“Ha ha.”
Tống Hiểu Minh cười rộ lên, nháy mắt người ngồi trên giường, sau đó kéo Hà Bách Niên đang đỏ cả mặt ra cửa, giọng nói của Tống Hiểu Minh vang vọng ở cửa:”Tôi nói cậu Hà Bách Niên, vợ chồng trẻ người ta không đỏ mặt, cậu đỏ mặt cái gì?”
Dì Hứa cười híp mắt, trên tay cầm lên lồng cơm đi ra ngoài chừa không gian lại cho hai người trẻ, còn chu đáo đóng cửa lại khi ra ngoài.
“Khụ…khụ…”
Phong Tiêu vờ ho hai cái, hành vi xấu xa một cách cố ý này của bọn họ làm anh có chút xấu hổ.
Vân Ngữ Tịch ngược lại không quan tâm cho lắm, tương lai có xảy ra chuyện gì cũng là chuyện giữa của nguyên chủ Diệp Ngọc Dao và Phong Tiêu, hiện tại Phong Tiêu trong mắt cô chỉ như một cậu em trai nhỏ.
Dù sao cô cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, làm sao có thể thích một đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi?
Cô bình tĩnh mở bát canh ra, mùi thơm tỏa ra thơm nức mũi.
Phong Tiêu bị chấn động ở đầu luôn cảm thấy choáng một chút, cả ngày cũng không muốn ăn cái gì, lúc này nghe mùi thơm kia, trong bụng lại có cảm giác thèm ăn.
Vân Ngữ Tịch được bà ngoại dạy nấu ăn từ nhỏ, nhưng mà mẹ của Hạ Nhất Đông lại không thích cô nấu ăn không tốt, sau đó Vân Ngữ Tịch còn đăng ký học thêm lớp dạy nấu ăn bên ngoài.
Cô thật sự hiểu rõ, dù kỹ năng nấu ăn của cô có tốt đến đâu.
Khi người ta đã không thích cô, dù cô có tốt đến mấy cũng sẽ là không thích.
Phong Tiêu uống canh, nhìn cô gái đang ngồi ở ghế đang làm bài tập dưới ánh đèn, trong lòng ngực dường như có chút ấm áp:”Hôm nay không đi học kèm sao?”
Vân Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn Phong Tiêu, định thần lại lời anh ta nói, sau đó đáp:”Tôi xin phép giáo sư Dương nghỉ mấy ngày.”
“Ừm.”
Phong Tiêu sững sờ cụp mắt xuống uống canh, gương mặt nóng dần, vẻ mặt bối rối vừa rồi của cô gái bên cạnh khiến anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhịp tim đột ngột tăng lên.
Trong mười tám năm qua, đây là lần đầu anh không thể khống chế được nhịp tim đột ngột của mình.
Khi anh lén nhìn cô lần nữa, ánh mắt cô đã nhìn về cuốn sách.
Lúc này Phong Tiêu có thể ngắm nhìn cô, làn da trắng mịn không có chút khuyết điểm, lông mi cong vút, chiếc mũi cao thanh tú, lúc này dường như bị đề bài làm khó, miệng có chút cong lên tính toán, nhìn vô cùng ngây thơ và đáng yêu.
“Xin lỗi.”
Một lúc sau, Vân Ngữ Tịch nghe được một câu xin lỗi nho nhỏ, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Phong Tiêu lúng túng quay sang nói:”Lần trước là tôi tức giận vô cớ với cô, xin lỗi.”
Vân Ngữ Tịch bật cười, thật ra cô cũng không để tâm việc đó.
Ấn tượng lớn nhất của cô về Phong Tiêu chính là người đàn ông mặc bộ vest thiết kế riêng, vẻ ngoài nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén và hành động dứt khoát dưới ống kính trên TV.
Ngay cả khi đứng cùng các nhân vật cấp cao trong giới kinh doanh, anh ấy vẫn là nổi bật bật nhất, không thể lướt mắt qua.
Trên mạng có rất nhiều người đánh giá Phong Tiêu, chiều cao như người mẫu, vai rộng eo thon, đôi chân dài khó tin, khiến nhiều chị em phải khóc thét muốn sinh con cho anh ta.
Có lẽ không ai có thể ngờ rằng Phong tổng cao cấp như vậy đang xin lỗi cô.
“Ngày mai anh muốn ăn cái gì?” – Vân Ngữ Tịch đổi chủ đề.
“Cá hấp.” – Phong Tiêu đáp.
“Được.” – Vân Ngữ Tịch gật đầu cười.
Vào ngày thứ ba ở bệnh viện, Phong Tiêu nhất quyết đòi xuất viện khi bác sĩ đã xác định anh không sao..
Phong lão yêu cầu anh quay lại nhà họ Phong nhưng bị Phong Tiêu kiên quyết từ chối.
Lần này vậy mà Phong lão gia tử không có tức giận, mặc kệ anh xuất viện muốn đi đâu thì đi.
Vân Ngữ Tịch nhìn người đang nằm trên sô pha có chút tức giận.
Phong Tiêu nằm nghiêng trên sô pha, đang xem TV, thấy Vân Ngữ Tịch trở về liền liếc nhìn một cái, sau đó tiếp tục xem TV.
“Sao anh lại xuất viện?”
Vì Phong Tiêu đã xin lỗi nên mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là thái độ chủ nhà của Phong Tiêu.
Mặc kệ là anh muốn anh cái gì, chỉ cần gọi cho cô trực tiếp nói buổi tối anh muốn ăn thứ này, thứ kia.
Mấy ngày nay, Tống Hiểu Minh đều đến lớp 11/3 tìm cô để cùng nhau đến hỏi tình hình của Phong Tiêu, sợ trực tiếp đến sẽ phá hỏng không gian riêng của đôi trẻ.
Vậy nên các khi Tống Hiểu Minh xuất hiện ở lớp 11/3 khiến các cô gái ai nấy đều đỏ mặt, nghĩ xem mỹ nam này đang tìm ai?
Kết quả nằm ngoài sự mong đợi của mọi người, hóa ra anh ấy lại tìm Diệp Ngọc Dao.
Tin tức một lần nữa lại nổ ra.
Một hồi phim tình cảm dài tập được tung ra, trường TH Nam Dương có hai nam nhân xuất sắc yêu thích một đóa hoa Diệp Ngọc Dao.
Tuy nhiên, mỹ nam có một giấc mơ đẹp còn mỹ nhân thì không đáp ứng.
Mỹ nhân Diệp Ngọc Dao không thích mỹ nam Tống Hiểu Minh, cô nàng thích học bá, trong lòng yêu thầm bạn cùng bàn Hạ Nhất Đông.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu tình nước chảy vô tình, học bá trong mắt chỉ có học tập, không có tình cảm với nàng.
Lưu Huyên Huyên tuy biết rõ nội tình, nhưng trong lòng vẫn ghen tỵ.
Chiều nay, thầy Lý lại gọi cô đến nói chuyện, dù cô có nói là không có, nhưng thầy Lý vẫn cố nhét vào đầu cô rằng hiện tại bây giờ yêu quá sớm, hãy đợi khi nào đại học sẽ được tự do yêu đương.
Có thể thấy sức mạnh của tin đồn mạnh mẽ đến mức nào, còn kẻ khởi xướng mọi chuyện đang nhàn nhã nằm xem TV.
“Tôi không thích mùi thuốc khử trùng.” – Phong Tiêu chán nản chuyển kênh, nằm viện mấy ngày, toàn thân khó chịu, thời tiết nóng nực không thể tắm được.
“Diệp Ngọc Dao, đi nấu chút nước đi, một lát nữa tôi muốn gội đầu.”
“Không được.”
Vân Ngữ Tịch nhất quyết từ chối, trên đầu băng gạc vẫn còn, nghe nói là khâu mười mấy mũi, còn muốn gội đầu, nước còn không thể chạm vào.
“Vậy để tôi đi tắm.”
“Không được.”
Vân Ngữ Tịch vẫn từ chối, mặc dù vết thương ở chân không nghiêm trọng bằng trên đầu, nhưng bác sĩ vẫn dặn dò trong một tuần không để cho nó chạm nước.
“Diệp Ngọc Dao?”
Phong Tiêu đột nhiên tỏ vẻ khó chịu:”Trời nóng như vậy, cô có thể chịu đựng mấy ngày không tắm sao?”
“Tất nhiên tôi một ngày cũng không thể chịu được.” – Vân Ngữ Tịch thành thật trả lời.
“Tôi đã ba ngày không tắm.”
“Nhưng tôi đâu có bị thương.”
Phong Tiêu cứng họng, thế là đây là do anh đáng đời sao?
Anh không vui nhìn cô đặt cặp xuống, đi vào phòng bếp.
Tại sao anh phải hỏi ý kiến cô, anh có thể lén tắm khi cô đi học kèm buổi tối, cô sẽ không thể biết được.
“Nếu anh không thoải mái, một lát tôi sẽ chuẩn bị nước, anh có thể tự lau.
Cố gắng tránh vết nước, trời nóng nực, viêm nhiễm không tốt.”
Lúc ngồi ăn cơm, Vân Ngữ Tịch thản nhiên nói.
Phong Tiêu vì lời nói của cô mà nhếch khóe miệng, nhưng lại kiêu ngạo không thèm trả lời.
Ăn xong Vân Ngữ Tịch như thường ngày đến lớp học kèm lúc 7h30 tối.
Khi đến cửa liền phát hiện một người nữa đang chuẩn bị tiến vào.
“Xin lỗi, đây là lớp giáo sư Dương phải không?”
Vân Ngữ Tịch gật đầu:”Cậu cũng đến học kèm à.”
“Ừ.” – Hắn đáp có chút ngượng ngùng.
“Tôi cũng vậy, tôi tên Vân… à không..
tôi tên Diệp Ngọc Dao.” – cô suýt chút đã nói ra tên của cô .
“Tôi tên là Ngô Tranh.”
Hai người bước vào lớp học.
Lúc này Vân Ngữ Tịch không hề biết rằng người bạn học cùng lớp kia nổi tiếng cỡ nào, chính là thiên tài ở thành phố Nam Dương, cuộc thi toàn quốc đều đứng thứ hạng đầu tiên.