Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Trong khi y nói chuyện, Hoàng Cổ Lăng đã vận dụng chân khí, đánh ra năm chưởng.
Năm chưởng này, từng chiêu giấu nội kình lăng lệ ác liệt, đã bức lui Dương Hoàn ra sau hai bước.
Lang Thiên Như cười ha ha nói: “Hoàng huynh, tiểu tử kia cuồng vọng, kêu huynh đệ chúng ta cùng tiến lên, ý Hoàng huynh thế nào?”
Dương Hoàn bị Hoàng Cổ Lăng bức lui, lại bị Lang Thiên Như châm chọc khiêu khích một hồi, trong lòng giận dữ, quát lạnh một tiếng, thân hình phi thân công tới, bàn tay trái quét ngang, tay phải đánh thẳng tới.
Một cương một nhu, phảng phất như sóng dữ cuồn cuộn, dũng mãnh lao tới Hoàng Cổ Lăng.
Hoàng Cổ Lăng biết rõ võ công người này nông sâu khó lường, không dám đón đỡ, thả người tránh sang một bên.
Dương Hoàn cười lạnh một tiếng, thân hình như nước chảy mây trôi phóng đến hướng Lang Thiên Như, ngón tay phải biến thành kiếm, điểm nhanh vào lồng ngực Lang Thiên Như, khuỷu tay trái thì quét quang uy hiếp Lang Thiên Như.
Y thừa dịp Lang Thiên Như đón đỡ, duỗi cánh tay biến thành chỉ điểm đến Hoàng Cổ Lăng, mang theo thanh âm như lưỡi dao chém gió sắc bén.
Y vừa ra tay, đã công kích hai vị cao thủ. Hai cánh tay y chuyển động, tựa như hai thanh bảo kiếm, quả là khí độ đại gia kiếm thuật.
Thình lình nghe một hồi tiếng cười khanh khách phóng đãng truyền đến: “Ta đến đây để làm chứng, xem trận chiến hung hiểm này, rốt cuộc là hai người thắng hay là một người thắng, người thắng ta sẽ lĩnh giáo mấy chiêu.”
Một vị mỹ nhân áo xanh xinh đẹp chậm rãi đi tới, nàng này với vẻ yêu mị, thần thái phong lưu, câu từ khó có thể miêu tả chính xác được.
Hoàng Cổ Lăng nghe được tiếng cười duyên, vốn đã đánh về phía thân thể Dương Hoàn, đột nhiên xoay tròn, phảng phất như cơn gió, nhanh như điện phóng đến mỹ nhân áo xanh.
Một chưởng mang theo tiếng gió phá không lăng lệ ác liệt, đánh về phía mỹ nhân áo xanh.
Thân thể mềm mại mỹ nhân áo xanh nhoáng một cái, uyển chuyển đến cực điểm hiện lên gần Hoàng Cổ Lăng, giọng dịu dàng cười nói: “Này! Họ Hoàng kia, ngươi sao lại nóng vội như vậy?”
Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, bàn tay trái giơ lên hư không, năm ngón tay phải nắm lại, đánh thẳng tới ngực nàng kia!
Mỹ nhân áo xanh ngẩn ngơ, cảm thấy một chiêu này của hắn, cả đời hiếm thấy, mơ hồ cảm giác năm ngón tay này, ẩn giấu sát thủ biến hoá vô cùng lợi hại.
Mỹ nhân áo xanh hơi kinh sợ, vậy mà không dám đón đỡ, hai chân dùng lực, nhanh thối lui ra sau năm thước, cười nói: “Ngươi cái tên này, sao không thức thời như vậy, ngươi muốn đánh với ta, ta sẽ hẹn ngươi ở một chỗ khác, nhanh tiếp chiêu “Phong Lôi Tịnh Khởi” đằng sau kìa!”
Chỉ thấy sau khi Dương Hoàn đánh lui Lang Thiên Như, liền thả người nhảy lên xông thẳng tới, chưởng thế nghiêng nghiêng bổ về phía Hoàng Cổ Lăng.
Hoàng Cổ Lăng cảm thấy phía sau lưng kình phong lăng lệ ác liệt, hét lớn một tiếng, tay phải hoành ngược lại, bàn tay trái đánh thẳng, cứng rắn đẩy tới nghênh đón thế chưởng của Dương Hoàn!
Dương Hoàn cười lạnh một tiếng, chưởng thế đi tới đột nhiên trầm xuống, năm ngón tay đánh thẳng đột nhiên biến chiêu co lại đưa nghiêng qua.
Chưởng thế Hoàng Cổ Lăng lay động, thân hình đột ngột xoay một vòng, hai luồng chỉ lực nhanh như chớp bắn ra.
Hai người từ khi xuất chưởng chạm vào nhau, đến khi biến chưởng đụng nhau, trong đó đã biến hoá đến ba lượt, mỗi lượt biến hóa đều ẩn giấu chiêu thức sát thủ cực sắc bén.
Bỗng nghe Hoàng Cổ Lăng và Dương Hoàn đồng thời hừ lạnh một tiếng, hai người bắn ngược về phía sau. Sau khi tiếp chưởng, hai người đều im lặng, tựa hồ đều bị nội thương.
Sắc mặt Dương Hoàn tái nhợt, nhắm mắt điều tức, còn Hoàng Cổ Lăng thì ngã trên mặt đất, ngực thở phập phồng.
Chỉ nghe Lang Thiên Như cười to ba tiếng, nói: “Dương Hoàn! Còn có huynh đệ ta đây! Ngươi tiếp chưởng.”
Thanh âm vừa vang lên, thân gã đã tới trước người Dương Hoàn, nhấc tay đánh ra một chưởng.
Chợt thấy “Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh cất bước phóng tới, vung tay khẽ xuất chiêu “Thiết Kỵ Đột Xuất”, đánh ngang chưởng thế Lang Thiên Như đang chụp về phía Dương Hoàn, lạnh lùng nói: “Lang lão đệ, loại người như ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hành vi như vậy không khỏi quá mất mặt mũi lão tiền bối Thiếu Lâm Nguyên Không a.”
Lang Thiên Như cười ha ha, nói: “Đàm minh chủ, ngươi nói lời ấy sai rồi, vừa rồi Dương huynh không phải nói rõ lấy một địch hai sao? Trong chốn võ lâm luận bàn võ học với nhau, chính là chuyện thường, sao có thể nói là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?”
Nên biết Lang Thiên Như và Dương Hoàn vốn cùng là nhân tài mới xuất hiện, hai người cũng không có cừu hận gì. Nhưng Lang Thiên Như lòng dạ độc ác, muốn hạ độc thủ với Dương Hoàn, trong này phần lớn nguyên nhân là do hai người đồng thời yêu say đắm Tây Môn Ngọc Lan, trong lúc vô hình hai người trở thành tình địch xung khắc như nước với lửa.
Thiết Chỉ Ngọc Phiến Đàm Tương Thanh lãnh đạm nói: “Trong giang hồ luận võ, điểm đến là dừng.”
Lang Thiên Như cười ha ha một tiếng đắc ý, nói: “Hặc hặc! Như vậy Nhất Kiếm Chấn Thiên Hạ đã thừa nhận thất bại rồi, hặc hặc…”
Tiếng cười của gã ẩn chứa một cỗ khinh miệt xem thường vô cùng.
Dương Hoàn trời sinh tính cuồng ngạo, sao nhịn được loại vũ nhục này, hét lớn một tiếng, đột nhiên tung người lên, một chưởng “Thôi Sơn Điền Hải” bổ tới Lang Thiên Như.
Lang Thiên Như mỉm cười, cổ tay phải đảo một cái, vậy mà đón đỡ chưởng lực Dương Hoàn.
Dương Hoàn không ngờ Lang Thiên Như dám đón đỡ chưởng lực của mình như vậy, đang tính gia tăng kình lực, nhưng đã quá muộn, chưởng lực song phương đã đụng vào nhau, “bình” một tiếng vang lên.
Lang Thiên Như dựa thế bắn ngược ra sau năm thước. Dương Hoàn thì quát lớn: “Thiểm Điện Kim Tiến chỉ thường thôi, dám nói khoác mà không biết ngượng.”
Y giơ tay một quyền, đánh tới hư không.
Đây chính là Bách Bộ Thần Quyền lừng danh võ lâm. Một cỗ quyền phong nhanh như bánh xe bức thẳng tới.
Lang Thiên Như là người cực công tâm kế, gã thấy công lực Dương Hoàn mạnh mẽ như vậy, không muốn dùng công lực sống mái với y, bước ngang qua hai bước, tránh một chưởng này.
Nên biết rằng võ công hai người đều đã đến cảnh giới thu phát tùy tâm, đã đem tu vi nội lực tiện tay bổ đánh thành gió, đánh về phía địch nhân.
Dương Hoàn quát lạnh nói: “Họ Lang kia, ngươi không dám tiếp chưởng của ta à?” Lại một quyền Bách Bộ Thần Quyền đánh ra.
Lần này Lang Thiên Như lặng yên vận công, huy chưởng ngăn quyền phong lại.
Lực đạo một chưởng này rất mạnh mẽ, Dương Hoàn chợt thấy cổ tay chấn động, lập tức hét lớn một tiếng đánh ra một quyền Bách Bộ Thần Quyền.
Y cho rằng Lang Thiên Như sẽ đón đỡ quyền thế này, vì vậy một kích này dùng chín thành công lực, nào ngờ Lang Thiên Như lại tránh sang một bên.
Nhưng lúc này Lang Thiên Như tránh ra, dường như chỉ là động tác giả, đột nhiên chưởng chỉ công gấp nhanh như điện, một vòng xuất hiện, một vòng gấp công, bỗng nhiên công ra năm chưởng bốn chỉ.
Chín chiêu này chẳng những từng chiêu cay độc, hơn nữa ẩn chứa nội kình, lăng lệ ác liệt vô cùng. Chỉ thấy thân hình Dương Hoàn chớp động, liên tiếp lui về sau tám chín bước mới thoát khỏi chín chiêu này.
Lang Thiên Như cười hắc hắc hai tiếng khinh miệt, nói: “Dương Hoàn, ngươi đón thêm một chưởng của ta!”
Một chưởng Lang Thiên Như bổ ra, giống như điểm giống như chỉ, hai cỗ âm phong chia ra tấn công vào hai đại huyệt “Kim Kiện” dưới cổ họng và “Khai Nguyên” dưới bụng Dương Hoàn, mà tay trái Lang Thiên Như cũng phóng ra một mũi tên ánh vàng, vọt gấp tới “Đại đường huyệt” sau tai, vị trí huyệt chuẩn xác, thủ pháp tàn nhẫn nhanh chóng vô cùng.
Dương Hoàn rất khá, trong giây phút sinh tử, Dương Hoàn bỗng nhiên cúi thấp người xoải bước ra, như đinh ốc xoay một cái, lúc y sắp bị đánh trúng đã tránh thoát hai chiêu sát thủ của Lang Thiên Như.
Cùng lúc đó cánh tay phải của y xoay tròn đột nhiên duỗi ra, tựa như độc xà phun ra bảy tấc, đánh đến mũi tên vàng kim kia. Nào ngờ Lang Thiên Như vốn xưng là “Thiểm Điện Kim Tiến”, tên pháp bắn ra vô cùng quỷ dị. Lúc mũi tên vàng kim sắp va chạm với Dương Hoàn, vậy mà lệch hướng, rít một tiếng xùy vang, cánh tay phải của Dương Hoàn đã bị mũi tên bắn trúng.
Dương Hoàn thả người lui về sau ba bước, tay trái chụp lên miệng vết thương do mũi tên gây ra, một cỗ máu tươi lập tức nhuộm đầy quần áo, y căm hận nói: “Lang Thiên Như, ngày khác gặp ngươi, ta nhất định sẽ lấy đầu lâu trên cổ ngươi.
“Đàm huynh, hắc bạch lưỡng đạo chúng ta, hợp tác thì tồn tại, không hợp sẽ chết, ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”
Dứt lời, thân hình y bắn đi như điện.
Lang Thiên Như cười hặc hặc nói: “Dương Hoàn, ngươi muốn đi sao? Huynh đệ tặng ngươi thêm ba mũi tên.”
Đột nhiên một cánh tay giơ lên điểm đến uyển mạch của Lang Thiên Như, nói: “Lang lão đệ, ngươi không khỏi quá độc ác!”
Lang Thiên Như vội vàng rụt tay lui về phía sau, nhưng Dương Hoàn đã biến mất trong sân. Gã cười lạnh một tiếng nói: “Đàm minh chủ, hành động của ngươi là muốn bảo vệ hắn?”
“Thiết Chỉ Ngọc Phiến” Đàm Tương Thanh trầm mặt xuống nói: “Lang lão đệ vênh váo hung hăng như thế, Đàm mỗ dù phạm lệnh sư cũng muốn lĩnh giáo một hai.”
Đột nhiên một tiếng cười xuỵt xuỵt quái dị truyền đến.
Tiếng cười kia giống như quỷ khốc, năm vị cao thủ trong tràng liền quay đầu nhìn lại.
Hoàng Cổ Lăng ngồi dưới đất liếc qua, chưa phát giác ra nhưng bỗng rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy phát lạnh.