebecca nhìn chòng chọc vào đôi mắt xanh ấy và phát hiện ra rằng cô chưa bao giờ thấy căm thù hắn như lúc này.
“ Đồ con hoang khốn kiếp.”
Hắn đã nói cho họ biết kế hoạch của hắn, nhưng vào ngay lúc đó, ý tưởng đó quá khủng khiếp để cô hiểu, quá rộng và điên rồ để cô có thể chấp nhận. Tất cả việc cô có thể nghĩ tới là hắn đã giết Karen và John, và cả Steve, cô không muốn gì hơn là tiêu diệt hắn, thấy hắn thất bại, thấy hắn chịu đau khổ, đau đớn và…
…”Và nếu chúng ta không làm gì đó, thì sự điên rồ của hắn sẽ được thực thi, chúng ta phải ngăn nó, ngăn hắn nhảy múa trên mộ phần của cả thế giới.”
Griffith di chuyển tới bảng điều khiển kế bên cánh cửa và nhấn nút, vẫn còn mỉm cười. Có một tiếng động lớn từ nền và nước bắt đầu ùng ục tràn vào, lấy từ dòng nước đen ngòm, lạnh như đá của vịnh đang đè vào cửa ngoài căn buồng. Phòng điều áp đủ rộng để cô và David không phải đứng trên thân xác đầy máu, biến dạng của Karen. Nước đã biến thành màu đỏ, sủi bọt thông qua một lỗ thông hơi khuất, vỗ nhẹ vào chân họ, trùm lên các ngón tay trắng bệch của Karen.
Một phút, có thể ít hơn…
Trong phòng thí nghiệm, Griffith dựa ngang lưng vào chiếc bàn, đôi tay khoanh lại tự mãn, quan sát. Đằng sau hắn, bức tranh về cái chết – Kinneson, John, và những ống hình trụ bằng thép sáng bóng chất đầy tạo vật của hắn – thiên tài quỷ quái.
“ Chúng ta phải làm gì đó!”
Rebecca quay lại David, cầu nguyện rằng anh có sẵn một kế hoạch thiên tài nào đó, và, chỉ nhìn thấy sự nhẫn nhục và nỗi đau trong đôi mắt khi anh nhìn xuống xác của Karen, vai chùng xuống với nỗi đau thất bại.
“David…”
Anh nhìn lên, chán chường, vô vọng. “Tôi rất tiếc”,anh thì thầm. “Tất cả là lỗi của tôi.”.
Bàn tay Karen nổi lềnh bềnh, những lọn tóc vàng ngắn bao quanh gương mặt đáng thương của cô. Rebecca giật chốt cửa trong vô vọng, cảm nhận được sức mạnh không gì lay chuyển được của nó, bị đóng chặt bởi Griffith. Nước lạnh thấm qua giày, vào mắt cá chân, mùi muối, mùi bóng tối và máu khiến cô càng hoảng sợ hơn, trong khi David thì thầm vô vọng.
“Nếu tôi không ích kỉ như vậy… Rebecca, tôi xin lỗi, cô hãy tin là tôi không bao giờ có ý…”
Cô lay mạnh vai anh, hét lớn trong nỗi khiếp sợ gần như hoảng loạn:
“Được, đồng ý, anh là một thằng khốn, nhưng nếu Griffith phóng thích lũ virus, hàng triệu người sẽ chết!”
Trong một giây, cô không nghĩ anh sẽ nghe cô, và cảm thấy nước đang từ từ dâng lên đến bắp chân, tim đập loạn xạ, và rồi đôi mắt tối sầm của anh bừng sáng, thế chỗ cho nét đờ đẫn. David nhanh chóng quan sát xung quanh căn phòng kín, và cô có thể thấy chất xám của anh đang làm việc, ánh mắt sắc bén dường như đã nói lên mọi chi tiết. Thép, cửa hầm kín, hàng rào dạng mắt lưới bên ngoài cánh cửa ngoài, như một chiếc lồng cá mập mòng, sâu 2 feet, nước lạnh sủi bọt, đã dâng cao hơn đầu gối, đầu và tay Karen đang nổi lên, dập dềnh…
“Cửa làm bằng thép, cửa sổ dày 2 inch làm bằng kính plexi, một khi cửa ngoài mở ra, vẫn còn một cái lồng…”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lộ vẻ tức giận, bị sốc, hối hận và lắc đầu. Cô thả tay xuống, toàn thân cô bắt đầu run lên vì lạnh, nhưng tâm trí cô tối sầm trong tuyệt vọng. David bì bõm lội lại gần cô, quàng tay quanh cô.
“Vận may đưa cô đến gặp tôi”.Anh khẽ nói, chà xát tay cô trong khi răng cô bắt đầu đánh bò cạp, trong khi nước đã cuộn lên đến hông, trong khi bàn tay Karen quét vào chân cô….
“ May mắn, Karen.”
Trái tim Rebecca dường như đông cứng lại. David vẫn giữ chặt cô, thì thầm cả triệu điều ước, anh biết đã quá trễ cho họ. Anh liếc vào phòng thí nghiệm và thấy Griffith vẫn đang quan sát họ, vẫn còn mỉm cười. Anh quay đi, lòng tràn ngập sự căm thù ảm đạm và vô dụng, trong khi làn nước lạnh cóng ngập quang thắt lưng.
Quân sát nhân khát máu…
Rebecca thình lình đẩy mạnh ngực anh, lướt ra xa, chụp lấy xác Karen, ngón tay cô điên cuồng tìm kiếm bên trong áo lót của xác chết. Cô cười, tiếng cười khanh khách đầy kích động, vui mừng.
“ Cô ta điên rồi.”
Rebecca lôi mạnh một vật tròn sẫm màu từ một trong các túi của Karen. Ngay khi thấy nó, David cảm nhận một sự kinh ngạc lan tỏa khắp người.
“Chị ấy mang nó để cầu may”,Rebecca nói lập bập. “Nó còn dùng được.”
David cầm lấy trái lựu đạn và giữ nó sau lưng, tâm trí anh chạy đua lần nữa, đánh giá. Nước đã dâng đến thắt lưng anh và gần như tới ngực Rebecca
“ Cửa ngoài bật ra, kéo chốt và đi vào cái lồng, kéo cửa đóng lại”
Họ có thể vẫn mất mạng, nhưng nếu làm trọn vẹn, họ sẽ không chết một mình.
Griffith quan sát nước dâng lên, quan sát hai người diễn màn kịch thống thiết một cách lơ đãng – hắn đã nghĩ tới bình minh, và về vấn đề mang các hộp thiếc nặng lên trên gác. Hắn nghĩ việc này đang để thưởng thức, và làm tiêu tan cơn giận của hắn…
“ Hai người đang có một màn kịch đẹp mắt. Cô gái, giận dữ vì sự hờ hững của gã người Anh, tìm kiếm lối ra một cách tuyệt vọng – đương nhiên thôi. Một cái ôm sau cùng, và rồi hoảng sợ – cô ta giằng xé cái xác mang ký sinh T-virus, gã người Anh an ủi cô ta, nhăn mặt, lo lắng cho cô ngay cả khi giòng nước tối đen cuối cùng đã dâng lên đến ngực. Buồn, quả là buồn. Đáng lẽ chúng không bao giờ nên đến đây, không bao giờ nên thử tìm đến ta… “
Bây giờ, người đàn ông nâng cô ta lên, làm việc một cách lâm ly để ngăn cản điều tất yếu, nước dâng lên ngang mặt kính của cửa hầm. Một khi chúng đã chết, hắn sẽ mở cái lồng, cho lũ Leviathan ăn bữa cuối trước khi trả tự do cho chúng, tự do bơi đến những vùng biển không tên và sống cuộc đời còn lại trong yên bình.
“ Đại dương và đất liền là một”, hắn rì rầm như mê sảng. “ Phản chiếu sự đơn giản, bản năng…”
Một thân xác nổi lờ đờ ngang qua mặt kính, và hắn thấy hai kẻ xâm nhập nâng mình lên khoảng giữa hai cánh cửa, cố gắng đoạt lấy những mẩu không khí cuối cùng. Một cặp đần độn thấy rõ. Thình lình hắn phát hiện ra mình chưa bao giờ quan tâm tìm hiểu chúng là ai, ai đã cử chúng đến đây….
“ Và nó chẳng còn là vấn đề nữa, đúng không nào?”
Buồng điều áp đã ngập đầy nước. Đèn báo trên bảng điều khiển thông báo cánh cửa ngoài đã được rút chốt. Xong rồi.
“ Ngoại trừ việc họ đang vật lộn để trườn vào cái lồng, và một vật gì nho nhỏ rơi đập vào cửa sổ khi họ đóng cánh cửa lại sau lưng.”
Griffith nhăn mặt và…
BÙM.
Hắn chỉ còn đủ thời gian để biểu lộ nét hoài nghi trước khi cửa hầm sập lên người và dòng thác nước lạnh tựa băng đè bẹp hơi thở của hắn.