Sáp Huyết

Quyển 1 - Chương 1: Liều mạng


Thời kỳ Bắc Tống, sóng gió nổi lên chốn biên cương, giang sơn Đại Tống bấp bênh dưới đồ đao vó ngựa.

Mùa hoa mẫu đơn nở, hắn tình cờ gặp được người con gái thùy mị yêu kiều. Mối tình đầu ngây ngô trong sáng ấy khơi dậy một tràng chuyển biến kinh tâm động phách. Lăng mộ đế vương, lời tiên tri, bóng dáng hoàng cung, quyền thế, nhu tình…

Xuyên suốt trong những khúc mắc ái tình, có một vùng Hương Ba Lạp băng sơn thần bí mờ ảo.

Thời khắc Ngũ Long xuất thế, Thổ Phiên, Đại Hạ… Thậm chí Khiết Đan, Đại Lý lần lượt bị cuốn vào trong những cuộc đấu trí quyết liệt, minh tranh ám đấu, mưu sâu kế hiểm, chỉ vì tìm kiếm bí mật của Ngũ Long, phá giải giấc mộng Hương Ba Lạp.

Nhưng dù rong ruổi trên lưng ngựa ngàn dặm, cũng chẳng tìm thấy được manh mối gì. Hương Ba Lạp, rốt cuộc là thực hay ảo?

Tiên cảnh hay địa ngục? Bi huyết hay hào hùng!

Bát Bộ Thiên Long, Tàng Bắc Mật Tông, lập đô từ trong làn mưa tên ngũ sắc! Chỉ có vung đao lên mới có thể cùng tranh phong!

Hắn, mang trên lưng thâm tình của nghĩa huynh, lòng mang chí lớn bình định thiên hạ, uống máu ăn thề cùng đế vương, và lại mang tình yêu hồn nhiên chân thành, cùng một lời thề sinh tử. Thời khắc ác chiến trên sa trường, cũng không thể nào tránh khỏi bị cuốn vào cuộc tranh chấp đi tìm Ngũ Long…

Tiết trời cuối xuân, oanh đến yến đi, qua lại không ngớt như đưa thoi. Gió mát hây hẩy, cuốn bay những cánh hoa mềm mại bé nhỏ, hòa vào trong trời đất.

Lúc này chợt có vài tiếng chiêng “Thang thang” truyền đến, phá vỡ không gian tĩnh lặng, làm kinh sợ những chú chim nhỏ đang đậu trong tán cây. Những cánh hoa như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, ào ạt rơi vào trong dòng suối, men theo dòng nước mà trôi đi.

Bên cạnh dòng suối có vài cây hòe to lớn, dưới tán cây bày một cái bàn gỗ, trước bàn có mấy người đang đứng, bận trang phục của cấm quân kinh thành, phía bên trái khuôn mặt có xăm hai chữ “Kiêu Vũ”. Mấy người này mặc dù đang đánh chiêng, nhưng vẻ mặt lại có chút hờ hững.

Đằng trước những người này cắm hai ngọn cờ lớn, một bên mặt lá cờ có thêu hai chữ “chiêu mộ”, bên còn lại thêu hai chữ “nghĩa dũng”, thì ra những người này đang tuyển chọn cấm quân.

Bên cạnh cây cờ lớn có đặt hai người gỗ, dễ thấy là các binh sĩ được tuyển chọn phải có vóc người tương đương với chúng.

Sau bàn có một người đang tựa bàn ngủ say sưa, nghe được tiếng chiêng, đứng dậy ngáp một cái, lười biếng duỗi người. Lúc nãy hắn dựa vào bàn mà ngủ nên không nhìn ra gì cả, nhưng khi hắn vừa vươn vai, mới phát hiện người này thân cao vai rộng, râu quai nón đầy mặt, quả thật rất uy vũ. Người này nhìn vào bản danh sách đang đặt trên bàn, cau mày, nói: “Tại sao lại chỉ có chừng này người? Các huynh đệ, cố gắng thêm chút nữa, tuyển thêm mười người nữa là có thể về.”

Một người gầy gò đáp: “Chỉ huy sứ, những người dân ở đây hình như cũng không muốn đến, chiêu thêm mười người nữa, nói thì dễ, nhưng làm thì cũng khó đấy.”

Người râu quai nón ngáp một cái liền nói: “Làm hết sức đi chứ.”

Một tên hói đầu hỏi: “Quách đại nhân, vì sao không đi đến sương quân(1) mà chọn lựa, lại muốn chọn lựa từ trong dân chúng chứ?”

(1) sương quân là lực lượng quân sự canh giữ và bảo vệ vòng ngoài, là binh lính phục dịch, phục vụ chiến đấu trong quân đội nhà Tống được tổ chức theo quy chế của phép “Ngụ binh ư nông”. Nói dễ hiểu hơn, sương quân giống như dân quân tự vệ bây giờ.

Người râu quai nón đáp: “Lão tử ban đầu cũng muốn tuyển chọn những người từ trong sương quân để bổ sung vào Kiêu Vũ quân, đào tạo cẩn thận, không cho đám tạp chủng kia khinh thường. Nhưng tên Tri châu này rất keo kiệt, sương quân đưa tới cho ta đều là những tên phế thải, vừa gian trá vừa lười biếng, đã tham lam lại còn xảo quyệt, không bằng ta tự mình tuyển chọn.”

Người gầy đột nhiên ánh mắt sáng ngời, gấp gáp nói: “Có người đến kìa.”

Người râu quai nón nọ ngẩng đầu nhìn lại, thấy đầu dòng suối nhỏ xuất hiện một người, vui vẻ nói: “Xem ra trời không phụ lòng người, mau đưa hắn đến đây. Tên tiểu tử này không tệ, đúng là rất có tư chất.”

Người kia đang lội qua suối, vốn muốn vòng qua bên cạnh những người này mà đi, không ngờ vừa đặt chân lên bờ bên kia, đã thấy mấy cấm quân như lang như hổ xông tới, hoảng sợ vội vàng nói: “Các vị quan đại ca, tại hạ không có phạm tội.” Người này vóc dáng cao gầy, mang theo chút tuấn lãng tuổi trẻ, lúc mỉm cười, như gió xuân ấm áp.

Mấy người cấm quân tóm được người mới đến, cười nói: “Có ai nói ngươi là thổ phỉ đạo tặc gì đâu. Tiểu huynh đệ, tòng quân hả?”

Người nọ nghe được hai chữ “tòng quân” lại càng hoảng sợ, nghiêng người liếc mắt ngó lá cờ chiêu mộ cách đó không xa, sắc mặt lại càng biến đổi. Người râu quai nón đứng dậy, vỗ cái vai người kia, lớn giọng nói: “Tiểu tử, ta thấy ngươi xương cốt cứng cáp, trong vạn người khó tìm được một, nếu tham gia quân ngũ sẽ là một nhân tài. Ta rất hài lòng về ngươi, như vậy đi, đáng lẽ người khác tới tham gia quân ngũ, đều phải trải qua tầng tầng tuyển chọn, ta chiếu cố ngươi, ngươi sẽ không cần phải thi kiểm tra, chỉ cần về nhà thu dọn hành lý, ta sẽ mang ngươi vào kinh. Sau này nổi tiếng, ăn uống no say, vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận. Người muốn gia nhập cấm quân, đáng lẽ nhất định phải từ trong sương quân chọn lựa ra, ngươi có thể từ bách tính tầm thường tiến thẳng vào cấm vệ quân, thật đúng là tổ tiên mười tám đời của ngươi hiển linh. Ơ … Con mắt ngươi sao vậy?”

Người râu quai nón nhìn người cao gầy kia từ xa, so với người gỗ tham chiếu kia còn cao hơn vài phần, trong lòng đã thấy mừng, có thể thấy người kia tướng mạo không tệ, nhưng hai mắt hơi bị lé, con ngươi người kia hướng về mũi, giống như một bức tranh sơn thủy tráng lệ bị vẽ lên phân trâu, khó tránh tỳ vết..

Người kia ho khan liên tục, thầm nghĩ đây đâu phải chiêu binh, thật sự giống thổ phỉ ép người ta nhập bọn mà không cho phép từ chối, sao ta lại xui xẻo như vậy, rơi vào tay của những kẻ này?

“Vị quân gia này, tại hạ thân thể gầy yếu, còn có bệnh trong người, chỉ sợ phải uổng phí ý tốt của người rồi.”

“Ốm yếu thì sao nào, ăn nhiều một chút sẽ mập lên thôi. Còn bệnh chỉ là chuyện nhỏ, uống thuốc thì sẽ khỏe ngay. Người đâu, mau mau ghi tên của hắn vào trong danh sách đăng ký.” Người râu quai nón thì bụng đói ăn quàng.

Người hói đầu hỏi: “Họ tên?”

Người kia thuận miệng đáp: “Địch Thanh.”

Người hói đầu gật đầu nói: “Tên rất hay. Quê quán? À, cái này không cần hỏi, nơi này là Phần Châu – huyện Tây Hà, ngươi chắc chắn đúng là người ở đây.” Hắn vung đại bút lên, nét bút như rắn lượn. Địch Thanh lúc này mới tỉnh ngộ, cuống quít chụp lấy bút của người hói đầu, kêu lớn: “Quan đại ca, ngươi lầm rồi, ta không có tòng quân.”

Người râu quai nón sắc mặt trầm xuống, uy hiếp nói: “Danh sách đã điền tên của ngươi, giấy trắng mực đen, còn có thể sửa đổi phải không? Ngươi coi thường Quách mỗ sao?”

Địch Thanh đôi mắt trợn trắng, vội hỏi: “Quan gia, tại hạ nào dám chứ? Chỉ là tại hạ còn có phụ mẫu tám mươi tuổi cần phụng dưỡng… Đâu thể nào dễ dàng rời khỏi quê nhà?”

Người râu quai nón quan sát Địch Thanh từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Địch Thanh nói: “Không dám, chưa tới hai mươi.”

Người râu quai nón cười lạnh nói: “Ngươi chưa tới hai mươi, phụ mẫu ngươi tám mươi, bọn họ sáu mươi tuổi mới sinh ra ngươi, đúng là gừng càng già càng cay đó.”

Địch Thanh không ngờ người râu quai nón nhìn bề ngoài thô lỗ, nhưng lại thận trọng như thế, vội vàng giải thích: “Thật không dám dấu diếm, gia phụ lúc ở sáu mươi tuổi sinh ra ta, nhưng mẫu thân chỉ là tiểu thiếp, khi sinh ta, còn chưa đến bốn mươi tuổi.”

Người râu quai nón nói: “Điều này cũng không sao, chờ khi ngươi công thành danh toại, đón phụ mẫu lên kinh thành chẳng phải sẽ rất tốt hay sao?”

Thu lấy danh sách, đem nhét vào trong ngực, hắn tiếp tục nói: “Con mắt ngươi mặc dù không tốt lắm, nhưng nói không chừng sẽ rất có thiên phú về xạ tiễn…”

Địch Thanh á khẩu không trả lời được, không hiểu đây là đạo lý gì. Hắn thực ra không phải bị lé mắt, chẳng qua khi nhìn thấy hai chữ chiêu binh, ngay lập tức giả vờ mắt có tật, chỉ mong rằng bọn họ cảm thấy hắn bị tàn tật mà tha cho hắn, đâu có nghĩ đến khéo quá hóa vụng, rốt cuộc lại trở thành điều kiện được trời ưu ái để mà nhập ngũ.

Người râu quai nón lại nói: “Tên của ngươi đã được ghi lại, ngươi mau về nhà thu dọn đi, tối nay đến đây báo tin, nếu không tới, ta sẽ bảo Tây Hà huyện lệnh tịch biên cả nhà ngươi, ngay cả anh chị em họ hàng thân sơ của ngươi cũng bị bắt đi tòng quân bằng hết, ta nghĩ rằng ngươi không đến nỗi muốn uống rượu phạt thay vì rượu mời đó chứ?”

Địch Thanh khẩn trương, đưa tay chộp lấy tờ danh sách kia. Người râu quai nón hừ lạnh nói: “Tiểu tử khá lắm.” Lời hắn còn chưa dứt, đã nắm lấy cổ tay Địch Thanh.

Địch Thanh hét lớn một tiếng, xoay tròn cổ tay giãy dụa thoát ra. Người râu quai nón vốn là dũng quan trong quân đội, lại không ngờ cổ tay Địch Thanh lại mạnh mẽ đến thế, cuối cùng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, người râu quai nón thét lớn một tiếng, vung quyền đánh tới. Địch Thanh né tránh không kịp, mắt thấy nắm đấm to như cái bát gần tới mặt, bất ngờ hắn cả người lộn mèo, tránh được một quyền. Người râu quai nón thấy thế mừng rỡ, vỗ tay cười nói: “Ta đã nói tiểu tử ngươi không tệ, có thể tránh thoát một quyền của bản chỉ huy, thật sự rất giỏi!”

Lời hắn nói còn chưa dứt, xung quanh Địch Thanh đã có tám người vây quanh, trường đao đều xuất ra khỏi vỏ, đứng sừng sững, người gầy quát lớn: “Đồ ngông cuồng to gan, dám vô lễ với Quách đại nhân! Không muốn sống nữa phải không?”

Địch Thanh giật bắn cả người, không dám xuất thủ lung tung nữa, ánh mắt hơi chuyển, quỳ xuống thi lễ nói: “Quan gia, tiểu nhân thật sự không muốn tòng quân, cũng không phải tất cả nguyên do đều là phụ mẫu, thật ra còn có nỗi khổ trong lòng.”

Quách đại nhân nhấc bình rượu trên bàn, “ừng ực” uống hai ngụm, nghiêng người liếc mắt nhìn Địch Thanh nói: “Nói cho ta nghe, cho dù chuyện lớn bằng trời, bản chỉ huy cũng cỏ thể gánh vác cho ngươi.”

Địch Thanh âm thầm kêu khổ, tự nhiên lại đụng vị thanh thiên đại lão gia này, không ngờ ép hắn tòng quân. Trên thực tế không chỉ có hắn, bách tính thông thường thà rằng lưu lạc chịu khổ, cũng không muốn tham gia quân đội.

Vốn dĩ quân nhân Đại Tống đã thay đổi quy chế quân đội cũ của nhà Tùy Đường, áp dụng phương pháp chiêu binh mà đối tượng chiêu binh đa phần là lưu dân và dân đói. Tham gia quân ngũ tuy rằng đúng là cơm áo không cần phải lo, nhưng không phải vinh hoa phú quý gì, còn bị xăm chữ. Xăm chữ này là một thói xấu thịnh hành thời Ngũ Đại, bị Đại Tống thừa kế lại, mục đích chính là vì phòng ngừa binh sĩ đào vong, do đó trên mặt binh sĩ đều bị xăm chữ, không chỉ binh sĩ, ngay cả tội phạm và nô tỳ cũng bị như thế, chỉ cần một ngày tham gia quân ngũ là bị xăm chữ, cả đời sẽ bị mọi người coi thường.

Địch Thanh không muốn nhập ngũ, chỉ vì hắn có việc gấp, do đó phải men theo đường tắt mà đi qua nơi này, không ngờ lại bị mấy vị đại nhân này tóm gọn.

Vừa nãy, Địch Thanh đã tìm bốn cái lý do để thôi tòng quân, mắt lé, thể nhược, nhiều bệnh, phụ mẫu lớn tuổi, mà chẳng cái nào dùng được.

Địch Thanh sốt ruột đến nỗi trán đổ đẩy mồ hôi nóng, thầm nghĩ bản thân mình nếu nói bị bệnh nan y, chỉ sợ tên đại hồ tử này muốn mình chết trong kinh thành xong đem xăm chữ rồi mới tin, cắn răng một cái, mắt lé chớp chớp, hai hàng lệ nóng chảy xuống, nói rằng: “Quan gia, thật sự không dám dấu diếm, tại hạ không chịu rời khỏi quê hương, chỉ vì tại Tây Hà còn có một người con gái mình yêu thương. Nàng tên là Tiểu Thanh, vốn là con gái của Trương thợ rèn chủ nhân của lò rèn phía tây huyện, tại hạ và nàng thuở nhỏ thanh mai trúc mã, tình yêu trong sáng… Nhưng Trương thợ rèn rất hám lợi, ưa tiền tài, khi nào tiểu nhân có thể đưa năm lượng bạc tiền sính lễ mới bằng lòng gả con gái. Quan gia, người cũng biết, người trẻ tuổi giống như tiểu nhân đây, kiếm tiền không phải là chuyện dễ dàng. Tiểu nhân một lòng cố gắng, đi sớm về tối nuôi hai con dê, không đợi dê xuất chuồng, hôm nay chạy ra chợ bán được ba lượng bạc. Người xem…” Địch Thanh đưa tay chìa ra ba lượng bạc, sau đó nói tiếp: “Đây là tiền tiểu nhân bán dê mà có được.”

Quách đại nhân ngạc nhiên hỏi: “Việc này có liên quan gì tới việc ngươi không muốn tòng quân?”

Địch Thanh vội nói: “Tiểu nhân đã tích góp được hai lượng bạc, cộng thêm ba lượng này, vừa đủ cưới vợ. Nhưng Trương thợ rèn từ trước đến nay xem thường hạng người chơi bời lêu lổng, nếu biết tiểu nhân tòng quân, như thế sẽ không bằng hạng người chơi bời lêu lổng nữa, sao có thể đồng ý gả con gái cho? Quan gia, xin người hãy xem ta và Tiểu Thanh tình cảm sâu đậm, đừng ép ta tòng quân, đừng cưỡng ép tách rời đôi uyên ương, có được không?”

Địch Thanh dũng cảm nói ra những lời này, vốn tưởng rằng Quách đại nhân sẽ nói hắn nhục mạ cấm quân, không ngờ Quách đại nhân lại thở dài nói: “Ài, trên đời này chuyện gì cũng đều có thể ép buộc, chỉ có chữ “Tình” này là ép không được. Lần này… Quách mỗ cũng không giúp được ngươi.”

Địch Thanh mừng rỡ nói: “Quách đại nhân, người chỉ cần đừng bắt tiểu nhân tòng quân, đó chính là việc lớn nhất người giúp tiểu nhân.”

Quách đại nhân vẻ mặt thất vọng, liếc mắt nhìn Địch Thanh, lẩm bẩm nói: “Thực sự là rất giống. Nhưng trên đời này, người giống nhau chẳng phải rất nhiều sao?

Địch Thanh không biết Quách đại nhân có ý gì, chỉ thấy Quách đại nhân móc từ trong ngực áo ra một thỏi bạc vụn ném tới. Địch Thanh nhanh tay bắt lấy thỏi bạc, hắn chỉ nghĩ đây là tiền bán thân của mình, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng. Không ngờ Quách đại nhân nói: “Quách mỗ và ngươi vừa gặp đã hợp nhau, cảm thấy ngươi là người có bản lĩnh, nếu chăm chỉ tập luyện, ở trong quân dù sao vẫn tốt hơn ở nông thôn. Nhưng mà ngươi đã có nỗi khổ trong lòng, ta cũng không miễn cưỡng nữa, một chút bạc vụn này, coi như ta chúc mừng ngươi sớm cưới được người vợ tốt.”

Địch Thanh chớp mắt mấy cái, lần đầu tiên đối với Quách đại nhân này có chút hảo cảm, chân thành thi lễ nói: “Đại ân đại đức của Quách đại nhân, Địch Thanh suốt đời không quên. Tại hạ còn muốn đi đến lò rèn, xin được đi trước.” Hắn thi lễ lần nữa vội vội vàng vàng chạy đi.

Quách đại nhân cũng không ngăn cản, xoay người ngồi xuống sau bàn, nâng bình rượu lên dốc một hơi, sau đó thở dài, lại nói: “Sao lại giống như vậy? Chẳng lẽ là…” Lời nói còn chưa xong, có viên huyện úy vội vàng chạy tới, bẩm báo: “Triệu huyện lệnh biết Quách đại nhân chiêu binh vất vả, đặc biệt bày một tiệc rượu thịnh soạn ở huyện nha, mong đại nhân nể mặt mà đến.”

Quách đại nhân xóa bỏ nghi hoặc ra khỏi đầu, cười ha ha, nói: “Cũng tốt, chúng ta đi thôi.”

Địch Thanh bước nhanh đi vội, chờ cho đến khi cảm thấy đội kỵ mã của Quách đại nhân đuổi không kịp, lúc này mới ổn định lại bước chân, ước lượng khối bạc vụn trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Quách đại nhân này thật không tồi, nhưng mẫu thân nói rằng ‘Nam nhi chẳng việc gì phải đi lính, đi lính chính là lầm lỡ suốt đời’, xem ra đành phụ lòng tốt của y rồi, mà Địch Thanh ta có tài cán gì, lại được Quách đại nhân coi trọng như vậy? Chẳng lẽ là con rùa nhìn đậu xanh(*), lác cả mắt cũng không được?” Nghĩ tới đây, hắn vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ Quách đại nhân đúng là một hán tử, bản thân mình cũng không phải đậu xanh…

Đang suy nghĩ miên man, xa xa có người kêu lớn: “Địch Thanh, ngươi sao giờ mới về, xảy … xảy ra chuyện lớn rồi!” Ở phía xa có một thanh niên trẻ tuổi chạy tới, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

Địch Thanh nhận ra người này là Ngưu Tráng, là bằng hữu lúc nhỏ thường hay chơi đùa cùng mình. Thấy vẻ mặt Ngưu Tráng hoảng hốt, khóe mắt bầm tím, giống như vừa bị người ta đánh một trận, Địch Thanh trong lòng trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì? Đại ca của ta đâu?”

Ngưu Tráng vội la lên: “Chính là đại ca ngươi đã xảy ra chuyện.”

Địch Thanh gấp gáp bắt lấy cổ tay hắn, hét lớn: “Nói mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Địch Thanh nói với Quách đại nhân, thực ra là nửa thật nửa giả. Tiểu Thanh và Trương thợ rèn đều là người thật, Trương thợ rèn cũng đúng là có ra giá năm lượng bạc, nhưng mà người muốn kết hôn với Tiểu Thanh không phải là Địch Thanh mà là đại ca Địch Vân. Địch Thanh hôm nay dậy sớm ra chợ bán dê, kiếm được tiền, lòng tràn đầy vui mừng chạy nhanh về nhà, thầm nghĩ mình đã giúp được đại ca cưới Tiểu Thanh về nhà, đâu có nghĩ đến lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Ngưu Tráng nói: “Triệu Vũ Đức nói muốn cưới Tiểu Thanh về làm tiểu thiếp thứ bảy, vứt cho Trương thợ rèn mười hai lượng bạc. Đại ca ngươi và ta đang cùng Trương thợ rèn làm mối, thấy thế đương nhiên không đồng ý, ta ra ngăn cản, bị bọn họ đánh một trận, đại ca ngươi cũng ngăn, kết quả…” Trên mặt hắn lộ ra vẻ sầu thảm.

Địch Thanh vội hỏi: “Đại ca của ta rốt cuộc bị làm sao?” Hắn biết Triệu Vũ Đức chính là con trai độc nhất của Triệu huyện lệnh, ở Tây Hà xưng bá một phương, đại ca và hắn trở mặt thì làm sao mà tốt lành cho được?

“Đại ca ngươi y… bị chặt chân rồi.” Ngưu Tráng rơi lệ nói.

Trán Địch Thanh nổi hết gân xanh, siết chặt nắm tay nói: “Là Triệu Vũ Đức đã ra tay?”

Ngưu Tráng oán hận nói: “Mặc dù không phải hắn tự mình ra tay, nhưng cũng không phải sai lắm. Ngươi cũng biết, Triệu Vũ Đức có một đám tay sai giúp đỡ, ở trong huyện xưa nay không có chuyện ác gì không dám làm, lúc đó Triệu Vũ Đức rêu rao, nói cha hắn là huyện lệnh, đánh chết người cũng không sao.”

Địch Thanh không muốn nhiều lời, sải bước chạy về nhà, Ngưu Tráng cuống quýt đuổi theo, nhưng sớm đã bị Địch Thanh bỏ lại phía sau. Địch Thanh về đến nhà, nhìn thấy đại ca Địch Vân sắc mặt tái nhợt, trên chân vết máu loang lổ, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Có một đại phu đang uốn nắn xương đùi, thấy Địch Thanh đến, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “E rằng không ổn, sau này què rồi.”

Địch Thanh cả người hơi run, móc ra một chút bạc vụn đưa cho đại phu, sau khi đại phu rời đi, hắn vung quyền đánh mạnh vào cái bàn ở đình viện.

Cái bàn này vốn cực kỳ rắn chắc, vậy mà không chịu nổi lực đánh mạnh của hắn, “Oanh” một tiếng vỡ tan tành.

Trong lòng Địch Thanh vô cùng oán hận. Cha mẹ hắn mất sớm, đại ca Địch Vân vốn là chàng trai thôn quê hiền lành chất phác, một tay nuôi nấng Địch Thanh, có thể nói là giống như cha mẹ, Địch Thanh đối với đại ca cực kỳ kính trọng. Triệu Vũ Đức cắt đứt chân Địch Vân, so với việc cắt đứt chân của Địch Thanh còn khiến hắn căm hận hơn.

Địch Vân nghe được động tĩnh bên ngoài sân, tỉnh lại, yếu ớt nói: “Đệ đệ… đệ đã trở về?”

Địch Thanh bước nhanh đi vào trong phòng, “Đại ca, đệ về trễ. Huynh trước tiên phải nghỉ ngơi đi đã… Đệ phải đi tìm tên Triệu Vũ Đức kia.” Nói xong, hắn xoay người muốn đi, Địch Vân vội vàng gọi: “Đệ đệ, đệ không được đi!”

Địch Thanh dừng bước, chậm rãi xoay người lại, cố chấp cười lớn nói: “Đệ phải đi tìm bọn họ nói lí lẽ.”

Địch Vân nói: “Đệ đệ, ta biết đệ muốn tìm công bằng cho huynh, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, đệ không làm gì được bọn họ đâu. Ta đã như vậy, đệ nếu có chuyện gì, ta làm sao xứng đáng với cha mẹ ở dưới suối vàng đây?” Nước mắt theo hai má chảy xuống, Địch Vân bi ai nói: “Đệ đệ, chuyện này chúng ta nhịn đi.”

Địch Thanh rất lâu mới nói: “Được.”

Trong lòng Địch Vân ít nhiều cũng cảm thấy dễ chịu hơn, hắn mặc dù bất hạnh, nhưng dù sao cũng không muốn đệ đệ xảy ra chuyện: “Đệ nói chuyện cùng ta một lát.” Hắn chỉ sợ Địch Thanh một lúc nữa lại muốn đi tìm Triệu Vũ Đức, mượn cớ ngăn chặn Địch Thanh.

Lúc này Ngưu Tráng vừa chạy tới, nhìn thấy nơi đây trời yên biển lặng, lấy làm khó hiểu. Ngưu Tráng hiểu rất rõ Địch Thanh, dĩ nhiên biết Địch Thanh tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

Địch Thanh nói: “Đại ca, đệ đi nói với Ngưu Tráng mấy câu, huynh nghỉ ngơi một chút, đệ sẽ trở về ngay.” Hắn mang Ngưu Tráng ra bên ngoài sân, nói nhỏ với Ngưu Tráng vài câu, lại móc ra ba lượng bạc đưa cho Ngưu Tráng, sau đó mới quay lại phòng.

Địch Vân không nhìn thấy Địch Thanh đưa bạc cho Ngưu Tráng, thấy đệ đệ rất nghe lời mình, khóe miệng rốt cục nở nụ cười, nói: “Đệ đệ, đệ còn nhớ trước lúc mẹ mất đã nói gì không?”

Địch Thanh nói: “Mẹ nói huynh đệ chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau, dặn đệ phải nghe lời đại ca.”

Địch Vân buồn bã cười nói: “Đúng vậy, đệ đệ, đệ mặc dù tính tình không hẳn là tốt lắm, nhưng vẫn còn nghe lời ta nói. Mẹ trước khi đi có nói với huynh, mẹ không yên tâm nhất chính là đệ. Mẹ bảo ta phải chăm sóc đệ cho thật tốt, kiếm cho đệ một người vợ, mẹ ở dưới cửu tuyền mới có thể nhắm mắt. Thế nhưng… đại ca vô dụng, đại ca có lỗi với đệ, đến bây giờ… ngược lại đệ còn giúp ta cưới vợ.”

Địch Thanh cúi đầu xuống nói: “Đại ca, trên đời này người thân nhất của đệ chính là huynh. Đệ lúc nhỏ rất tinh nghịch, mỗi lần gây ra tai họa, đều do huynh gánh vác. Cả đời của huynh, bởi vì đệ đệ không ra gì này, không biết đã bao nhiêu lần bị đánh chửi, nhưng huynh chưa bao giờ trách mắng đệ một câu, đệ dù cho nuôi hai con dê, làm sao có thể báo đáp ân tình của huynh?”

Địch Vân than thở: “Đệ ngốc, đệ cùng ta còn nói ân tình để làm gì? Đại ca biết đệ thích võ, những năm trước trong huyện có Trình võ sư, võ thuật không tệ, nhưng ta lại không có tiền để mời hắn dạy võ công cho đệ, thật ra trong lòng đại ca rất áy náy, đệ sẽ không trách ta chứ?”

Địch Thanh ngẩng đầu lên: “Nhưng mà đệ lén lấy tiền của huynh, cấp cho Trình võ sư mua rượu uống, năn nỉ hắn dạy võ công cho đệ. Đại ca, việc này huynh cũng sẽ không trách đệ chứ?”

Địch Vân nghe xong, muốn cười thật to, nhưng động tới vết thương ở chân, khóe miệng co giật, nói: “Huynh đã sớm biết, chỉ tiếc là số tiền này cũng không đủ. Ai… Đệ đệ, đại ca chỉ sợ đệ gặp rắc rối, vì thế mới kiềm chế tính tình của đệ, khi đó mới cho đệ nuôi dê. Một năm qua, tính tình đệ đã khá hơn, đại ca rất vui. Chờ chân đại ca hồi phục, chúng ta sẽ lại nuôi vài con dê đem bán, đến lúc đó bán có tiền, sẽ kiếm cho đệ một người vợ, đại ca cho dù có chết, cũng không làm cho cha mẹ thất vọng.” Hắn nói đến đây, mặc dù vẫn đang cười, nhưng trong lòng cực kì khó chịu. Tiểu Thanh bị Triệu Vũ Đức cướp đi, Địch Vân biết đã không thể xoay chuyển, tâm hắn sớm đã nguội như tro, thầm nghĩ dù cho hắn cưới một phụ nữ có chồng, hắn cũng có thể buông tay mặc kệ.

Địch Thanh nói: “Được. Đại ca, đệ cám ơn huynh.”

Hai huynh đệ tán gẫu, Ngưu Tráng lại chạy trở về, ở bên ngoài vườn kêu lớn: “Địch Thanh, ngươi ra đây một chút.”

Địch Thanh đi ra khỏi phòng, cùng Ngưu Tráng nói mấy câu, lúc này mới đi đến bên cạnh giếng múc một chén nước, sau đó quay lại phòng nói: “Đại ca, huynh khát nước rồi, uống chút nước đi. Đệ và Ngưu Tráng ở ngoài sân, đem bổ đống củi mấy ngày trước đã.”

Địch Vân bưng bát nước lên, gật đầu nói: “Được rồi, nhưng đệ nhất định không được đi ra ngoài, huynh ở trong phòng canh chừng đệ đó!”

Địch Thanh gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài sân, nháy mắt với Ngưu Tráng. Ngưu Tráng giúp đỡ mang gỗ khô từ trong phòng ra ngoài, Địch Thanh lấy búa bổ vài cái, lẩm bẩm nói: “Búa cùn rồi, phải đi mài một chút.” Hắn lấy đá mài dao, mài búa soàn soạt vài cái, thử chẻ củi, Địch Vân thấy thế, trong lòng an tâm. Hắn đã uống xong bát nước, sau một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy mí mắt nặng trĩu, vốn chỉ định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi cho khá hơn, không ngờ cuối cùng lại ngủ lúc nào không hay.

Địch Thanh nghe được tiếng ngáy trong phòng, chậm rãi quay đầu lại, đem cây búa đã được mày bén ngót giắt ở bên hông, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngưu Tráng. Ngưu Tráng lại càng hoảng sợ, cũng quỳ xuống theo, nói: “Địch Thanh, ngươi làm cái gì vậy?”

Địch Thanh nói: “Ngưu Tráng chúng ta có đúng là huynh đệ hay không?”

Ngưu Tráng ra sức gật đầu nói: “Đương nhiên là đúng, từ khi ngươi bảy tuổi giúp ta đánh nhau, chúng ta đã là huynh đệ.”

Địch Thanh nói: “Ngươi là cô nhi, ta và đại ca cũng không có cha mẹ, những năm gần đây, ta và đại ca mặc dù đối với ngươi không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng đã xem ngươi là huynh đệ. Ngươi biết tính tình của ta, lần này ta làm trái lời đại ca, ta nhất định phải đi, nếu không sống cũng không còn ý nghĩa gì?” Thì ra hắn mặc dù đáp ứng đại ca không ra khỏi cửa, nhưng lại âm thầm bảo Ngưu Tráng mua mê dược bỏ vào trong bát nước cho Địch Vân uống.

Ngưu Tráng nói: “Địch Thanh, ngươi nói đi, muốn ta làm thế nào, ta dù liều cái mạng này, cũng sẽ cố gắng theo ngươi!”

Địch Thanh lắc đầu nói: “Ngươi không cần theo ta đi. Bây giờ, ngươi cần phải lập tức mướn một cỗ xe ngựa, mang đại ca ta đến sườn núi chăn dê ở thị trấn phía bắc cách đây hai mươi dặm chờ ta, nếu ta không thể đem Thanh nhi đến sườn núi chăn dê, ngươi hãy mang đại ca ta tiến về hướng bắc, đi về phía Thái Nguyên phủ mà lánh nạn, chớ có trở về đây. Trời đất bao la, không cần phải ở Tây Hà này bán mạng. Ngưu Tráng, ta cầu xin ngươi đó…”

Ngưu Tráng vội la lên: “Địch Thanh, một mình ngươi đi vào trong đó có được không? Ở trong huyện nha nơi Triệu Vũ Đức ở, nuôi rất nhiều tay sai, có vài người thực lực rất cao, ngươi đánh không lại bọn họ đâu.” Hắn biết Địch Thanh mặc dù cũng có tập võ, nhưng chẳng qua chỉ học một chút bản sự của Trình võ sư, ngày thường có đến chỗ Trương thợ rèn đập sắt, lực tay mới mạnh như vậy. Nhưng nếu đánh nhau thật sự, chưa chắc là đối thủ của những người đó.

Địch Thanh nói: “Ta nghĩ rằng, nếu ta cứu không được Tiểu Thanh, đại ca của ta cũng coi như đã chết. Còn đại ca, thà chết cũng không bằng lòng cho ta ra tay. Ngưu Tráng, ngươi biết đó, ta chỉ có một người anh!”

Ngưu Tráng sống mũi cay cay, biết việc đã đến nước này, không còn lựa chọn nào khác, bọn họ vốn không có cách nào thưa quan, bởi vì nơi đây Triệu huyện lệnh lớn nhất, Triệu huyện lệnh đương nhiên phải giúp con trai của hắn. Ngưu Tráng cũng không khuyên nữa, nói: “Vậy ngươi cẩn thận, ta chờ ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc đại ca ngươi. Nhưng mà… sao ngươi không đợi buổi tối rồi hãy đi?”

Địch Thanh lắc đầu: “Bởi vì bây giờ là ban ngày, ta đến huyện nha, bọn chúng càng không lường trước được.”

Địch Thanh đứng dậy, thi lễ với Ngưu Tráng, sau đó quay đầu lại nhìn đại ca ở trong phòng, không muốn kéo dài, sải bước đi ra khỏi sân.

Sau khi ra khỏi sân, Địch Thanh trước tiên dùng tro bếp bôi đen mặt, đem y phục xé rách và làm cho đen đúa, hóa trang thành bộ dáng của một tên ăn mày. Hắn mặc dù phẫn nộ, nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lỗ mãng, coi thường mạng sống, vì đại ca hắn nhất định phải cứu được Tiểu Thanh chưa không sẽ không dễ dàng tặng tính mạng mình cho người khác.

Đến phía trước huyện nha, Địch Thanh không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Triệu Vũ Đức chính là con trai độc nhất của Triệu huyện lệnh, mà Triệu huyện lệnh vì công quên tư, vì nước quên nhà, vì công việc nên mới dứt khoát đem cả gia đình dời vào huyện nha. Hai phụ tử táng tận lương tâm này ở trong huyện nha, nhất định là có hộ viện bảo vệ. Địch Thanh đã tính toán những hộ viện này, nhưng không nghĩ đến ở phía trước huyện nha lại còn có cấm quân.

Địch Thanh suy nghĩ một lát, quyết định đi đường vòng ra phía sau huyện nha, vừa đến ngõ nhỏ ở cửa sau huyện nha. Người nơi đây qua lại rất thưa thớt, đây vốn là con đường mà tạp dịch thường lui tới. Địch Thanh đang lo lắng có nên leo tường hay là xông thẳng vào thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng người hét to: “Tên ăn mày kia, tránh đường.”

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, thấy được một chiếc xe trâu đang ở đầu ngõ, trên xe chất đầy củi khô. Địch Thanh biết được lão hán đánh xe này chính là lão Vương, một người chở củi lâu năm của huyện nha, trong lòng hắn khẽ động, cúi đầu xuống tránh qua một bên.

Lão Vương cũng không nhận ra Địch Thanh, thấy hắn nhường lối đi, vung roi, đánh xe vào ngõ nhỏ. Đi được một đoạn, vô tình quay đầu lại nhìn nhưng tên ăn mày này đã sớm biến mất không còn thấy tăm tích, lão Vương thầm nói: “Tên ăn mày này đi nhanh thật.” Lão chỉ chăm chú đánh xe nên không có chú ý đến Địch Thanh thừa dịp lúc xe đi ngang qua, lăn mình một cái, đến phía dưới xe, vươn cánh tay dài ra bám vào phía dưới xe trâu.

Lão Vương đến cuối ngõ nhỏ, gõ vào cửa sau. Có người nói: “Lão Vương, củi này có khô hay không?”

Lão Vương thật thà cười nói: “Xa quản gia, không khô không lấy tiền.”

Xa quản gia cười nói: “Ngươi là người thành thật. Được rồi, bản quản gia sẽ chiếu cố sinh ý của ngươi, ngươi ngày mai đem thêm củi tới đây.”

Lão Vương ngạc nhiên hỏi: “Muốn nhiều như vậy để làm gì, đốt nhà sao?”

Xa quản gia khinh miệt nói: “Ngươi nói câu nào dễ nghe hơn được không? Gần đây, có một nhân vật lớn từ kinh thành đến, lại có không ít cấm quân, củi lửa vì thế dùng nhiều hơn. À không, hiện giờ những người đó đang ở tiền sảnh uống rượu, vị chỉ huy sứ kia rất có tài uống rượu, ta tận mắt nhìn thấy hắn uống hơn mười cân rượu.”

Địch Thanh nghe thấy thế, trong đầu hiện lên hình dáng của Quách đại nhân kia. Hắn đang trầm ngâm suy nghĩ thì Xa quản gia lại nói: “Lão Vương, tới lấy tiền đi chứ.”

Lão Vương vừa mới đáp ứng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Xa quản gia đột nhiên nói: “Công tử gia, sao người lại đến đây?”

Địch Thanh nghe được ba chữ “Công tử gia”, tim đập thình thịch, hô hấp ngừng lại, thấy một đôi cẩm hài đang đứng trước cỗ xe cách đó không xa, nghĩ thầm chẳng lẽ là Triệu Vũ Đức tới? Hắn đến nơi tạp dịch thường lui tới này để làm gì?

Quả nhiên, Triệu Vũ Đức giọng khàn khàn truyền tới: “Con mẹ nó, chỉ là một tên Điện tiền chỉ huy sứ, lão già lại phải bắt ta đi bồi tiếp. Tên kia chỉ là một người vô tích sự, tham ăn tham uống, đến bây giờ mới cho ta đi. Tiểu thiếp xinh đẹp hôm nay mới bắt được của lão tử còn chưa có chạm đến. Xa quản gia, thế nào, nàng ở trong phòng củi có ngoan không?”

Địch Thanh biết được nơi ở của Tiểu Thanh, trong lòng vui vẻ, từ xa nhìn đến, trông thấy ở phía sau cẩm hài còn có hơn mười đôi chân, liền biết rõ Triệu Vũ Đức mang theo thủ hạ, không khỏi cau mày.

Xa quản gia trả lời: “Công tử gia, nàng rất cứng đầu, không chịu ăn uống, bỏ đói nàng vài ngày sẽ nghe lời thôi.”

Triệu Vũ Đức mắng: “Không cần nể mặt gì cả, được lão tử coi trọng chính là phúc khí của nàng, chọc giận lão tử, sau khi ta chơi nàng xong, ném cho Vương đại mụ mang đi.” Vương đại mụ chính là tú bà trong thanh lâu ở huyện này, Triệu Vũ Đức chính là khách quen thường lui tới của Vương đại mụ.

Lúc này có người nói: “Công tử gia, hôm nay chúng ta đánh Địch Vân, nghe nói tên phế vật này có đệ đệ là Địch Thanh rất giỏi đánh nhau. Ta chỉ sợ Địch Thanh sẽ tìm đến đây gây phiền phức, người cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.” Người này thanh âm bén nhọn, Địch Thanh nghe xong, biết ngay đó chính là võ sư đắt tiền mà Triệu Vũ Đức mời đến, tên là Tác Minh, vũ khí sở trường là Liên Tử thương, võ công trong huyện rất nổi tiếng. Trước đây Trình sư phụ, người dạy võ công cho Địch Thanh cũng thua dưới tay thuộc hạ của Tác Minh, do đó mới rời khỏi Tây Hà. Có người này ở đây, Địch Thanh không dám manh động.

Lúc này lại có người nói: “Địch Thanh là cái rắm gì, cho hắn gan cọp, hắn cũng không dám ban ngày ban mặt đến nơi này. Tác sư phụ, ngươi nếu sợ, không bằng về nhà ôm con đi thôi.” Người này thanh âm giống như vịt kêu, khiến cho người bên ngoài cười ha hả một trận.

Địch Thanh sắc mặt tái mét, biết được người này tên là Côn Tử. Không ai biết được tên thật của người này, nhưng mọi người đều biết tên Côn Tử này rất phi thường, ngay cả Tác Minh đối với hắn cũng phải tôn kính ba phần.

Tác Minh nghe Côn Tử châm chọc, có chút không hài lòng nói: “Cẩn thận một chút bao giờ cũng tốt.”

Xa quản gia nói: “Thật ra tất cả mọi người đều muốn tốt cho công tử, Tác sư phụ, Côn Tử, đừng cãi nhau nữa.” Tác Minh, Côn Tử nghe Xa quản gia nói, đều hừ lạnh một tiếng, không thèm tranh cãi nữa.

Triệu Vũ Đức ha ha cười nói: “Được rồi, ta sẽ cẩn thận, mấy ngày này các ngươi đều đi theo bên người ta. Xa quản gia, mang ta đi gặp tiểu nương tử, ta chơi đùa nàng trước mặt các ngươi, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Cả đám cười dâm không ngớt.

Địch Thanh nghe thấy thế, suýt chút nữa là kiềm chế không được. Hắn biết dựa vào bản lĩnh của chính mình, chỉ sợ không phải là đối thủ của Côn Tử và Tác Minh, nhưng mà chờ đợi cũng không phải là biện pháp, bắt được Triệu Vũ Đức, cục diện mới có thể xoay chuyển. Nghĩ tới đây, hắn buông lỏng tay, cả người liền rơi xuống. Không đợi rơi xuống mặt đất, cổ tay chống xuống, Địch Thanh dưới hầm xe lăn ra ngoài, hai tay dò xét, đã bắt được hai chân người mang cẩm hài, hét lớn: “Súc sinh nhận lấy cái chết!” Hắn dùng lực lôi kéo, Triệu Vũ Đức hú lên một tiếng quái dị, cả người đã ngã xuống.

Triệu Vũ Đức tuy rằng muốn đề phòng Địch Thanh, nhưng không ngờ được Địch Thanh lại đột nhiên xuất hiện giống như quỷ, ở đây người tuy nhiều, nhưng không ai chú ý cỗ xe trâu cách đó không xa, cũng không có nhìn thấy Địch Thanh xuất hiện như thế nào. Triệu Vũ Đức hoảng sợ ngã xuống đất, Địch Thanh thân hình vọt lên, mới chế trụ được Triệu Vũ Đức, không ngờ chỉ nghe một tiếng ‘Hô’, một luồng gió mạnh sắc bén đã đến sau đầu hắn.

Địch Thanh bất chấp lại tóm lấy Triệu Vũ Đức, rụt đầu tránh né, luồng gió mạnh này đột nhiên mà đến, đột nhiên ngừng lại, côn ảnh loáng lên, cuối cùng đâm về phía mắt phải của Địch Thanh.

Địch Thanh chưa bao giờ gặp qua côn pháp nhanh đến thế, chỉ có thể né tránh sang một bên, cảm thấy không ổn, đối thủ đa mưu túc trí, chỉ dùng hai côn đã buộc hắn phải tách khỏi Triệu Vũ Đức. Địch Thanh vừa muốn xông tới, lại phải lui về một bước, một mũi thương đâm vào không khí, làm cho Địch Thanh sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh. Địch Thanh chỉ chú ý tránh né trường thương, không chú ý đến một côn lén lút đâm tới, chính giữa cẳng chân hắn. Địch Thanh lảo đảo một cái, ngẩng đầu nhìn tới, thấy được hai người đang cười lạnh đứng trước mặt hắn, một người có con mắt tam giác, chính là Tác Minh, người còn lại mặt rỗ, đúng là Côn Tử.

Địch Thanh trong lòng trầm xuống.

Triệu Vũ Đức sau gáy đau nhức, cảm thấy đã hết nguy hiểm, giận dữ nói: “Địch Thanh, ta nhổ mười tám đời tổ tông nhà ngươi, ngươi đám giết ta? Đánh chết hắn! Ai giết được Địch Thanh , ta thưởng một trăm lượng bạc.” Hắn vừa mới treo thưởng, mọi người đều nóng lòng muốn thử vận may, Địch Thanh quay đầu liếc mắt một cái.

Tác Minh thấy thế cười lạnh nói: “Còn muốn chạy sao?” Lời hắn còn chưa dứt, Địch Thanh bỗng nhiên xoay người, hướng ra ngoài chạy đi.

Tác Minh cho rằng Địch Thanh muốn chạy trốn, vừa định cất bước đuổi theo, nhưng không ngờ rằng Địch Thanh bỗng nhiên xoay người lại, vọt về phía hắn. Tác Minh rùng mình, Liên Tử thương vung lên, đâm về phía ngực Địch Thanh. Cùng lúc đó, Côn Tử cũng nhấc côn đánh về phía sau Địch Thanh.

Trong nháy mắt, Địch Thanh hai mặt thụ địch, hắn dù tránh được côn, cũng không nhanh hơn Liên Tử thương, mà nhanh hơn Liên Tử thương, lại không né được sát chiêu tiếp theo.

Địch Thanh cái nào cũng không thể né tránh. Cây côn đánh mạnh vào sau lưng hắn, Liên Tử thương cũng đã đâm trúng đầu vai hắn.

Tác Minh thậm chí nghe được thanh âm trường thương đâm vào thịt, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác.

Chẳng ngờ Địch Thanh bị Côn Tử đánh trúng, bỗng nhiên “Oa” một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, bắn trúng hai mắt Tác Minh. Đôi mắt Tác Minh mắt không thể nhìn thấy, lại càng hoảng sợ, muốn thối lui về phía sau, Địch Thanh đã sớm rút búa ra, bổ một búa vào ngực Tác Minh.

Búa găm vào ngực, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

Tác Minh rống một tiếng thấu trời xanh, cuối cùng đã bị Địch Thanh bổ chết.

Côn Tử nghe được tiếng kêu thảm thiết, trong lòng phát lạnh, vừa muốn vung côn đánh tiếp, Địch Thanh vung tay lên, búa rời tay bay ra, phóng thẳng vào mặt Côn Tử. Côn Tử đã gặp qua vô số đối thủ, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại đấu pháp liều mạng như thế này, không thể ra chiêu, lắc mình né tránh. Búa bay tới nhanh như điện, tiếng gió rít qua mặt Côn Tử, bắn ra một tia máu, “Soạt” một tiếng, cắm phập vào cây cột bên cạnh chuồng ngựa, phát ra tiếng vang ong ong.

Địch Thanh ném búa xong, hét lớn một tiếng, nói: “Cản ta thì chết!”

Hắn nhảy tới trước mặt Triệu Vũ Đức, bên người Triệu Vũ Đức vốn đang có hai hộ viện, nhưng nhìn thấy Địch Thanh mình đẫm máu như hung thần, còn hai nhân vật lợi hại nhất trong đám hộ viện cũng một chết một bị thương, trong lòng hai người này không rét mà run, vứt Triệu Vũ Đức sang một bên, cuống cuồng chạy trốn.

Triệu Vũ Đức đã sớm bị dọa cho tè trong quần, hai chân không nghe sai bảo, không thể nhúc nhích, Địch Thanh rút trường kiếm bên hông hắn, kề sát vào cổ hắn.

Địch Thanh chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lung lay sắp đổ, nhưng vẫn còn có thể hét lớn: “Triệu Vũ Đức, ta nhớ ngươi muốn dùng một trăm lượng lấy mạng của ta, nhưng mà ngươi là đầu chó, lão tử lúc nào cũng có thể cắt đầu ngươi xuống!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận