Sao Hôm Nam Tây Tạng

Chương 27: Tôi Thậm Chí Còn Không Biết Cậu Ấy Có Độc Thân Hay Không


Biểu cảm của Dương Cáo, cùng với ánh mắt “Wow”, đã khiến cho Hứa Nam Hành phải mất cả phút mới bình tĩnh lại được.

Đến nỗi chìa khóa xe trong tay cũng đã bị anh nắm đến mức nóng cả lên.

Sau khi nghe xong câu nói của Phương Thức Du, Hứa Nam Hành cảm thấy như mình đang bị một con trăn quấn quanh cổ, tuy không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng ít nhất cũng có cảm giác khó thở, giống như mặc áo len cao cổ bị lộn ngược vậy.

Anh tự điều chỉnh nhịp thở, bên cạnh bàn làm việc của Phương Thức Du có một dãy máy sưởi, thật ấm áp, Hứa Nam Hành ngồi quay mặt về phía máy sưởi.

Anh đã bình tĩnh lại, không biết Phương Thức Du có cảm thấy gì kỳ lạ không, anh hy vọng Phương Thức Du vẫn bình tĩnh, không để ảnh hưởng đến ca phẫu thuật sắp tới.

Hứa Nam Hành thở dài, nếu buổi chiều tỉnh dậy với hành động sờ nửa giường bên cạnh của mình giống như mới cưới, thì câu nói vừa rồi của Phương Thức Du đúng là y hệt như đã bước sang năm thứ ba của cuộc hôn nhân.

Anh đặt ly nước xuống, đứng dậy và quyết định rời đi trước.

Hứa Nam Hành lái xe của Phương Thức Du, đi đến khu chợ lần trước.

Mặc dù thời tiết hôm nay không tốt, nhưng chợ vẫn rất đông người.

Anh đến chợ để mua một số đồ dùng hàng ngày, buổi chiều hôm nay anh đã nhận ra rằng, vị bác sĩ này thực sự sống một mình đến mức triệt để, thậm chí không có lấy một cái ly uống nước thừa.

Anh mua một cái ly thủy tinh uống nước, còn nhìn thấy những chiếc bát gỗ do người dân tộc Tạng làm, rất tinh xảo và khiến anh tò mò, thế là bèn mua hai chiếc, ông chủ bán bát gỗ tặng kèm hai đôi đũa.

Hứa Nam Hành nén đau lòng nói cảm ơn, vì anh cũng không biết mình chọn như thế nào mà lại chọn trúng loại bát giá 300 đồng một cái.

Sau khi về đến căn hộ của Phương Thức Du, mọi thứ bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ.

Hứa Nam Hành đặt cái ly mới mua bên cạnh cái ly thủy tinh của Phương Thức Du, mặc dù không phải là một cặp ly, nhưng điều rất, rất kỳ lạ là…!anh cảm thấy như đang bố trí nhà cửa của anh và Phương Thức Du.

Ý nghĩ này vừa chợt nảy ra, Hứa Nam Hành lập tức ngồi xuống, mở iPad, rút Pencil, tháo đồng hồ, bắt đầu làm hai đề thi thử đại học của trường.

Trong trạng thái tập trung, Hứa Nam Hành có thể loại bỏ tất cả các yếu tố bên ngoài, đặc biệt là khi làm bài.

Toán học mang lại cho anh một sự ổn định vững chắc, Hứa Nam Hành thích những thứ rõ ràng, có hệ thống, đã biết gì, vì sao lại vậy, nên thế nào, và cuối cùng tìm ra kết quả gì.

Làm xong hai bộ đề, Hứa Nam Hành ngồi thả lỏng một lúc, ngồi trên ghế ngẩn ngơ để cho não bộ nghỉ ngơi.

Trước đây Hứa Nam Hành rất dễ lo lắng, đôi khi còn bị lo lắng kể cả lúc nghỉ ngơi, đặc biệt là khi học cao học và thi chứng chỉ.

Lúc đó anh uống ba bốn ly cà phê một ngày.

Sau này anh học cách để bản thân thư giãn, cho các tế bào thần kinh nghỉ ngơi đầy đủ, và cũng để dòng suy nghĩ ngừng lại một chút.

Đầu tiên là học cách để tâm trí trống rỗng, sau đó học cách buông thả cho bản thân, và cuối cùng trở thành một người phóng khoáng.

Thỉnh thoảng, Hứa Nam Hành nhớ lại quá trình trưởng thành của mình, quả thực là khá suôn sẻ.

Trước đây, mọi việc anh đều muốn làm thật hoàn hảo, thời trung học và cấp ba vì gia cảnh quá sung túc mà không có bạn bè.

Thỉnh thoảng có một hai người muốn làm bạn với anh, anh mong muốn có thể hết lòng vì họ.

Vì vậy, anh hay mơ thấy lớp học thời niên thiếu, và cả mơ thấy Phương Thức Du trong lớp học đó.

Trước đây, có hai người bạn cùng lớp tìm anh để rủ đi chơi bóng, nhưng thực chất chỉ muốn anh mang quả bóng có chữ ký của ngôi sao bóng rổ ra để họ chụp ảnh và đăng lên mạng xã hội.

Dần dần, anh cảm thấy một mình cũng không tệ, nuôi mèo, cho cá ăn.

Trong giới con nhà giàu ở Bắc Kinh cũng có vài người thật lòng muốn kết bạn với anh, nhưng anh lại không hề ưa thích những cách giải trí quá xa xỉ.

Nhà hàng riêng với giá ba nghìn tệ mỗi người tuy rất ngon, nhưng chiếc hamburger có hai lớp thịt ở McDonald”s cũng rất tuyệt vời.

Rốt cuộc, mục tiêu khác nhau, định sẵn không thể đi cùng một con đường.

Trước đây, bố mẹ anh thường dẫn anh theo trong những buổi gặp gỡ đối tác kinh doanh để tạo dựng các mối quan hệ xã hội.

Nhưng anh chỉ ngồi đó ăn hết đĩa gà rán này đến đĩa khác, còn khen nước chấm ngon.

Anh từng đùa với bố mẹ rằng: “Chiếc xe G-Class trị giá ba triệu của con làm sao có thể đậu cạnh chiếc Lamborghini trị giá nửa tỷ của người ta được.” Sau đó, những buổi gặp gỡ kiểu này họ cũng không dẫn anh đi nữa.

Vì vậy, anh thường mơ thấy Phương Thức Du trong lớp học thời trung học.

Người này tiếp cận anh mà không mang theo bất kỳ mục đích nào, đơn thuần chăm sóc anh, cả về mặt cuộc sống lẫn tâm lý, và giúp anh giải tỏa bằng cách đồng cảm nhất.

Hứa Nam Hành nhìn hai chiếc ly thủy tinh trên bàn ăn, một chiếc là của Phương Thức Du, chiếc còn lại là anh vừa mới mua.

Quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ sau ghế sofa, bầu trời đêm sau trận tuyết rất trong.

Anh thực sự muốn hút thuốc, sau một hồi do dự, anh cầm chìa khóa, thuốc lá và bật lửa, ra ngoài xuống lầu.

Thầy giáo trẻ đang đi dạy tình nguyện ngồi xổm trước nhà để xe đạp, ngậm điếu thuốc, tổng thể nhìn qua vừa lêu lổng vừa ngây thơ.

Anh ngậm điếu thuốc trên môi, khung trò chuyện WeChat vẫn là nhóm dạy tình nguyện của họ.

Nhóm này chỉ có bốn người họ, nhóm lớn của các giáo viên tình nguyện từ trường chính mới là nơi tụ họp của tất cả các giáo viên tình nguyện, nhưng nhóm đó không ai nói chuyện phiếm, chỉ để thông báo.

Trong nhóm này, có Tô Vũ, Đàm Hề, Hứa Nam Hành là những giáo viên trẻ mới thi vào năm ngoái, Đới Kỷ Miên lớn hơn họ ba bốn tuổi, là giáo viên có chút kinh nghiệm, bốn người họ thường hay trò chuyện với nhau, nên lập ra một nhóm nhỏ.

Thầy Đàm đã chia sẻ video của buổi lễ thượng cờ tại Bắc Kinh vào ngày Quốc Khánh, kể rằng sau khi thi đậu vào đại học ở Bắc Kinh, ngay ngày khai giảng đầu tiên, anh đã cùng vài người bạn cùng phòng đi xem thượng cờ.

Đồng thời cũng cảm thán rằng thời gian trôi qua thật nhanh.

Hứa Nam Hành mở video lên, đó là video của CCTV*, trong video là cảnh bình minh vừa ló dạng ở Bắc Kinh.

(*) CCTV: Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc

Thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, anh đã ở Tây Tạng hơn một tháng rồi.

Tô Vũ nói: “Tôi lưu lại rồi, sau kỳ nghỉ sẽ chiếu cho học sinh xem, chúng luôn hỏi Bắc Kinh trông thế nào, mà tôi thì không trả lời được.”

Hứa Nam Hành cũng đã bị hỏi câu hỏi này, mặc dù anh sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, nhưng anh ở nhà rất nhiều, không thích đi dạo cũng không thích đi chơi, anh chỉ biết nơi nào bán bánh kếp đúng chuẩn là do ông chủ người Thiên Tân mở.

Vì vậy Hứa Nam Hành cũng lưu lại video đó, đợi khi kỳ nghỉ kết thúc sẽ cho học sinh xem một lần.

Thầy Đới nói khi trở lại Bắc Kinh, bốn người họ sẽ đi ăn một bữa cùng nhau.

Lần dạy tình nguyện này, bốn người họ có địa điểm dạy tình nguyện xa xôi nhất, cơ sở vật chất kém nhất.

Những chỗ tình nguyện tốt hơn một chút thì có thể mua được KFC, ký túc xá có nước nóng cả ngày, tốt hơn nữa là trong lớp học có cả máy chiếu.

Thành ra bốn người họ rất dễ trò chuyện với nhau.

Đàm Hề: “Được đó, đợi lúc về là mùa hè rồi, đi ăn món Nga nhé? Kem họ làm ngon lắm.”

Tô Vũ: “Chỗ tôi lạnh run cả người, chỉ cần nhìn thấy chữ “kem” là tôi đã run rẩy rồi, bây giờ tôi chỉ muốn ăn một bữa thịt dê nhúng, Haidilao cũng được.”

Hứa Nam Hành nhẹ nhàng trả lời: “Tôi muốn ăn McDonald”s.”

Đới Kỷ Miên: “…”

Lạnh quá, Hứa Nam Hành dập thuốc rồi lên lầu.

Giấc ngủ buổi chiều không ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối, thầy Hứa có chất lượng giấc ngủ và tốc độ vào giấc khiến người cùng tuổi phải ganh tị.

Chiếc chăn Doraemon của bác sĩ Phương cũng rất dễ chịu, cuối cùng, trong vô thức, anh kéo chăn vào trong ổ và ôm ngủ.

Về phần bác sĩ Phương, cuối cùng cũng kết thúc ca phẫu thuật sau sáu tiếng đồng hồ.

Loại bỏ khối u vỡ, tái tạo động mạch chủ bụng, huyết áp của bệnh nhân trở lại 100mmHg, lúc này giám đốc Quách mới thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi bàn mổ.

Tiếp theo là công việc khâu vết thương, để lại cho những bác sĩ trẻ như Phương Thức Du.

Sau khi ca phẫu thuật hoàn thành, bệnh nhân được đưa về ICU, trong số họ chỉ có bác sĩ Vượng Mẫu biết nói tiếng Tạng, cô phụ trách giải thích tình trạng phẫu thuật cho người nhà bệnh nhân.

Phương Thức Du và Dương Cáo vứt bỏ đồ phẫu thuật xong, cả hai đều trông rất mệt mỏi.

Bệnh viện là vậy, khi có tình huống bất ngờ, họ phải cố gắng hết sức để đối phó.

“Phù…” Bác sĩ Dương vươn vai, “Thật sự làm mất nửa cái mạng của tôi rồi.”

Phương Thức Du cười: “Được rồi, sáng mai không cần làm thêm nữa.”

“Ơ, mấy giờ rồi?” Dương Cáo ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, “Trời ạ, đã gần ba giờ rồi.”

Phương Thức Du không định về vì hắn còn phải đọc một bài báo, dù sao cũng không ngủ, về nhà lại làm phiền Hứa Nam Hành đang say giấc.

Hơn nữa, hắn thừa nhận, hắn chưa biết cách xử lý cảm xúc của mình một cách đúng đắn.

Hắn lớn hơn Hứa Nam Hành vài tuổi, tuổi tác mang lại không chỉ là sự trưởng thành về tâm trí mà còn có cả xu hướng lưỡng lự trước sau.

Phương Thức Du ngồi xuống bàn làm việc, hắn cảm thấy rất mâu thuẫn, hắn sợ rằng vào lúc ba giờ sáng, trong khoảnh khắc yếu đuối này, hắn sẽ không thể giữ được lý trí.

Hắn cũng chưa hiểu rõ hoàn cảnh của Hứa Nam Hành, ví dụ như liệu anh có đang độc thân không, xu hướng tính dục của anh là gì.

Mọi người chỉ cho thấy phần nổi của tảng băng, phần chìm dưới nước mới là phần thực sự đầy đủ và chân thật.

Phương Thức Du lấy từ hộp giữ nhiệt ra phần cơm Hứa Nam Hành mang đến, vẫn còn ấm, chỉ có món gà rán đã bị mềm đi, nhưng không sao.

Sau khi lấy hết các hộp đựng thức ăn ra, hắn thấy một mảnh giấy bị hơi nước làm ướt.

Hứa Nam Hành đã từng học thư pháp, chữ viết tay của anh đẹp đẽ và tinh tế: “Không biết anh thích món gì, tạm thời ăn đỡ nhé bác sĩ Phương.”

Phương Thức Du rất đói, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn hắn lại không thể cầm đũa ngay, mà ngồi nhìn tờ giấy đó một lúc.

Bên cạnh, Dương Cáo bưng một tô mì ăn liền trở về, nhìn thấy các hộp đựng thức ăn trên bàn của Phương Thức Du, ánh mắt liền thay đổi: “Cậu…!cậu lấy đống đồ ăn này từ đâu vậy?!”

“À.” Phương Thức Du bỏ tờ giấy vào ngăn kéo, nói, “Thầy Hứa mang đến cho tôi.”

Dương Cáo nhìn xuống tô mì ăn liền trong tay mình, sau một đợt cảm giác chua xót mạnh mẽ, Dương Cáo hỏi: “Bác sĩ Phương, hai người đã…!đã đến với nhau rồi phải không?”

“Cái gì?” Phương Thức Du nhìn anh ta.

Thành thật mà nói, Phương Thức Du có phần đang cố ý giả vờ không hiểu.

“Yêu nhau ấy.” Dương Cáo hạ giọng.

Phương Thức Du lắc đầu: “Không.”

Dương Cáo cười nhẹ, bưng tô mì đến bàn của mình, đặt xuống, dùng nĩa khuấy: “Ồ, tôi cứ tưởng hai người đã sớm đồng lòng rồi chứ.”

“Đừng có đùa.” Phương Thức Du mở nắp hộp thức ăn, “Đừng đùa giỡn trước mặt cậu ấy.”

Dương Cáo vừa ăn mì vừa hỏi: “Ơ, có gì đâu, thầy Hứa trông rất hiểu chuyện mà.”

Phương Thức Du thở dài: “Điều này không liên quan đến hiểu chuyện hay không, con người ai cũng có giới hạn.”

Dương Cáo nhún vai: “Cậu nhìn cậu kìa, lại cố chấp rồi.”

Phương Thức Du là người giao tiếp đơn giản, xuất sắc nhưng không nổi bật, và đôi khi rất cố chấp.

Hắn là một người xoay quanh y học, Dương Cáo chưa từng thấy hắn ngoài giờ làm việc, hắn bị y học chiếm hết phần lớn thời gian, nào là làm việc, ngồi khám, phẫu thuật, xong lại đọc bài báo, xem video phẫu thuật.

Phần lớn thời gian hắn khá im lặng, một đồng nghiệp khác của Dương Cáo từng nói rằng Phương Thức Du giống như không có những ham muốn đời thường.

“Hơn nữa, dù có là đồng tính thì đã sao? Đó chẳng phải là sự khác biệt tự nhiên do gen của loài người tạo ra sao?” Dương Cáo nói.

Lời của bác sĩ Dương rất đúng, đồng tính, dị tính đều là sự khác biệt tự nhiên, họ học y, lẽ ra phải hiểu rõ hơn ai hết.

Phương Thức Du cúi đầu, không trả lời, lặng lẽ ăn cơm.

Dương Cáo thấy hắn im lặng, tặc lưỡi lắc đầu, cười lên: “Vậy cậu bắt đầu từ khi nào? Tình yêu sét đánh lúc nửa đêm trên quốc lộ 109 à?”

Phương Thức Du vẫn không nói gì.

Khi đó, Hứa Nam Hành ngậm điếu thuốc, mắt nheo lại, tưởng rằng mình đã đòi giá cắt cổ năm trăm tệ tiền đường, như một chú mèo con hung dữ cố tỏ ra mình rất lợi hại.

Sau đó, cả hai bên cảm thấy rất thoải mái suốt chặng đường, hắn cũng chỉ nghĩ rằng Hứa Nam Hành là người có học thức và lịch sự.

Ngày chia tay vội vã ở Lhasa, hắn cũng hối hận vì không xin số liên lạc, nhưng thực ra hôm đó Phương Thức Du đã ghi nhớ biển số xe của anh.

Hắn nghĩ nếu có duyên, khi trở về Bắc Kinh, có lẽ sẽ còn gặp lại.

Nếu không, có thể nhờ người hỏi thăm xem trong số giáo viên đi dạy có ai họ Hứa không.

Kết quả là họ lại gặp nhau ở trường học bên cạnh bệnh viện nhỏ.

Ban đầu hắn thực lòng nghĩ rằng Hứa Nam Hành mới đến, cách nhà hơn ba nghìn cây số, nên chăm sóc anh từ mọi mặt.

Sự chăm sóc đó là chân thành, chỉ là lòng chân thành đó dần dần không còn trong sáng như ban đầu.

Hắn nghĩ Hứa Nam Hành là một người rất sáng bừng, dù dưới bầu trời đầy sao, trên sân bóng, hay trong đêm gió tuyết bão bùng ngẩng đầu nhìn mình.

Còn có sự cố chấp của Hứa Nam Hành với việc dạy học thêm, thầy Hứa thực lòng hy vọng mỗi đứa trẻ đều có thể bước ra khỏi ngọn núi này, bay cao bay xa.

Trong mắt Phương Thức Du, thầy Hứa điểm nào cũng tốt, quá tốt.

Dương Cáo ăn xong tô mì, đặt sang một bên, trong lòng đã hiểu ra.

Anh ta cười tủm tỉm lắc lắc con chuột, đánh thức màn hình máy tính, nói: “Phương Thức Du à~ cậu cứ trực tiếp hỏi đi, có gì mà phải kìm nén, kìm nén lâu sẽ sinh bệnh đấy.”

“Tôi còn không biết cậu ấy có độc thân hay không.” Phương Thức Du nói.

Dương Cáo: “Vậy thì càng đơn giản, để anh em tôi đi thăm dò cho cậu.”

“Đừng.” Phương Thức Du nhấn mạnh lần nữa, “Đừng nói lung tung.”

Dương Cáo bật cười: “Được rồi được rồi, đâu có ai giống cậu đâu, đã đưa người ta về tận nhà mình rồi còn gì.”

“Tôi không còn cách nào khác.” Phương Thức Du phản bác.

“Cậu đúng là có lý, trong sáng thật.” Dương Cáo đùa cợt, “Tôi đi ngủ đây, cậu ngồi đây mà suy nghĩ tiếp đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận