Lộ Hy ngước cổ lên, chỉ có thể nhìn thấy trần nhà, ngón tay Chúc Tinh Dạ mơn trớn trên cổ cô, cộng thêm chút thuốc thoa nên hơi lành lạnh, lại có chút ngưa ngứa.Chúc Tinh Dạ lắc đầu bất lực, từ từ viết từng chữ tên mình xuống.“Chị chơi rất vui, nghe chuyện của bác sĩ Tạ và cô Điền xong mũi vẫn còn hơi cay, nếu không phải vì phải duy trì hình tượng thám tử dũng cảm thì suýt chút chị đã khóc mất rồi. Chị biết đó là một trò chơi, nhưng dù thế những câu chuyện trong đó vẫn rất cảm động… Không thể nói là mất mặt được nhỉ?”
Cô vô thức nhúc nhích một chút, Chúc Tinh Dạ nắm lấy cằm cô: “Chị đừng động đậy.”Lộ Hy biết rõ chắc chắn Chúc Tinh Dạ không lớn lên trong tình cảnh thế này, lý lịch của anh rất rõ ràng, xuất thân từ gia đình diễn viên, từ nhỏ đã dấn thân vào phim trường rồi.Chúc Tinh Dạ vội thả tay ra, Lộ Hy liếc qua khóe mắt thấy lỗ tai anh đỏ bừng, đúng là ngây thơ thật.
Lộ Hy trừng mắt: “Chị thấy tư thế này của cậu trông như đang trêu đùa chị ấy.”“Chuyện lửa trời được được giải thích rõ, cũng chẳng có Tà Thần gì hết, mọi chuyện đã qua hết rồi.”
Chúc Tinh Dạ vội thả tay ra, Lộ Hy liếc qua khóe mắt thấy lỗ tai anh đỏ bừng, đúng là ngây thơ thật.Chúc Tinh Dạ cười.Lộ Hy “À” một tiếng, sờ lên cổ mình: “Không sao, cha cậu đâu có thấy chị bị thương, chúng ta đừng để ông ấy biết là được.”
Lộ Hy nghe ngoài nhà có tiếng ồn ào, mình chưa thoa thuốc xong nên chưa ra ngoài nhìn được, không kìm được tò mò hỏi anh: “Bên ngoài làm gì thế? Có nhiều tiếng bước chân quá, hình như chị còn nghe chó sủa nữa.”
Chúc Tinh Dạ cụp mắt, hỏi gì đáp đó, rất khéo léo: “Vợ trưởng thôn gọi cảnh sát tới rồi, họ áp giải Hầu Bảo Lương đi, còn dẫn theo cảnh khuyển tới nữa. Đại Hoàng muốn đi làm quen với người ta, vẫy đuôi nom vui lắm chị ạ.”Chúc Tinh Dạ nhìn vết thương trên cổ cô, trầm giọng nói: “Trước đây em còn mạnh miệng nói em tuyệt đối sẽ không để chị bị thương dù chỉ một chút, giờ thì…”
Lộ Hy cười: “À, hóa ra là Đại Hoàng sủa à, cảnh khuyển có sủa không?”Lộ Hy thấy nắm đấm của mình hơi ngứa.
Chúc Tinh Dạ cười: “Ai mà để ý tới nó chứ.”
Anh chăm chú thoa thuốc lên cổ cho cô, dường như biết hết những gì cô muốn biết nên cũng kể hết những chuyện khác cho cô nghe.Cô mở miệng, vốn định dỗ dành anh nhưng lại thấy không thể qua loa như thế được, đành im lặng một hồi rồi mới nói: “Không đâu mà.”Chúc Tinh Dạ nhìn ra ngoài.
“Trưởng thôn đã kể hết mọi việc rồi, Cục cảnh sát nói chuyện tự ý giải phẫu này không có gì to tát cả, họ sẽ tìm cách giải quyết, dù sao cũng đã phá được một vụ án lớn thế này rồi, còn phải khen thưởng thôn chúng ta, trưởng thôn có thể sẽ được thăng chức, vợ trưởng thôn cười tới không khép được mồm ấy.”Chúc Tinh Dạ lắc đầu: “Không, mọi người vẫn đang khuyên kìa, nhưng em nghĩ hơn nửa là muốn đi rồi.”Lộ Hy nghe ngoài nhà có tiếng ồn ào, mình chưa thoa thuốc xong nên chưa ra ngoài nhìn được, không kìm được tò mò hỏi anh: “Bên ngoài làm gì thế? Có nhiều tiếng bước chân quá, hình như chị còn nghe chó sủa nữa.”
“Bác sĩ Tạ muốn cô Điền tới thành phố với mình, nói sẽ giúp cô ấy tìm việc, hoặc nuôi cô ấy cũng được. Cô Điền thì không chịu, cô ấy bảo dù thế nào cô ấy vẫn nợ thợ rèn Vương. Thợ rèn Vương nhận cô ấy là con gái, ông ấy cũng muốn cô Điền ra bên ngoài, dù sao ở thành phố cũng tốt hơn ở đây mà, nhưng cô Điền sống chết không chịu, cô ấy nói mình sẽ ở lại đây, sau này thợ rèn Vương có chết thì cô ấy cũng sẽ đi theo.”Lộ Hy: “…”Bé Đẹp có lời muốn nói:
“Bác sĩ Tạ nói sau khi về sẽ bỏ vốn giúp xây một trung tâm y tế ở đây, như thế mọi người cũng có chỗ để khám bệnh. Cô ấy nói cô Điền không đi với mình cũng được, có thể học nghề làm hộ lý, sau này không cần dựa vào chuyện mê tín để kiếm ăn nữa, tốt xấu gì cũng có một cái nghề.”Cô xoa đầu anh: “Không sao, chữ viết này trông khá thành thật mà.”Cô đưa bút cho anh: “Đây, ký tên đồng ý đi.”
Lộ Hy chớp mắt: “Quá tốt rồi, cô Điền có đồng ý không?”Cô vô thức nhúc nhích một chút, Chúc Tinh Dạ nắm lấy cằm cô: “Chị đừng động đậy.”[Bà mẹ quê của bạn sẽ buồn],
Chúc Tinh Dạ lắc đầu: “Không, mọi người vẫn đang khuyên kìa, nhưng em nghĩ hơn nửa là muốn đi rồi.”Chúc Tinh Dạ tỏ ra vô tội: “Hả?”
“Chuyện lửa trời được được giải thích rõ, cũng chẳng có Tà Thần gì hết, mọi chuyện đã qua hết rồi.”Chúc Tinh Dạ nhìn thoáng qua cô: “Lúc cha em gọi điện thoại tới em có nói với ông ấy như thế.”Quản trị viên căn bản không hề có ý định thương lượng với cô: “Mời người chơi rút kỹ năng.”
Anh thoa thuốc cho Lộ Hy xong vẫn cúi đầu, trông như không vui lắm.
“Sao vậy?” Lộ Hy đưa tay véo mặt anh, anh hơi ngượng ngùng tránh ra sau.
Chúc Tinh Dạ nhìn vết thương trên cổ cô, trầm giọng nói: “Trước đây em còn mạnh miệng nói em tuyệt đối sẽ không để chị bị thương dù chỉ một chút, giờ thì…”Lộ Hy nhìn bàn tay trống rỗng của mình, không kìm được mà rên rỉ: “Gà của tôi —”Chúc Tinh Dạ hơi lo lắng: “Còn đau à? Vậy thì phải làm sao đây?”
Lộ Hy thấy hơi lạ: “Cậu nói hồi nào chứ?”Lộ Hy hơi nghiêng đầu, đưa tay véo mũi anh: “Cậu nhớ cho kỹ nhé, cậu nợ chị gà ở núi này đấy, dù tương lai cậu có trở thành Ảnh đế hay địa chủ gì, chắc chắn phải cho chị ăn nhé!”Lộ Hy thở dài, vô thức nói trước khi ngẩng đầu lên: “Quản trị viên, ta nói chuyện với mi trước khi đi đã.”Kỹ năng chủ động.
Hình như cô đâu có nghe thấy lời thoại này đâu nhỉ.
Chúc Tinh Dạ nhìn thoáng qua cô: “Lúc cha em gọi điện thoại tới em có nói với ông ấy như thế.”Có lẽ là vì vẻ mặt của Lộ Hy quá vi diệu nên Chúc Tinh Dạ nhìn cô hơi ngượng ngùng: “Chị, chị sao thế?”
Lộ Hy “À” một tiếng, sờ lên cổ mình: “Không sao, cha cậu đâu có thấy chị bị thương, chúng ta đừng để ông ấy biết là được.”Câu chuyện của vụ án này chỉ đơn giản là hư cấu, cô vốn định thuận miệng hỏi một chút, giờ tự nhiên tò mò, nếu Chúc Tinh Dạ lớn lên trong tình cảnh này thì tương lai sẽ trở thành người thế nào nhỉ?
Chúc Tinh Dạ bỗng hỏi: “Chị có trách em không? Là em hại chị bị thương mà.”Lộ Hy thấy hơi lạ: “Cậu nói hồi nào chứ?”
Lộ Hy thầm nghĩ đây cũng đâu phải lỗi của anh, nhưng cô thấy Chúc Tinh Dạ lại cảm thấy lúc này anh lại có ý gì đó.Lộ Hy hơi ủ rũ: “Này, ta cũng đã ở trong trò chơi này lâu thế rồi mà không ăn được chút nào hết. Vụ án đầu tiên thì ăn trong căn tin Cục cảnh sát, vụ án thứ 2 ăn bánh mì với đồ đóng hộp, vụ án thứ 3 trừ một bữa cơm của anh Chúc Tử nấu cho thì cả ngày bận rộn, chẳng ăn được gì nữa hết.
Cô mở miệng, vốn định dỗ dành anh nhưng lại thấy không thể qua loa như thế được, đành im lặng một hồi rồi mới nói: “Không đâu mà.”
“Chị chơi rất vui, nghe chuyện của bác sĩ Tạ và cô Điền xong mũi vẫn còn hơi cay, nếu không phải vì phải duy trì hình tượng thám tử dũng cảm thì suýt chút chị đã khóc mất rồi. Chị biết đó là một trò chơi, nhưng dù thế những câu chuyện trong đó vẫn rất cảm động… Không thể nói là mất mặt được nhỉ?”“Ừm.” Chúc Tinh Dạ cười đáp lại.
Chúc Tinh Dạ cười.
Theo thiết lập của anh trong câu chuyện này, chắc hẳn anh nghe không hiểu Lộ Hy đang nói gì đâu, nhưng anh lại khẽ gật đầu, nét mặt dịu dàng nhìn cô: “Không mất mặt chút nào.”Cô thật sự không hiểu, một trò chơi suy luận thì sao lại có những kỹ năng thế này cơ chứ? Cái này có ích gì! Ví dụ như vụ án trước, nếu cô dùng kỹ năng này với Hầu Bảo Lương, Hầu Bảo Lương sẽ rơi vào hồi ức tốt đẹp, vừa rơi nước mắt hối hận vừa tăng sức siết cổ cô à.Lộ Hy chớp mắt: “Cậu còn nhớ lúc chị mới tới, cậu có nói sẽ bắt gà lôi cho chị không?”Anh chăm chú thoa thuốc lên cổ cho cô, dường như biết hết những gì cô muốn biết nên cũng kể hết những chuyện khác cho cô nghe.
Lộ Hy chống cằm nhìn anh: “Ló đuôi cáo rồi đúng không? Ảnh đế Chúc? Anh có biết hiện tại anh đang dính tới vụ việc dụ dỗ con gái nhà lành không hả!”Chúc Tinh Dạ dở khóc dở cười nhìn cô: “Vâng.”Lộ Hy nhìn nét chữ ngay ngắn và gọn gàng như học sinh tiểu học của anh, không kìm được mà nhếch miệng. Chúc Tinh Dạ cúi đầu: “Chị đừng có nhìn, chữ viết của em không đẹp lắm.”
Chúc Tinh Dạ tỏ ra vô tội: “Hả?”Lộ Hy im lặng một lúc.
Lộ Hy thấy nắm đấm của mình hơi ngứa.“Ê? Nhưng sao ta không thấy đói nhỉ, đồng chí quản trị viên nói thật với ta đi, ta còn sống không vậy?”
Cô cười: “Được thôi. Bên ngoài họ đang bàn chuyện tương lai kìa, anh Chúc Tử định sau này thế nào đây? Làm Ảnh đế hay gì?”
Chúc Tinh Dạ nhìn ra ngoài.
Lộ Hy biết rõ chắc chắn Chúc Tinh Dạ không lớn lên trong tình cảnh thế này, lý lịch của anh rất rõ ràng, xuất thân từ gia đình diễn viên, từ nhỏ đã dấn thân vào phim trường rồi.Lộ Hy cười: “À, hóa ra là Đại Hoàng sủa à, cảnh khuyển có sủa không?”
Câu chuyện của vụ án này chỉ đơn giản là hư cấu, cô vốn định thuận miệng hỏi một chút, giờ tự nhiên tò mò, nếu Chúc Tinh Dạ lớn lên trong tình cảnh này thì tương lai sẽ trở thành người thế nào nhỉ?“Trưởng thôn đã kể hết mọi việc rồi, Cục cảnh sát nói chuyện tự ý giải phẫu này không có gì to tát cả, họ sẽ tìm cách giải quyết, dù sao cũng đã phá được một vụ án lớn thế này rồi, còn phải khen thưởng thôn chúng ta, trưởng thôn có thể sẽ được thăng chức, vợ trưởng thôn cười tới không khép được mồm ấy.”
Chúc Tinh Dạ đỏ tai nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Lấy vợ.”
Lộ Hy: “…”
Được lắm, trẻ con trưởng thành rồi thì lấy vợ thôi, bình thường mà.Lộ Hy ngước cổ lên, chỉ có thể nhìn thấy trần nhà, ngón tay Chúc Tinh Dạ mơn trớn trên cổ cô, cộng thêm chút thuốc thoa nên hơi lành lạnh, lại có chút ngưa ngứa.Lộ Hy đáng thương ngửa mặt lên: “Ôi cái cổ của chị đau quá.”
Có lẽ là vì vẻ mặt của Lộ Hy quá vi diệu nên Chúc Tinh Dạ nhìn cô hơi ngượng ngùng: “Chị, chị sao thế?”
Lộ Hy nghiêng đầu sang chỗ khác, che cổ mình lại: “Không sao, chỉ thấy cổ hơi đau thôi.”Được lắm, trẻ con trưởng thành rồi thì lấy vợ thôi, bình thường mà.Bà mẹ quê của bạn sẽ buồn: “Mỗi một tội phạm lầm đường lạc lối đều có chỗ yếu lòng, còn nhớ bát thịt heo chiên xù/mì tương/xiên nướng/thịt viên chiên/bánh khoai chiên/gà rán của mẹ… Khụ, trọng điểm không phải là chiên xào, mà là hơi ấm của mẹ.Chúc Tinh Dạ cụp mắt, hỏi gì đáp đó, rất khéo léo: “Vợ trưởng thôn gọi cảnh sát tới rồi, họ áp giải Hầu Bảo Lương đi, còn dẫn theo cảnh khuyển tới nữa. Đại Hoàng muốn đi làm quen với người ta, vẫy đuôi nom vui lắm chị ạ.”
Chúc Tinh Dạ hơi lo lắng: “Còn đau à? Vậy thì phải làm sao đây?”
Lộ Hy chớp mắt: “Cậu còn nhớ lúc chị mới tới, cậu có nói sẽ bắt gà lôi cho chị không?”
Chúc Tinh Dạ ngẩn người ra, ngốc nghếch gật đầu: “Ừm.”Lộ Hy còn có thể ở trong vụ án này nửa tiếng nữa, vốn cô định vui vẻ đi một vòng quanh thôn này, nhưng Chúc Tinh Dạ nhất quyết phải thoa thuốc cho cổ cô, cô cũng chỉ có thể tùy anh muốn làm gì thì làm.
Lộ Hy nuốt một ngụm nước bọt: “Cậu nghĩ có thể nấu cho chị ăn gà lôi trong vòng chưa tới nửa tiếng không?”
Chúc Tinh Dạ rất thành thật: “Em thấy không được rồi.”Kỹ năng chủ động. Khi người chơi lớn tiếng hô “Bà mẹ quê của bạn sẽ buồn đấy” để khởi động kỹ năng, những người nghe được câu này đều sẽ rơi vào hồi ức đẹp đẽ nhất trong lòng, kéo dài trong 5 giây, nếu nhận phải kích thích lớn sẽ có thể sớm tỉnh lại từ hồi ức, đừng có ý định dùng kỹ năng này để làm chuyện xấu nhé! Bị phát hiện rồi sẽ bị đánh đấy!
Lộ Hy đáng thương ngửa mặt lên: “Ôi cái cổ của chị đau quá.”“Sao vậy?” Lộ Hy đưa tay véo mặt anh, anh hơi ngượng ngùng tránh ra sau.
Chúc Tinh Dạ hoảng hồn: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”Lộ Hy trừng mắt: “Chị thấy tư thế này của cậu trông như đang trêu đùa chị ấy.”Quản trị viên: “Chúc mừng người chơi rút được kỹ năng [Bà mẹ quê của bạn sẽ buồn], đã rút kỹ năng xong, mời xem chi tiết ở bảng kỹ năng. Mời thám tử nhanh chóng làm quen với kỹ năng để bước vào vụ án thứ 4.”
Lộ Hy hơi nghiêng đầu, đưa tay véo mũi anh: “Cậu nhớ cho kỹ nhé, cậu nợ chị gà ở núi này đấy, dù tương lai cậu có trở thành Ảnh đế hay địa chủ gì, chắc chắn phải cho chị ăn nhé!”
“Ừm.” Chúc Tinh Dạ cười đáp lại.Lộ Hy chống cằm nhìn anh: “Ló đuôi cáo rồi đúng không? Ảnh đế Chúc? Anh có biết hiện tại anh đang dính tới vụ việc dụ dỗ con gái nhà lành không hả!”Chúc Tinh Dạ bỗng hỏi: “Chị có trách em không? Là em hại chị bị thương mà.”
Lộ Hy trở mình bò dậy: “Tìm giấy bút cho chị đi, chị chỉ tin vào bằng chứng thôi, cậu viết cho chị một tờ giấy nợ mới được!”
Chúc Tinh Dạ dở khóc dở cười nhìn cô: “Vâng.”Theo thiết lập của anh trong câu chuyện này, chắc hẳn anh nghe không hiểu Lộ Hy đang nói gì đâu, nhưng anh lại khẽ gật đầu, nét mặt dịu dàng nhìn cô: “Không mất mặt chút nào.”
Lộ Hy tìm một tờ giấy, nghiêm túc viết xuống: “Không biết ngày nào tháng nào năm nào, 15 giờ 23 phút chiều, Chúc Tinh Dạ (Chúc Tử) nợ Lộ Hy 1 con gà lôi.”Lộ Hy chân thành nhìn nó: “Ta nghĩ trò chơi này của chúng ta sau này rất có tiền đồ, nhưng hệ thống kỹ năng này quá tệ rồi, hay là xóa mẹ nó đi.”
Cô đưa bút cho anh: “Đây, ký tên đồng ý đi.”Bé Đẹp có lời muốn nói: Trong vụ án này, từ đầu tác giả đều dùng từ “người phụ nữ trung niên” để chỉ bác sĩ Tạ và cô Điền, vì thế Đẹp phải sửa đi sửa lại xưng hô, có thể có vài chỗ vẫn còn sai sót. Về chi tiết thì 8 năm trước bác sĩ Tạ vừa lên đại học, nếu nhẩm tính thì hẳn là năm nay bác sĩ Tạ chỉ khoảng 26 tuổi thôi, cũng chả hiểu sao bà tác giả lại gọi là trung niên được nữa. Còn cô Điền thì mình không rõ, nhưng đoán chừng độ tuổi khoảng từ 30 – 40 thôi. Nói chung là chương này nó hơi bị rối chỗ này, có lẽ là bug của bà tác giả nên mọi người hoan hỉ đừng nhặt lỗi nhé.Quản trị viên cực kỳ vô tình: “Chào mừng đã về sảnh trò chơi, thám tử đã thành công dẫn đường cho nhân vật cảnh sát bắt hung thủ, nhận được 1 cơ hội rút kỹ năng.”
Chúc Tinh Dạ lắc đầu bất lực, từ từ viết từng chữ tên mình xuống.Cô cười: “Được thôi. Bên ngoài họ đang bàn chuyện tương lai kìa, anh Chúc Tử định sau này thế nào đây? Làm Ảnh đế hay gì?”
Lộ Hy nhìn nét chữ ngay ngắn và gọn gàng như học sinh tiểu học của anh, không kìm được mà nhếch miệng. Chúc Tinh Dạ cúi đầu: “Chị đừng có nhìn, chữ viết của em không đẹp lắm.”Lộ Hy chớp mắt: “Quá tốt rồi, cô Điền có đồng ý không?”
Cô xoa đầu anh: “Không sao, chữ viết này trông khá thành thật mà.”
Vốn dĩ cô hy vọng Chúc Tinh Dạ vẫn quen tay ký tên như thời Ảnh đế, nhưng sự thật đã chứng minh anh Chúc Tử đã đích thân ra trận rồi, không ngờ thế mà vẫn không bị cắn câu.— Sao cảm giác cơn chóng mặt này rất kích thích nhỉ, quản trị viên tức giận rồi à? Hệ thống kỹ năng là tác phẩm nó tâm đắc ư?
Lộ Hy nghiêm túc dặn anh: “Có lẽ lát nữa chị sẽ phải đi rồi, cậu đừng có quên gà lôi của chị đấy nhé.”
Cô lấy tờ giấy nợ kia, vừa nghiêng đầu thì trước mặt đã quay cuồng, mở mắt ra đã thấy mình về lại sảnh trò chơi.
Lộ Hy nhìn bàn tay trống rỗng của mình, không kìm được mà rên rỉ: “Gà của tôi —”
Quản trị viên cực kỳ vô tình: “Chào mừng đã về sảnh trò chơi, thám tử đã thành công dẫn đường cho nhân vật cảnh sát bắt hung thủ, nhận được 1 cơ hội rút kỹ năng.”
Lộ Hy nén ham muốn vồ tới cái bàn này đánh cho một trận: “Thương lượng tí đi, có thể đưa cho tôi tờ giấy nợ kia không?”Bảng kỹ năng hiện lên trước mắt Lộ Hy, cô khẽ thì thầm: “Ta thấy trong này mi cũng chẳng có đồ gì tốt, mong là rút được kỹ năng nào phòng thân đi, hay là rút được cái ba lô cũng được, làm ơn đấy! Rút!”
Quản trị viên: “Phiên bản trò chơi hiện tại chưa có chức năng phát đạo cụ, ý kiến của người chơi đã được ghi nhận, cảm ơn ngài đã phản hồi.”
Lộ Hy hơi ủ rũ: “Này, ta cũng đã ở trong trò chơi này lâu thế rồi mà không ăn được chút nào hết. Vụ án đầu tiên thì ăn trong căn tin Cục cảnh sát, vụ án thứ 2 ăn bánh mì với đồ đóng hộp, vụ án thứ 3 trừ một bữa cơm của anh Chúc Tử nấu cho thì cả ngày bận rộn, chẳng ăn được gì nữa hết.Lộ Hy trở mình bò dậy: “Tìm giấy bút cho chị đi, chị chỉ tin vào bằng chứng thôi, cậu viết cho chị một tờ giấy nợ mới được!”
“Ê? Nhưng sao ta không thấy đói nhỉ, đồng chí quản trị viên nói thật với ta đi, ta còn sống không vậy?”Không cần quản trị viên nhắc nhở, Lộ Hy đã thành thạo mở bảng kỹ năng ra.
Quản trị viên căn bản không hề có ý định thương lượng với cô: “Mời người chơi rút kỹ năng.”
Bảng kỹ năng hiện lên trước mắt Lộ Hy, cô khẽ thì thầm: “Ta thấy trong này mi cũng chẳng có đồ gì tốt, mong là rút được kỹ năng nào phòng thân đi, hay là rút được cái ba lô cũng được, làm ơn đấy! Rút!”Lộ Hy thầm nghĩ đây cũng đâu phải lỗi của anh, nhưng cô thấy Chúc Tinh Dạ lại cảm thấy lúc này anh lại có ý gì đó.Cô lấy tờ giấy nợ kia, vừa nghiêng đầu thì trước mặt đã quay cuồng, mở mắt ra đã thấy mình về lại sảnh trò chơi.
Quản trị viên: “Chúc mừng người chơi rút được kỹ năng“Bác sĩ Tạ muốn cô Điền tới thành phố với mình, nói sẽ giúp cô ấy tìm việc, hoặc nuôi cô ấy cũng được. Cô Điền thì không chịu, cô ấy bảo dù thế nào cô ấy vẫn nợ thợ rèn Vương. Thợ rèn Vương nhận cô ấy là con gái, ông ấy cũng muốn cô Điền ra bên ngoài, dù sao ở thành phố cũng tốt hơn ở đây mà, nhưng cô Điền sống chết không chịu, cô ấy nói mình sẽ ở lại đây, sau này thợ rèn Vương có chết thì cô ấy cũng sẽ đi theo.” [Bà mẹ quê của bạn sẽ buồn], đã rút kỹ năng xong, mời xem chi tiết ở bảng kỹ năng. Mời thám tử nhanh chóng làm quen với kỹ năng để bước vào vụ án thứ 4.”
Không cần quản trị viên nhắc nhở, Lộ Hy đã thành thạo mở bảng kỹ năng ra.Quản trị viên: “Phiên bản trò chơi hiện tại chưa có chức năng phát đạo cụ, ý kiến của người chơi đã được ghi nhận, cảm ơn ngài đã phản hồi.”
————————Bà mẹ quê của bạn sẽ buồn: “Mỗi một tội phạm lầm đường lạc lối đều có chỗ yếu lòng, còn nhớ bát thịt heo chiên xù/mì tương/xiên nướng/thịt viên chiên/bánh khoai chiên/gà rán của mẹ… Khụ, trọng điểm không phải là chiên xào, mà là hơi ấm của mẹ.
“Bác sĩ Tạ nói sau khi về sẽ bỏ vốn giúp xây một trung tâm y tế ở đây, như thế mọi người cũng có chỗ để khám bệnh. Cô ấy nói cô Điền không đi với mình cũng được, có thể học nghề làm hộ lý, sau này không cần dựa vào chuyện mê tín để kiếm ăn nữa, tốt xấu gì cũng có một cái nghề.”Kỹ năng chủ động. Khi người chơi lớn tiếng hô “Bà mẹ quê của bạn sẽ buồn đấy” để khởi động kỹ năng, những người nghe được câu này đều sẽ rơi vào hồi ức đẹp đẽ nhất trong lòng, kéo dài trong 5 giây, nếu nhận phải kích thích lớn sẽ có thể sớm tỉnh lại từ hồi ức, đừng có ý định dùng kỹ năng này để làm chuyện xấu nhé! Bị phát hiện rồi sẽ bị đánh đấy!
Lộ Hy im lặng một lúc.
Cô thật sự không hiểu, một trò chơi suy luận thì sao lại có những kỹ năng thế này cơ chứ? Cái này có ích gì! Ví dụ như vụ án trước, nếu cô dùng kỹ năng này với Hầu Bảo Lương, Hầu Bảo Lương sẽ rơi vào hồi ức tốt đẹp, vừa rơi nước mắt hối hận vừa tăng sức siết cổ cô à.
Lộ Hy thở dài, vô thức nói trước khi ngẩng đầu lên: “Quản trị viên, ta nói chuyện với mi trước khi đi đã.”Quản trị viên vẫy đôi cánh của Bé Phá Án, không hề ngăn cản.
Quản trị viên vẫy đôi cánh của Bé Phá Án, không hề ngăn cản.
Lộ Hy chân thành nhìn nó: “Ta nghĩ trò chơi này của chúng ta sau này rất có tiền đồ, nhưng hệ thống kỹ năng này quá tệ rồi, hay là xóa mẹ nó đi.”
1 giây sau, cô cảm thấy như trước mặt có một luồng gió cực mạnh thổi tới, cô ngã ngửa về sau, bước vào vụ án.
— Sao cảm giác cơn chóng mặt này rất kích thích nhỉ, quản trị viên tức giận rồi à? Hệ thống kỹ năng là tác phẩm nó tâm đắc ư?
————————
Hình như cô đâu có nghe thấy lời thoại này đâu nhỉ.Chúc Tinh Dạ cười: “Ai mà để ý tới nó chứ.”
Bé Đẹp có lời muốn nói: Trong vụ án này, từ đầu tác giả đều dùng từ “người phụ nữ trung niên” để chỉ bác sĩ Tạ và cô Điền, vì thế Đẹp phải sửa đi sửa lại xưng hô, có thể có vài chỗ vẫn còn sai sót. Về chi tiết thì 8 năm trước bác sĩ Tạ vừa lên đại học, nếu nhẩm tính thì hẳn là năm nay bác sĩ Tạ chỉ khoảng 26 tuổi thôi, cũng chả hiểu sao bà tác giả lại gọi là trung niên được nữa. Còn cô Điền thì mình không rõ, nhưng đoán chừng độ tuổi khoảng từ 30 – 40 thôi. Nói chung là chương này nó hơi bị rối chỗ này, có lẽ là bug của bà tác giả nên mọi người hoan hỉ đừng nhặt lỗi nhé.