Rất nhanh đã đến hạng mục bơi tự do 400m nam. Lần này Hứa Dực và Lục Tinh đều ra trận.
Không giống với những hạng mục khác, đây là sự kiện có nhiều vận động viên đội tuyển quốc gia tham dự nhất. Bên cạnh Hứa Dực chính là người đoạt giải quán quân năm trước.
Các tuyển thủ vào vị trí của họ. Súng báo hiệu vang lên, tất cả gần như nhảy xuống nước cùng một lúc.
Tôi không thể nào rời mắt khỏi Hứa Dực. Chàng trai đó giống như một con cá linh hoạt đang rong ruổi, khuấy động giữa lòng đại dương. Tốc độ của hắn và người bên cạnh rất nhanh, hai người cùng nhau tiến về phía trước.
Tiếng hoan hô ở xung quanh nổ tung cả khán đài. Ngay cả Trần Mộng Tuyền vốn thích yên tĩnh cũng lớn giọng hét: “Cố lên!”
Chỉ có tôi là mím môi, còn không dám hít thở nữa kìa.
Mười mét… năm mét… chỉ còn lại một mét, chạm đích rồi!
Mắt thường không tài nào phân biệt được hai người họ ai thắng ai bại. Tất cả mọi người đều nhìn lên màn hình lớn chờ đợi kết quả cuối cùng.
Một phút sau, thành tích xuất hiện.
Hứa Dực!
Hạng nhất chính là Hứa Dực!
Hạng nhì chỉ thua hắn có 0.02 giây mà thôi!
Toàn sân thi đấu lại sục sôi thêm lần nữa!
Sau bảy năm, cuối cùng đại học Thể dục Thể thao Minh Thành cũng đoạt được giải quán quân ở hạng mục bơi tự do 400m nam.
Tôi chú ý ở bên ngoài có vị huấn luyện viên nhìn ai cũng không vừa mắt kia nhẹ nhàng thở phào, gương mặt vạn năm nhăn nhó đã nở nụ cười.
Lại nhìn ra giữa sân, đột nhiên tôi chạm mắt với Hứa Dực.
Chàng trai kiêu ngạo chỉ ngón trỏ vào tôi, sau đó dùng khẩu hình nói rằng: “Cho chị.”
Hạng nhất dành cho chị.
Trái tim tôi đập bình bịch, có gì đó đã chệch khỏi đường ray. Tôi cười thầm trong lòng, ngoài miệng vẫn bĩu môi lải nhải là cho tôi làm gì, phải cho Lục Tinh mới đúng…
Khoan đã, hình như tôi quên mất một chuyện.
Em trai tôi cũng tham gia thi đấu mà, Lục Tinh đâu rồi?
Lục Tinh hạng mấy?
Tôi nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Lục Tinh, thằng nhóc này đã nhảy ra khỏi mặt nước, chạy như điên ở khắp nơi. Nó vừa chạy vừa vẫy tay, hôn gió với chúng tôi.
Hạng ba.
Người ta hạng nhất còn không thèm khoe khoang, thằng này hạng ba mà huênh hoang gì đấy.
Tôi cạn lời, sau đó lại nhớ đến cơ thể em trai nhỏ nhắn như con gà luộc. Thôi được rồi, hạng ba không tệ chút nào.
“Lục Tinh, cậu và em ấy…”
Trần Mộng Tuyền đột nhiên mở miệng, mắt nàng còn chưa dứt ra khỏi người Lục Tinh, khóe môi vẫn giữ ý cười.
“Sao vậy?”
Trần Mộng Tuyền im lặng một hồi rồi lắc đầu: “Không có gì, chắc là mình suy nghĩ nhiều thôi.”
Thành tích của đại học Thể dục Thể thao Minh Thành khá tốt, huấn luyện viên mở lòng hảo tâm, cho phép nhóm vận động viên nghỉ một ngày phép.
Lục Tinh sắp xếp mời tôi và bạn cùng phòng đi ăn. Trò giương đông kích tây thôi, thật ra nó muốn đi ăn với Trần Mộng Toàn đó mà.
Mặc dù biết làm thế này là không đúng nhưng tôi vẫn “tiếp tay cho giặc”, đi rủ Trần Mộng Tuyền ăn chung. Kết quả là khi đến đó, tôi phát hiện Hứa Dực cũng có mặt.
Tôi túm Lục Tinh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sao em còn gọi hắn tới?”
Tình cũ tình mới xuất hiện cùng một lúc có khác gì chiến trường thảm khốc đâu!
Lục Tinh trợn trắng mắt: “Hắn nhất quyết đòi theo mà.”
Lục Tinh không dám nói là nó không đánh lại Hứa Dực…
Lục Tinh cứ như lần đầu biết yêu, tâm tư e thẹn không che giấu nổi. Em ấy nhìn y chang đại thái giám, suốt buổi làm người hầu đi theo sau quân vương Trần Mộng Tuyền.
Chúng tôi mới ngồi xuống, Lục Tinh thấy Trần Mộng Tuyền đứng dậy là bám đuôi ngay: “Đi toilet à? Em đi cùng chị.”
Bộ dạng nịnh nọt này thật sự nhìn không nổi.
Hứa Dực được sắp xếp ngồi cạnh tôi. Lặng lẽ nhìn qua thì thấy mặt hắn không có biểu cảm gì. Lúc gọi đồ ăn thì tôi đặc biệt đặt vài món hắn thích ăn, coi như là xin lỗi thay em trai vậy.
Bầu không khí có chút xấu hổ. Tôi cảm thấy nên nói vài lời giải vây nên chủ động mở miệng: “Lần này em đạt hạng nhất, muốn vào đội tuyển quốc gia thì chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Ừ.”
Ok, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Im lặng một lát, tôi lại tìm lời để nói: “Có khi chị thấy hâm mộ mấy em biết bơi lội, còn chị từ nhỏ đã là con vịt cạn rồi. Lục Tinh dạy chị bơi nhiều lần lắm mà mãi không học được.”
Hắn sâu sắc liếc nhìn tôi một cái: “Tôi có thể dạy chị.”
Tôi thật sự không có ý này, kết quả hắn lại nói: “Sẵn tiện trả lại thứ chị còn nợ tôi.”
Tôi mơ hồ không rõ: “Chị nợ em cái gì?”
“Không nhớ? Lúc trước chị véo tôi bị thương, còn nói là cho tôi véo lại mà.”
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, hai mắt tròn xoe: “Em… em…”
Hứa Dực lạnh mặt cả buổi cuối cùng cũng cười nhẹ. Tôi còn định nói tiếp thì Lục Tinh dẫn Trần Mộng Tuyền quay lại. Tôi đành ngậm miệng, không nói gì nữa.
Trong lúc ăn Hứa Dực luôn chăm sóc tôi, không cần tôi mở miệng, lần nào hắn cũng gắp chính xác món mà tôi muốn ăn vào chén cho tôi.
Con khỉ mua cho mỗi người chúng tôi một ly trà sữa. Tôi uống được phân nửa thì để trên bàn. Không được bao lâu thì Hứa Dực đổ nước chanh vào cái ly không ở gần đó, bản thân hắn thì tự nhiên uống trà sữa của tôi.
Bàn ăn nháy mắt tĩnh lặng. Mấy đôi mắt nhất trí nhìn chằm chằm tôi và Hứa Dực. Mặt già của tôi tức khắc đỏ ửng, đó là thói quen được tạo ra vào lúc tôi ở cùng Hứa Dực trong ký túc xá.
Tôi thích uống trà sữa nhưng sợ tăng cân, lúc nào cũng uống có nửa ly là ngừng. Hứa Dực chê tôi lãng phí, tự nguyện giải quyết hộ nửa ly còn lại. Khi đó tôi cảm thấy dù sao bản thân đang dùng cơ thể của Lục Tinh, hai người họ vốn là một đôi, tôi không cần nặng lòng làm gì.
Nhưng bây giờ chúng tôi đã đổi lại rồi mà!
Tôi không dám nhìn biểu cảm của người khác mà vùi đầu ăn cơm không.
Lục Tinh nhịn hết nổi, đứng dậy trước tiên nói: “Lục Thần, ra ngoài nói chuyện.”
Xong rồi xong rồi, em trai phát hiện chúng tôi liếc mắt đưa tình, còn không gọi chị mà kêu thẳng tên ra kìa.
Tôi cụp mắt đi theo Lục Tinh, nghe thằng bé chất vấn đầy đầu: “Hứa Dực thổ lộ với chị rồi đúng không? Em biết ngay mà, hôm nay hắn mặt dày đến đây nhất định là có ý đồ đen tối! Đã nói em không muốn hắn làm anh rể. Hắn cứ suốt ngày ăn hiếp em, làm em khó chịu trong đội tuyển. Bây giờ còn có âm mưu dùng thân phận đè đầu em à? Chị không được đồng ý, nghe không, bây giờ em phải tính sổ với hắn!”
Lời em ấy làm tôi ngu người: “Hai đứa… không phải một đôi à?’
Lục Tinh nghe hiểu, mặt mày như ăn phải ruồi: “Chị nói lại xem?”
Xong đời, hiểu lầm rồi!
Hứa Dực đi tới, trên vai còn vác túi xách của tôi.
Lục Tinh dậm chân: “Họ Hứa kia, cách xa chị tôi ra!”
Hứa Dực hờ hững nhìn em trai: “Hình như cô gái đi toilet chung với cậu đang tìm cậu đấy.”
Lục Tinh xìu xuống ngay: “Sao cậu không nói sớm.”
Sau đó em trai hấp tấp quay về, ngoài cửa chỉ còn lại hai người chúng tôi.
“Ra ngoài một lát được không?”
Tôi gật đầu rồi hỏi: “Em biết từ lúc nào thế?”
“Lúc chị hỏi tôi hướng đi đến phòng tắm.”
Không ngờ là sớm như thế: “Làm sao em biết được đó là chị, không đúng, nếu như em biết chị không phải Lục Tinh, sao em còn nói mấy câu khiến người ta hiểu lầm như vậy!”
Còn có xà phòng, còn tắm ch ung…
Rõ ràng là cố ý dẫn đường cho tôi liên tưởng đến mấy thứ tà ác mà!
Khóe môi Hứa Dực cong lên: “Chị không nhớ rõ à? Chị, tôi thích chị năm năm rồi đấy.”
Tôi sững sờ.
Năm năm?
Đột nhiên tôi nhớ có lần Hứa Dực nói từng gặp tôi trước đó. Nhưng tôi không có ấn tượng gì hết.
Hứa Dực nhắc nhở tôi: “Tôi và Lục Tinh học cùng nhau, nghỉ hè cấp hai tôi đến nhà chị ở mấy ngày.”
Nhắc đến chuyện này tôi mới nhớ ra, khi đó đúng là Lục Tinh từng dẫn bạn bè về nhà. Lúc ấy tôi vừa lên cấp ba cũng đang vào kỳ nghỉ. Mặt mũi đứa trẻ đó thế nào thì tôi đã quên, chỉ ấn tượng việc em ấy ốm yếu lắm, vừa đến nhà tôi đã phát sốt.
Lục Tinh vẫn còn là trẻ con không biết làm gì. Kết cục là tôi chăm sóc em ấy cả đêm.
“Em, em là con ma ốm đó à?” Khi đó Hứa Dực vừa gầy vừa lùn, đâu có giống như bây giờ!
Hứa Dực tươi cười đầy mặt: “Là tôi.”
“Cho nên từ lúc đó em đã… Hứa Dực, em lớn trước tuổi quá rồi đó!”
Hứa Dực cười ra miệng: “Chuyện yêu đương đâu có phân biệt tuổi tác.”
Nói xong, Hứa Dực nắm tay tôi thở dài: “Tôi dùng đủ mọi cách hỏi thăm tin tức về chị từ Lục Tinh, lần nào cậu ấy cũng bao che cho chị, không cho tôi tiếp cận chị. Nếu không bị cậu ta ngăn cản thì tôi đã theo đuổi được chị từ lâu rồi.”
Tôi không ngờ là giữa bọn họ còn có chuyện như thế, rầm rì nói: “Chị đâu có dễ theo đuổi.”
“Nếu tôi c ởi trần thì sao?”
“Chị không phải loại người đó.”
“Nếu tôi còn cho chị sờ?”
Ý chí của tôi bắt đầu lung lay: “Vậy thì chị… cân nhắc một chút?”
“Chị có thể cắn một cái.”
Tôi chợt liên tưởng ra vài thứ, nhanh tay che mũi lại: “Đủ rồi, chị đồng ý.”
Hứa Dực không thể kiềm chế nữa, duỗi tay ôm tôi nói: “Vẫn là bạn gái nhà mình tốt hơn. Chị không biết đâu, lúc trước tôi phải xây dựng tâm lý dữ dội lắm mới có thể đối diện với gương mặt của Lục Tinh.”
Tôi cười, nhón chân chủ động hôn lên môi hắn: “Em vất vả rồi.”
Ánh mắt Hứa Dực tối sầm, mạnh mẽ hôn lại tôi.
Thật lâu sau đó hắn mới buông tôi ra: “Không vất vả, đừng có hoán đổi thêm lần nào nữa là được.”
(Hoàn)