– Ông có biết chúng ta đang bị bám đuôi không, ông Stanford?
– Biết. – Ông phát hiện ra họ đã hai mươi tư giờ nay.
Hai gã đàn ông và người đàn bà đó ăn bận xoàng xĩnh, cố trà trộn vào đám du khách mùa hạ đang đi vãn cảnh trên những con phố rải cuội vào lúc sáng sớm, song ở đâu chứ trong cái làng nhỏ xíu của xứ St. Paul de Vence nầy thì giữ cho mình khỏi bị tình nghi quả không phải là dễ.
Lần đầu tiên Harry Stanford nhận ra họ bởi họ ăn bận xoàng xĩnh quá, cố gắng quá mới không nhìn vào ông. Bất cứ ông quay về hướng nào cũng thấy một trong ba người đó vật vờ trước mặt.
Bám theo một mục tiêu như Harry Stanford thì có gì là khó. Ông cao một mét chín mươi, mái tóc bạch kim đổ xuôi xuống cổ áo và một gương mặt với những đường nét cao sang quí phái gần như là đế vương. Cùng đi với ông là một cô gái trẻ và đẹp đến choáng ngợp, một con chó chăn cừu giống Đức trắng tuyền, và Dmitri Kaminsky, gã vệ sĩ cao hơn hai mét với cái cổ bò mộng và cái trán gồ. Chúng ta thì lẫn vào đâu cho được, Stanford nghĩ bụng.
Ông biết ai là kẻ đã phái họ theo dõi ông, biết cả lý do của nó nữa. Và ông cũng linh cảm được một nỗi nguy hiểm đang sắp sửa xẩy đến. Từ lâu ông đã có thói quen tin vào linh cảm của mình. Chính linh cảm và trực giác đã giúp ông trở thành một trong nhứng nhân vật giầu có nhất hành tinh. Tạp chí Forbes ước tính giá trị tài sản của tập đoàn Stanford Enterprises ở mức sáu tỉ đô la, trong khi tờ Fortune 500 thì cho là bảy tỉ. Cả Wall Street Journal, Barron s lẫn Financial Times đều cố gắng lột tả Harry Stanford, cố giải thích cái bí ẩn trong ông, cái khả năng kỳ diệu về sắp xếp thời gian và cảm quan nhạy bén không tin nổi của ông để có thể gây dựng nên cái tập đoàn Stanford Enterprises khổng lồ như ngày nay. Song không một tạp chí hay tờ báo nào thực sự thành công khi khám phá về ông cả.
Điều mà ai nấy đều thừa nhận là ông có một sức lực phi phàm, không biết mệt mỏi là gì. Triết lí của ông thật đơn giàn: Một ngày không giao kết được một vụ làm ăn là một ngày bỏ đi. Ông khiến cả đối thủ lẫn nhân viên của mình và bất cứ ai khác tiếp xúc với ông đều kiệt sức. Ông là một hiện tượng kỳ lạ một cái gì đó lớn hơn cả bản thân cuộc sống. Ông nghĩ về mình như một kẻ hữu thần. Ông tin vào Chúa, và vị Chúa ông tin muốn ông phải giàu có còn kẻ thù của ông thì phải chết.
Harry Stanford là một hình ảnh quảng đại, và báo chí biết mọi điều về ông. Harry Stanford là một hình ảnh riêng tư, và báo chí chẳng biết gì về ông hết. Họ từng viết về sức lôi cuốn của ông, về lối sống phóng túng của ông, về chiếc máy bay chuyên cơ, cái du thuyền, cùng với những toà nhà huyền thoại của ông ở Hobe Sound, Morocco, Long Island, London, Pháp, và dĩ nhiên, về toà lâu đài Rose Hill hùngvĩ của ông ở vùng Back Bay, Boston. Thế nhưng con người thật của Harry Stanford ra sao thì vẫn là một hiện tượng bí ẩn.
– Chúng ta đang đi đâu đây? – Cô gái hỏi.
Ông đang mải nghĩ nên không đáp. Hai kẻ bám đuôi phía bên kia đường đang sử dụng kỹ thuật chuyển chéo, và chúng đã thế chân nhau một lần nữa. Cùng với cảm giác về mối nguy hiểm, Stanford thấy giận sôi người vì chúng đang xâm phạm tới quyền tự do cá nhân của ông. Chúng cả gan mò tới đây săn ông, tới cái nơi nghỉ ngơi bí mật không một ai biết đến nầy của ông.
St. Paul de Vence là một cái làng trung cổ, phong cảnh ngoạn mục, dấu những nét cổ kính huyền thoại của mình trên dãy Alps Maritimes, giữa Cannes và Nice. Làng được bao quanh bởi một loạt những quả đồi lúp xúp và những thung lũng ngập tràn những hoa, cây ăn quả và những rừng thông. Bản thân ngôi làng là nơi hội tụ của những xưởng vẽ, phòng tranh và những hiệu đồ cổ, một cái nam châm khổng lồ thu hút du khách bốn phương.
Đoàn của Harry Stanford rẽ sang đường Rue Grande. Ông hỏi Sophia, tên cô gái:
– Em có thích các viện bảo tàng không?
– Thưa ông, có. – Nàng đang háo hức được làm vui lòng ông. Nàng chưa gặp một ai như Harry Stanford cả. Hãy đợi cho đến khi ta kể cho các bạn gái của ta nghe về anh. Ta từng nghĩ, về tình dục ta chẳng còn gì để học hỏi thêm nữa cả, nhưng Chúa ơi, anh sáng tạo quá đi! Anh sẽ rút kiệt sức lực của ta mất.
Họ leo đồi lên viện bảo tàng nghệ thuật Fondation Maeght và xem lướt những bộ sưu tập nổi tiếng của Bonnard và Chagall cùng nhiều nghệ sĩ đương thời khác. Khi Stanford giả bộ vô tình liếc quanh, ông trông thấy người đàn bà bám đuôi đang mải ngắm một bức của Miró.
– Ông quay sang Sophia:
– Đói chưa?
– Em đói rồi, nếu như anh cũng đã đói. – Mình không được ép anh ấy.
– Tốt lắm. Chúng ta sẽ ăn trưa ở La Colombe d Or.
La Colombe d Or là một trong những nhà hàng khoái khẩu của Stanford, một toà nhà xây từ thế kỷ mười sáu, nằm ngay lối vào làng, gần đây nó được chuyển thành một khách sạn và nhà hàng. Stanford và Sophia ngồi trong vườn, cạnh hồ nước, còn Prince, con chó chăn cừu tuyền trắng nằm dưới chân ông với đôi mắt đầy cảnh tỉnh. Con chó là biểu tượng của Stanford. Ông đi đâu Prince theo đó. Có lời đồn rằng khi Stanford ra lệnh, con vật có thể cắn nát họng người ta. Không ai muốn thử xem lời đồn đại đó thực hư thế nào.
Dmitri ngồi bên chiếc bàn kề lối vào khách sạn; quan sát cẩn thận những kẻ đang theo dõi Stanford khi họ cứ thay nhau xuất hiện rồi bỏ đi:
Stanford quay sang Sophia:
– Em yêu, anh gọi món cho em nhé?
– Dạ.
Stanford luôn tự hào về mình là kẻ sành ăn. Ông gọi một đĩa xa lát xanh và món Fricas Bee de lotte cho hai người. Khi hầu bàn bê món chính tới, Danielle Roux, người đàn bà điều hành khách sạn cùng chồng mình là François, đi đến bên ông và mỉm cười:
– Mọi việc ổn cả chứ, ngài Stanford?
– Tuyệt lắm, thưa bà Roux.
– Và mọi chuyện sẽ tuyệt cả thôi. Chúng nó là một nhóm người lùn Pygmy đang cố tạo cho mình cảm giác của những chàng khổng lồ. Chúng tới đây để chuốc lấy một nỗi thất vọng lớn
Sophia nói:
– Lần đầu tiên em tới đây đấy. Cái làng mới dễ thương làm sao.
Stanford quay sang nhìn nàng. Dmitri vừa “thửa” cho ông cô bé nầy hôm qua.
– Ông Stanford, tôi “mua” cho ông một người đấy.
– Có trục trặc gì không? – Nghe vậy, Stanford hỏi.
Dmitri ngoác miệng cười. “Không”. Anh ta thấy cô nàng ở sảnh khách sạn Negresco, bèn sán lại.
– Xin lỗi, cô có nói được tiếng Anh không?
– Có – Nàng đáp bằng một thứ tiếng Anh ngữ điệu Italia.
– Bạn tôi muốn mời cô dùng bữa tối với ông ấy.
Nàng nổi cáu:
– Tôi không phải điếm. Tôi là một diễn viên điện ảnh. – Thực thì nàng từng kiếm được một vai phụ trong bộ phim mới nhất của Pupi Avati và một vai với hai dòng thoại trong một phim của Giuseppe Tornatore. – Làm sao tôi có thể ăn tối với một người lạ cơ chứ?
Dmitri lôi ra một cục tiền một trăm đô la và dúi vào tay nàng năm tờ.
– Bạn tôi hào phóng lắm. Ông ấy có một cái du thuyền, và ông ấy đang cô đơn. – Gã quan sát thái độ của Sophia đang thay đổi từ cáu giận sang tò mò, rồi ham thích.
– Thực thì tôi đang trong thời gian chờ đợi cuốn phim tới. – Nàng nhoẻn cười. – Chắc ăn tối với bạn ông cũng chẳng hại gì.
– Tốt lắm. Ông ấy sẽ rất vui.
– Thế ông ta đang ở đâu?
– Ở St. Paul de Vence.
Dmitri chọn khá lắm. Gái Ý hẳn hoi. Tuổi ngoài hai nhăm. Khuôn mặt gợi tình, tựa như mặt mèo nhung vậy. Bộ ngực thật cao và đầy. Lúc nầy nhìn nàng ngồi bên kia bàn, Stanford bỗng nẩy ra một ý:
– Em có thích du lịch không, Sophia?
– Em thích lắm.
– Tốt. Chúng ta sẽ đi chơi với nhau một chuyến ngắn. Anh xin lỗi một phút nhé.
Sophia nhìn ông đi ra một máy điện thoại công cộng đặt kế buồng vệ sinh nam.
Stanford tra đồng xu vào khe máy và quay số:
– Cho xin tổng đài viên hàng hải.
Vài giây sau có tiếng đáp:
– Đây là người điều hành liên lạc vùng bờ biển…
– Tôi muốn đặt một cuộc gọi cho du thuyền Blue Skies, chín tám không…
Cuộc gọi kéo dài chừng năm phút và khi kết thúc, Stanford gọi tiếp cho sân bay Nice. Lần nầy thời gian đàm thoại ngắn hơn.
Xong, Stanford quay sang nói gì đó với Dmitri và gã nầy nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng. Stanford trở lại với Sophia:
– Em sẵn sàng chưa?
– Dạ, rồi.
– Vậy chúng ta hãy đi dạo một lát. – Ông cần thời gian để vạch ra một kế hoạch.
***
Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Nắng chiếu hồng những áng mây và ánh sáng bạc tràn ngập những con đường rải cuội.
Họ đi dọc đường Rue Grande, ghé qua nhà thờ Eglise, một nhà thờ cổ kính xây cách đây đã hai nghìn năm. Tới trước cửa nhà thờ, họ dừng lại mua một ít bánh mì nóng. Khi quay đi thì một trong ba kẻ theo dõi đã đứng sẵn ở bên ngoài, đang vờ chăm chú ngắm mặt trước của nhà thờ. Thấy Dmitri đã đang đợi ở đó, Stanford dúi túi bánh mì cho Sophia:
– Em mang lên nhà trước dùm anh. Anh sẽ lên ngay.
– Vâng.
Stanford nhìn Sophia đi xa dần, rồi quay sang Dmitri:
– Cậu có phát hiện ra được gì không?
– Con đàn bà và một gã đang ở tại khách sạn Le Hameau, trên đường La Colle.
Stanford biết chỗ nầy.
– Còn gã thứ ba?
– Ở Le Mas d Artigny. Ngài muốn tôi làm gì với chúng đây?
– Không làm gì cả. Tự tôi sẽ săn sóc chúng.
***
Toà biệt thự của Stanford nằm trên đường Rue de Casette, trong một quần thể những ngôi nhà rất cổ và những con phố nhỏ rải cuội. Biệt thự xây bằng đá cổ trát vữa. Tầng hầm có ga ra và một cái hang giả làm hầm rượu. Một cầu thang bằng đá dẫn lên lô phòng ngủ, phòng làm việc, và một sân hiên lợp ngói. Toàn bộ toà nhà được trang trí bằng đồ cổ Pháp và đâu cũng có hoa.
Lúc Stanford về đến nhà thì Sophia đang nằm đợi ông trong phòng ngủ. Nảng đã hoàn toàn sẵn sàng:
– Sao đi lâu vậy anh? – Nàng hỏi thì thào.
Ngoài những lúc đóng phim, Sophia Matteo phải làm thêm nghề kỹ nữ phục vụ qua điện thoại để kiếm sống, và thường khi làm tình nàng luôn giả bộ mình đạt được tột đỉnh khoái cảm để chiều lòng khách. Song với người đàn ông nầy thì nàng khỏi phải “diễn” làm gì. Ông ta tham lam vô độ và nàng thấy mình liên tục được ông đưa lên tận trời xanh.
Khi cả hai đã mệt lả, Sophia ôm ngang người ông và lẩm bẩm một cách mãn nguyện, “Em có thể ở lại nơi nầy mãi mãi”.
– Tôi chỉ cũng mong muốn có vậy thôi, – Stanford thầm nghĩ và thấy thoáng buồn.
Họ ăn tối ở nhà hàng Le Café de la Place, ngay lối vào làng. Bữa tối thật ngon miệng, và đối với Stanford, mối nguy hiểm thực sự đã thêm gia vị vào thức ăn.
Trên đường về biệt thự, Stanford bước chậm rãi để đoán chắc những tên bám đuôi theo được.
Lúc một giờ sáng, gã đàn ông đứng bên kia đường thấy đèn trong biệt thự đã tắt hết, bèn bỏ đi.
Lúc bốn rưỡi sáng, Stanford đi sang phòng ngủ dành cho khách, nơi Sophia đang ngáy ngon lành.
– Ông khẽ lay vai nàng:
– Sophia…
Nàng mở mắt, mỉm cười chờ đợi, song lại cau mặt ngay. Ông đă ăn mặc chỉnh tề. Nàng ngồi dậy.
– Có chuyện gì vậy, anh?
– Không có chuyện gì cả, em yêu ạ. Em nói em thích đi du lịch. Thì được, chúng ta sẽ đi với nhau một chuyến ngắn nhé.
Nàng đã tỉnh ngủ hoàn toàn.
– Đi vào lúc nầy ư?
– Đúng. Chúng ta phải hết sức khẽ khàng mới được!
– Nhưng mà…
– Vội lên đi.
Mười lăm phút sau, Stanford, Sophia, Dmitri và Prince đã thao bậc thang đá xuống tầng hầm, nơi chiếc Renault màu nâu đang đỗ. Dmitri nhẹ nhàng mở cửa ga ra và nhìn ra đường. Ngoài chiếc Corniche trắng của Stanford đang đỗ ở đó tịnh không còn một vật gì khác.
– Sạch sẽ, – gã nói.
Stanford quay sang Sophia:
– Chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ. Anh và em sẽ nằm dán xuống sàn xe ở hàng ghế sau.
Nàng mở to mắt:
– Tại sao lại phải thế?
– Một đối thủ làm ăn đang theo dõi anh, – ông nói không giấu giếm: – Anh sắp kết thúc một vụ lớn, còn chúng thì đang muốn khám phá xem đó là vụ gì. Nếu để chúng biết thì anh sẽ phải thua thiệt nhiều lắm.
– Em hiểu, – nàng đáp, song thực thì chẳng hiểu ông đang nói gì.
Năm phút sau họ đã tới cổng làng và phóng về xa lộ đi Nice. Một gã đàn ông ngồi trên ghế băng nhìn chiếc Renault tăng tốc độ lao qua cổng. Sau tay lái là Dmitri, còn cạnh gã là con Prince. Gã đàn ông vội rút điện thoại di động và bấm số.
– Chúng ta có thể có rắc rối, – gã báo với người đàn bà.
– Rắc rối gì vậy?
Chiếc xe Renault nâu đã ra khỏi làng. Dmitri Kaminsky cầm lái. Ngoài gã ra trong xe chỉ có con chó thôi.
– Không thấy Stanford à?
– Không.
– Tôi không tin. Gã vệ sĩ không bao giờ rời hắn một bước lúc đang đêm, còn con chó thì luôn ở bên hắn.
– Chiếc Corniche còn đỗ ở trước biệt thự không? – Gã đàn ông kia hỏi.
– Còn, song hắn có thể đổi xe lắm chứ!
– Chúng ta trúng mẹo hắn rồi! Gọi sân bay ngay.
Một phút sau họ đã liên lạc được với đài chỉ huy bay.
– Máy bay của ông Stanford ấy à? Nó vừa hạ cánh cách đây một giờ và đã nạp xong nhiên liệu.
Toán bám đuôi Stanford lập tức chia đôi, hai ra sân bay, người còn lại tiếp tục canh toà nhà lúc đó đang im lìm ngủ.
– Xe vừa qua La Coalle-sur-Loup, Stanford ngồi hẳn lên ghế:
– Ngồi dậy được rồi đấy, Sophia. – Ông quay sang Dmitri, – Phi trường Nice. Nhanh!