Khốn kiếp. Nếu nó không hoạt động, tụi này chỉ việc đi ra, xem thử có tới được cái nhà máy đó và chôm một cái máy bay lái đi vậy. Cô ấy đúng, những người này là người hành tinh khác xuống; ra khỏi lãnh địa của bọn chúng càng sớm càng tốt.
Anh nhìn vô định ra cái sân tối tăm một lúc, mệt mỏi đến độ không biết bằng cách nào làm một việc nữa, bước thêm bước nữa; điều đó dường như là không thể. Điều khiến anh tiếp tục tới bây giờ là ước muốn được rời khỏi đây, ra khỏi cuộc thảm sát khủng khiếp này và cố hồi phục lại.
Khi tiếng chuông đầu tiên cất lên, âm thanh trầm vang vang từ đỉnh tháp, Carlos nhận ra anh không thể đè nén hi vọng của mình. Anh cố tự nhủ sẽ có lỗi trong chương trình, tự nhủ Umbrella sẽ gửi sát thủ tới, rằng viên phi công là zombie (lú lẫn rồi à Carlos?); không lí do gì thuyết phục cả. Trực thăng sẽ đến, anh biết điều đó, anh tin như vậy; anh chỉ hi vọng đội cứu hộ sẽ không gặp rắc rối khi tìm chỗ đáp…
…đèn pha! Ngay chỗ rìa tường có bốn cái, gần cổng đi vào trong có hộp điều khiển vỏ cứng; ánh sáng sẽ dẫn đường trực thăng tới nhanh hơn. Carlos đi nhanh tới, nhìn lên xem Jill đã xuống chưa. Cô vẫn chưa…
…và khi anh nhìn lại phía trước, anh thấy anh không có một mình. Như có phép thuật, con quái vật khổng lồ biến đổi gien đuổi theo Jill đứng ngay đó, đủ gần để anh ngửi thấy mùi thịt cháy, gầm gừ, ánh mắt lợn méo mó của nó hướng lên trên thang.
“Carlos!Coi chừng!” Jill thét lên, nhưng con quái vật Nemesis hoàn toàn không để ý tới anh, bước một bước vĩ đại tới cây thang, con rắn không mắt vốn là vòi của nó uốn éo quanh cái đầu khổng lồ. Thêm một bước nữa nó sẽ tới ngay dưới thang và Jill sẽ mắc kẹt.
– cô ấy nói đạn không làm nó bị thương –
Cố liều mạng làm điều gì đó, Carlos trông thấy cái nút xanh to trên bảng điều khiển và phóng tới, không rõ mình trông đợi gì nữa. Để đánh lạc hướng nó, nếu họ may mắn…
…và bốn đèn chiếu bật sáng cùng lúc, chói lòa, lập tức làm nóng bầu không khí chung quanh họ và chiếu sáng cả tòa tháp, có thể thấy được từ cách đó cả mấy dặm. Gương mặt gớm ghiếc của con quái chặn cả một luồng sáng. Ánh sáng đã buộc nó phải lùi lại, tay đưa lên che mắt, Carlos liền hành động. Anh chạy tới con Nemesis mù, khẩu M16 giơ cao, tống mạnh vào ngực nó, cố đẩy hết sức. Mất thăng bằng, nó lảo đảo về phía sau, đôi chân đánh mạnh vào hàng lan can cũ kĩ…
…rồi với một tiếng vỡ, cả hàng lan can đứt tung, rớt xuống, chìm vào bóng tối, con Nemesis cũng rớt theo. Carlos nghe tiếng chạm đất phát bệnh ngay khi mấy bóng đèn quá tải phụt tắt, làm mắt anh thấy những mảng đen sáng lơ lửng trong một lúc. (Cứ thử nhìn đèn rồi đột ngột tắt đi là thấy liền hà)
Âm thanh êm dịu trầm trầm từ quả chuông vẫn vang vọng trong không gian, Jill leo vội xuống thang và tháo dây khẩu súng phóng lựu, đến bên Carlos cạnh lan can gãy.
“Tôi…cám ơn, ” Jill nói, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn thành thật và vững vàng. “Nếu anh không bật đèn, tôi có lẽ đã chết rồi. Cám ơn anh. ”
Carlos bị ấn tượng và bối rối bởi tính thật thà của cô. “De nada” ạnh nói, chợt nhận ra cô thật quyến rũ (giờ mới nhận ra à, đồ gà mờ, >_<) – không chỉ ngoại hình – và anh biết quá ít về người phụ nữ này. Anh là một chàng trai tự học đã 21 tuổi, anh cũng không hẳn có nhiều thời gian hay cơ hội để hẹn hò đi chơi.
Cô ấy không thể lớn tuổi hơn, bề ngoài là 25, và có lẽ cô ấy…
Jill búng tay trước mặt, đưa anh về hiện tại, (Bị hớp hồn rồi hả Carlos?) nhắc anh nhớ mình thật sự mệt đến thế nào. Anh đã hoàn toàn lơ đễnh.
“Anh vẫn đi với tôi chứ?”
Carlos gật đầu, tằng hắng giọng. “Yeah, xin lỗi. Cô nói gì à?”
“Tôi nói là chúng ta phải đi thôi. Nếu nó vẫn còn hăm hở vậy sau khi bị một quả lự đạn vào mặt tôi không nghĩ rớt từ tầng hai xuống nó sẽ chết đâu. ”
“Ừ, ” Carlos nói. “Chúng ta nên đi vòng ra phía trước. Có thể họ sẽ thả thang dây xuống nếu họ không đáp được. ”
Jill gật. “Làm vậy đi. ”
Được dẫn đường bởi âm thanh trầm từ khối kim loại rỗng, Carlos chợt nghĩ không biết Nicholai có còn sống – và nếu hắn còn sống, hắn sẽ làm gì khi nghe chuông rung lên thế này.
Trên đường đi trở vào thành phố Nicholai nghe thấy tiếng chuông và cáu kỉnh chế giễu, không để bị lừa cắn câu. Hắn không ngờ là bộ ba ít ỏi kĩ năng đó lại làm được, nhưng có gì đâu nếu chúng làm được chứ?Davis Chan đã nhập thêm một bản báo cáo, nơi nào hắn không chọn lại ngay cửa tiệm bán quần áo phụ nữ, Nicholai quyết lần ra hắn.
Và sao mình phải quan tâm nếu chúng lết khỏi đây với cái mạng khốn khổ của chúng chứ, với những thứ mình đã có trong tay?
Nicholai kéo cái hộp kim loại mỏng từ túi ra lần thứ ba từ khi rời bệnh viện, không thể cưỡng lại được. Bên trong là một lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu tím do chính tay hắn tổng hợp, với sự giúp đỡ nho nhỏ từ mảnh giấy viên trợ lý của Aquino đã thận trọng để lại.
Nicholai biết an toàn nhất vẫn là giấu mẫu thuốc ở đâu đó, nhưng cái hộp nhỏ này biểu hiện quyền lực của hắn trên cả những Watchdog khác và cấp bậc vừa được nâng lên của hắn trong hàng ngũ Umbrella; hắn là kẻ dẫn đầu, kẻ giám sát những kẻ nhỏ bé hơn hắn, và hắn nhận ra việc đem mẫu vacxin theo, đôi khi cầm nó làm hắn cảm thấy đầy quyền lực. Theo cách nào đó hắn cũng bị đè nén.
Mỉm cười, Nicholai cho cái hộp nhỏ vào trong túi, nơi dễ lấy, và bắt đầu bước đi, cố không để ý tới tiếng chuông. Mọi chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp – hắn đã có mẫu vacxin; hắn biết Chan ở đâu và nơi Franklin sẽ xuất hiện trong vòng 48 giờ; hắn đã cài bom bệnh viện; hắn sẽ bấm nút ngay khi cuộc gặp với Franklin kết thúc. Nicholai nghĩ hắn có thể lẻn tới nhà máy và giải quyết Terence Foster trong lúc đợi Franklin, có dư dả thời gian cho hắn –
– cũng như có dư thời gian để tìm Mikhail, đóng vai một người đồng đội cao quý, và quyết định kẻ sẽ chết trước tiên trong số bọn chúng…
Tiếng chuông âm vang như nện vào tai hắn, nhắc nhở về thất bại của hắn, nhưng hắn quyết không bị phân tâm bởi cuộc thoát thân của ba tên kém cỏi. Hắn đang tiến sát đến thành phố, hắn có thể thấy những đốm lửa đang bao trùm cả thành phố; dù có muốn, hắn cũng không thể quay lại tháp đồng hồ trước khi chiếc trực thăng đầu tiên tới. Và hắn không muốn, hắn đã có cơ hội sau khi giết Aquino nhưng rồi hắn lại quyết định việc đó không đáng thời gian của hắn. Một quyết định đứng đắn…mối hoài nghi kì lạ trỗi lên trong lòng hắn khiến tiếng chuông không còn đáng chú ý nữa; điều đó chẳng có nghĩa gì cả, chúng đã sống sót, không có nghĩa là chúng giỏi bằng hắn. Hơn nữa, hắn vẫn còn phải xử lý vài con chó săn để đảm bảo tính độc quyền thông tin của hắn. Hắn nghĩ Chan có thể sẽ bám lại cửa hiệu hắn đã từ đó báo cáo trong thời gian lâu nhất có thể. Nicholai sẽ giết hắn, đoạt lấy thông tin, và đêm lại lùi về đâu đó trong thành phố. Ở buổi họp, hắn đã biết thực phẩm khan hiếm, nhưng hắn chắc hắn có thể tìm được vài cái bánh hay thực phẩm đóng hộp. Buổi sáng hắn lại gửi báo cáo, để tiếp tục che dấu hành tung, rồi dành buổi sáng thông tin trước khi lại hướng về phía tây lần nữa.
Mọi việc đều ổn, và khi hắn từ từ vượt qua ranh giới giữa thành phố và ngoại ô; âm thanh chiếc trực thăng đang tiến tới không làm bận lòng hắn chút nào. Cứ để bọn khốn ăn cứt, không xương sống đó chạy đi, hắn thấy tuyệt vời, bình tĩnh, hơn cả tuyệt vời. Hắn chỉ thấy nhức đầu vì mấy cái chuông khốn kiếp đó.
Họ đi ngược lại những lối đi quanh co trong tháp đồng hồ. Jill muốn chắc Nemesis hoặc bị rối trí hoặc có thời gian đi lang thang tới nơi khác trước khi họ ra ngoài gặp trực thăng. Vừa đi, họ vừa cố nặn ra một câu chuyện để kể với bất cứ ai đang chỉ huy – Jill là Kimberly Sampsel (tên cô bạn thân hồi lớp 5 của Jill), làm việc ở phòng tranh địa phương, không gia đình, và vừa mới tới Raccoon. Carlos tìm thấy cô sau khi đội trưởng của anh, thành viên U. B. C. S. duy nhất khác đáng ra đã sống sót, bị bọn zombie giết. Cùng nhau, họ tới được tháp đồng hồ, hết chuyện.
Họ quyết định không nhắc tới Nicholai, Nemesis, hay bất kì sinh vật không xác định được họ đã thấy; ý tưởng càng giả vờ không hay biết sự thật chừng nào càng tốt chừng đó. Không ai trong họ muốn tin tưởng vào đội cứu hộ, Jill cũng không nghi ngờ gì sẽ có ai đó trên trực thăng thẩm vấn họ, vậy câu chuyện đơn giản bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Họ chỉ cầu không ai có trong tay ảnh của cô. Họ sẽ lo tới việc làm cách nào chuồn đi cho êm sau khi ra khỏi thành phố.
Ra tới cửa trước tháp đồng hồ họ dừng lại một chút, sẵn sàng, Jill có một cảm giác lẫn lộn vừa vui mừng vừa lo lắng. Cứu hộ đang đến, họ gần thoát ra khỏi đây đến mức bây giờ cô lo sợ sẽ có gì đó không hay xảy ra.
Có thể chì vì đội cứu hộ do Umbrella phái tới. Chúa biết là bọn chúng không có đủ biện pháp để che giấu hết mọi việc…
“Jill? Trước khi chúng ta rời khỏi đây, tôi muốn cho cô biết một chuyện, ” Carlos nói, trong vài giây, Jill đã nghĩ sự hồi hộp của mình sắp trở thành sự thật, rằng anh sẽ cho cô biết vài bí mật khủng khiếp anh đang giấu, rồi cô nhận thấy nét mặt thận trọng của anh, cô liền nghĩ khác đi.
“Được rồi, nói đi, ” cô nói thản nhiên, nghĩ về cách anh đã nhìn cô trên ban công. Cô đã thấy ánh mắt đó trước kia, từ một người khác – và cô không rõ cô cảm thấy thế nào về ánh mắt ấy của Carlos. Trước khi anh ấy đến Châu Âu, Chris Redfield và cô đã rất thân nhau… (tôi ko mơ đây chứ?Chris&Jill?Bravo!)
“Trước khi tôi tới đây, tôi gặp một người cho tôi biết về Raccoon, về những gì đang diễn ra ở đây, ” Carlos bắt đầu, và Jill có đủ thời gian để thấy mình ngốc nghếch đến mức nào khi nhận định anh trước khi lời của anh lọt vào tai cô.
Trent!
“Ông ta cho tôi biết tụi tôi bị phái đi trong thời điểm khắc nghiệt, và đề nghị giúp tôi thoát ra. Mới đầu tôi nghĩ ông ta điên…”
“…nhưng rồi tới đây anh biết ông ta không hề điên. ”
Carlos nhìn cô chằm chằm. “Cô biết ông ta hay sao?”
“Có thể cũng biết bằng anh thôi. Tôi cũng y như thế, trước nhiệm vụ ở ngôi biệt thự, ông ta đưa cho tôi thông tin về ngôi biệt thự và nhắc nhở tôi phải cẩn thận khi chọn người nào tôi tin tưởng. Trent, phải không?”
Carlos gật, và dù cả hai người họ đều mở miệng định nói nhưng không ai thốt nên lời. Tiếng máy bay trực thanh đã ngắt lời họ, cả hai đều cười và nhìn nhau vui sướng.
“Hãy bàn về ông ta sau vậy, ” Carlos nói, đẩy cửa mở toang, tiếng quay cánh trực thanh tràn cả hành lang ngôi tháp, và họ bước ra ngoài sân.
Jill chỉ thấy một trực thăng chuyên chở nhưng không sao, hẳn nhiên chẳng còn ai để sơ tán cả, và khi nó bay ngang qua cái xe điện đổ nát, cô cùng Carlos bắt đầu vung tay la hét.
“Ở đây!Chúng tôi ở đây!” Jill gào lên, cô thấy rõ khuôn mặt nhẵn râu của viên phi công, nụ cười của anh ta như sáng lên nhờ ánh đèn trong buồng lái, anh ta bay lại gần hơn –
-đủ gần để Jill thấy nụ cười đó vụt tắt cùng khoảnh khắc cô nghe thấy tiếng súng nổ bên phải họ, gương mặt trẻ trung ấy hiện rõ sự kinh sợ.
Shhh…
Một vệt khói màu lướt tới con tàu bay từ phía bóng người đứng trên mái tòa nhà phụ của ngôi tháp, đất đối không, bazooka hay súng phóng tên lửa…
…BÙM!
“Không, ” Jill nói nhỏ, âm thanh bị tiếng tên lửa găm vào trực thăng khiến nó phát nổ át đi, Jill lầm bầm nghĩ nó PHẢI là một quả tên lửa tầm nhiệt mới gây được thiệt hại như thế, cùng lúc chiếc máy bay xoay vòng vòng lao về phía bọn họ, nghiêng hẳn về bên bị bắn, lửa lan ra từ buồng lái đã tan tành.
Carlos nắm lấy tay cô giật mạnh, gần như lôi cô té ngã, kéo cô ra ngoài sân, một tiếng xì xì chói tay bay qua họ, chiếc trực thăng bốc cháy vẫn lao tới phía trước trong khi họ trốn ra sau vòi nước…
…rồi nó đâm thẳng vào tòa tháp. Những mảnh kim loại cháy, đá và gỗ đổ rào rào xuống người họ, chiếc trực thăng lao xuyên qua hành lang. Và, như âm thanh của sự hủy diệt, Jill nghe thấy tiếng gào đắc thắng vượt lên tất cả của Nemesis.