Ruột Bông Rách

Chương 16: Chương 16



Triệu Vanh vẫn giữ vững nụ cười.
Một lần nữa phải thật lòng cám ơn Kiều đại thiếu đã rèn luyện cho cậu khả năng luôn mỉm cười trong mọi hoàn cảnh.
“Em tới thì cũng đã tới rồi.” Cậu nghiêng đầu nhìn vòng qua Lục Tinh Bình, mơ hồ liếc nhìn trong nhà Lục Tinh Bình một cái, “Anh không định để em đứng ở đây, lát nữa bảo vệ sẽ tới tìm xin liên lạc của em mất đó.”
“?”
“Tưởng em là đồng nghiệp mới đó ạ.”
Lục Tinh Bình cười thành tiếng.
“Tôi đóng cửa rồi cậu cũng không đi?”
Anh tuy rằng nói vậy nhưng lại xoay người, dẫn đường đi vào trong nhà, cũng không đóng cửa lại.
Anh ấy ghét là ghét hết mình, mà đã hào phóng tiếp đãi thì cũng hết mình nốt.
Mặc dù mấy năm nay, anh và Triệu Vanh không tiếp xúc nhiều, nhưng anh vẫn thong thả, thái độ không khác gì lúc ở trường, khiến người khác vô cùng thoải mái.
Triệu Vanh sửng sốt một chút, chợt hiểu rõ vì sao mình và Lục Tinh Bình hoàn toàn không giống nhau.
Cậu sống hai đời, mất đi nhiều mà có lại thiếu, làm Rác rưởi nhiều năm như vậy, dù cho có thể dễ dàng hòa hợp với việc ăn chơi trác táng, nhưng thật ra từ trong xương tủy vẫn rất hướng nội.

Cậu không có nhiều cam đảm, cũng không thể quá khoa trương.
Nhưng Lục Tinh Bình còn trẻ đã thành thục, tự tin cùng kiêu ngạo đã thấm vào xương máu.
Kiều Nam Kỳ là người cậu hâm mộ muốn trở thành, còn Lục Tinh Bình lại là người cậu không cách nào làm được.
“Cậu rốt cuộc có vào không?”
Triệu Vanh vội vàng bước vào cửa, trên tay vẫn cầm mấy túi quà rất trang trọng.
Lục Tinh Bình mời cậu ngồi xuống sô phê, còn bản thân thì đi vào phòng bếp.
Triệu Vanh ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng, mới biết được lúc mình gõ cửa thì Lục Tinh Bình đang pha cà phê.
Cậu vốn là khách không mời mà tới, đương nhiên không muốn quấy rầy Lục Tinh Bình, cho nên đặt đồ vào một góc rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Cậu theo thói quen lấy di động ra chơi giết thời gian, màn hình vừa bật lên, lời nhắc nhở về hai cuộc gọi nhỡ vừa rồi liền hiện ra trước mắt.
Đầu ngón tay chạm chạm trên màn hình.
Ý cười nơi đáy mắt của cậu vẫn không giảm bớt, ngón tay từ từ giơ tay, cuối cùng ấn tắt màn hình, lần nữa nhét di động vài trong túi.
Giờ đã là buổi tối, nhà Lục Tinh Bình tuy rằng mở đèn, nhưng ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực.
Hình như có vài cửa sổ đang mở ra, gió đêm thu từng chút một thổi vào, nhiệt độ không khí mát mẻ hòa cùng với mùi cỏ cây.
Mùi cà phê càng thêm rõ ràng, tiếng máy pha cà phê như ẩn như hiện.
Triệu Vanh quay đầu chán nản nhìn chung quanh.
Cậu không thường xuyên tới nhà Lục Tinh Bình, hơn nữa đa số đều chỉ lái xe ngừng ở bên ngoài, chờ Kiều Nam Kỳ lên xe.
Nhiều năm như vậy, hiếm khi ngồi ở đây mà không bị quấy rầy, lúc này mới phát hiện nhà Lục Tinh Bình nhìn thì đơn giản nhưng bên trong lại vô cùng phức tạp.
Lục Tinh Bình khác với Kiều Nam Kỳ và Hạ Viễn Đồ, sản nghiệp Lục gia lúc truyền tới tay anh thật ra đã thua lỗ rất nhiều, tất cả những thứ thịnh vượng phát triển như hiện tại đều dựa vào Lục Tinh Bình nỗ lực ngăn cơn sóng dữ.


Anh còn sớm hơn Kiều Nam Kỳ tiếp xúc những thứ này, coi như là còn trẻ mà đầy kinh nghiệm, cũng không phải loại công tử chỉ biết ăn chơi, nhà anh cũng không lớn, chỉ là một căn nhà gỗ hai tầng xây theo kiểu Tây.
Cuối phòng khách là một phòng nửa khép nửa mở, có một cây đàn piano thuần trắng đặt ở đó, góc trên giá còn đặt cây đàn violin.

Mà mỗi góc trong căn phòng ấy đều được trang trí bằng những loài hoa có màu sắc khác nhau.
Triệu Vanh cố gắng tìm hiểu ngôn ngữ loài hoa, tất cả chúng đều có ý nghĩa của riêng mình.
Như một bài thơ không lời.
Bên kia phòng đàn là một cửa sổ lớn sát đất, kính chắc là một chiều, lộ ra bầu trời ban đêm đầy sao như một bức tranh vẽ từ thiên hà kéo xuống nhân gian.

Nghĩ tới ban ngày có lẽ nơi đó sẽ là vòm trời đầy cỏ cây, rực rỡ lung linh.
Cậu nhớ lại lần cuối mình dừng lại ở ven đường nơi này.
Kiều Nam Kỳ hẳn là đang ngồi ở chỗ piano tinh xào trong phòng, đàn hết bản nhạc này tới bản nhạc khác.

Cậu không hiểu nhưng lại có thể cảm nhận được, nếu ngồi ở một nơi thế này đánh đàn, hẳn là một chuyện rất thoải mái.
Nếu nhìn kỹ hơn vào những bản nhạc ở đó, có thể thấy đó là những bài nhạc mà Kiều Nam Kỳ thường hay đàn ở nhà.
Nhưng Triệu Vanh chỉ liếc nhìn mấy cái, sự chú ý của cậu lại bị giá sách nhỏ sát tường thu hút.
Giá sách này không có nhiều sách, nhìn lướt qua chỉ có mười mấy cuốn, thậm chí còn chưa xé bao.

Có một quyển sách trong đó Triệu Vanh nhận ra, là Bản thân các vị thần * của Asimov.

Thế giới này tuy rằng là trong sách, nhưng dù sao thì 《Đường về》 cũng do tác giả viết ra, rất nhiều thứ không được viết rõ trong sách đều được nhất quán với thế giới ban đầu của Triệu Vanh, từ lịch sử, sách vở, tự nhiên đều được thế giới này bổ sung.
*: Tên tiếng Anh: The Gods Themselves.

Là 1 trong 15 cuốn sách nổi tiếng nhất của Isaac Asimov.

Bao gồm 3 phần, mỗi phần là một đoạn trích từ câu nói của Schiller Chống lại sự ngu ngốc, chính các vị thần cũng bất lực để chiến đấu.”
Quyển sách này Triệu Vanh trước khi xuyên sách đã từng xem qua.
Đời trước khi chữa bệnh ở bệnh viện, việc cậu làm nhiều nhất là đọc sách, thứ gì cũng xem qua.

Nhưng cậu trời sinh không phải người có tài năng nghệ thuật gì cả, thứ thích xem nhiều nhất vẫn là tiểu thuyết thể loại khoa học viễn tưởng như thế này.
Mà sở dĩ cậu có ấn tượng sâu với cuốn sách này là bởi vì thời gian học đại học kia, lúc làm thêm ở thư viện để tiếp cận Kiều Nam Kỳ, đây là một trong những cuốn sách mà bản thân đã đề cử cho Kiều Nam Kỳ.
Cậu mới làm thêm được mấy ngày, đã phát hiện sở thích của Kiều Nam Kỳ khá giống mình.

Có lẽ cuộc sống ngày thường quá bức bách, Kiều đại thiếu trông khác hoàn toàn với những người cùng lứa tuổi, chỉ khi tinh thần thả lỏng một chút mới thì thế giới tinh thần mới có thể hồn nhiên như vậy.


Triệu Vanh muốn dừng lại ở thế giới ấy một hồi, liền liệt kê mỗi chuỗi tên sách, in ra cho vào sách, giả vờ như mình là người cuối cùng đọc rồi để quên nơi ấy.
Đó chính là cuốn sách Bản thân các vị thần này.
Cậu nhét danh sách vào trong sách, đặt nó ở chỗ mà Kiều Nam Kỳ thường ngồi khi tới thư viện.
Quả nhiên, Kiều Nam Kỳ mỗi lần đọc tới cuốn sách này sẽ phát hiện danh sách bên trong, khoảng thời gian sau sẽ đọc những quyển sách được liệt kê trong đó.
Triệu Vanh lúc ấy bởi vì chuyện này mà tâm tình vui vẻ suốt nửa năm.
Nhưng những điều này chỉ giới hạn trong hồi ức của chính mình.
KIều Nam Kỳ chưa bao giờ chủ động nói chuyện này với cậu, cậu cũng đã cố gắng nhắc đến chủ đề này nhiều lần khi hai người vừa mới ký thỏa thuận hôn nhân.

Nhưng mỗi lần vừa mới mở miệng, Kiều Nam Kỳ chỉ thản nhiên nói: “Cậu thì biết cái gì.”
“—- Cậu đang xem gì thế?”
Những lời này chợt kéo Triệu Vanh từ hồi ức trở lại.
Triệu Vanh lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện mình đã tới trước giá sách lúc nào không hay, bản thân còn đang nhìn quyển Bản thân các vị thần còn chưa xé bao kia.
Bao bì của quyển sách vẫn còn, mới tinh nằm ở nơi ngoài cùng dễ thấy nhất.
Lục Tinh Bình một tay cầm cốc nước tới gần, theo ánh mắt Triệu Vanh nhìn thoáng qua quyển sách này.
“Cậu muốn xem không?” “Không.” Triệu Vanh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em đã đọc qua rồi.

Tiền bối cũng thích thể loại này ạ?”
Lục Tinh Bình nhướng mày: “Vấn đề này tôi hẳn nên hỏi cậu, cậu không phải thích xem mấy cái thể loại sách như Sổ tay hộp đêm à?”
Triệu Vanh: “……”
Cậu ngày thường không thích cãi nhau, cho nên chỉ có thể nghẹn lại không nói gì.
Nhưng cậu cũng không tức giận.
Giọng điệu của Lục Tinh Bình chủ yếu là nói giỡn, không giống như đám người Trần Trạch Hòa, khinh thường cậu là đứa Ăn chơi trác táng.
Lục Tinh Bình thấy cậu không nói lại, cho nên cười vài cái, lúc này mới nói tiếp: “Tôi không thích xem, đây là Kiều Nam Kỳ đưa cho tôi.”
Triệu Vanh vốn định cầm quyển sách này lên, vậy mà lại bị lời này của Lục Tinh Bình dọa sợ.
Sách nam chính đưa nam phụ, pháo hôi như cậu sao có thể chạm vào.
Nghĩ tới Kiều Nam Kỳ muốn đưa những cuốn sách mình yêu thích cho bạch nguyệt quang của mình mà thôi.
Thì ra đây mới là cách lãng mạn nghiêm túc của Kiều tiên sinh à?
Thay vì sắp xếp trợ lý chuyển tình như tình nhân nhỏ, mà là nghiêm túc cẩn thận chọn lựa, gửi tới cuốn sách mình yêu thích làm món quà thể hiện tình ý.

Lục Tinh Bình hiển nhiên không cảm kích gì: “Không thể hiểu được, còn không bằng cho tôi một quyển Luật hình sự cho rồi, tôi với thể loại này còn hứng thú hơn chút.”
Triệu Vanh: “……”
“Cuốn sách này nói về cái gì?”
“Câu chuyện khoa học viễn tưởng.”
“Vớ vẩn.”
(Truyện của Lại Trùng Cung, vui lòng không đọc ở nơi khác!)
“……” Triệu Vanh không quên mục đích mình tiếp cận Lục Tinh Bình, cậu cười vô cùng kiên nhẫn.

“Đó là câu chuyện của người ở thế giới này trao đổi lợi ích với người ngoài hành tinh.

Mọi người trên thế giới này bị niềm vui trước mắt làm cho mù quáng, nhìn không ra hạnh phúc ngắn ngủi chỉ là uống rượu độc giải khát, một ngày nào đó không còn gì cả.” *
*: Vào thế kỷ 22, Trái Đất có thể trao đổi vật chất với các vũ trụ song song, từ đó có nguồn cung cấp năng lượng vô tận.

Nhưng chỉ một số ít biết được sự thật nguy hiểm: một nhà khoa học không được tin tưởng trên Trái Đất, một người ngoài hành tinh trên một hành tinh có năng lượng đang cạn kiệt và một con người sinh ra trên mặt trăng với sức mạnh tiên tri.

Chỉ họ mới biết được nhân loại sắp phải trả giá đắt cho nguồn năng lượng miễn phí dường như vô tận này.

Mặt trời đang lụi tàn nhưng không ai lắng nghe.
Đôi mắt đang cà lơ phất phơ của Lục Tinh Bình nhắm lại, anh nhìn thẳng Triệu Vanh, sự ngạc nhiên lóe qua.
Anh từ từ nói: “Này không giống cách diễn giải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thì phải.”
Triệu Vanh thở dài: “Dù sao năng lực diễn giải của em cũng chỉ thích hợp với Sổ tay hộp đêm thôi à.”
“Đáng tiếc ở nơi của tôi không có.”
Lục Tinh Bình vừa nói vừa cầm cốc sứ đưa tới trước mặt Triệu Vanh.
Chiếc cốc này có màu hồng và xanh, phía trên còn có họa tiết mèo hoạt hình, thấy thế nào cũng không giống với phong cách Lục Tinh Bình.
Động tác của cậu chỉ mới khựng một tí mà Lục Tinh Bình đã nhìn ra: “Mấy thứ này đều là Tiểu Nguyệt mua, hoa trong phòng piano cũng vậy.”
Triệu Vanh nhìn quanh.
Lục Tinh Bình lại nói: “Con bé ra ngoài đi dạo phố với bạn rồi, không có ở nhà.”
“O..k.”
Cậu ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng trong không khí, mỉm cười lấy cốc sứ, cúi đầu nhìn hơi ấm của nước đang bốc hơi.
Triệu Vanh: “?”
Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn chiếc cốc Lục Tinh Bình cầm trong tay — bên trong là cà phê đậm đặc.
Lục Tinh Bình nhìn thấy ánh mắt của cậu, rề rề nói: “Tối rồi.”
“Dạ?”
“Tôi sợ cà phê không buồn ngủ, ở lại chỗ tôi lâu.”
Triệu Vanh: “…”
– —
Kiều Nam Kỳ vốn muốn về nhà.
Y bỏ Hạ Viễn Đồ lại, một mình lái xe về nhà, nhưng xe từ từ dừng lại trước cửa, y vẫn ngồi yên trên ghế điều khiển.

– — Đèn trong nhà không có sáng lên.
Triệu Vanh cho tới bây giờ vẫn chưa trở về nhà.
Không chỉ không về nhà, còn không nhận điện thoại của y.
Không chỉ không nhận điện thoại của y, thậm chí đến bây giờ còn…
Kiều Nam Kỳ thoáng nhìn màn hình di động — trên đó không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào.

Đến bây giờ, y mới nhận, Triệu Vanh có lẽ là cố ý không trở về nhà.
Bởi vì Trần gia sao?
Hay là Triệu Vanh mấy ngày trước bị sốt, bởi vì y không lập tức về nhà mà giận dỗi?
Nước hoa trên xe tỏa ra mùi cam nhàn nhạt nhưng lại không khiến người ta bình tĩnh được chút nào.
Xe đã tắt máy, bên trong không có bật đèn, Kiều Nam Kỳ ở trong bóng tối mờ mịt, độ sáng của màn hình di động càng thêm chói mắt.
Y nhìn chằm chằm màn hình vài phút, thấy tin tức công việc cùng những tin tức lộn xộn không ngừng xuất hiện, nhưng trong đống ấy lại không có thứ gì có bóng dáng của Triệu Vanh.
Trước đây mỗi ngày y đều có thể nhận vài tin nhắn của Triệu Vanh, cho dù y có để ý tới hay không.
Mà chỉ cần y trở về nhà thì đèn trong nhà luôn sáng sẵn chờ đón y.

Chỉ cần y bước vào phòng có ngọn đèn vàng ấm áp, chắc chắn sẽ nhìn thấy Triệu Vanh đang ngồi chơi điện thoại ở một bên, nghe thấy động tĩnh của y, Triệu Vanh sẽ quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời nhìn mình, cười nói: “Anh về rồi.”
Nếu trở về muộn một chút, Triệu Vanh cho dù đi ngủ cũng sẽ ngoan ngoãn chừa mép giường lớn cho y, bản thân thì quấn mền cuộn tròn như chú mèo nhỏ.
Thỉnh thoảng Triệu Vanh sẽ đi với đám người vô dụng kia, lúc trở về sẽ dùng hai tay ôm cổ y, nhẹ nhàng giải thích cho y.

Triệu Vanh luôn thích mặc quần áo màu tối, đồ ngủ hơn phân nửa là màu xanh biển, càng tôn thêm nước da trắng của Triệu Vanh.

Bình thường đối với những chuyện này, y sẽ trực tiếp ném Triệu Vanh lên giường.
Kiều Nam Kỳ vô tình nhớ lại, chợt phát giác, mọi chi tiết đều rõ ràng.

Không cố tình khắc ghi nhưng nó đã được in sâu vào trong tim.
Y dường như vẫn hy vọng Triệu Vanh ở trong nhà chờ mình trở về.
Không ai mong muốn chú mèo mình nuôi trong nhà đột nhiên một ngày lại mất tích.
Triệu Vanh theo y lâu như vậy, quả thật có chút khác biệt với đám tình nhân mà đám người Hạ Viễn Đồ nuôi bên ngoài.
Quên đi, có lẽ y nên đối xử với Triệu Vanh tốt hơn chút nữa —- nếu có thể làm Triệu Vanh ngoan ngoãn nghe lời như trước, nhìn mình như trước.
Kiều Nam Kỳ nhớ tới lời Lục Tinh Bình nói.
Vào đêm Triệu Vanh không về, Lục Tinh Bình đã tìm bác sĩ riêng tới khám bệnh cho Triệu Vanh.
Nếu Triệu Vanh thật sự bị sót, y sẽ hỏi thăm thân thể Triệu Vanh như thế nào, hiện tại ở đâu, giống như Lục Tinh Bình nói, chỉ cần chiều theo cậu ta một lần là được.
Y tìm số tài khoản của Triệu Vanh, ghi chú cũng là ZR.
Kiều Nam Kỳ trước tên đổi ZR thành tên Triệu Vanh.
Sau đó gửi cho Triệu Vanh một tin nhắn.
– — “Thân thể thế nào? Khi nào về nhà?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận