Ruột Bông Rách

Chương 18: Chương 18



Cửa sổ xe từ từ nâng lên, ngăn cách khí lạnh bên ngoài, chỉ để lại hơi ấm bên trong.
Đêm đã tối, mây đen u ám dần dần tan đi, để lại bầu trời đầy sao sáng ngời.
Gió nhẹ nhàng thổi, nhiệt độ bất giác hạ thấp, đầu thu đang chuyển dần sang cuối thu, cây xanh ven đường đã trở nên úa vàng.
Vẫn là một đêm yên tĩnh như bình thường.
Nhưng Triệu Vanh lại ngủ khá ngon.
Đã nhiều ngày cậu ngủ ngon giấc rồi.
Không cần mỗi đêm lo lắng người về khi nào, cũng không cần quan tâm khi nào tâm tình người kia không tốt.
Cả nhà chỉ có mình cậu, tủ kệ xung quanh đầy ấp, an tĩnh tới mức huyên náo.
Sau khi Triệu Vanh từ nhà Lục Tinh Bình trở về, cái gì cũng không làm, di động cũng không nhìn, ngã đầu xuống liền ngủ.
Lúc tỉnh lại, mặt trời đang mọc từ phía Đông, những ngọn cây ngả vàng đang đung đưa ngoài cửa sổ, những tia nắng lọt qua khe rèm cửa chiếu những ánh vàng rực rỡ.
Triệu Vanh thích màu xanh lam, cho nên giấy dán tường cùng đồ đạc trong phòng ngủ đều có tone xanh mát mẻ, hòa với ánh mặt trời ấm áp, giống như những con sóng biển dập dờn giữa ban ngày.
Cậu giơ tay lên đón lấy tia nắng, rồi khẽ siết chặt tay lại, giống như muốn đón lấy cơn sóng không có thật này.
Đương nhiên là, không bắt được rồi.
Cuối cùng chỉ có thể cười — trẻ con ghê.
Cậu đứng dậy đi rửa mặt, xong mới bật di động lên.
Đầu tiên là nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ tối qua của Lưu Thuận, còn có tin nhắn của những người khác, đoán chừng là tìm cậu ra ngoài chơi.
Cậu thường đi chơi với những người này, thứ nhất là chừa cho mình chút quan hệ, thứ hai là vì để phù hợp thân phận ăn chơi trác táng trong nội dung truyện, để những người Trần gia kia an tâm.

Nội dung truyện sắp kết thúc rồi, Trần Trạch Hòa còn chưa thể bảo vệ bản thân, cậu lại trực tiếp cạch mặt Trần Trạch Hòa, cho nên loại chuyện đi chơi hay không, bây giờ là phải xem ý của bản thân cậu — giờ cậu không có hứng thú gì.

Cậu hiện tại chỉ muốn chinh phục được bạch nguyệt quang của nam chính Lục Tinh Bình, lại làm những chuyện trước khi xuyên sách muốn làm.
Cậu không gọi điện lại mà chỉ gửi tin cho Lưu Thuận.

Đại khái nói từ sau những chuyện thế này không cần kêu cậu nữa, nhưng nếu muốn tìm riêng cậu ăn cơm uống chút rượu thì cậu vẫn sẽ đi.
Trả lời tin nhắn sau, Triệu Vanh tự nhiên sẽ thấy những tin nhắn khác nổi lên trong danh sách.
Xuống chút nữa là Phương Trác Quần nói mấy chuyện phiếm hằng ngày với mình.
Xuống chút nữa —
Động tác cỉa Triệu Vanh khưng lại, ngón tay đang cong nửa giơ nửa không, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngẩn ngơ.
Người ở bên kia khung chat không có ghi chú nào.
Triệu Vanh chưa từng ghi chú cho y, bất kể là số tài khoản hay là số điện thoại, cậu đều nhớ kỹ trong đầu, mỗi ngày đều chú ý, cho dù y đổi tên cũng có thể lập tức biết được, căn bản không cần ghi chú gì.
Người này chỉ gửi một tin nhắn: “Thân thể thế nào? Khi nào về nhà?”
Tin nhắn cuối cùng là một tuần trước, Triệu Vanh khi đó gửi “Khi nào anh đi công tác về”, cũng không nhận được tin trả lời nào.

Cuối cùng Triệu Vanh đành phải hỏi hành trình từ Tiểu Vũ, trợ lý của Kiều Nam Kỳ.
Một tuần sau, tin nhắn Khi nào về nhà của người này lại được xếp sau tin nhắn trước đó của mình, lộ ra sự bối rối…!kỳ lạ không thể giải thích.
Nếu tin tức này được gửi từ một tháng trước, Triệu Vanh chỉ sợ được quan tâm mà sợ hãi.
Đáng tiếc.
Triệu Vanh chợt nghĩ tới câu hỏi chưa được trả lời tối qua trước khi rời khỏi nhà Lục Tinh Bình.
– — “Cậu nói xem, người ở một thế giới bị kh0ái cảm trước mắt làm cho mù quáng, khát vọng lợi ích miễn phí từ thế giới khác, thế nhưng lại phải trả một cái giá khá lớn — vậy người của thế giới kia có biết không?”
Lục Tinh Bình không truy tìm đáp án, Triệu Vanh cũng không lập tức trả lời.
Nhưng cậu vẫn luôn rất rõ ràng.
Biết chứ.
Người của thế giới khác biết, chỉ là không quan tâm mà thôi.
Thời điểm đầu năm nay, Triệu Mính lại một lần nữa sốt cao, Triệu Vanh không yên lòng người khác chăm sóc, cho nên bản thân hơn nửa tháng ở lại viện điều dưỡng chăm sóc mẹ mình.
Đợi người khỏe hơn, cậu trở về nhà, Kiều Nam Kỳ lại không biết gì về chuyện này, không biết tình trạng thân thể của Triệu Mính, cũng không biết Triệu Vanh đã ở lại viện điều dưỡng bao lâu.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nam Kỳ hỏi thăm thân thể cậu.
Còn hỏi cậu khi nào về nhà.
Nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi.

Người này chẳng lẽ không biết mình đã dọn đi rồi sao? Lúc rời đi, cậu đã vứt hoặc thu dọn hết đồ đạc, bản thỏa thuận trong két sắt cũng đã cầm đi, đã gần một tuần rồi, Kiều Nam Kỳ không có phát hiện sao?
Triệu Vanh lại nghĩ, điều này cũng quá bình thường — Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ quan tâm những chuyện vặt vãnh trong nhà, cho dù bình thường có người giúp việc hay chị Lý tới, cũng đều là cậu chú ý quan tâm tới.

Người này ngày thường coi nhà mình như khách sạn, sao có thể quan tâm những thay đổi nhỏ nhặt đó?
Ngược lại hỏi cậu khi nào về nhà lại thành không bình thường.
Có lẽ mấy ngày nay không có ai lo những chuyện vặt vãnh, Kiều Nam Kỳ cảm thấy phiền phức rồi.
Đây có thể coi như sơ suất của cậu vậy.
Cậu chỉ nghĩ Kiều Nam Kỳ sẽ không để ý chuyện cậu dọn đi, lại quên mất rằng mình là một bên khác trong thỏa thuận, vẫn là trực tiếp chào hỏi cũng như giải quyết hậu quả của những việc trước đó.
Tiền bạc phải rõ ràng, đây là điều Kiều Nam Kỳ dạy cậu.
Triệu Vanh tìm từ ngữ một chút, rồi gửi tin nhắn lại cho Kiều Nam Kỳ.
“Không quay về.”
“Những thứ chúng ta ký trong thỏa thuận hai bên đều đã hoàn thành, tôi đã xem qua, không còn việc gì, thỏa thuận đã mất đi hiệu lực.”
“Nếu anh không yên tâm, có thể bảo luật sư của mình nhìn lại, nếu cần thêm thông tin hay có vấn đề về điều khoản xin vui lòng liên hệ lại với tôi, tôi sẽ hợp tác.”
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, Triệu Vanh lại nhìn chằm chằm vào màn hình, chậm rãi chớp mắt mỉm cười lặng lẽ.
Có lẽ mấy lời này không cần thiết lắm.
Trước đây cậu luôn muốn đối xử tốt với người này ở mọi mặt, có thói quen chuyện gì cũng xử lý thỏa đáng, lại quên mất người này lợi hại hơn mình bao nhiêu.

Những chuyện về thoả thuận ký kết này, không cần cậu nhắc nhở, Kiều Nam Kỳ chỉ sợ lúc ký đã xem kỹ.

Chỉ là trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, giờ phút này nhảy số, tự nhiên cảm thấy làm chuyện dư thừa.
Vì thế cậu thu hồi hai tin tức mới nhất, chỉ để lại một cái.

Màn hình tin nhắn biến thành —
“Không quay về.”
Bạn đã thu hồi một tin nhắn.
Bạn đã thu hồi một tin nhắn.
“Tôi sẽ liên hệ với công ty dọn phòng và những người tôi liên hệ trước đó giải thích chuyện đã xảy ra.

Nếu trong nhà tôi còn làm rớt đồ gì, cứ bảo Tiểu Ngô hoặc chị Lý liên hệ với tôi là được, tôi sẽ trở về lấy.

Chìa khóa tôi đặt ở kệ giày cạnh cửa, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.”
Triệu Vanh gửi xong liền đóng di động lại, không để ý tới nữa.
Cậu mở cửa sổ, ngồi vào bàn làm việc, không phân tâm nữa mà mở laptop lên, rồi tận hưởng làn gió buổi sáng.
Cậu đã tìm một địa danh — Trúc Khê.
Đó là quê hướng của cậu trước khi xuyên sách.
Thế giới này sẽ bổ sung những thứ bị giản lược dựa theo thế giới trước khi Triệu Vanh xuyên sách, để nó trở thành một thế giới hoàn chỉnh.
Quê nhà của cậu, tất nhiên trong 《Đường về》 sẽ không viết ra.
Nhưng cậu đã tìm được một nơi giống nơi ấy như đúc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận