Chờ đến phụ cận sông Thái, Địch Thanh tìm một chỗ khuất gió vừa tắm nắng vừa nhìn bầu trời đến phát ngây, khóe miệng luôn nở nụ cười như có như không.
Một ngày bình yên, gần tới lúc báo cáo kết quả công tác, Địch Thanh không chịu nổi nữa, bèn lén lấy quyển Kinh Thi ra xem. Khi nhìn thấy mấy câu: “Trắc bỉ nam sơn, ngôn thải kỳ quyết, vị kiến quân tử, ưu tâm tuyết tuyết.” trong Kinh Thi, hắn không khỏi nghĩ thầm: ‘nếu thật sự có thể cùng nàng lên núi hái quyết, xuống núi trồng rau nuôi dê thì dù cho mình làm hoàng đế mình cũng không thèm. Nhưng mà nàng có cuộc sống ấm no, nàng sẽ không làm như thế đâu, có thật là nàng đang đợi mình không? Mình có gì tốt chứ? Chao ôi, có lẽ tám chữ này là viết cho người khác, mình chỉ tự mình đa tình mà thôi. Địch Thanh lo được lo mất, vẻ mặt cũng biến hóa liên tục.
(Dạo khắp Nam Sơn, nói đi hái quyết, không gặp được chàng, nhớ nhung da diết).
Trương Ngọc thấy Địch Thanh đang xem sách thì hoảng hết cả hồn, có lẽ còn kinh ngạc hơn cả việc thấy Thái Hậu trao trả triều chính cho hoàng đế. Hắn lại thấy sắc mặt của Địch Thanh biến hóa trăm kiểu, nhịn không được đưa tay sờ trán Địch Thanh. Địch Thanh giật mình nhảy lùi về phía sau, đến khi phát hiện ra là Trương Ngọc thì kinh ngạc hỏi:
– Ngươi làm gì thế?
Trương Ngọc không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Hôm nay có uống thuốc chưa?
Địch Thanh ngạc nhiên hỏi:
– Chưa uống, sao vậy?
Trương Ngọc nói:
– Vậy ta đề nghị ngươi mau uống thuốc đi. Ta thấy ngươi lúc thì ưu sầu, lúc thì cao hứng, trúng tà à?
Địch Thanh hất tay Trương Ngọc ra, cười mắng:
– Ngươi mới trúng tà đó.
Lời còn chưa dứt, Lý Vũ Hanh đột nhiên thấp giọng nói:
– Thật tà môn, sao bọn họ lại đến?
Địch Thanh rùng mình ngẩng đầu lên, trông thấy Hạ Tùy và Khâu Minh Hào đã sánh bước đi tới. Địch Thanh âm thầm kêu khổ đồng thời cũng lấy làm kỳ quái, không hiểu sao Biện Kinh to lớn như vậy mà hai ngày nay cứ gặp phải hai tên này? Nếu như hai người Hạ Tùy tình cờ gặp được Địch Thanh hai lần thì quá trùng hợp. Nhưng nếu như cố tình, Hạ Tùy, Khâu Minh Hào và Địch Thanh không qua lại với nhau, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Hạ Tùy vẫn mang dáng vẻ xấc láo như trước, lạnh lùng hỏi:
– Chung quanh đây có gì khác thường không?
Trương Ngọc lắc đầu nói:
– Hồi bẩm Chỉ huy sứ, không có khác thường.
Hạ Tùy cau mày, quay qua nói với Khâu Minh Hào:
– Vậy thì lạ thiệt, tên giặc này rốt cuộc ẩn nấp nơi nào chứ?
Khâu Minh Hào chậm rãi nói:
– Người của Di Lặc giáo từ trước đến giờ đều tỏ vẻ thần bí. Theo ý ta, nhân thủ của bọn chúng lần này đến Biện Kinh sẽ không nhiều, chủ yếu là phô trương thanh thế…
Địch Thanh nghe đến ba chữ Di Lặc giáo thì tim đập loạn. Hắn nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ Đa Văn Thiên Vương lại đến ư? Y đến đây làm gì? Tìm Ngũ Long sao?’
Hạ Tùy lắc đầu nói:
– Chuyện này thà tin là có còn hơn là không. Ngày mai là đại điển, nếu như để bọn chúng kinh động thánh giá, vậy thì nguy to.
Hắn quay đầu lại, nói với Trương Ngọc:
– Các ngươi lại phải vất vả theo chúng ta đi bắt giặc, không thiếu chỗ tốt cho các ngươi đâu.
Trương Ngọc đã hiểu rõ, thì ra kinh thành xuất hiện phản tặc, hèn chi Hạ Tùy lại khẩn trương đến thế. Trương Ngọc dù không muốn chỗ tốt tí nào, song bây giờ hắn không còn cách nào từ chối. Đang lúc do dự thì từ phía bắc đột nhiên có cấm quân chạy tới thì thầm bên tai Hạ Tùy mấy câu. Hạ Tùy khẽ biến sắc, nói:
– Chuyện này có thật không?
Cấm quân này đáp:
– Tuyệt không giả dối.
Hạ Tùy lập tức nói khẽ mấy câu với Khâu Minh Hào. Khuôn mặt như tấm sắt của Khâu Minh Hào cũng khẽ biến, nói:
– Nếu như tin này chính xác, vậy phải lập tức ra tay.
Hạ Tùy gật gù, quát Trương Ngọc:
– Đã phát hiện hành tung của giáo đồ Di Lặc. Chúng ta phải lập tức bắt giặc, ba người các ngươi hãy đi theo ta!
Dứt lời hắn dẫn đầu đoàn người chạy về phương bắc.
Lòng Địch Thanh nặng trĩu, sờ quyển sách trong ngực, đành bó tay.
Đoàn người chạy một mạch về phương bắc, chẳng mấy chốc đã đến được phụ cận cửa bắc. Hạ Tùy vẫn không dừng lại mà chạy thẳng đến hướng cửa hiệu vàng bạc Vương gia. Địch Thanh thầm nhíu mày. Hắn còn nhớ lộ tuyến hôm qua cũng y như vậy.
Hạ Tùy đến cạnh cửa hiệu vàng bạc Vương gia cũng không dừng lại mà chạy chếch vào một ngõ hẻm ở bên cạnh. Khi đến trước một trạch viện lớn liền có cấm quân cải trang hấp tấp chạy tới chỉ tay về phía trạch viện nói:
– Hạ chỉ huy, có người nhìn thấy bọn chúng tiến vào đó rồi không trở ra nữa.
Lúc này có cấm quân lục ta lục tục chạy tới. Số lượng không ngờ đến hơn mười người, ai nấy đều cầm vũ khí sắc bén trong tay, có người còn cầm cung nỏ. Địch Thanh vừa nghĩ tới võ công của Đa Văn Thiên Vương, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Hạ Tùy ra lệnh:
– Lệ Chiến, ngươi dẫn mười người xiết chặt đường chính phía nam, dùng nõ cứng bắn vào yếu đạo. Nếu có cường đạo lao ra thì giết không cần hỏi. Tống Thập Ngũ, ngươi dẫn nhóm kim thương coi giữ tường viện phía bắc, không cho bất cứ kẻ nào thoát ra. Cao Đại Danh, Uông Minh Đô, hai người các ngươi chia nhau dẫn cung tiễn thủ và đao phủ thủ canh giữ hai hướng đông tây, không được sơ suất!
Bọn người Lệ Chiến, Tống Thập Ngũ, Cao Đại Danh và Uông Minh Đô đều là quân Kiêu Kỵ, nhao nhao nhận lệnh. Đến lúc này thì Phó Đô Đầu – Vương Khuê và Quân Đầu – Lý Giản của quân Kiêu Vũ cũng chạy tới. Địch Thanh đến kinh thành đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải thế trận như vầy, trong lòng trở nên khẩn trương.
Hạ Tùy nhìn Khâu Minh Hào nói:
– Khâu bộ đầu, nhân thủ đã đến đông đủ. Điều động nhân thủ thì tại hạ thông thạo, song việc bắt giặc thì giao cho ngài.
Khâu Minh Hào bình tĩnh nói:
– Ta đã từng đến Tào phủ, biết rằng phủ này chia làm: tiền thính (nhà trước), hậu đường (nhà sau), tả hữu sương (hai dãy hiên hai bên) kéo dài tới hậu hoa viên, chuồng ngựa, hòn non bộ, đình mai và rừng trúc. Tào tướng đã tạ thế, con cháu y đã rời khỏi kinh thành, vì thế tòa trạch viện này trở nên hoang vu. Tên giặc ẩn náu trong đó, chúng ta phải chia nhau ra tìm thôi.
Địch Thanh chột dạ, thầm nghĩ: ‘Nơi này chẳng lẽ là trạch viện của Xu Mật sứ Tào Lợi Dụng ư?’.
Hạ Tùy cau mày nói:
– Vậy thì Khâu bộ đầu và Vương Khuê cùng một đội với ta, xông thẳng vào tả hữu sương. Lý Giản, ngươi dẫn hai người đến tra xét đình mai và rừng trúc. Còn Trương Ngọc, Địch Thanh và Lý Vũ Hanh, ba người các ngươi đến hậu hoa viên xem xét tình hình….
Sau khi đưa ra hàng loạt phân công, Hạ Tùy nói:
– Theo tin tức thì ở đây có ba nhân vật khả nghi. Lần này bao vây bắt giặt, chúng ta ra tay phải tuyệt đối thành công. Nếu phát hiện ra tung tích giặc thì chỉ cần thổi còi là được, những người còn lại nếu nghe thấy tiếng còi phải nhanh chóng chạy đến trợ giúp.
Vừa dứt lời liền có đám người khiêng cây gỗ to phá cửa. Một tiếng “oanh” thật lớn vang lên, cửa son ngã xuống. Hạ Tùy hăng máu dẫn đầu xông vào tiền thính, vượt qua hậu đường rồi chạy nhanh về hướng tả hữu sương.
Địch Thanh và Trương Ngọc gặp việc hệ trọng như vậy, mặc dù trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng cũng có chút hưng phấn. Sắc mặt Lý Vũ Hanh lại tái nhợt, có vẻ sợ sệt. Ba người chạy một mạch dọc theo đường mòn, vòng qua hòn non bộ, đình đài lầu các, rồi tiếp tục chạy thêm một lúc nữa mới đến được hậu hoa viên. Tào phủ rất lớn, tuyết đọng thật dày, vô cùng hoang vu. Trương Ngọc thấy thế, nhịn không được thở dài:
– Cả đời Tào Lợi Dụng hào hoa xa xỉ không chịu trói buộc, không ngờ sau khi chết thì Tào gia lại suy tàn đến thế.
Địch Thanh khẽ suỵt:
– Cẩn thận.
Hắn thấy Lý Vũ Hanh theo sát phía sau mình, mỉm cười nói:
– Không cần sợ, ngươi chưa từng giết người sao?
Lý Vũ Hanh khẩn trương đến nỗi cả người run rẩy, nói:
– Ngay cả gà ta cũng chưa từng giết huống chi là ngươi? Trời ơi, ta cứ tưởng rằng sau khi gia nhập cấm quân sẽ được hưởng phúc, đâu ngờ còn phải bắt giặc. Nhìn thanh thế của bọn họ như vậy, khẳng định tên giặc này rất hung ác. Các ngươi nhất thiết phải cẩn thận.
Giọng nói hắn phát run, rất bất an.
Trương Ngọc và Địch Thanh đều lắc đầu thở dài. Nhìn Lý Vũ Hanh thường ngày thô kệch, không ngờ lại là người nhát gan đến thế.
Địch Thanh an ủi:
– Vũ Hanh, ngươi đừng lo lắng. Chúng ta nhiều người, không cần phải sợ.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, thấy băng tuyết bao trùm hậu hoa viên, xa xa có chuồng ngựa, nhưng sớm đã không còn con ngựa nào. Cách chuồng ngựa không xa là giếng nước, thùng nước đã lâu không sử dụng nằm lăn lóc ở bên cạnh, khiến cảnh vật càng lộ ra vẻ thê lương.
– Đi tới kiểm tra chuồng ngựa nào. Xung quanh đây xem ra chỉ có chỗ đó là tên giặc có thể ẩn nấp.
Trương Ngọc nhíu mày nói.
Ba người sóng vai nhau đi về phía chuồng ngựa. Trong chuồng ngựa là một mảng âm u, nhìn không rõ cảnh vật trong đó. Chuồng ngựa này thật lớn, chỗ bên trái có cái lán chất đầy cỏ khô cho ngựa ăn. Trương Ngọc nhặt một cục đá từ trên mặt đất ném vào. “Độp” một tiếng, trong bầu không khí yên tĩnh của hậu hoa viên nghe càng thêm đáng sợ. Lý Vũ Hanh rùng mình, thấy chuồng ngựa không có bất kỳ động tĩnh gì, run giọng nói:
– Không có ai cả. Trương Ngọc, Địch Thanh, hay là chúng ta ngồi ở đây một lát đợi tin tức của những người khác, đừng mù quáng mà xông vào.
Địch Thanh đột nhiên chun mũi, khẽ ồ lên một tiếng. Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh rùng mình, vội hỏi:
– Gì thế?
Địch Thanh nhìn về phía góc chuồng ngựa, nói:
– Nơi đó không phải tuyết, mà là hoa mai, có hương thơm phát ra từ đó.
Bên cạnh chuồng ngựa này có một bụi hoa mai trắng như tuyết. Địch Thanh nhìn thấy hoa mai thì nhớ tới cô gái, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn thầm nghĩ, xem ra nàng lại uổng công chờ đợi rồi. Trời ơi…
Trương Ngọc thở phào nói:
– Địch Thanh, đến lúc này mà ngươi còn để ý hoa mai?
Địch Thanh ngượng ngùng dời ánh mắt đi. Hắn đột nhiên nhìn chòng chọc vào mặt đất nói:
– Các ngươi xem đây là dấu vết do vật gì để lại?
Dưới ánh trăng mờ nhạt, ba người thấy trên mặt tuyết trắng bạc có hai hàng dấu vết hình bán nguyệt. Những hình bán nguyệt này lớn cỡ nắm tay, ở ven rìa còn có ba vết răng in sâu vào mặt tuyết, xếp thành một kí hiệu kéo dài tới miệng giếng.
Trương Ngọc ngồi xổm xuống dán mắt nhìn dấu vết này rồi ngạc nhiên nói:
– Cái này không phải là dấu chân người, nhưng đây cũng không phải là dấu chân thú vật. Cả đời ta chưa bao giờ nhìn thấy loại dấu vết kỳ quái này.
Địch Thanh vừa định đi dọc theo dấu vết này tìm kiếm, nhưng bị Lý Vũ Hanh kéo lại. Lý Vũ Hanh nói:
– Địch Thanh, dấu vết này kỳ quái quá, hay là chúng ta đợi Hạ Tùy đến rồi hãy quyết định tiếp.
Địch Thanh cười khổ nói:
– Đến khi đó nếu như bọn họ hỏi chúng ta ở đây làm gì, chẳng lẽ chúng ta nói ngồi ở đây chờ sao? Vậy thì quá bẽ mặt.
Lý Vũ Hanh xấu hổ buông tay ra, lẩm bẩm nói:
– Bẽ mặt dẫu sao vẫn tốt hơn toi mạng.
Địch Thanh không quan tâm. Hắn bước dọc theo dấu vết tiến về phía miệng giếng, thấy những dấu vết này kéo dài đến cạnh giếng liền không thấy nữa thì không khỏi cảm thấy kỳ quái. Trương Ngọc cũng đến bên cạnh giếng, nhìn khắp bốn phía, cau mày nói:
– Đây là cái gì vậy, lẽ nào dẫn vào trong giếng ư?
Hắn vừa định nhìn vào trong giếng nước thì Địch Thanh đột nhiên cảm thấy có điều không ổn, trong đầu chợt lóe kim quang, vội kéo Trương Ngọc lại, hét lên:
– Cẩn thận!
Không biết vì sao vào thời khắc này, Địch Thanh lại có cảm giác rét lạnh mà trước nay chưa từng có, trong giếng có chứa mối nguy cực lớn!
Đúng lúc này, trong giếng có một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt bay ra. Luồng ánh sáng này cực sáng, trong nháy mắt đã áp chế ánh trăng trên trời, vô cùng kỳ dị. Ánh mắt ba người đều dõi theo luồng sáng này, trong luồng sáng bất ngờ phân ra một vệt sáng lạnh, đâm về phía yết hầu Trương Ngọc.
Là gì đang ở trong giếng? Chẳng lẽ đây là giáo đồ Di Lặc giáo mà bọn người Hạ Tùy muốn bắt?
Địch Thanh hét lớn một tiếng, thò tay rút đao chém một nhát về phía vệt sáng đó. Vệt sáng này là kiếm, trong giếng có người!
Địch Thanh lập tức chém ra một đao, công địch tất cứu. (đánh vào nơi yếu hại của địch để buộc y phải phòng thủ)
Một đao này của hắn không tính là cao siêu, nhưng thời điểm ra đao lại vô cùng chuẩn xác, kẻ này nếu muốn giết Trương Ngọc thì phải để cái mạng lại. Ai ngờ kẻ này trở kiếm, ánh kiếm đột nhiên bay vút lên, đâm trúng vào cổ tay Địch Thanh. Địch Thanh thét lên một tiếng đau đớn, đơn đao rời khỏi tay bay vọt lên không.
Huyết quang tóe ra, không trung như hoa mai nở rộ. Hoa mai này chưa rơi xuống, trường kiếm đã hóa thành độc long bay tới cắn thẳng vào cổ Địch Thanh. Địch Thanh mặc dù có thể liều mạng, nhưng chưa bao giờ thấy qua kiếm pháp tàn nhẫn, độc ác và nhanh đến thế.
Trong chớp mắt, Địch Thanh đã không thể tránh thế kiếm đâm tới. Ngay khoảnh khắc giữa lằn ranh sống chết, hai chân Địch Thanh bị ai đó kéo mạnh. Hắn bất ngờ ngã xuống, điều này vượt ra ngoài dự liệu của kẻ đó, nhờ vậy mà Địch Thanh đã tránh được một kiếm trí mạng này.
Người kéo ngã Địch Thanh chính là Trương Ngọc. Thời điểm Trương Ngọc bị một kiếm kia đâm vào yết hầu, trong đầu đã nghĩ đến chữ chết, nhưng Địch Thanh cứu hắn một mạng. Trương Ngọc tìm được đường sống từ trong chỗ chết, chẳng những không khiếp sợ mà còn kích phát ra dũng khí vô biên. Hắn biết tay kiếm này võ công rất cao nhưng hắn vẫn xông tới, bởi vì Địch Thanh đang gặp nguy hiểm.
Con đường sống chết.
Sống chết cũng thường được xác định chỉ trong chớp mắt. Bởi vì sự can đảm của Trương Ngọc và hắn cách Địch Thanh rất gần nên hắn đã cứu được Địch Thanh một mạng trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng trường kiếm kia lại như rồng, hóa thành một vệt sáng đâm vào bả vai Trương Ngọc, máu tươi bắn ra tung tóe. Trương Ngọc không rên lên một tiếng nào, ôm Địch Thanh lăn một vòng đến bên cạnh chuồng ngựa. Hai người nhảy bật lên chăm chăm nhìn vào đối thủ như mãnh thú rình mồi, không mảy may sợ hãi.
Mặc dù võ công của hai người không cao tuyệt, tài nghệ cũng không vô song, nhưng cả hai đều có dũng khí cuồn cuộn mãnh liệt, có nghĩa khí quên mình. Bọn họ vừa trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết nên đều vô cùng tín nhiệm đối phương. Họ biết hiện giờ nếu muốn bảo toàn tính mạng thì chỉ có thể dựa vào dũng khí, dựa vào nấm đấm, dựa vào sự đồng lòng của huynh đệ bọn họ.
Khoảng cách giữa kẻ xuất kiếm và hai người Địch Thanh chỉ hơn một trượng, nhưng gã bị dũng khí của hai người bức bách nên tạm thời không dám tiến lên.
Khi Địch Thanh nhìn thấy rõ mặt mũi của kẻ đó. Cả người hắn bỗng lảo đảo như thể bị búa tạ đập mạnh vào ngực. Kẻ xuất kiếm mặc áo xanh, tóc đỏ mắt trợn trừng, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ và uy nghiêm, đây là Tăng Trưởng Thiên Vương, người mà trước đây Địch Thanh đã đâm chết!
Tăng Trưởng Thiên Vương vẫn chưa chết? Hay là y đã chết rồi và đây chỉ là quỷ hồn của y đến báo thù?
Địch Thanh không tin! Trước đây Địch Thanh rõ ràng đã đâm một kiếm xuyên qua tim Tăng Trưởng Thiên Vương, sau đó Quách Tuân cũng chứng thực rằng Tăng Trưởng Thiên Vương đã chết, nhưng không có cách gì tra ra thân phận của y. Người chết không thể phục sinh, vậy kẻ trước mắt là ai đây?
Địch Thanh đang chìm trong suy tư thì có tiếng còi vang lừng, thì ra Lý Vũ Hanh đang thổi còi. Lý Vũ Hanh thấy chiến đấu kịch liệt, không dám đến gần. Nhưng hắn vẫn làm được chuyện có ích, đó là báo động cầu viện. Tiếng còi vừa cất lên, từ phương hướng mai đình, rừng trúc cũng truyền đến tiếng còi, đây chắc là Lý Giản đang cầu viện.
Trong Tào phủ này không chỉ có một kẻ địch là Tăng Trưởng Thiên Vương?
Tiếng còi vừa mới cất lên giữa rừng trúc, Địch Thanh chợt cảm thấy trời đất hơi sáng. Hắn vội vàng nhìn sang hướng bên cạnh thì lại thấy có ánh lửa từ tả hữu sương, chỉ trong nháy mắt tiếng còi đã vang lên dồn dập.
Không ngờ bọn người Hạ Tùy cũng gặp phải kẻ địch? Trong Tào phủ này, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ địch?
Lòng Địch Thanh trầm xuống, khắp Tào phủ đều có địch, rất khó để ai đó đến giúp bọn hắn. Với khả năng của hắn và Trương Ngọc thì làm sao có thể đấu lại Tăng Trưởng Thiên Vương?
Tăng Trưởng Thiên Vương lạnh lùng nhìn Địch Thanh, đột nhiên trầm giọng:
– Trả mạng cho ta!
Gió lạnh thổi qua, hoa viên trở nên quỷ khí trùng trùng. Địch Thanh cắn răng nói:
– Người chết không thể sống lại, ngươi không phải là Tăng Trưởng Thiên Vương!
Trong mắt Tăng Trưởng Thiên Vương lấp lánh ánh sáng kì dị, quát:
– Phật chủ tân sinh, Thiên Vương bất tử!
Hắn nói xong liền ra kiếm đâm vào cổ họng Địch Thanh. Võ công của kẻ này rất cao cường, ắt không kém tên Tăng Trưởng Thiên Vương ở thung lũng Phi Long năm đó là bao.
Trương Ngọc thấy thế, quát khẽ một tiếng đồng thời lăn một vòng rồi vung đao chém ngang vào hai chân Tăng Trưởng Thiên Vương. Phương thức tấn công mà hắn đang dùng là vây Nguỵ cứu Triệu.
Lần này Địch Thanh đã sớm đề phòng. Hắt xoay nhanh người lại, thoắt cái đã đến cây cột ở phía sau chuồng ngựa, sau đó nhảy lên đưa tay chụp lấy chĩa sắt cạnh chuồng ngựa.
Trường kiếm ngân lên một tiếng, đâm mạnh vào cột gỗ. Kiếm thế uy mãnh phá tan cột gỗ!
Địch Thanh không thể tưởng tượng được trên đời này lại có kiếm pháp uy mãnh đến thế. Hắn tay không tấc sắt, chỉ cố chụp lấy chĩa sắt để ứng chiến, không ngờ lại tránh được một kiếm quỷ thần khó lường này. Nhìn trường kiếm, sống lưng Địch Thanh ớn lạnh. Nhưng có chĩa sắt trong tay, Địch Thanh không nghĩ nhiều liền vung lên đập mạnh vào trường kiếm.
Đơn đao của Trương Ngọc cũng đã đến chân Tăng Trưởng Thiên Vương. Tăng Trưởng Thiên Vương không kịp rút kiếm. Y tung người nhảy lui về phía sau, trường kiếm vang lên một tiếng “keeng” rồi gãy thành hai đoạn.
Địch Thanh và Trương Ngọc chấn động tinh thần, thừa dịp Tăng Trưởng Thiên Vương vừa mất đi binh khí, một trái một phải cùng nhau đánh tới. Hai người biết đây là cuộc chiến sinh tử, nên thế như hổ điên, xuống tay không chút lưu tình. Trong nháy mắt, Tăng Trưởng Thiên Vương bị bức lui mấy bước đến gần đống cỏ khô trước chuồng ngựa.
Trương Ngọc thấy vậy, mạnh mẽ bước dài tới chém liên tiếp ba đao. Địch Thanh vừa định vung chĩa chặn đường lui của Tăng Trưởng Thiên Vương thì thoáng thấy đống cỏ khô chợt động, trong lòng sợ hãi quát lên:
– Cẩn thận!
Hắn vừa mới quát lên, Tăng Trưởng Thiên Vương đột nhiên đưa tay bắt lấy chĩa sắt rồi tiếp đó khống chế hai tay Địch Thanh.
Đống cỏ khô đột nhiên bị ai đó tung lên, rơi ào ào vào người Trương Ngọc, che khuất tầm mắt hắn. Trương Ngọc vội nhắm mắt lại. Hắn không nhìn thấy một luồng ánh sáng bay ra, trong nháy mắt đã chém tới trước mặt hắn! Thì ra trong đống cỏ khô còn có kẻ địch. Gã đó nhẫn nhịn đến bây giờ mới chịu ra tay. Gã vừa ra tay liền dồn Địch Thanh và Trương Ngọc vào chỗ chết.
Một gã vận áo trắng nhảy ra khỏi đống cỏ khô, tóc tía, mặt mũi hiền lành, trong tay cầm một thanh đao. Thật không thể tin nỗi, người vừa xuất hiện lại là Trì Quốc Thiên Vương mà Địch Thanh trước đây đã nhìn thấy ở thung lũng Phi Long. Địch Thanh kinh hoảng trong lòng, không thể hiểu nổi vì sao Trì Quốc Thiên Vương cũng chưa chết. Mắt thấy Trương Ngọc thân hãm tuyệt cảnh, Địch Thanh đột nhiên vứt chĩa, vung tay lên ném một vật về phía người vừa lao ra khỏi đống cỏ khô, gào lên:
– Xem tuyệt độc ám khí của ta đây.
Vật này rào rào xoạt xoạt trên không, biến ảo muôn hình vạn trạng bay tới gã ấy. Trì Quốc Thiên Vương sắp thành công, bỗng nhìn thấy ám khí kỳ dị này, không cố giết Trương Ngọc nữa mà lập tức lui về sau đồng thời vung đao đánh bật ám khí văng đi. Khi đao vừa chạm vào vật ấy, gã mới phát hiện ám khí này chỉ là một quyển sách mà thôi.
Quyển sách này là 《Kinh Thi》.
Địch Thanh bỏ chĩa ném sách cứu Trương Ngọc một mạng, nhưng lại để Tăng Trưởng Thiên Vương đoạt được chĩa sắt. Y trở tay đâm tới, cán chĩa đâm thẳng vào ngực Địch Thanh chính xác không sai một ly. Địch Thanh cảm thấy ngực mình đau đớn tột cùng, òa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cả người văng ngược ra ngoài.
Tăng Trưởng Thiên Vương cũng thấy bất ngờ. Thoạt nhìn thì như là thuận tay đâm tới, nhưng chiêu này ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của y. Y vốn cho rằng sẽ đâm chết Địch Thanh ngay tại trận, nhưng không ngờ ngực của Địch Thanh giống như có cái gì đó ngăn lại, cán sắt vậy mà lại không đâm thủng được ngực hắn.
Tăng Trưởng Thiên Vương biến hóa cực nhanh, y quát to một tiếng, phóng mạnh chĩa sắt bay tới đâm vào người Địch Thanh. Địch Thanh vẫn còn ở giữa không trung, muốn tránh cũng không tránh được. Có ai đó bỗng bay xẹt qua chắn trước người Địch Thanh. Người này tay không vũ khí, gào to một tiếng, dồn sức vào hai tay nắm chặt lấy đầu chĩa. Song lực ném của Tăng Trưởng Thiên Vương quá mạnh, người này mặc dù nắm được mũi xoa nhưng không thể nào ngăn được một đòn trí mệnh này. Chĩa sắt liền xuyên thủng bàn tay hắn, rồi đâm vào bụng dưới.
Khóe mắt Địch Thanh như muốn nứt ra, rống to:
– Trương Ngọc!
Người ngăn cản đòn chí mạng này cho Địch Thanh chính là Trương Ngọc. Mặc dù hai người không phải là huynh đệ, nhưng tình cảm của họ còn hơn cả huynh đệ. Trong tình cảnh này, hắn không hề nghĩ đến chuyện chạy thoát thân mà chỉ mong sao cứu được huynh đệ, dù có chết cũng cam lòng!
Địch Thanh văng mạnh vào chuồng ngựa. Hắn ngã xuống trên cành tùng mai, phịch một tiếng, mai tuyết tung tóe.
Toàn thân Địch Thanh đau đớn kịch liệt, gân cốt muốn nứt ra, hắn há miệng phun thêm một ngụm máu tươi. Lúc này lửa đã bùng lên khắp Tào phủ, tiếng còi vang lên bốn phía. Địch Thanh chống tay chỏi người muốn đứng dậy bước tới cứu Trương Ngọc, nhưng vết thương quá nặng, tay chân hắn đã không còn chút sức lực nào. Hắn vừa mới ngóc dậy thì lại ngã mạnh xuống đất. Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi gần chết, đom đóm bay loạn trước mắt. Hắn thoáng thấy quyển đang nằm bên cạnh.
Gió lạnh vần vũ, ánh lửa hừng hực. Cánh mai và bông tuyết bay chập chờn theo gió. Địch Thanh dõi mắt nhìn theo cánh hoa rồi dừng lại trên quyển sách. Hắn vừa vặn thấy được một câu trong bài Thảo Trùng: “Trắc bỉ nam sơn, ngôn thải kỳ vi, vị kiến quân tử, ngã tâm thương bi!”
(Trèo lên Nam Sơn, nói hái rau Vi, thiếu người trong mộng, tim thiếp sầu bi!)
Trông thấy câu thơ này, trong lòng Địch Thanh chợt dâng lên nỗi đau thương khôn tả. Cả đời mình thật bất hạnh, ba chìm bảy nổi, vừa mới ban ngày lòng còn tràn đầy niềm vui vì tìm được người mình yêu trong đời, đâu ngờ rằng tới ban đêm lại phải bỏ mạng nơi đây. Nàng ấy chờ đợi đến tận khuya, rốt cuộc vẫn không gặp được mình. Nỗi bi thương này càng lúc càng nồng đậm, ngưng tụ ở ngực, như thể muốn nổ tung. Địch Thanh tuy biết hôm nay chết là cái chắc, nhưng trong lòng hắn lại có một giọng nói liên tục gào thét: ‘Ta không thể chết được, ta không muốn chết, ta không muốn chết!’
Trước đây hắn vẫn có thể tỉnh lại sau khi bị thương nặng ở thung lũng Phi Long, đơn giản là vì còn bận lòng với đại ca. Giờ phút này hắn không muốn chết. Hắn căm giận ông trời đùa cợt với hắn, nỗi bi phẫn khó tả dâng trào. Hắn muốn chống lại ông trời. Nỗi đau xót sục sôi mãnh liệt, trong nháy mắt ào ạt xông lên đỉnh đầu, Địch Thanh chỉ cảm thấy trong đầu bỗng nổ ầm một tiếng, hai con rồng to lớn điên cuồng quẫy động.
Hai con rồng này một hồng một vàng, gào thét rống giận, không ngừng bay lên. Chúng đột nhiên quấn lấy nhau, như mây đỏ đầy trời, như tà dương lóe sáng, rực rỡ khó tả. Thân thể Địch Thanh chấn động, chỉ cảm thấy hai con rồng to lớn này mang đến cho hắn sức mạnh vô biên. Vào thời khắc này, vết thương trên người hắn tuy vẫn còn đau nhưng đã không còn nghĩa lý gì với hắn. Địch Thanh xoay người nhảy lên, chắn trước người Trương Ngọc.
Tăng Trưởng Thiên Vương và Trì Quốc Thiên Vương đều ngơ ngẩn, không thể nào tin được trên đời này còn có người biến thái như hắn. Hắn vừa mới bị thương nặng sắp chết mà sao thoắt cái đã có thể mạnh mẽ như hổ? Càng khiến cho hai vị Thiên Vương kinh hãi là toàn thân Địch Thanh chẳng những run rẩy, mà hai mắt hắn còn co giật không ngừng, như thể bị trúng gió. Hai vị Thiên Vương chưa từng thấy người nào có vẻ mặt quái dị như thế, một sự ớn lạnh không thể khống chế từ đáy lòng dâng lên. Bọn họ chợt phát hiện tên Địch Thanh này lại xa lạ đến thế.
Địch Thanh rống lên một tiếng, xông về phía Tăng Trưởng Thiên Vương.
Địch Thanh lại chủ động ra chiêu đối phó với hai đại Thiên Vương? Tăng Trưởng và Trì Quốc nở nụ cười châm biếm Địch Thanh không tự lượng sức mình, nhưng nụ cười ấy rất nhanh liền biến thành kinh hãi. Bởi vì thế tới của Địch Thanh thật sự quá mãnh liệt, thật sự quá nhanh, nhanh như cưỡi rồng, mạnh như cưỡi hổ. Trong nháy mắt, hắn đã lao tới trước người Tăng Trưởng Thiên Vương.
Tăng Trưởng Thiên Vương cũng đã mất đi binh khí. Y siết chặt nắm tay, đấm cùng lúc hai đấm vào huyệt Thái Dương của Địch Thanh. Chiêu này lấy công làm thủ, ép Địch Thanh không thể không lui về tự bảo vệ mình, cũng có thể coi là chiêu hay vào lúc này. Nhưng Tăng Trưởng Thiên Vương đột nhiên nhận ra, chiêu này cực tệ. Địch Thanh không hề có ý tránh né, hắn nhanh như điện tránh được hai quyền này, rồi xông tới trước ngực Tăng Trưởng Thiên Vương. Tiếp đó hắn như thể phát điên, dang rộng hai tay ôm chặt lấy Tăng Trưởng Thiên Vương rồi ngửa cổ cụng mạnh đầu vào trán của Tăng Trưởng Thiên Vương.
Một tiếng bịch vang lên rất lớn, như trời long đất lở. Tăng Trưởng Thiên Vương cảm thấy đầu mình như muốn vỡ tung, hai mắt tối sầm, máu mũi chảy ròng, y gào lên:
– Cứu ta!
Ban đầu, do có võ công cao tuyệt nên y vô cùng ngạo mạn. Nhưng khi đối mặt với Địch Thanh, lần đầu tiên y sinh ra cảm giác không thể địch nổi.
Trì Quốc Thiên Vương chém ra liên tục ba đao, giống như lốc cuốn hoa mai. Nhưng đao vừa đánh ra lại phải thu về, không có cách nào chém xuống. Vì Địch Thanh đang ôm chặt lấy Tăng Trưởng Thiên Vương xoay như chong chóng. Hai người quấn chặt lấy nhau khiến cho Trì Quốc Thiên Vương không thể phân biệt được người nào với người nào. Đao pháp của gã dù nhanh hơn nữa cũng không dám chém bừa.
Gã chần chờ cho đến khi nghe thấy một âm thanh. Âm thanh này tuy nhỏ, nhưng thoắt cái đã lớn lên thành tiếng rốp rốp rắc rắc. Trì Quốc Thiên Vương cả kinh, không do dự nữa mà vội vung đao chém xuống. Gã phát hiện tiếng rốp rốp này là tiếng xương cốt gãy tạo nên. Cái ôm này của Địch Thanh lại xiết mạnh đến nổi trực tiếp vặn gãy xương cánh tay, xương sườn, xương ngực và cả xương cột sống của Tăng Trưởng Thiên Vương! Trì Quốc Thiên Vương nếu không ra tay, Tăng Trưởng Thiên Vương chắc chắn phải chết.
Đơn đao chém xuống, một cánh tay bay lên. Trì Quốc Thiên Vương gào thảm một tiếng, trong lòng đau đớn khó tả. Hóa ra lúc y chém xuống thì Địch Thanh đã buông tay lui về phía sau, một đao này của gã không thể rút lại liền chém thẳng vào cánh tay của Tăng Trưởng Thiên Vương. Tăng Trưởng Thiên Vương ngã xuống đất như bùn nhão, thất khiếu không ngừng rỉ máu tươi, tay chân co giật liên tục. Tuy bây giờ y chưa thể chết nhưng toàn bộ xương cốt trên người đều đã gãy, đâm xuyên qua ngũ tạng lục phủ, dù không chết nhưng so với chết còn thảm hơn.
Địch Thanh vừa mới lui đã lập tức lao đến trước người Trì Quốc Thiên Vương. Tim Trì Quốc Thiên Vương đập ầm ầm. Gã gầm lên, mũi chân điểm lên mặt đất đẩy người lùi về phía sau.
Trì Quốc Thiên Vương nhìn thấy thảm cảnh của Tăng Trưởng Thiên Vương, đã sớm rét run. Gã sợ rằng Địch Thanh lại ôm chặt lấy gã như lúc nãy nữa thì đúng là sống không bằng chết. Lúc gã rút lui thì đồng thời vung đao lên chém ra mười ba đao nhanh như chớp. Một chiêu mười ba đao này như gió mát, thế như sét đánh, hội tụ năng lực cả đời của Trì Quốc Thiên Vương. Đao thế như thủy triều, sùng sục dồn dập, cuốn lấy cánh mai tuyết đọng xoắn tít lên không, thanh thế to lớn. Trên đời này, sợ rằng ít ai dám chính diện ngăn cản nó!
Tuy nhiên, Địch Thanh lại dám! Trong mắt Địch Thanh chợt lóe lên hàn quang. Hắn liền vung quyền đánh tới. Một quyền này của hắn đánh xuyên qua hàn quang nện thẳng lên thân đao. Đơn đao vang lên tiếng răng rắc rồi gãy thành mấy đoạn. Mấy đoạn đao gãy này bị lực mạnh đánh vào đột nhiên bay ngược trở về găm thẳng vào người Trì Quốc Thiên Vương. Gã thét to một tiếng, vừa rơi xuống đất liền lảo đảo vài bước, thân hình bỗng lóe lên rồi hòa vào trong bóng tối. Địch Thanh vừa định đuổi theo thì Trương Ngọc loạng choạng ngã xuống đất.
Địch Thanh quay đầu nhìn lại. Hắn lập tức bỏ qua ý nghĩ đuổi theo Trì Quốc Thiên Vương mà xoay người ôm lấy Trương Ngọc chạy ra khỏi Tào phủ. Một màn vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ lắm. Địch Thanh chỉ biết là lúc hai con rồng xuất hiện trong đầu thì sức mạnh trong người hắn bỗng nhiên được phục hồi. Chẳng những vậy, sức mạnh này còn lớn hơn lúc trước mười mấy lần.
Ở trong mắt Địch Thanh. mấy đao chém ra liên tiếp của Trì Quốc Thiên Vương lại chậm rì rì. Do đó Địch Thanh có thể dễ dàng đập gãy đơn đao của Trì Quốc Thiên Vương, ôm chết Tăng Trưởng Thiên Vương. Sức mạnh này đến từ đâu? Và vì sao mà có? Địch Thanh hoàn toàn không biết.
Vừa chạy được vài bước thì hai chân hắn bỗng mềm nhũn, hắn loạng choạng ngã xuống đất. Lúc này hắn mới phát hiện sức mạnh khi nãy đã biến đâu mất, hiện giờ hắn yếu ớt đến đáng thương, bước đi còn khó khăn chứ đừng nói chi là ôm người.
Một người chạy tới nhận lấy Trương Ngọc, nói:
– Địch Thanh, để ta.
Vẻ mặt của Lý Vũ Hanh đầy hổ thẹn. Mới vừa rồi Địch Thanh và Trương Ngọc chiến đấu kịch liệt, Lý Vũ Hanh lại run rẩy sợ hãi. Trừ việc thổi còi báo hiệu ra thì hắn không dám xông vào. Hắn núp ở một bên nhìn Địch Thanh và Trương Ngọc không tiếc tính mạng mà xả thân vì nhau, không khỏi cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ. Vốn tưởng rằng Địch Thanh và Trương Ngọc chết chắc, đâu ngờ rằng Địch Thanh lại có thể đánh bại hai vị Thiên Vương, thậm chí không quan tâm đến bản thân mà cố gắng cứu Trương Ngọc. Hắn cảm thấy rất hối hận nên xông ra.
Địch Thanh xốc lên hai cái, phát hiện mình đã không còn chút sức nào, đáp:
– Vũ Hanh, ngươi dìu Trương Ngọc đi tìm đại phu trước đi, không cần lo cho ta. Ta… không sao đâu.
Hắn chợt biến sắc. Hắn nghe thấy có tiếng người thì thầm:
– Tên Địch Thanh chắc chết rồi nhỉ?
Giọng người này mang vẻ ngạo mạn và vênh váo.
– Hừ…
Có một người khác thấp giọng nói:
– Chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, coi chừng tai vách mạch rừng.
Giọng người này lạnh như băng. Địch Thanh cảm thấy mù mờ, không biết giọng nói này từ đâu truyền đến.
Lý Vũ Hanh thấy sắc mặt Địch Thanh tái nhợt, lo lắng nói:
– Ngươi… ngươi không có việc gì thật chứ? Ta biết … ngươi nhất định trách ra, ta xin lỗi hai ngươi.
Dứt lời, hắn ôm lấy Trương Ngọc, chạy ùa ra ngoài.
Địch Thanh ngẩn ra, thầm nghĩ: ‘Mình trách Vũ Hanh sao? Đangg lúc nguy cấp, hắn lại ẩn nấp một bên, quả thật khiến cho người ta bất mãn. Nhưng vào thời điểm sống chết đó, hắn tham gia vào cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, mạng chỉ có một cái, còn không phải là do bản thân chọn lựa sao? Mình không nên trách hắn.’
Thấy Lý Vũ Hanh dần khuất trong bóng đêm, Địch Thanh lo lắng đến sống chết của Trương Ngọc, cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước về phía trước. Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, giọng nói vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đang đi thì chợt từ dãy nhà phía tây (tây sương) có hai người đi tới. Địch Thanh giật mình, dừng bước không tiến nữa. Hai người này cũng dừng bước, tay đè bên hông.
Hai người này chính là Hạ Tùy và Khâu Minh Hào.
Hai người nhìn thấy Địch Thanh, không hẹn mà cùng nói:
– Địch Thanh, sao lại là ngươi?
Địch Thanh vừa nghe giọng nói của hai kẻ này. Hắn đột nhiên hiểu ra, cả người run rẩy. Hắn cuối cùng cũng biết được, giọng nói thần bí vừa rồi chính là cuộc trò chuyện giữa Hạ Tùy và Khâu Minh Hào.
Hạ Tùy và Khâu Minh Hào cách hắn rất xa, hắn tại sao có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ? Trong chuyện này rốt cuộc có điều gì kỳ quái đây? Địch Thanh cảm thấy mơ hồ, nhưng nỗi kinh hãi trong lòng lại càng lớn hơn.
Đây vốn là một cái bẫy, một cái bẫy để lừa Địch Thanh vào chỗ chết.
Hạ Tùy giăng cái bẫy này, muốn mượn tay hai đại Thiên Vương giết Địch Thanh hắn? Hai đại Thiên Vương này là ai? Hạ Tùy và Địch Thanh vốn không quen biết nhau, cớ sao lại muốn tính kế giết hắn?
——-> Thảo luận Góp ý