Tô Dao không dám chậm trễ, nhẹ nhàng đi theo. Trong hang rất tối, bước chân của Tiêu Nghiêm Lan rất êm, vừa nhìn đã biết việc này đã thành thói quen. Trong hang rất dễ tạo ra tiếng vang, chỉ cần không cẩn thận phát ra chút âm thanh cũng sẽ bị đối phương phát hiện, nên bọn họ không dám tiến lại gần hơn.
Tô Dao và Ngô Thanh Đào lần mò trong bóng tối đi về phía trước, giữa chừng Ngô Thanh Đào cảm thấy một luồng gió lướt qua người mình, biết là động tác của Tô Dao nhưng không dám lên tiếng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Hang động rất dài, phải đi mất mười phút mới ra được ngoài, Tiêu Nghiêm Lan đã biến mất, lúc này Ngô Thanh Đào mới phát hiện trên tay Tô Dao đang cầm một con rắn, vừa nhìn cô ấy đã phải giật mình.
Tô Dao ném con rắn đang ngoe nguẩy trong tay ra xa, thấp giọng nói: “Không sao, suýt chút nữa thì cắn vào chân chị rồi, nhưng chưa cắn.”
Tô Dao quay đầu quan sát xung quanh: “Tìm Tiêu Nghiêm Lan trước đã.”
Tiêu Nghiêm Lan như thể biến mất trong không khí, bất luận bọn họ tìm thế nào cũng chẳng tìm ra, cuối cùng Tô Dao dẫn theo Ngô Thanh Đào lên đỉnh núi tiếp tục tìm kiếm.
Một lúc sau, Ngô Thanh Đào liếm đôi môi khô khốc vì nắng nóng, ngẩng đầu nhìn Tô Dao đang đứng trên cây: “Chị Tô, tìm không thấy thì phải làm sao?”
Tô Dao nhìn xung quanh: “Không sao, chỉ cần chắc chắn Tiêu Nghiêm Lan đốt tiền giấy trên ngọn núi này thì việc tìm ra nơi đốt chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
Quan trọng là hiện tại bọn họ không đủ nhân lực, hai người vất vả lật tìm cả ngọn núi, tạm thời cũng không thể điều chó cảnh sát tới.
Tô Dao: “Em có thể ngửi thấy mùi tiền giấy đốt không?”
Ngô Thanh Đào có khứu giác rất nhạy bén, khi không có chó cảnh sát, thì cô ấy luôn được dùng để thay thế.
Ngô Thanh Đào lắc đầu: “Không ngửi thấy, hoặc là chưa đốt, hoặc là đốt ở quá xa.”
Tô Dao gật đầu: “Đốt giấy sẽ sinh ra khói, chú ý ngẩng đầu nhìn lên trời, còn nữa, nhớ đánh dấu những nơi đã tìm kiếm.”
Trên núi không có tín hiệu, Tô Dao muốn liên lạc với nhóm Trần Ngân Hà nhưng không liên lạc được, nên không biết Tiêu Nghiêm Lan đã xuống núi về nhà hay chưa.
Hai người lại tìm kiếm thêm một lúc, đột nhiên Ngô Thanh Đào dừng lại, khịt khịt mũi: “Đội trưởng Tô, em ngửi thấy một chút mùi.”
Nói xong liền tiến về phía trước: “Mùi tiền giấy cháy càng ngày càng rõ rồi, có lẽ là ở đằng trước.”
Hai người tiếp tục tiến lên, rất nhanh Tô Dao cũng đã ngửi thấy. Có cơn gió thoảng qua, một tờ tiền giấy bị đốt một nửa bay đến chân Tô Dao, Tô Dao nhặt lên, ngược chiều gió đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm thấy đống tro xám trắng nhỏ phía sau tán cây rậm rạp.
Tô Dao ngồi xổm xuống nhìn: “Có lẽ là ở chỗ này.”
Ngô Thanh Đào đào ra mấy thứ không giống tiền giấy trong đống tro tàn: “Đội trưởng Tô, chị xem đây là cái gì?”
Tô Dao nhận lấy, không phải là thỏi vàng thỏi bạc thông thường để thờ cúng, mà trông giống những đồ dùng trong gia đình được gấp bằng giấy, cũng như tiền giấy, chúng được đốt cho người đã khuất dùng.
Tô Dao cười lạnh một tiếng: “Tiêu Nghiêm Lan tuyệt đối không có lòng tốt như vậy với Lương Tiểu Ninh.”
Ngô Thanh Đào: “Vậy tại sao bà ta lại chạy lên tận núi để đốt chỗ tiền giấy này cho Lương Tiểu Ninh?”
Tô Dao đứng dậy quan sát xung quanh, cô nhặt lên một chiếc trống bỏi [1] làm bằng giấy, có lẽ nó bị gió thổi bay và Tiêu Nghiêm Lan không kịp nhặt.
Tô Dao cầm chiếc trống bỏi, quay người đi tới trước đống tro tàn: “E rằng trong này không chỉ có mình Lương Tiểu Ninh, chỗ tiền giấy này không phải đốt cho một mình cô ấy.”
Khi Lương Tiểu Ninh bị sát hại, có khả năng đã mang thai rồi.
Tô Dao nhìn lên bầu trời sắp tối: “Liên hệ với đồn cảnh sát địa phương, bảo bọn họ phái người đến đây canh chừng, ngày mai trời sáng đội Giám định dấu vết cùng Bác sĩ Pháp y trong Cục sẽ tới để khai quật.”
Tô Dao và Ngô Thanh Đào xuống núi, cô gọi điện cho Trần Ngân Hà ở một nơi có tín hiệu trên sườn núi, biết được Tiêu Nghiêm Lan đã về đến nhà từ ba mươi phút trước, còn Lý Thư Bân thì ra ngoài bãi biển.
Tô Dao nói với Trần Ngân Hà qua điện thoại: “Tám mươi phần trăm Lý Thư Bân muốn trốn thoát bằng đường thủy, anh phải để mắt tới anh ta.”
Trần Ngân Hà: “Yên tâm, dù anh ta có mọc thêm cánh cũng đừng nghĩ tới việc đi bằng đường thủy.”
Tô Dao vẫn không yên tâm: “Tốt nhất là anh có thể liên lạc với vị tổng tài kia, đừng để Lý Thư Bân thuê được tàu thuyền từ chỗ anh ấy.”
Ngô Thành Đào ở một bên cũng phối hợp, nói: “Đúng, đúng, đúng, tối nay có buổi biểu diễn đèn trên biển, những chiếc tàu thuyền được lắp đèn đều phải ra biển, ngộ nhỡ Lý Thư Bân trốn vào một trong những chiếc thuyền đó, rồi nhân lúc trời tối chèo thuyền bỏ chạy thì rắc rối rồi.”
Sau khi cúp máy của Trần Ngân Hà, điện thoại của Tô Dao lại đổ chuông, là Lục Hải Minh gọi tới.
Lục Hải Minh: “Tìm thấy thi thể của Vưu Hải Ba rồi.”
Tô Dao vội vàng hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”
Lục Hải Minh: “Một nơi bị phá dỡ ở đường Ngũ Nguyên, người bên bộ phận phủ xanh thành phố đào lên được dưới cây Sa La năm trăm năm tuổi.”
Tô Dao nghe xong liền lập tức hiểu ra, nếu như cái cây cổ thụ đó không bị di chuyển thì thi thể của Vưu Hải Ba sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị phát hiện.
Lục Hải Minh tiếp tục nói: “Khả năng cao là Lý Thư Bân trông thấy việc phá dỡ xung quanh khu vực đường Ngũ Nguyên, biết được thi thể của Vưu Hải Ba sẽ chẳng giấu nổi bao lâu nữa, sợ sự việc bại lộ, tám mươi phần trăm lần về quê này là muốn mượn cớ cúng bái để chuẩn bị bỏ trốn.”
Tô Dao hỏi: “Trên thi thể Vưu Hải Ba có manh mối nào liên quan trực tiếp tới mẹ con Lý Thư Bân không?”
Lục Hải Minh: “Xác chết chỉ còn lại xương, thời gian tử vong là năm năm trước, nguyên nhân tử vong là do bị đầu độc, bác sĩ Pháp y đang tiến hành kiểm tra và làm thí nghiệm, đợi khi nào có kết quả mới biết được.”
Tô Dao: “Bên này bọn tôi phát hiện nơi nghi ngờ có chôn thi thể Lương Tiểu Ninh, hôm nay không kịp khai quật, phải đợi ngày mai.”
“Ngoài ra, mấy ngày nay Lý Thư Bân luôn ở trong nhà không ra ngoài, đến chiều nay thì đã ra ngoài rồi, đi đốt tiền giấy cho ba anh ta, còn đến bờ biển nữa, tôi nghi ngờ rằng anh ta dự định chạy trốn bằng đường biển vào tối nay.”
Lục Hải Minh: “Cứ bắt người lại trước đã, ông đây không tin là không thể tìm thấy bằng chứng để kết tội bọn họ.”
Tô Dao cất điện thoại, chuẩn bị tập hợp lại với nhóm Trần Ngân Hà.
Ngô Thanh Đào ngăn cô lại: “Đội trưởng Tô, áo chị bị cánh cây cào rách, áo lót lộ cả ra ngoài rồi.”
Tô Dao quay đầu lại nhìn, thấy sau lưng có một lỗ thủng.
Đi đến chỗ nhóm Trần Ngân Hà vừa hay có ngang qua nhà trọ, Tô Dao: “Chị về phòng thay áo.”
Vừa vào tầng một của nhà trọ, Tô Dao nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình, quay lại nhìn thì ra là Tô Tiến: “Sao em lại đến đây, đến từ khi nào thế?”
Tô Dao không muốn gặp Tô Tiến ở đây, cô không phải đi du lịch, mà là đi làm nhiệm vụ, nên không tiện mang theo trẻ nhỏ. Ngộ nhỡ Tô Tiến xảy ra chuyện gì ở chỗ này thì Triệu Hân Hoa chắc chắn sẽ chửi mắng cô đến chết.
Tô Tiến đọc được tin nhắn Tô Dao đến thôn Liễu Hà công tác trong Wechat của Triệu Hân Hoa, cậu ấy nói với Triệu Hân Hoa rằng mình đến nhà bạn học chơi hai ngày, rồi lén chạy đến đây.
Tô Tiến đang vờ vịt khoác lác với chủ homestay, nghe thấy giọng của Tô Dao liền quay người lại tươi cười, nắm chặt dây đeo ba lô: “Chị, em mới đến, sẽ đi ngay bây giờ, chị cứ bận việc đi không cần để ý đến em đâu.”
Tô Dao đưa Tô Tiến lên lầu, rót cho cậu cốc nước: “Ba mẹ có biết em đến đây không?”
Tô Tiến sợ Tô Dao giận, nên đã nói dối: “Biết ạ, là ba mẹ bảo em tới.”
Tô Dao cầm một chiếc áo đi vào phòng vệ sinh: “Em ngồi đây đợi chị một lát.”
Nhưng khi cô thay xong áo đi ra thì Tô Tiến đã đi rồi, trên bàn có thêm hai hộp quà được đóng gói đẹp mắt, bên cạnh hộp có dán một tờ giấy nhớ.
“Chị, sinh nhật vui vẻ, em về đây, hộp to là quà em chuẩn bị cho chị, còn hộp nhỏ là của ba mẹ.”
Tô Dao đặt tờ giấy nhớ xuống, nhìn hộp quà trên bàn, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô còn tưởng rằng không có ai nhớ hôm nay là sinh nhật cô.
Tô Dao gọi cho Tô Tiến, bảo cậu đi đường cẩn thận chú ý an toàn, về đến nhà thì nhắn tin báo cho cô.
Giọng nói Tô Tiến vô cùng vui vẻ: “Chị, khi nào chị làm xong nhiệm vụ trở về, chị em mình đi xem phim nhé.”
Một tay Tô Dao cầm điện thoại, tay còn lại sờ nhẹ lên hộp quà: “Được.”
Sau khi gọi điện, Tô Dao không kịp bóc quà đã ra ngoài, cô phải khống chế mẹ con Lý Thư Bân.
Tô Dao gọi điện cho trưởng đồn cảnh sát địa phương, đồng thời dẫn theo người đến nhà Lý Thư Bân, “bắt” Tiêu Nghiêm Lan đang nấu cơm trong nhà với lý do hợp tác điều tra.
Đương nhiên là Tiêu Nghiêm Lan không phục, bà ta đập đũa xuống bàn: “Nói tôi bị nghi ngờ sát hại Lương Tiểu Ninh, vậy bằng chứng đâu, đừng có bắt nạt một người phụ nữ nông thôn không hiểu biết pháp luật, tôi cũng từng xem phim truyền hình, nếu muốn bắt người thì phải có bằng chứng.”
Sức của Tiêu Nghiêm Lan rất mạnh, một cú đập gần như khiến mặt bàn bị thủng một lỗ.
Tô Dao bước tới: “Chiều nay bà lên núi làm gì?”
Tiêu Nghiêm Lan nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, ánh mắt né tránh nhưng miệng vẫn còn đang phân minh: “Tôi, tôi chẳng làm gì cả.”
Trước khi khai quật nơi bị nghi là địa điểm chôn thi thể Lương Tiểu Ninh, Tô Dao không dám chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng hiện tại thấy phản ứng của Tiêu Nghiêm Lan thì đúng là khá rõ rồi: “Chúng tôi đã tìm thấy nơi mà bà đốt tiền giấy, ngày mai trời sáng sẽ lập tức khai quật, bà cảm thấy mình có chạy nổi hay không?”
Chân của Tiêu Nghiêm Lan mềm nhũn, gần như không thể đứng vững, nhưng sau đó lại như nhớ ra điều gì đó: “Không được đào, mấy người không được đào, người đã chết rồi, mồ yên mả đẹp, không được đào mộ!”
Tô Dao mỉm cười mỉa mai: “Nói cho rõ, không được đào mộ của ai?”
Đương nhiên không phải là mộ của Lương Tiểu Ninh, cơ bản là Tiêu Nghiêm Lan không coi mạng của Lương Tiểu Ninh là một mạng người, chứ đứng nói đến việc chăm sóc cô ấy sau khi chết.
Tiêu Nghiêm Lan ngậm chặt miệng không dám nói. Bà ta bắt đầu tập trung lửa giận vào Tô Dao: “Này cô, cô sao thế hả, cô không phải người nhà họ Lý chúng tôi à, tại sao lại đưa người đến bắt mẹ chồng mình thế hả, cô là loại không hiếu thuận với người lớn vậy sao, cái loại không được dạy dỗ, hừ!”
Tiêu Nghiêm Lan nhảy dựng lên, nếu không phải tay bà ta đang bị khống chế thì bà ta đã chỉ thẳng vào mặt Tô Dao mà chửi bới rồi.
Tô Dao cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, cô chẳng qua chỉ là đối tượng xem mắt của Lý Thư Bân, gặp mặt hai lần, vậy mà Tiêu Nghiêm Lan đã chỉ định cô thuộc về nhà họ Lý rồi. Tiêu Nghiêm Lan đối xử với cô còn như vậy, chứ đừng nói đến người đã kết hôn với Lý Thư Bân là Lương Tiểu Ninh.
Tô Dao nghiêm giọng nói: “Đừng có nhận bừa người thân, Triệu Dương, đưa người về Cục Công an thành phố.”
Tiêu Nghiêm Lan vẫn còn la mắng ác liệt khi bị đưa ra ngoài, sức lực của bà ta rất khỏe, hai nam cảnh sát suýt chút nữa thì không giữ nổi bà ta.
Tô Dao nghĩ đến lần trước Tiêu Nghiêm Lan đến Cục Công an đưa canh gà cho mình, cô vẫn còn đang băn khoăn không biết liệu Tiêu Nghiêm Lan có thực sự vô tội hay không, nếu bà ta giết hại Lương Tiểu Ninh thì sao vẫn có gan bước vào cổng Cục Công an thành phố? Thông thường, kẻ tình nghi sẽ tự cảm thấy chột dạ, đừng nói đến việc tới Cục Công an, ngay cả nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát trên đường cũng sẽ giật mình sợ hãi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Tiêu Nghiêm Lan hoàn toàn không coi mạng của Lương Tiểu Ninh là một mạng người, mà chỉ là vật đính kèm của con trai mình, chẳng khác gì chó mèo nuôi trong nhà, nên bà ta không sợ, thậm chí còn có thể phàn nàn với hàng xóm về người mà mình đã giết chết.
Tô Dao đeo găng tay, nhìn quanh nhà của Tiêu Nghiêm Lan và tìm thấy một con dao giết lợn trong bếp. Con dao này trông hơi cũ, nhưng lưỡi vẫn còn sắc, thậm chí trên cán dao còn dính vết máu chưa kịp rửa sạch, có lẽ là lưu lại từ khi mổ lợn cho nhà bếp trong homestay.
Tô Dao: “Đào, túi vật chứng.”
Ngô Thanh Đào vội vàng bỏ con dao vào túi vật chứng: “Đội trưởng Tô, con dao này liệu có phải là hung khí giết Lương Tiểu Ninh không?”
Tô Dao: “Có khả năng.”
Ngô Thanh Đào nghi ngờ hỏi: “Nhưng Tiêu Nghiêm Lan có ngốc đến đâu cũng nên biết rằng bằng chứng quan trọng như vũ khí giết người thì sau khi sử dụng phải xử lý ngay, tại sao bà ta lại có thể quang minh chính đại để nó trong nhà tiếp tục sử dụng chứ?”
Tô Dao vừa nhìn quanh nhà bếp vừa trả lời: “Em không hiểu Tiêu Nghiêm Lan, không biết bà ta là một người tiết kiệm thế nào, bà ta không nỡ vứt và cơ bản là không coi trọng tính mạng của Lương Tiểu Ninh. Có khả năng đã giấu con dao đi sau khi giết người, đợi đến khi sóng gió qua đi lại lôi ra tiếp tục sử dụng.”
Tô Dao: “Thu xong thì đưa cho bộ phận vật chứng, đợi có kết quả thì tính tiếp.”
Tiêu Nghiêm Lan chạy không nổi nữa, giờ chỉ còn lại Lý Thư Bân. Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Tô Dao liên lạc với Trần Ngân Hà, biết được Lý Thư Bân đang ở gần bờ cảng, nên mau chóng dẫn theo người tới.
Gần bến cảng có chỗ phơi hải sản, diện tích đủ rộng để làm một sân bóng. Vì tất cả tàu thuyền gần đó đã được vị tổng tài thuê để tổ chức sinh nhật cho bạn gái, nên hai ngày nay không có người ra khơi, cũng có nghĩa là chẳng có hải sản tươi để phơi, khiến vốn dĩ nơi dùng để phơi hải sản lúc này lại đang có đủ các loại tàu thuyền lớn nhỏ dừng tại đó. Tô Dao vội vàng chạy tới, nhìn thấy chỗ tàu thuyền này vẫn còn nguyên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tô Dao vỗ lên vai Tiểu Trương một cái: “Đội phó Trần đâu rồi?”
“Đội phó Trần không phải là đang…” Tiểu Trương quay đầu lại, không biết Trần Ngân Hà biến mất từ khi nào: “Đội phó Trần vừa rồi còn ở đây mà.”
Tô Dao nhìn xung quanh: “Lý Thư Bân đâu, ở bên trong sao?”
Tiểu Trương chỉ vào trong sân: “Ở bên trong căn phòng đó, nãy giờ vẫn không ra ngoài.”
Tô Dao trèo lên tường sân để quan sát tòa nhà gần đó và phát hiện trong sân không hề kín cổng cao tường, hơn nữa tường còn rất thấp, người trưởng thành có thể dễ dàng nhảy ra ngoài. Diện tích sân lại quá to, trong tay cô không đủ nhân lực, một khi để Lý Thư Bân biết được động tĩnh, anh ta sẽ nhảy ra ngoài chạy về ngọn núi phía sau, khi đó sẽ chẳng thể nào bắt nổi.
Tô Dao đi tới chỗ phơi quần áo của gia đình nào đó, lấy bên trên một chiếc áo đánh bắt cá, chuẩn bị mặc vào rồi đi vào sân. Chỉ cần Lý Thư Bân vẫn nằm trong tầm mắt cô, thì anh ta đừng có nghĩ tới việc chạy thoát khỏi tay cô.
Cô đang định cải trang thì điện thoại đổ chuông, liếc nhìn thấy là Triệu Hân Hoa gọi tới liền ấn tắt, không bắt máy. Cô đoán chắc hẳn ở nhà chẳng có chuyện gì, đến tám mươi phần trăm là Triệu Hân Hoa muốn chúc mừng sinh nhật cô. Bắt người quan trọng hơn, việc gia đình để sau giải hãy tính.
Sau khi Tô Dao cúp máy, Triệu Hân Hoa lại gọi tới liên tiếp ba cuộc, Tô Dao bảo tiểu Trương để ý chặt chẽ trong sân, còn mình thì đi sang một bên nghe điện thoại: “Mẹ, con đang thực hiện nhiệm vụ, lát nữa nói chuyện sau nhé.”
Cô đang định cúp máy thì giọng nói của Triệu Hân Hoa ở đầu dây bên kia như đập vào mặt cô: “Con còn tâm trí mà thực hiện nhiệm vụ nữa à, em con vì con mà phải vào bệnh viện rồi!”
“Đang yên đang lành tại sao con lại nói với thằng bé là mình ở thôn Liễu Hà?”
Tô Dao cau mày: “Không phải con nói, con đâu có nói.”
Triệu Hân Hoa tức giận: “Con còn học được cách nói dối rồi phải không? Nếu con không nói thì tại sao thằng bé lại tìm đến đấy?”
Tô Dao không muốn tiếp tục tranh luận với Triệu Hân Hoa về vấn đề này: “Rốt cuộc là tiểu Tiến làm sao, sao lại phải vào bệnh viện?”
“Tiểu Tiến từ thôn Liễu Hà trở về, xe mà thằng bé ngồi đã va chạm với một xe khác.” Triệu Hân Hoa nghẹn giọng, đau lòng muốn chết: “Những nơi như thế, đường chật hẹp đến vậy, lại là núi là biển, biết bao nhiêu nguy hiểm!”
Tô Dao dừng lại một chút, trong lòng thầm hỏi một câu, vậy không phải cô cũng đang ở đây sao? Có ai quan tâm tới việc liệu cô có gặp nguy hiểm không?
Giọng nói của Tô Tiến truyền đến trong ống nghe, nghe ra là Tô Tiến đã dành lấy điện thoại của Triệu Hân Hoa: “Chị, chị đừng nghe mẹ nói bừa, em không sao, cánh tay bị thương một chút thôi.”
Triệu Hân Hoa lại lại cướp lại điện thoại: “Lần này may là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu thực sự xảy ra chuyện thì sao?”
“Mẹ.” Tô Dao ngắt lời Triệu Hân Hoa: “Mẹ còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Triệu Hân Hoa khựng lại một chút: “Ngày gì?”
“Hôm nay là sinh nhật con.”
Thính giác của Tô Dao rất tốt, cô có thể nghe thấy Tô Tiến đang nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Hân Hoa: “Thôi bỏ đi, thế nhé.”
“Mẹ ở cùng tiểu Tiến đi, con cúp máy đây.” Cô lại trở thành đứa trẻ hiểu chuyện nhất trên đời, giống như cỏ dại mọc bên khe đá, không cần tưới tắm hàng ngày, cũng chẳng cần người che gió che mưa, cô có thể tự mình lớn lên.
Đại khái là Triệu Hân Hoa cảm thấy có lỗi, giọng nói đã đổi thành không còn sắc bén nữa: “Dao Dao, vừa rồi do mẹ lo lắng quá nên mới quát con.”
Tô Dao không muốn nghe lời xin lỗi của Triệu Hân Hoa nữa, lại cảm thấy những câu nói này đến quá muộn, thậm chí còn có vẻ thừa thãi và dài dòng.
Sau khi cúp máy, Tô Dao cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tiểu Trương đang nhìn mình với ánh mắt có chút lo lắng: “Đội trưởng Tô…”
Tô Dao cố gắng ấn xuống cảm giác cay cay đang không ngừng xộc lên sống mũi, cô đưa tay dụi dụi mắt, cố gắng nặn ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Haizz… trên biển thế mà vẫn có nhiều muỗi nhỏ, bay vào mắt khó chịu chết đi được.”
Tô Dao đi tới chỗ tiểu Trương như không có chuyện gì xảy ra, nhận lấy bộ quần áo ngư dân cậu ấy đưa tới, mặc vào, rồi liếc mắt nhìn về phía căn phòng phía sau sân: “Cậu đi vòng qua canh gác bên cửa sổ căn phòng đó, đừng để Lý Thư Bân chạy ra từ hướng cửa sổ.”
Nhiệm vụ vẫn được ưu tiên hàng đầu, tiểu Trương nhận lệnh của Tô Dao đi vòng qua bức tường.
Tô Dao giả làm ngư dân đi vào trong, đến căn phòng mà Lý Thư Bân đang ở trong. Dường như Lý Thư Bân không hề hay biết, anh ta vẫn đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nói chuyện với một ngư dân già.
“Bang” Tô Dao nhấc chân đá tung cảnh cửa: “Cảnh sát đây, không được cử động!”
Cô nói rồi nhanh chóng tiến lên phía trước, mọi người có mặt trong phòng còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đè Lý Thư Bân xuống bàn rồi. Tô Dao lấy còng tay ra khỏi thắt lưng, rũ mắt nhìn xuống lại thấy một gương mặt xa lạ: “Mẹ kiếp!”
Tô Dao túm lấy cổ áo người đàn ông, lớn tiếng hỏi: “Ai bảo anh ăn mặc thế này?”
Người bị bắt vô cùng hoang mang: “Thư Bân nói chiếc áo của tôi đẹp, nhất quyết đòi đổi cho tôi, còn bảo tôi ở đây đợi anh ta, nói lát nữa mời tôi uống rượu.”
Tô Dao buông tay, trầm mặt nói: “Chuyện từ khi nào?”
Người bị bắt sợ hãi, lắp ba lắp bắp: “Vừa, vừa rồi khi vào nhà vệ sinh.”
Tô Dao: “Thời gian cụ thể?”
Người bị bắt ngẫm nghĩ: “Khoảng, khoảng năm phút trước.”
Tô Dao ra khỏi phòng, tiểu Trương ở bên ngoài cửa sổ bật tường nhảy vào, tự trách nói: “Đều là lỗi của em, tại em không nhìn thấy Lý Thư Bân giở thủ đoạn.”
Tô Dao xua tay: “Không trách cậu, chúng ta thiếu người, từ cửa vào đến đây quá xa, trời tối đèn lại mờ, nhà vệ sinh thì ở trong phòng, không trông thấy cũng là chuyện bình thường.”
Nếu Lý Thư Bân thực sự trốn thoát bằng đường thủy và phải truy cứu trách nhiệm, thì chắc chắn là lãnh đạo như cô phải chịu. Hiện tại việc ưu tiên hàng đầu là bắt được Lý Thư Bân về.
Tô Dao vội vàng ra khỏi sân, chạy đến bờ biển nhìn mặt biển chìm trong màn đêm, không thấy bất cứ tàu thuyền nào. Bên cạnh có hai đứa trẻ đang dùng ống nhòm ngắm biển, Tô Dao mượn một cái quan sát mặt biển phía xa: “Không có tàu thuyền ra khơi.”
Tiểu Trương hưng phấn nói: “Tốt quá rồi, chỉ cần Lý Thư Bân không ra khơi thì chắc chắn không thể chạy xa được.”
Tô Dao trả lại ống nhòm cho bọn trẻ đang chơi, lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Thanh Đào: “Đại Vu đã dẫn người tới chưa?”
Ngô Thanh Đào: “Sắp rồi ạ, đến cùng người của đội trưởng Lục, có lẽ khoảng mười lăm phút nữa sẽ tới nơi.”
Tô Dao: “Từ giờ tới lúc đó, em cùng tiểu Lâm và cả người của đồn cảnh sát địa phương đứng chặn tại tất cả các con đường ra vào thôn Liễu Hà, đường lên núi cũng phải phong tỏa. Nếu Lý Thư Bân trốn thoát bằng đường bộ thì em sẽ là người phải giải trình.”
Ngô Thanh Đào: “Rõ, đội trưởng Tô!”
Tô Dao lại gọi điện cho trưởng đồn cảnh sát địa phương Liễu Hà, yêu cầu anh ta điều hơn một nửa người đến khu vực bến cảng.
Thu xếp xong xuôi nhân lực, Tô Dao cất điện thoại quay đầu lại hỏi: “Đội phó Trần đâu, bảo anh ấy canh chừng Lý Thư Bân sao lại chẳng thấy đâu thế?”
Tiểu Trương trả lời: “Chiều nay, vào thời điểm mặt trời chói chang nhất, có vẻ như đội phó Trần hơi khó chịu.” Lúc này nhớ lại, Tiểu Trương có vẻ hơi sợ hãi: “Sắc mặt trắng bệnh đến đáng sợ, một chút huyết sắc cũng không có.”
Tô Dao: “Đúng là bình hoa chỉ được cái mã, sau đó thì sao, có đỡ hơn chút nào không?”
Tiểu Trương: “Sau đó thì đội phó Trần đi về uống thuốc ạ.”
Tô Dao không thể để ý đến Trần Ngân Hà được nữa, cô dẫn theo tiểu Trương đi về phía bến cảng: “Lý Thư Bân lớn lên trên bờ biển này, nên rất am hiểu về đặc tính của nước và tàu thuyền, nhất định phải bắt được người trước khi anh ta kịp lên tàu ra khơi.”
Tiếp tục đi về phía trước, Tô Dao nhìn thấy hơn hai mươi chiếc thuyền có hình dáng và kích thước giống nhau đang đậu trên bến, thân thuyền được sơn dạ quang màu hồng cùng những họa tiết trái tim nhỏ xinh, dường như đang muốn chọc mù mắt những con cẩu độc thân.
Chính là thuyền mà vị tổng tài bá đạo dùng để tổ chức sinh nhật dành tặng bạn gái mình, Tô Dao quay đầu lại hỏi: “Trưởng thôn phụ trách làm việc cho vị tổng tài này đang ở đâu?”
Thông thường tổng tài đều là những người bận rộn, không có thời gian để ý tới mấy việc vặt vãnh chẳng hạn như sơn vỏ tàu, thiết kế ánh sáng, hay là chỉ huy tàu thuyền vân vân, nên giao cho người thân thuộc bờ biển này hoặc trưởng thôn là hợp lý nhất. Các vị tổng tài chỉ cần bỏ tiền ra rồi nhìn người yêu mình nở nụ cười là được.
Tiểu Trương chỉ về phía trước: “Thông thường trưởng thôn đều ở trong căn phòng điều động đang sáng đèn kia.”
Nhân lúc tàu thuyền vẫn chưa ra khơi, Tô Dao chạy đến căn phòng nhỏ, đẩy cửa ra: “Trưởng thôn!”
Bên trong không có người, Tô Dao nhìn thấy trên bàn làm việc có một bản danh sách, tổng cộng có hai mươi tám con tàu cùng hai mươi tám thuyền viên, phía sau mỗi thuyền viên đều có số hiệu tàu tương ứng.
Những con tàu này đã được đổi lại tên như: tình cảm thắm thiết, bên nhau trọn đời, có đôi có cặp, trăm năm hòa hợp, liếc mắt đưa tình, ý loạn tình mê… Thậm chí còn có cả tên “tư thế 69” nữa, ai nhìn thấy đều không thể không phong cho người này danh hiệu tổng tài hiếm có khó tìm.
Tô Dao liếc nhìn số điện thoại bên trên rồi gọi tới số của trưởng thôn, đổ chuông mấy giây liền cũng không có ai nhấc máy, cứ thế cho đến khi cuộc gọi tự ngắt.
Tô Dao quay đầu lại nói với tiểu Trương: “Đến bến cảng tìm trưởng thôn.”
Lúc này, có một người khoảng bốn, năm mươi tuổi từ bên ngoài đi tới, nói mình là vợ của trưởng thôn.
Tô Dao trình bày thân phận, rồi chỉ vào bản danh sách trên tay, hỏi: “Trong này có người tương đối thân thiết với Lý Thư Bân không?”
Nếu cô là Lý Thư Bân, muốn mua hoặc lừa một thuyền viên nào đó để trốn trong thuyền, đợi đến khi màn trình diễn ánh đèn kết thúc rồi bỏ chạy thì nhất định sẽ tìm một người thân quen sẵn sàng giúp đỡ mình.
Vợ của trưởng thôn nhìn vào bản danh sách, chỉ ra một người trong số đó: “Người này, Đinh Đại Minh, là họ hàng với nhà họ Lý, mẹ của Thư Bân và mẹ của Đại Minh hình như là chị em họ.”
Vợ trưởng thôn còn chưa dứt lời, Tô Dao đã ghi lại số hiệu thuyền tương ứng của Đinh Đại Minh rồi lao ra ngoài như một cơn gió.
“Đội trưởng Tô.” Tiểu Trương hô to: “Thuyền ra khơi rồi!”