Trần Ngân Hà nằm ở một bệnh viện tư nhân tại ngoại ô thành phố, trước đây khi phá án, Tô Dao có đến đó một lần, bệnh viện thu phí cao đến dọa người, hơn nữa toàn bộ còn không được hưởng bảo hiểm y tế.
Tô Dao ôm bó hoa Cúc dại xuống xe, chàng tiên nhỏ giận rồi, là cô lỡ hẹn trước nên phải dỗ dành anh cẩn thận.
Đến phòng bệnh, Tô Dao gõ cửa bước vào, làm bộ lo lắng: “Trần phi, nghe tin nàng ốm trẫm phải tới thăm nàng ngay.”
Trần Ngân Hà mặc bộ quần áo ngủ bệnh nhân kẻ sọc màu hồng nhạt ngồi trên đầu giường, kê gối sau eo, trông thấy Tô Dao ánh mắt anh quét qua bó hoa tươi trên tay cô, sắc mặt khá hơn rất nhiều, nhưng khóe miệng vẫn còn chút tức giận: “Còn biết đường đến cơ đấy?”
Tô Dao mỉm cười đi tới, đặt hoa Cúc dại xuống giường, làm bộ như thật, sờ sờ bụng Trần Ngân Hà một cái: “Trần phi đang mang thai, trẫm có bận việc triều chính đến mấy cũng vẫn phải tới.”
Trần Ngân Hà nhấc tay Tô Dao khỏi bụng mình: “Đừng có cố lén lút sờ cơ bụng của tôi.”
“Đang bận việc gì thế, bắt được hung thủ trong vụ án 4.27 rồi hay là có manh mối mới về Lương Tiểu Ninh?”
Anh biết cô luôn là một người đúng giờ, phải có lý do rất quan trọng nào đó mới khiến cô chậm trễ.
“Không phải.” Tô Dao ngồi xuống, với quả chuối trong giỏ trái cây, bóc vỏ cắn một miếng, xua đi khá nhiều cơn đói trong bụng: “Bị thế tử nhỏ nhà Lục thân vương níu chân.”
Trần Ngân Hà: “Nói tiếng người đi.”
Tô Dao kể lại ngắn gọn: “Đứa nhỏ nhà đội trưởng Lục bỏ nhà đi nhưng bị tôi bắt gặp, sống chết đòi đi tìm ba ruột của mình, đương nhiên là sau đó không tìm thấy, cuối cùng khi tôi đưa thằng bé về nhà thì cũng đã đến giờ này rồi.”
“Thằng bé chỉ có một mình, tôi cũng chẳng thể mặc nó không quan tâm.”
Trần Ngân Hà nhướng mi: “Vậy cô cũng nên gọi điện đến thông báo chứ?”
Hại anh từ sáu rưỡi lúc nào cũng để ý giờ, cứ thế cho đến bây giờ đã là mười rưỡi rồi.
Tô Dao mỉm cười xin lỗi: “Vô tình quên mất.”
Trần Ngân Hà: “…” Cô thực sự không để anh trong lòng.
Tô Dao không đúng giờ hẹn, biết mình sai nên tìm cách so sánh để chứng tỏ cô hoàn toàn không vô tâm với anh như vậy.
“Thế còn tốt chán rồi đấy, có một lần Giang Bất Phàm bị thương trong khi làm nhiệm vụ, cánh tay bị nghi phạm cứa một vệt dài, chảy cả xô máu lớn, cứ thế cho đến khi cậu ấy ra viện mà tôi vẫn không nhớ ra để đi thăm.”
Người thế nào mà chảy cả xô máu lớn mà vẫn còn sống vậy, Trần Ngân Hà nghe Tô Dao nhắm mắt chém gió: “Tôi và cậu ấy giống nhau sao?”
Trong suy nghĩ của cô, anh và Giang Bất Phàm thế mà lại như nhau sao?
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà bằng ánh mắt trống rỗng: “Không thì thế nào?”
Tính ra thì cô và Giang Bất Phàm đã quen nhau nhiều năm rồi, còn Trần Ngân Hà cộng gộp lại còn chưa tới hai tháng, thực sự phải so sánh giữa Giang Bất Phàm và Trần Ngân Hà thì nếu hai người cùng nhau rơi xuống sông. Tô Dao cảm thấy cô đang làm khó chính mình, tại sao phải đặt bản thân vào tình thế phải lựa chọn sống chết như vậy, cũng may là không có ai bắt cô trả lời.
Ngay khi ý nghĩ đó vụt qua trong đầu cô, thì Trần Ngân Hà lại lên tiếng: “Nếu như tôi và Giang Bất Phàm cùng rơi xuống sông…”
Tô Dao: “…”
Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm Tô Dao bằng ánh mắt đầy thắc mắc, như thể muốn nhìn thấu tâm can cô thông qua ánh mắt vậy: “Cô sẽ cứu ai trước?”
Cũng may, não bộ của Tô Dao nhanh nhạy: “Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là cứu anh trước rồi.”
Sắc mặt Trần Ngân Hà tốt hơn rất nhiều, tóm lại là trong lòng cô, anh và những người đàn ông khác vẫn không hoàn toàn giống nhau.
Tô Dao lại nói: “Vì hình như Giang Bất Phàm biết bơi.”
Trần Ngân Hà: “…”
Cô không phải đến thăm bệnh mà là cố ý đến để chọc anh tức chết.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một y tá bưng hộp đồ ăn tinh xảo bước vào: “Anh Trần, đồ ăn anh gọi đến rồi.”
Y tá đưa xong đồ liền rời đi, Tô Dao để hộp đồ ăn lên bàn, quay lại hỏi Trần Ngân Hà: “Không phải bệnh viện này có suất ăn nội trú à, sao lại phải gọi đồ bên ngoài?”
Trần Ngân Hà vén chăn xuống giường, mở hộp đồ ăn ra: “Gọi cho cô.”
Tô Dao sờ sờ cái bụng đói của mình, cuối cùng sờ ra một chút lương tâm trong mùi thơm của thức ăn, cô cẩn thận dỗ dành anh: “Bó hoa kia không phải mua ở tiệm hoa.”
Trần Ngân Hà đã phát hiện từ lâu, tám mươi phần trăm là cô hái bên vệ đường, đến cả giấy gói cũng là dùng tờ báo của ngày hôm nay, bên trên còn có thể nhìn thấy bài báo mới viết về vị lãnh đạo của thành phố nào đó tới thực hiện cuộc thanh tra tai một nhà máy nào đó.
Tô Dao cầm bó hoa trên đầu giường đưa lại cho Trần Ngân Hà: “Tôi luôn cảm thấy hoa bán trong tiệm không đẹp bằng hoa mình tự hái, nhất định phải tự tay mình chọn lựa từng bông một mới yên tâm, chỉ có bó hoa như vậy mới xứng với anh.”
Trần Ngân Hà cầm lấy bó hoa, bó Cúc màu vàng tươi như đột nhiên được tiếp thêm sức sống, dưới ánh đèn trong phòng bệnh, mùi thơm dường như tràn ra toàn bộ căn phòng.
Trần Ngân Hà ừm một tiếng: “Đói rồi phải không, ăn trước đi đã.”
Anh chính là một người đàn ông dễ dỗ dành như vậy, chỉ cần đối phương nói một câu mềm mỏng, cho dù câu nói đó là giả dối, thì anh cũng sẽ tình nguyện coi nó là thật.
Tô Dao âm thầm thở phào một hơi, cô đưa cho Trần Ngân Hà một đôi đũa: “Anh cũng ăn chút đi.”
Trần Ngân Hà cầm đũa đặt xuống: “Tôi ăn rồi.”
Tô Dao nhìn đồ ăn trên bàn, tất cả đều là món cô thích ăn, anh là bệnh nhân đương nhiên không thể ăn những loại đồ ăn có vị đậm thế này, thậm chí anh còn chẳng gọi cho mình bất cứ món thanh đạm nào làm đồ ăn đêm.
Trần Ngân Hà tìm quanh phòng bệnh, muốn kiếm chiếc bình để cắm bó hoa Cúc chẳng dễ gì mà có được này.
Tô Dao: “Để tôi đi hỏi y tá, xem họ có chiếc chai nhựa nào thừa không.”
Tô Dao ra ngoài và rất nhanh đã quay lại, bất lực nói: “Người ta nói không có.”
Trần Ngân Hà bảo cô ăn cơm trước, còn mình thì ra ngoài, không quá hai phút đã cầm được một chiếc bình hoa quay về, còn là loại bình bằng pha lê trong suốt rất đẹp nữa.
Tô Dao chép miệng một tiếng: “Ngoại hình đẹp đúng thật là hết xảy.”
Cô nói đùa: “Sau này nếu có ngày anh hết tiền, công việc cũng không còn, thì chỉ cần dựa vào gương mặt này cũng có thể nuôi sống bản thân.”
Trần Ngân Hà lén lút cong khóe môi: “Đang khen tôi sao?”
Tô Dao gật đầu: “Đương nhiên.”
Trần Ngân Hà nhìn vào mắt Tô Dao, không lộ bất cứ biểu cảm gì, nói: “Nếu tôi đẹp như thế, vậy thì ngày mai cô còn đến thăm nữa không?”
Tô Dao ngậm một miếng cơm, đánh giá phòng bệnh VIP còn to gấp đôi phòng cô: “Nếu không phải do không thích hợp, thì tối nay tôi còn muốn ngủ luôn ở đây khỏi về luôn cơ.”
“Bên phía đội trưởng Lục đang truy bắt nghi phạm của vụ 4.27, nghe nói đã có chút manh mối rồi, nhưng cũng là việc phải mất vài ngày. Cục trưởng Khương bảo tôi hỗ trợ anh ta, tôi phải quay lại đợi lệnh, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.”
Trần Ngân Hà ngồi đối diện Tô Dao, cầm kéo cắt tỉa cành hoa, hai người nói chuyện vài câu về tình hình vụ án.
Tô Dao ăn xong, lau lau miệng: “Thời gian cũng không sớm nữa rồi, lần tới tôi lại đến thăm anh.”
“Chỗ hoa này anh còn thích không, tôi hái chúng bên núi Nhã Đàn đó.”
Động tác cắm hoa Cúc dại của Trần Ngân Hà khẽ dừng lại: “Sao lại đến bên đó?”
Tô Dao: “Đi cùng Lục Tiểu Phán.”
Trần Ngân Hà nhìn đám Cúc dại chen chúc nhau, giọng nói không biết từ khi nào đã trầm xuống: “Mẹ tôi cũng thích loại hoa này.”
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, anh đứng sau một mảng vàng tươi, màu vàng ấm áp được ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tô điểm khiến nó dịu dàng hơn rất nhiều, biến cả người anh cũng trở nên mềm mại, như thể bị kéo vào một khoảng không gian và thời gian khác vậy.
Tô Dao biết mẹ của Trần Ngân Hà đã qua đời nhiều năm rồi, cô cảm thấy hối hận vì gợi lên tâm sự trong lòng anh. Con người anh bất cần đã quen, lại thường xuyên tự luyến, nếu không phải khiêu khích thì cũng là tự tìm cái chết, trước giờ Tô Dao chưa từng thấy biểu hiện như vậy trên gương mặt anh. Đó là một loại tâm tư khao khát bấy lâu nay nhưng chẳng thể nào gột rửa, giống như ánh trăng cùng sao trời bên ngoài cửa sổ, thời gian cũng không thể khiến chúng nhạt phai.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, lông mày anh rũ xuống, lộ ra chiếc mũi cao và dáng môi hoàn hảo. Cô cảm thấy nếu anh là phụ nữ, thì hoàn toàn có thể trở thành mỹ nữ trăm năm hiếm thấy trong truyền thuyết kia.
Trần Ngân Hà ngước lên, bắt gặp ánh mắt còn chưa kịp tránh đi của Tô Dao, anh khẽ nhướng mày: “Nhìn trộm tôi đấy à?”
Tô Dao tràn đầy tự tin, chẳng hề chột dạ dù chỉ một chút: “Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nhìn anh chính là vinh hạnh của anh đó.”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, như thể thuận miệng hỏi: “Ngày mai có đến thăm tôi nữa không?”
Tô Dao: “E là không đến được.”
Trần Ngân Hà: “Ngày mốt thì sao?”
Tô Dao: “Cũng không được.” Cô thực sự rất bận.
Tô Dao nhìn thời gian: “Muộn quá rồi, tôi phải về đây.”
“Tôi gọi xe giúp cô, xe đang đỗ ở cổng bệnh viện rồi.” Trần Ngân Hà đọc biển số xe: “Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi.”
Sau khi Tô Dao rời đi, Trần Ngân Hà đến bên cửa sổ, nhìn cô ra khỏi tòa nhà nội trú, ngang qua khoảng sân nhỏ rồi đi tới cổng khoa nội trú.
Hai ngày sau, Tô Dao nhận được điện thoại của Lục Hải Minh, bảo cô chú ý đến động tĩnh của Lý Thư Bân, chồng trước của Lương Tiểu Ninh, nếu cần thiết hãy cử người theo dõi.
Sau khi cúp máy, Tô Dao gọi điện cho Lý Thư Bân, nói chiếc cặp lồng lần trước mẹ anh ta mang canh gà tới cho cô vẫn ở chỗ cô, hỏi anh ta khi nào có thời gian rảnh cô sẽ mang trả lại.
Lý Thư Bân: “Hiện tại tôi không ở thành phố mà về quê rồi.”
Các trường học đã bắt đầu nghỉ hè, nên Lý Thư Bân về quê cũng được coi là việc bình thường, nhưng cô lại luôn cảm thấy có vấn đề, tại sao lại về trong thời gian vụ án 4.27 được khởi động lại chứ?
Tô Dao bình tĩnh hỏi: “Vậy anh dự định khi nào thì quay lại, nếu cứ để chiếc cặp lồng mãi ở bên này cũng không tiện.”
Giọng nói của Lý Thư Bân mang vẻ điềm đạm đặc trưng của người có văn hóa: “Ngày giỗ sau ba mươi năm ba tôi qua đời, theo phong tục tại quê nhà chúng tôi thì phải ở lại nửa tháng.”
Tô Dao: “Vậy được, khi nào anh quay lại thì liên lạc với tôi.”
Sau khi cúp máy, Tô Dao điều tra lại, xác minh lời nói của Lý Thư Bân là thật, quả đúng là ngày giỗ của ba anh ta.
Buổi chiều, Tô Dao và Lục Hải Minh gặp nhau. Lục Hải Minh đã đi “du lịch” khắp nơi ở thành phố Vân Giang, thức đêm nhiều ngày, quầng thâm trên mắtt anh ta còn lớn hơn cả quầng thâm của con gấu trúc trên chiếc móc treo ở cặp sách mà con trai anh ta đeo hôm bỏ nhà đi luôn rồi.
Tô Dao xoa xoa huyệt thái dương: “Từ khi nhận điện thoại của anh vào buổi sáng là mắt trái của tôi cứ giật liên hồi, tôi luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.”
Tô Dao cầm một tấm bản đồ đi tới: “Nhà của Lý Thư Bân ở thôn Liễu Hà, phía Đông thành phố Vân Giang, bên đó có núi, gần biển, nếu như anh ta đánh hơi được gì đó mà có dự định bỏ trốn, thì lên núi xuống thuyền, có muốn đuổi cũng chẳng đuổi nổi.”
“Với manh mối hiện tại có thể trực tiếp bắt giữ không?”
Lục Hải Minh dựa lưng vào ghế: “Nếu được thì tốt biết mấy, cô giúp tôi để ý anh ta nhé.” Nói xong liền nhận điện thoại rồi rời đi.
Năm giờ chiều, Tô Dao nhận được điện thoại của Lục Hải Minh, sau năm năm cuối cùng thì nghi phạm trong vụ án 4.27 cũng đã lọt lưới.
Lục Hải Minh nói qua điện thoại: “Nghi phạm không còn nữa, chỉ bắt được mẹ của nghi phạm.”
Tô Dao cau mày: “Ý anh là sao?”
Lục Hải Minh: “Theo lời của mẹ nghi phạm, thì anh ta đã mất tích từ năm năm trước rồi. Người mẹ biết tội lỗi của con trai mình, sợ cảnh sát điều tra ra manh mối nên không dám trình báo. Bà ta nói với người thân và bạn bè rằng con trai mình đã ra nước ngoài học thêm, còn luôn đóng bảo hiểm xã hội cho anh ta, để tạo ra ảo tưởng rằng anh ta vẫn bình an vô sự.”
“Về cơ bản thì hiện tại có thể khẳng định rằng Lương Tiểu Ninh không phải là nạn nhân trong vụ án 4.27, lát nữa tôi sẽ đệ đơn, xin lập án mới cho Lương Tiểu Ninh.”
Trong vụ án của Lương Tiểu Ninh thì đối tượng tình nghi lớn nhất chính là mẹ con Lý Thư Bân.
Tô Dao nói: “Lý Thư Bân về quê trong thời điểm này, tôi không tin là không có liên quan chút nào đến vụ án, anh tiếp tục điều tra vụ án 4.27, tôi dẫn theo người về quê Lý Thư Bân, một phần là âm thầm theo dõi, một phần là không chừng có thể phát hiện ra manh mối mới gì đó tại thôn Liễu Hà.
Tô Dao là người nói là làm, rất nhanh đã sắp xếp xong công việc trong văn phòng: “Khi tôi và đội phó Trần không có mặt, mọi người hãy nghe lệnh của đại Vu, Giang Bất Phàm và Ngô Thanh Đào đến thôn Liễu Hà cùng tôi.”
“Triệu Dương, tiểu Trương ngày mai xuất phát.”
Tô Dao nhìn thời gian rồi nói với Giang Bất Phàm và Ngô Thanh Đào: “Về nhà sắp xếp quần áo, sáu rưỡi tập trung ở lầu dưới Cục Thành phố.”
Giang Bất Phàm và Ngô Thanh Đào nhận lệnh, vội vàng về nhà thu xếp đồ đạc. Tô Dao không về nhà, nhà cô quá xa, một chiều đi cũng đã mất gần một tiếng đồng hồ rồi, cô quanh năm luôn để một chiếc ba lô nhỏ trong văn phòng, bên trong có vài bộ quần áo, các loại dầu gội đầu, sữa tắm mà khi ở chỗ khác cần đến. Ba lô của cô rất nhẹ, chỉ việc khoác lên rồi đi.
Một tiếng sau, Tô Dao đứng dưới lầu Cục Công an thành phố, nhìn thấy Ngô Thanh Đào ôm chiếc ba lô to hơn của cô một chút chạy tới, trên tay còn xách thêm chiếc túi giữ nhiệt.
Ngô Thanh Đào nghỉ lấy hơi: “Mẹ em bảo mang thịt bò sốt, bắt phải mang theo, không mang không cho ra khỏi nhà.”
Tô Dao: “Giang Bất Phàm thế nào rồi, nhà cậu ấy gần Cục nhất mà sao vẫn chưa tới.”
Đang nói chuyện thì Giang Bất Phàm gọi tới, trên đường quay lại cậu ấy thấy một tên dê xồm quấy rối phụ nữ nên xông lên hành hiệp trượng nghĩa, kết quả là tên dê xồm kia lại có bè có hội, cả đám mấy người cùng vây vào đánh một mình cậu ấy.
Giang Bất Phàm: “Tay em bị rạch một đường dài, chảy cả xô máu lớn rồi, bây giờ đang băng bó trong bệnh viện, hai người đi trước đi, em đến sau.”
Đột nhiên Tô Dao cảm thấy câu nói của Giang Bất Phàm quen tai đến khó hiểu, hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải. Hóa ra là cô đã nói khi dỗ dành Trần Ngân Hà.
Tô Dao nghi ngờ rằng Giang Bất Phàm tai bay vạ gió bị thương là do cô ám, nên trong lòng có chút áy náy: “Chảy cả xô máu cơ mà, xin nghỉ hai ngày để điều trị vết thương đi, đừng đến nữa, bên đó gần núi gần biển, bị thương sẽ không tiện hành động.”
Sau khi cúp máy, Tô Dao bắc tay lên miệng, ngẩng đầu hướng về phía văn phòng hét to: “Tiểu Vu!”
Để tiểu Vu đi thay Giang Bất Phàm.
Vừa dứt lời, thì nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại nhìn, trông thấy Trần Ngân Hà đang lái xe vào: “Anh ra viện nhanh vậy sao?”
Trần Ngân Hà gật đầu: “Tôi đi cùng hai người.”
Trước đây, Tô Dao đã từng nói với Trần Ngân Hà, cô có thể dẫn theo người đến quê của Lý Thư Bân bất cứ lúc nào.
Trần Ngân Hà mở cốp xe, chuẩn bị chuyển hành lý của mình sang chiếc Volkswagen [1] màu đen dùng để xuất phát bên cạnh Tô Dao. Chiếc Bentley của anh quá lộ liễu, không thích hợp để nằm vùng.
Tô Dao đi tới, nhìn những chiếc vali cùng túi hành lý lớn nhỏ trong cốp xe Trần Ngân Hà: “Chàng tiên nhỏ Trần, không phải anh chuẩn bị đi nghỉ dưỡng đó chứ, đừng có nói với tôi là đến cả mặt nạ đắp mặt anh cũng mang theo luôn nhé.”
Trần Ngân Hà: “Không nhiều, chỉ mang theo có mười miếng.” Thực ra trong đó có năm miếng là mang đi cho cô.
Tô Dao: “…”
Trần Ngân Hà vươn tay chuyển chiếc vali to nặng nhất, Tô Dao luôn cảm thấy anh là một người bệnh, cơ thể không khỏe, không có sức, nên muốn giúp một tay. Nhưng Trần Ngân Hà không cho, một mình anh chuyển vali sang.
Tô Dao dành cho Trần Ngân Hà một tràng pháo tay, đồng thời nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng: “Giỏi quá!”
Ngô Thanh Đào thấy vậy, cũng cổ vũ theo. Tiểu Vu, người bị gọi tên cũng đứng bên cửa sổ lầu ba vỗ tay. Những tiếng như kiểu tiếng vỗ tay rất dễ lây truyền, bên cạnh có hai người qua đường cũng bắt đầu vỗ tay: “Giỏi quá!”
Đội phó Trần của nhà chúng ta có thể di chuyển được vali, đúng là quá giỏi!
Trần Ngân Hà: “…”
Tô Dao quan sát sắc mặt Trần Ngân Hà: “Chuyến này không phải là đi chơi, cần để ý mẹ con Lý Thư Bân, đề phòng bọn họ bỏ trốn, còn cần tìm bằng chứng nữa. Bên đó núi cao biển rộng, sức khỏe của anh có ổn không?”
Trần Ngân Hà: “Ổn.”
“Ổn cái mẹ gì.” Hứa Gia Hải vừa đi ra khỏi tòa nhà văn phòng lên tiếng, nhận thấy cách nói này có chút mất hình tượng, anh ta nâng cặp kính màu vàng lên, thần sắc nhàn nhạt nói lại: “Không ổn.”
Hứa Gia Hải là người liên hệ khẩn cấp của Trần Ngân Hà, vừa rồi anh ta nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nói rằng bệnh nhân bỏ trốn rồi, họ vừa ra cửa đã nhìn thấy bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện.
Bác sĩ, cho dù anh ta bà bác sĩ Pháp y, cũng thấy kiểu bệnh nhân không phối hợp điều trị là phiền nhất, Hứa Gia Hải cũng không ngoại lệ: “Không phải đã nói rồi sao, ít nhất phải nằm đủ tám ngày, cậu mới nằm được bao nhiêu ngày, cậu đi chết luôn đi cho rồi.”
Hứa Gia Hải vừa nói vừa gọi điện cho bệnh viện: “Tìm thấy bệnh nhân rồi, mọi người điều một chiếc xe đến đây, thêm hai nhân viên y tế có cơ thể cường tráng một chút, địa điểm là Cục Công an…”
Trần Ngân Hà giơ tay ấn tắt điện thoại của Hứa Gia Hải, lôi anh ta sang một bên, anh nghiêng đầu nhìn Tô Dao một cái, rồi thấp giọng nói với Hứa Gia Hải: “Tôi có lý do nhất định phải đi công tác.”
Hứa Gia Hải thấy biểu hiện của Trần Ngân Hà liền biết chuyến này anh không thể không đi.
Hứa Gia Hải hết sức kinh ngạc, mọi lần đều là anh ta bắt ép Trần Ngân Hà phải vào bệnh viện, nhưng lần này lại khác, anh chủ động vào viện, không những chẳng từ chối phối hợp điều trị mà còn chủ động tìm bác sĩ đưa ra một kế hoạch phục hồi chức năng, thậm chí bác sĩ điều trị chính mở cuộc hội thảo anh cũng muốn nghe.
Các bác sĩ thường xuyên mang anh ra làm tài liệu để dạy bảo mấy bệnh nhân không chịu hợp tác điều trị. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi anh đã biến mình thành một sách giáo khoa sống ngoan ngoãn, nếu như không có lý do đặc biệt anh sẽ không dễ dàng ngắt đoạn trị liệu phục hồi của mình để chạy ra ngoài.
Hứa Gia Hải hiểu Trần Ngân Hà, bất luận là vụ án 4.27 hay vụ án của Lương Tiểu Ninh cũng không đủ để khiến anh quan tâm như vậy. Hơn nữa, Tô Dao với tư cách là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự, sẽ không thể không đối phó nổi Lý Thư Bân, điểm này chắc hẳn Trần Ngân Hà rất rõ, nên sẽ không có chuyện lo lắng đến mức nhất định phải đi theo. Trần Ngân Hà khăng khăng muốn đến thôn Liễu Hà nhất định còn có lý do khác.
Trần Ngân Hà quay đầu lại nhìn Tô Dao một cái, nói với Hứa Gia Hải bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Hai ngày nữa là sinh nhật cô ấy, tôi không muốn để cô ấy một mình.”
Tô Dao đứng cách đó không xa, nhìn thấy Trần Ngân Hà đang thấp giọng nói chuyện với Hứa Gia Hải. Hứa Gia Hải nghe xong, nở một nụ cười ái muội, cuối cùng cũng thả anh đi.
Tô Dao: “…”
Cô luôn có cảm giác hai người họ đang nói đến mình nhưng lại không có bằng chứng.