“Bản năng? Bản năng gì cơ?”
An Lan vô cùng hoài nghi bản thân mình là A pha kè*, cho nên mấy thứ liên quan đến Alpha, cậu đều chẳng biết cái gì sất.
(*Pha kè: Fake)
Hứa Tinh Nhiên ghé sát An Lan, nhìn cậu thật chăm chú, sâu trong nụ cười của hắn có chứa một loại dục vọng khống chế mà An Lan không tài nào hiểu nổi: “Gã đàn ông kia coi cậu là Omega. Mà tất cả các Alpha đối với những Omega ở trong lãnh địa của mình đều sẽ có ý muốn bảo vệ. Gã có ý đồ xấu xa với cậu nên đã làm Tiêu Thần tức giận.”
“Tiêu Thần còn đá gãy cả xương sườn của gã cơ. Mày không biết đâu, cái kiểu sút một phát bắn “vèo” ra chỗ khác luôn ấy.” Kiều Sơ Lạc đứng bên cạnh kích động bổ sung.
An Lan nghe xong liền ngây ngẩn cả người, bản thân có cái tài đức gì mà lại khiến lão đại Tiêu Thần trút giận thay mình cơ chứ? Quan trọng nhất là cậu cũng chẳng phải Omega.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé, cả lớp đợi cậu về.” Hứa Tinh Nhiên đứng dậy, “Suy cho cùng thì kỳ thi tháng sắp tới cũng sẽ không bởi vì cậu nằm viện mấy ngày trời mà bớt khó đi đâu.”
Nét tươi cười rạng rỡ trên gương mặt An Lan nháy mắt liền tan vỡ.
Sau khi nhóm cán sự lớp rời đi, đám Hoa Mập lại vây quanh An Lan, vừa ăn hoa quả vừa chém gió.
Bởi vì sự cố ở KTV lần này mà trường học lại phải liên tục nhấn mạnh, nhắc nhở học sinh chú ý an toàn.
Trước đó, nhà trường đã cấm học sinh tới tiệm net rồi. Tuy nhiên đối với những học sinh cố tình muốn đến tiệm net đánh điện tử thì muốn ngăn cũng chẳng ngăn nổi.
Còn bây giờ thì ngay cả KTV cũng không cho phép đi nữa, thậm chí nhà trường còn thông báo chuyện này với toàn thể phụ huynh học sinh.
Những hoạt động giải trí có thể tham gia đều được giảm bớt một cách đáng kể.
Chẳng qua, trường học làm những điều này cũng chỉ vì sự an toàn của mỗi học sinh mà thôi.
Chờ đến khi đám Kiều Sơ Lạc ra về, phòng bệnh đột nhiên lại trở nên yên tĩnh cực kỳ.
An Lan ăn một bát cháo, ba mẹ cậu đã đi về trước, còn chị gái ngày mai vẫn phải đi học. Ba An nói về nhà tắm xong sẽ quay lại đây với cậu.
Không lâu sau, An Lan đã chìm vào trong giấc ngủ, có lẽ loại thuốc mà bệnh viện kê cho cậu có chứa thành phần an thần.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm giác hình như có người đang ngồi bên giường mình. An Lan cố gắng mở mắt ra xem đối phương là ai, nhưng mí mắt lại cứ nặng trĩu.
Mùi hương trên cơ thể người kia rất dễ chịu. Dường như hắn tới từ một nơi rất xa xôi, mang theo mờ mịt sương mù cùng sao trời rực rỡ, làm cho An Lan cảm thấy vô cùng an tâm.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào lông mày An Lan, tựa như đang miêu tả, lại như thể đang xác nhận một điều gì đó, mang tới cho cậu một loại cảm giác được trân trọng sâu sắc.
Ngón đầu kia dừng lại ở chóp mũi An Lan khiến cậu cảm thấy hơi ngưa ngứa mà không ngừng hít hít khí. Chiếc mũi khe khẽ cọ vào đầu ngón tay đối phương.
Bàn tay như thể bị điện giật, nhanh chóng rụt về.
Thật lâu sau, ngón tay của người kia lại khẽ khàng chạm vào môi dưới của An Lan, nhẹ nhàng mân mê rồi va vào răng cậu.
An Lan duỗi đầu lưỡi ra đẩy một chút, đối phương liền muốn rời đi. An Lan bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, tựa như mối liên hệ giữa mình với hắn sẽ bị đứt đoạn mãi mãi. Cậu sốt sắng cắn vào ngón tay kia. Không biết vì sao, An Lan lại có cảm giác cực kỳ an toàn khi làm như vậy.
Ngón tay muốn rút ra kia hơi ngọ nguội một chút rồi để mặc cho cậu cắn tiếp.
An Lan chép chép miệng, tiếp tục ngủ.
Dần dần, cậu cảm thấy có chút nóng nực, tim đập càng lúc càng nhanh, cậu mở choàng mắt ra, phát hiện bản thân lại trở về chiếc buồng vệ sinh ở KTV kia.
Mà có ai đó đang gõ cửa ở bên ngoài, một giọng nói đầy ác ý vang lên.
“Tôi ngửi thấy mùi hương trên người cậu rồi. Ngây ngô, đáng yêu tựa như một trái táo xanh –”
An Lan khựng lại, lập tức nâng chân đặt lên nắp bồn cầu, rồi vòng tay ôm lấy đầu gối, dường như muốn thu mình vào trong một chiếc kén chặt chẽ.
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Không khí càng ngày càng ẩm ướt, nặng nề khiến An Lan không tài nào thở nổi.
“Mau mở cửa ra, tôi sẽ làm cho cậu thoải mái như lên tiên.” Đối phương còn đang dụ dỗ cậu.
Giống như con rắn bên trong Vườn Địa Đàng, chẳng ngừng phun ra đầu lưỡi ướt lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể nhe nanh cắn người.
Bỗng nhiên, cánh cửa bị đập mạnh một cái, giọng nói đầy hung ác vang lên: “Cậu tưởng tôi không biết cậu đang trốn trong này sao?”
Cả người An Lan run lẩy bẩy.
Toàn bộ không gian đang không ngừng vặn vẹo, tạo nên một luồng sức mạnh khó mà kháng cự được, đè ép An Lan đến hít thở không thông.
Đây là một giấc mơ…… Đây nhất định là một giấc mơ! Cậu phải tỉnh dậy, cậu phải tỉnh dậy ngay lập tức!
An Lan mở choàng mắt ra, bật người ngồi dậy, rồi há miệng thở hổn hả hổn hển, khắp người người đều là mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn bốn phía chung quanh, vẫn còn ở bệnh viện.
Quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, cậu khẽ rùng mình một cái.
An Lan xoa xoa hai mắt, may mà…… Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Có lẽ vì đã ngủ cả ngày nên khi cậu ngồi dậy cũng không còn cảm thấy choáng váng như trước đó nữa.
Chỉ có điều, gặp ác mộng như thế thì cũng khỏi nghĩ tới chuyện ngủ tiếp nữa rồi.
Cậu thở dài một hơi, cửa phòng bệnh khép hờ, xuyên qua khe hở còn có thể nhìn thấy ánh đèn sáng rực ở ngoài hành lang.
Không khí vốn chỉ có mùi thuốc khử trùng với cồn, mà giờ phút nay lại tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt.
Tựa như một luồng sức mạnh nhiệt liệt đến cực điểm, được phóng thích ra một cách đầy kiềm nén, rồi dùng sự mạnh mẽ của chính nó mà vỗ về An Lan.
An Lan bước xuống giường bệnh, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Lúc này ngoài hành lang bệnh viện vẫn còn rất đông người.
Tỷ như bệnh nhân giơ cao chai nước truyền dịch đang chậm rãi bước đi, người thân đến thăm bệnh đang vội vã ra về,… An Lan lần theo mùi hương kia, cứ thế mà tiến về phía trước.
Càng đến gần, mùi hương kia càng trở nên rõ ràng. Nó lặng lẽ lẻn lỏi vào trong cơ thể cậu, khiến cho mỗi một tế bào của cậu đều như được ngâm trongcửa sổ làn nước biển ấm áp. An Lan càng đi càng nhanh, bởi vì cậu nhìn thấy phía cuối hành lang có một khung cửa sổ, có một người đang đứng ở đó.
“Này này, Cậu học sinh giường số 303 đúng không? Sao lại xuống giường ra ngoài rồi?” Bác sĩ mặc áo blouse mở miệng hỏi.
An Lan nhìn đối phương: “À, vâng, cháu ra ngoài đi dạo một chút.”
“Cháu không sao chứ? Chảy nhiều mồ hôi quá. Có chóng mặt không?”
“Không ạ.”
“Vậy mau về phòng đi. Cháu thế này dễ bị cảm lạnh lắm đấy.”
“Vâng.” An Lan gật gật đầu, thời điểm quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, người kia đã không còn ở đó nữa.
An Lan không nhịn được đi tới trước cửa sổ, tò mò muốn biết người kia vừa nhìn cái gì.
Đứng một lúc thì An Lan quay lại phòng bệnh. Lúc này ba cậu đã tới rồi, còn trách cậu sao không ở yên một chỗ mà lại chạy lung tung ra ngoài.
An Lan cười cười, nhanh chóng quay lại giường, đảo mắt liền phát hiện một cái hộp nhỏ được đặt trên tủ đầu giường.
“Đây là cái gì ạ?”
Là Tiểu Kiều với lớp trưởng mang đến sao?
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc chai trong suốt. An Lan vặn nắp chai ra, rồi ghé mũi ngửi ngửi, một mùi hương thơm mát ùa vào bên trong phổi.
Đúng lúc bác sĩ điều trị đi tới, ba An Lan hàn huyên với ông mấy câu. Bác sĩ thấy An Lan đang ngửi chiếc chai, bèn cầm lên xem xét.
“Bác sĩ, đây là thứ gì vậy?” Ba An Lan nói, “Tôi nhớ lúc trước anh có nói, cái Eve”s Apple gì đó trong người An Lan thật vất vả mới chuyển hóa ra khỏi cơ thể được. Cần phải đặc biệt chú ý đến những thứ có chứa tin tức tố nồng độ cao.”
Bác sĩ đọc hướng dẫn trên chiếc chai thì hơi sửng sốt một chút: “Thứ này rất khó kiếm. Là một loại mật hoa được chiết xuất từ loài hoa rất hiếm thấy ở vùng cao nguyên. Bởi vì hình dạng giống cái kèn, nên được gọi là “Kèn Của Thiên Sứ*”. Mật hoa có tác dụng cân bằng kích thích tố và an thần. Nhớ dùng tiết kiệm một chút nhé, đồ quý thế này đừng đừng có mà tu ực phát hết luôn.”
(*Kèn Của Thiên Sứ hay còn được gọi là “Hơi Thở Của Quỷ”, tên khoa học là Brugmansia arborea có nguồn gốc từ Mexico, được trồng nhiều ở Đà Lạt. Ai hít phải hương hoa này sẽ xuất hiện ảo giác, rơi vào một trạng thái vô thức, nghe theo sự sai bảo của người khác.)
“Đắt lắm hả?” Ba An Lan lập tức hỏi.
Thứ này có vẻ rất đắt, không dưng lại nhận được món quà quý giá như vậy làm bọn họ cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
“Đúng vậy, bán theo gram đấy.” Bác sĩ cười cười, “Loại đồ vật 100% tự nhiên thế này quả thực tốt hơn các loại thuốc kích thích nhân tạo. Hình như cháu vẫn đang phân hóa đúng không? Cái này rất tốt đối với việc cân bằng kích thích tố của cháu.”
“Nhất định phải cảm ơn bạn học đã tặng con loại mật ong này thật tử tế vào đấy.” Ba An Lan nhìn về phía con trai.
An Lan gật đầu như giã tỏi: “Con biết rồi ạ.”
Sau khi bác sĩ rời đi, An Lan pha một chút mật ong với nước. Vị ngọt của nó rất đặc biệt, trong vị thanh ngọt còn có mùi mát lạnh như băng khiến cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều khơi thông ngay lập tức.
Ngày hôm sau, thương thế của An Lan gần như đã lành lặn hoàn toàn, cảnh sát liền tới lấy lời khai của cậu.
An Lan kể lại những gì mình nhớ rõ một lần, không ngờ cảnh sát lại nói với cậu: “Em học sinh, thật sự phải cảm ơn em. Bởi vì Omega mà em nhìn thấy hôm đó chính là cảnh sát nằm vùng của chúng tôi.”
Hóa ra đây chính là hành động phá án mà cảnh sát đã chuẩn bị lâu nay, nếu không phải vậy thì chỉ sợ An Lan cũng không thể được cứu trợ kịp thời.
“Vậy các anh có biết người đã cắn em lúc kích thích tố của em mất cân bằng, nhịp tim đập quá nhanh là ai không ạ?” An Lan hỏi.
Cảnh sát lắc lắc đầu: “Chuyện này thì không biết. Khi bạn học của em tìm thấy em thì em đang nằm trên dãy ghế bên ngoài nhà vệ sinh. Mà cái KTV kia cũng không lắp đặt camera theo dõi ở gần đấy.”
An Lan có chút thất vọng.
Nhưng cuộc sống ấy mà, nếu đã có duyên thì nhất định sẽ gặp lại. Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai không xa, cậu sẽ gặp được người đã cứu mình kia.
Cảnh sát trả lại điện thoại cho An Lan, mấy ngày nay cậu toàn nằm bẹp dí trên giường bệnh, đến cái điện thoại cũng chẳng có mà chơi. Chỉ cần thêm một ngày, à không, một giờ, không đúng, chỉ cần nhiều thêm một phút một giây nữa thôi là người cậu sẽ mọc mốc ngay tắp lự!
Chờ cảnh sát đi rồi, An Lan bèn cắm sạc điện thoại ngay. Trong giây phút máy được bật lên kia, cậu kích động đến mức lông tơ trên cơ thể cũng muốn nhảy múa reo hò.
Có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Kiều Sơ Lạc gọi tới vào hôm xảy ra chuyện.
Ngoại trừ số điện thoại của Kiều Sơ Lạc thì còn có một dãy số xa lạ nữa. An Lan nhấn gọi lại nhưng máy bận, chắc là điện thoại của bên môi giới nhà đất, cái gì mà gần tàu điện ngầm, phố xá sầm uất, An Lan không để ý đến nó nữa.
Cậu mở Wechat ra, toàn bộ đều là tin nhắn của đám Kiều Sơ Lạc. Một người, hai người đều quăng 258 vạn* kêu cậu tới quầy hàng phải mua cái này cái kia.
(*258 vạn tiếng địa phương Bắc Kinh, dùng trong chơi mạt chược. 258 là “Tướng”, không có “258” thì không hồ được.)
Hoa Mập lại còn muốn mình mua hai gói kẹo nổ?
Cái thứ này ở đấy làm gì có chứ!
An Lan bật cười, kéo xuống tin nhắn phía sau, chỉ thấy Kiều Sơ Lạc cảm thấy có gì đó không ổn nên không ngừng hỏi An Lan đã chạy đi đâu rồi.
Tiếp theo là sau khi cậu xảy ra chuyện, có rất nhiều bạn học gửi tin nhắn Wechat tới, hầu hết đều hỏi cậu có bị thương nặng lắm không.
An Lan nghĩ ngợi một hồi, bèn đăng mấy chữ lên vòng bạn bè, nói mình không có việc gì hết — Đại nạn mà không chết, ắt có phúc về sau.
Ở bên dưới, các bạn học điên cuồng nhấn like, bình luận lại.
Ai ngờ thầy chủ nhiệm – Cường Đầu Trọc cũng xuất hiện, chỉ nói một câu: Trong giờ học còn lướt Wechat, mấy đứa chết chắc rồi.