Săn Tim Nàng

Chương 2: Tình đã sâu, khó lòng kiềm chế


“Được lắm!” Vũ Đế vỗ tay tán thành. “Trẫm cũng có ý đó. Hôm nay thời tiết rất đẹp, chi bằng hãy dời bước đến Lâm Uyển ở ngoại thành, để tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng kỹ thuật bắn cung của con gái Nhạc gia!”

Nhạc Hoàn sớm đã ngứa mắt với vẻ kiêu ngạo của Kỷ Minh, thấy hắn nghi ngờ tài bắn cung của muội muội mình thì càng tức đến muốn giậm chân. Nghe thấy Vũ Đế nói liền vỗ mạnh vào đùi. “Thế mới tốt chứ. Phải để A Hoành bịt miệng tên Sở Vương ấy mới được.”

“Con thì biết gì!” Nhạc Thịnh trầm giọng, nói: “Con muốn A Hoành bị Sở Vương mang về Lương Quốc ư?”

“Cha…” Nhạc Hoàn lập tức ngây người. “Chuyện này…”

Trên đường đến Lâm Uyển, Sài Tịnh đến gần Sài Chiêu nói: “Tên Sở Vương này quả nhiên không đơn giản. Nếu Nhạc Hoành bắn cung cưỡi ngựa không giỏi, Tấn Quốc đương nhiên sẽ bị mất mặt. Nhưng nếu bản lĩnh hơn người thì hắn có thể thuận thế xin Vũ Đế ban Nhạc Hoành cho Lương Quốc… Nếu Tấn – Lương thật sự mượn Nhạc gia để kết thân với nhau thì chắc chắn sẽ đứng ngạo nghễ giữa Trung Nguyên. Yến Quốc đã bị diệt, hai nước kết minh đối với Chu Quốc chúng ta mà nói chẳng phải là chuyện tốt mà là bị rình như hổ rình mồi. Sài đại ca, huynh thấy thế nào?”

Sài Chiêu ghìm cương ngựa, nhàn nhã nói: “Hoàng đế Đại Chu của chúng ta không sốt ruột thì muội sốt ruột cái gì? Huynh cũng tò mò rốt cuộc thì tài cung tên của Nhạc Hoành tinh luyện đế cỡ nào. Để xem đã rồi hẵng tính.”

Sài Tịnh ngồi trên yên ngựa, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

Đêm qua có trận mưa xuân, Lâm Uyển trở nên ẩm ướt, mùi cây cỏ phả vào mặt khiến lòng người sảng khoái. Nhạc Hoành trên lưng ngựa lại có vẻ mặt u sầu lo lắng, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ của Bạch Long, thì thầm: “Bạch Long à Bạch Long, mày nói xem tao phải làm sao đây? Thất bại thì mất mặt, thắng thì sợ là phải theo người ta. Sớm biết thế này thì đã chẳng đến kinh thành xem náo nhiệt rồi. Haiz!”

Thấy mọi người đã ổn định, Kỷ Minh vung tay lên, hộ vệ mặc giáp bạc phía sau trình lên một cây cung bạc. Kỷ Minh nhận lấy cây cung bạc, lấy một mũi tên bạc từ trên hộp đựng tên trên lưng ngựa ra, cười nhìn Nhạc Hoành. “Nhạc tiểu thư, tiểu vương cũng biết sơ về cung tên, chi bằng bêu xấu trước điện hạ và tiểu thư trước, Nhạc tiểu thư xem thử nhé.” Lời vừa nói xong, cung bạc đã được kéo căng, ngón tay thoáng buông lỏng, mũi tên xé gió lao đi, kèm theo tiếng chim kêu thảm thiết, chưa đợi mọi người kịp nháy mắt thì con chim tước bị bắn trúng đã rơi xuống đất.

Hộ vệ áo giáp bạc lập tức bước tới nhặt con chim tước lên, đi một vòng trước mặt mọi người, chỉ thấy mũi tên xuyên ngang qua cổ họng chim, kỹ thuật cao siêu không thể xem thường.

Mặt Vũ Đế thoáng biến sắc, đôi mắt hơi lõm xuống nhìn Nhạc Thịnh đang im lặng. “Nhạc Hoành nhà khanh có nắm chắc không?”

Nhạc Thịnh cúi đầu nói: “Để A Hoành thử đi ạ.”

Kỷ Minh đưa cây cung bạc trên tay mình cho Nhạc Hoành. “Hình như Nhạc tiểu thư không mang cung tên bên mình? Nếu không chê cây cung này của tiểu vương quá nặng thì…”

Nhạc Hoành mau mắn nhận lấy cây cung bạc của Kỷ Minh, vuốt ve từ trên xuống dưới. “Đúng là một cây cung tốt hiếm thấy.” Lời vừa dứt đã dang cánh tay kéo căng cây cung, miệng “chậc chậc” một tiếng rồi thả dây cung ra, hai lúm đồng tiền trên má hiện rõ. “Vương gia, có phải kéo thế này không?”

Sài Chiêu bị dáng vẻ bướng bỉnh của Nhạc Hoành chọc tức cười, đưa mua bàn tay che miệng, cúi đầu bật cười thành tiếng.

Kỷ Minh thấy Nhạc Hoành cư nhiên có thể kéo căng chiếc cung bạc của mình một cách dễ dàng thì cũng cả kinh, lại thấy ánh mắt có mang nét cười của Nhạc Hoành ẩn chứa vẻ chế giễu mình thì có chút tức giận.

Nhạc Hoành đưa cây cung bạc cho hộ vệ của Kỷ Minh, nghiêng đầu nói: “Cảm ơn ngài. Ta tự có cung tên của mình.” Nói xong thì đưa tay thò xuống dưới người Bạch Long, giống như là làm ảo thuật, lấy ra một cây cung vàng dài chừng hơn một thước, lắc qua lắc lại trước mặt Kỷ Minh.

Thấy trên trời nhất thời không có chim chóc, Sài Chiêu ngậm ngón tay vào miệng, tiếng chuýt sáo du dương vang lên, trong rừng bỗng vang lên tiếng đập cánh của chim chóc. Nhạc Hoành chọn lấy ba mũi tên, lắp một lượt vào dây cung, cánh tay vung lên về phía chim bay, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Một tiếng giòn giã vang lên, ba mũi tên đồng loạt lao đi, ba chim ưng con cùng rơi xuống đất, đều là một mũi tên xuyên thẳng cổ họng.

“Hay lắm!” Nhạc Hoàn cất cao giọng hoan hô, lại thấy những người bên cạnh im lặng không nói nên đành lè lưỡi một cái rồi rụt người lại.

Sài Tịnh chậc lưỡi khen. “Sài đại ca, Nhạc Hoành của Thương Châu… quả nhiên là danh bất hư truyền!”

Nhạc Hoành từ trên Bạch Long nhảy xuống, khom người nhặt ba con ưng non lên, trình trước mặt Vũ Đế, vui mừng nói: “Hoàng thượng, Nhạc Hoành bêu xấu rồi!”

Vũ Đế quay người sang nhìn Kỷ Minh đang im lặng không nói tiếng nào. “Sở Vương, tài bắn cung của vị Nhạc tiểu thư Tấn Quốc chúng tôi…”

“Tài cung tên siêu phàm tuyệt diệu, khiến người ta được mở rộng tầm mắt.” Kỷ Minh cố nở nụ cười. “Ngược lại là tiểu vương bêu xấu trước mặt Nhạc tiểu thư mới đúng.”

“Sở Vương khiêm tốn rồi.” Vũ Đế xua tay nói: “Tài cung tên của Sở Vương cũng được xem là nhân tài kiệt xuất trong quân, cho nên đã rất hiếm thấy rồi.”

Thấy cha không cho mình một ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi, Nhạc Hoành cụp mắt xuống đến bên cạnh Bạch Long, siết chặt cung vàng, leo lên lưng ngựa, đang định bỏ đi thì bỗng nhiên không biết Bạch Long bị vật gì đánh trúng vó chân sau mà hí dài một tiếng rồi chạy như điên vào hướng rừng sâu. Hai chân Nhạc Hoành còn chưa kịp đạp lên yên ngựa thì đã bị Bạch Long hất nghiêng nửa người, nàng nghiến răng ôm chặt cổ ngựa, muốn leo lên lưng ngựa.

“A Hoành, A Hoành!” Nhạc Hoàn kéo con ngựa ở gần nhất, đang định đuổi theo Bạch Long muội muội thì đã thấy một bóng người lao tới như tên bắn, đoạt lấy dây cương của hắn, phi người nhảy lên ngựa, đuổi theo Nhạc Hoành vào rừng sâu.

“Bạch… Long…” Nhạc Hoành bị xốc đến lộn trái lộn phải, không tìm được đường sống nên chỉ biết nhắm mắt lại nghe theo mệnh trời.

“Nhạc Hoành!” Sài Chiêu mặc áo đen quất mạnh vào mông ngựa, chạy song song với Bạch Long.

Nhạc Hoành quay đầu lại nhìn. Đôi mắt xám như mắt chim câu đang bình tĩnh nhìn mình. Nàng còn nhớ người này… chàng trai theo sau Sài quận chúa.

“Nhạc tiểu thư, nàng tin tưởng ta chứ!” Sài Chiêu cất cao giọng gọi.

Nhạc Hoành đã bị xóc đến không nói nên lời, bên tai chỉ còn lại tiếng gió không ngừng rít gào, thân mình lắc lư như sắp rơi xuống, khó mà chống đỡ nổi. Cơ thể mảnh mai giống như có thể bị vứt xuống ngựa bất cứ lúc nào.

“Nàng có muốn chết thì tuyệt đối cũng không thể là hôm nay.” Sài Chiêu đạp vào yên ngựa, phi người lên, nhảy lên lưng Bạch Long, một tay ôm lấy Nhạc Hoành đang lung lay sắp ngã, một tay siết chặt dây cương. Bạch Long cảm thấy lưng đột nhiên nặng thêm, hai vó trước giương cao khoảng nửa trượng, Nhạc Hoành không nhịn được, phải hốt hoảng thét lên.

Sài Chiêu thuận thế nắm lấy bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của Nhạc Hoành, dán sát vào vành tai nàng, bình tĩnh nói: “Hãy tin ta.”

Nhạc Hoành tiếp xúc với gương mặt ấm áp của chàng trai kia, gật đầu một cái thật mạnh.

Bạch Long không chịu gánh trọng lượng của hai người, nhất định phải vứt hai người kia xuống thì mới thôi, Sài Chiêu biết Bạch Long đã phải trải qua nỗi kinh hãi gì đó, gần như là ở trong trạng thái điên cuồng, nếu không có đối sách thì e rằng mình và Nhạc Hoành đều sẽ bị té xuống khá nặng. không đợi Nhạc Hoành lên tiếng, Sài Chiêu liếc thấy một bãi cỏ nhìn có vẻ mềm mại, ôm chặt eo Nhạc Hoành, bất ngờ nhảy khỏi người Bạch Long. Ai ngờ dưới bụi cỏ rậm rạp chính là sườn núi, hai người ôm nhau lăn xuống dưới sườn đồi…

Lúc hoàng hôn buông xuống, đám người Nhạc Hoàn mới tìm thấy Bạch Long lúc ấy đã bình tĩnh lại, nhưng lại không nhìn thấy Nhạc Hoành ở trên lưng nó đâu, và cả chàng trai đuổi theo nàng nữa.

“Bạch Long đi theo A Hoành nhiều năm, tính khí rất ôn hòa, sao lại…” Nhạc Hoàn cúi người xuống xem, chỉ thấy vó sau của Bạch Long tràn đầy máu tươi, vết thương lớn chừng lòng bàn tay vẫn đang chảy máu. “Cái này… Cha, ai lại khiến Bạch Long bị thương nặng như vậy!”

Sài Tịnh đến gần nhìn, nhíu mày nói: “Người đó dùng lưỡi dao cắt vỡ vó ngựa, dù con ngựa có hiền lành đến đâu cũng không thể chịu nổi. Bị mất tích không chỉ là muội muội của huynh, Sài gia bọn ta cũng thiếu mất một người…”

Sắc mặt Nhạc Thịnh nặng nề, ông nói: “Nên nhanh chóng tìm người trước đã. Lâm Uyển có nhiều thú dữ, trời sắp tối rồi.”

Trên đường về cung, Kỷ Minh đấm vào lòng bàn tay, mắt tỏ vẻ nuối tiếc, nói với Vũ đế: “Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc! Mới vừa được nhìn thấy tài cung tên vô song của Nhạc tiểu thư thì đã xảy ra sự cố thế này. Vốn còn định lên tiếng xin ban Nhạc tiểu thư cho Lương Quốc, dung mạo và tài nghệ này, có thể làm thái tử phi của Lương Quốc chúng tôi thì không gì tốt hơn! Nhạc tiểu thư tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!”

Đôi mắt sâu thẳm của Vũ Đế nhìn về phía trước. “Nhạc Thịnh nhất đinh sẽ tìm được con gái trở về, chuyện kết thân của hai nước còn có thể bàn lại mà.”

***

Trên đường lăn xuống, Nhạc Hoành cảm thấy chắc chắn mình sẽ chết. Nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, sao có thể chết một cách lãng xẹt như thế này được!

“Đau…” Nhạc Hoành rên một tiếng, xoa đầu mình muốn đứng dậy nhưng không chỉ đầu đau mà cả người cũng đau nhức, không cách nào đứng dậy nổi. Nhạc Hoành ngọ nguậy, mở mắt ra, thấy cả người mình có vết máu loang lổ, mắt liền đỏ lên, rên rỉ một tiếng.

“Nàng tỉnh rồi à?” Một người cúi xuống nhìn nàng, những đường nét dần trở nên rõ ràng, đôi mắt xám tràn ngập vẻ dịu dàng.

“Ừm…” Nhạc Hoành động đậy chân tay, thấy xương cốt không bị gãy thì mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy bộ quần áo màu vàng trên người mình đã bị cây gai cắt nát đến không dám gặp ai, làn da trắng như sứ của thiếu nữ bị lộ ra ngoài, chắc chắn bị một chàng trai xa lạ nhìn thấy hết, không cách nào che chắn được thì lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vã ôm chầm lấy cơ thể, cúi đầu không dám nhìn Sài Chiêu. “Cảm ơn huynh đài đã ra tay cứu giúp…”

Cánh tay trái của Sài Chiêu cũng đang chảy máu nhưng trên mặt y không có vẻ gì đau đớn. Y lấy từ trong ngực ra một bình thuốc trị thương luôn mang theo bên mình, dùng miệng mở nắp bình rắc bột thuốc lên miệng vết thương, bình thản xé một góc áo băng bó vết thương lại, từ từ ngồi xuống bên cạnh Nhạc Hoành, quan sát những vết máu trên người nàng, liếm đôi môi hơi khô, nói: “Bộ đồ lụa của nàng đúng là không chịu nổi ma sát. Xem ra vết thương của nàng không nhẹ, rất đau phải không. Hay là ta…”

Nhạc Hoành lắc đầu, nhích sang một bên. “Không sao, cha và đại ca ta sẽ nhanh chóng tìm thấy chúng ta thôi.”

Thấy cô gái ngây ngô này có vẻ rất đề phòng mình, Sài Chiêu cảm thấy hơi buồn cười. Y vươn vai dựa vào một thân cây phía sau lưng, nói sâu xa. “Tại hạ là…”

“Huynh là người của Sài gia.” Nhạc Hoành nói khẽ. “Ta đã từng thấy huynh.”

“Nhạc tiểu thư còn nhớ ta sao?” Sài Chiêu nghiêng người qua nhìn gương mặt đang cúi gằm của nàng.

“Huynh đi theo sau Sài quận chúa.” Nhạc Hoành ngước mắt lên. Dưới ánh trời chiều, ánh mặt trời còn sót lại phản chiếu trong đôi mắt màu xám của chàng. Nàng thấy bóng mình trong mắt chàng, muốn tránh mà không tránh được. “Mắt của huynh có màu xám.”

Sài Chiêu ngơ ngác nhìn. Y vừa tròn hai mươi nhưng chưa từng gần gũi một người con gái nào đến vậy. Cho dù lúc này cả người nàng đều bị thương nhưng hương thơm từ cơ thể thiếu nữ vẫn không bị mùi máu tươi lấn át mất. Sài Chiêu muốn đến gần nàng hơn một chút thì gió bỗng nổi lên, vùng rừng núi hoang vu trở nên lạnh lẽo. Sài Chiêu khoác lấy vai Nhạc Hoành một cách rất tự nhiên, nói nhỏ: “Nổi gió rồi, có lạnh không?”

Nhạc Hoành như bị kim châm, muốn tránh khỏi y nhưng làm thế nào cũng không giãy khỏi cánh tay dài và rộng của chàng trai cao lớn kia. Y ôm rất chặt, nàng có giãy thế nào cũng không nhích người ra được, huống chi cả người bị thương vừa chạm vào là đau dữ dội. Nhạc Hoành bất lực động đậy vài cái, lại sợ chọc giận y thì sẽ dẫn đến tai họa càng lớn hơn nên đành rúc người lại không dám nhúc nhích nữa.

Ánh trăng đêm nay giống như là một chậu nước bạc, chốn thâm cốc này càng trở nên sáng ngời, Sài Chiêu thấy dáng vẻ ngồi im không dám nhúc nhích của Nhạc Hoành rất tức cười nên cười khẽ một tiếng, không khỏi ôm chặt nàng hơn.

Nhạc Hoành hừ khẽ một tiếng, đầu nghiêng qua tựa lên vai Sài Chiêu. Sài Chiêu cảm thấy lòng bàn tay bỗng nóng ẩm, nương theo ánh trăng nhìn thấy đầy máu đỏ tươi.

“Nha đầu ương ngạnh, bị thương thế này mà cũng không rên một tiếng.”

Sài Chiêu vươn tay ra định cởi áo của Nhạc Hoành, Nhạc Hoành bất chợt giật mình, kéo áo lại quát lên. “Càn rỡ!”

Sài Chiêu dừng tay lại, cố chấp gỡ tay Nhạc Hoành ra, cứng rắn nói: “Nếu nàng còn không chịu buông tay thì sẽ mất máu mà chết đấy. Vết thương của nàng không nhẹ, buông tay ra!”

Nhạc Hoành ngoan cố giữ chặt tay Sài Chiêu, ham răng cắt chặt vào môi. Sài Chiêu lập tức đè nàng ngã lên tảng đá, đôi mắt xám bập bùng ánh lửa hung hăng nhìn vào đôi mắt đầy kinh hãi của nàng, nói: “Cố chấp đến chết mất! Chết rồi làm sao còn cố chấp được! Ta làm gì nàng cứ nhìn là được, ta có ăn thịt nàng đâu!”

Nói xong mặc cho Nhạc Hoành phản kháng, y kéo nửa bên áo của nàng để xem vết thương trên lưng nàng. Chiếc áo lụa vốn đã rách tả tơi như xơ mướp, làm sao chịu được lực của Sài Chiêu nên rẹt một tiếng, mắt Nhạc Hoành đỏ lên rồi những giọt nước mắt ấm ức tuôn trào.

Sài Chiêu chỉ tưởng mình làm đau nàng, thấy nàng rơi nước mắt thì cũng nổi lòng thương xót, nhẹ nhàng ấn đầu Nhạc Hoành lên vai mình, dịu dàng an ủi. “Sẽ đau một chút, không nhịn được thì nàng cứ cắn vào vai ta.”

Nhạc Hoành không nén được nữa phải khóc thút thít, làm ướt bờ vai của Sài Chiêu. Sài Chiêu cụp mắt nhìn làn da trắng mịn ở đầu vai cô gái, phảng phất như cảm nhận được sự mềm mại mịn màng của nó, mềm như nhụy hoa. Sài Chiêu chần chừ vươn tay ra, ngón tay nhúng thuốc trị thương, không thể kiềm chế mà vuốt lên chiếc cổ trắng ngần của Nhạc Hoành, thuận theo đường cong mềm mại thoa xuống dưới…

Ngón tay y lạnh như băng tuyết, cơ thể Nhạc Hoành khẽ run lên. Chỉ một cái run bản năng thế thôi nhưng cũng khiến Sài Chiêu cảm thấy đầu óc choáng váng. Lại một cơn gió ùa đến, Sài Chiêu thử đưa tay ôm lấy Nhạc Hoành, thấy nàng không giãy gụa nữa thì trong lòng cảm thấy vui mừng. Gió thổi qua không để lại dấu tích nhưng cô gái trong lòng y đã mềm nhũn, giống như ngất đi, tựa vào lòng chàng không còn chút sức, chiếc áo vàng trượt xuống tới eo. Cho dù dù có những vết thương sâu đang chảy máu thì trong mắt Sài Chiêu, nó quyến rũ như dã thú ngửi thấy mùi máu tươi, khiến y từ từ mê muội, không thể kiềm chế được mình.

Từng cơn gió đêm thổi qua, Sài Chiêu cởi chiếc áo đen ra khoác lên người Nhạc Hoành ở trong lòng mình, nhìn chằm chằm vào dung nhan nhợt nhạt nhưng xinh đẹp kia không thể rời mắt. Hàng mi dài của nàng phủ lên đôi mắt, dường như còn đọng những giọt lệ lấp lánh. Sài Chiêu cúi người xuống, đưa môi hút lấy giọt lệ đang sắp rơi xuống.

Nếu như có thể, Sài Chiêu hy vọng đêm nay mãi mãi không kết thúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận