Sau khi Mã Tứ rời đi, Tạ Cự Lượng, Lưu Nham cùng Cửu Thủ Giao Long nhanh chóng đáp xuống.
Lưu Nham đỡ Tam Hoàng dậy, lấy ra một hộp đựng chất lỏng gì đó.
Sau đó, Lưu Nham bấm thủ quyết, 10 giọt nước bay lên, chúng lần lượt nhập vào tay chân thân và đầu của Tam Hoàng.
Sau đó Tạ Cự Lượng chỉ một chỉ, đánh thẳng vào mi tâm Tam Hoàng.
Lưu Nham lần nữa bấm thủ quyết, bốn giọt chất lỏng nữa bay lên, đánh trực tiếp vào chân Mục Lãm.
Mục Lãm đau đớn đến mức gầm lên.
Lam Thần không nói gì vì bằng haki quan sát, hắn đã nghe thấy được tiếng xương đang được tái tạo với tốc độ khá nhanh.
Minh Lý nằm dài ra, than thở:
-Tên Kim Đan này mạnh thật.
Có vẻ sau khi bị ngươi đánh bại, ta đã yếu đi nhiều rồi.
Nhớ lúc trước,lúc ta là Luyện Khí, ta có thể lấy sức mình đánh lại Trúc Cơ.
Bây giờ đánh Kim Đan thôi cũng đã suýt chết rồi.
Tạ Cự Lượng nghe vậy lắc đầu:
-Ngươi nói sai rồi, nếu nói Luyện Khí là lấy khí nhập thể, cường hóa cơ bắp bản thân, Trúc Cơ thì chỉ là bước cuối cùng cường hóa linh hồn thức tỉnh linh căn, nên giữa hai cảnh giới này chênh lệch không nhiều, chỉ cần mạnh mẽ là có thể đánh chết.
Nhưng Kết Đan và Kim Đan nó lại là hai khái niệm khác nhau.
Kết Đan là các ngươi dùng linh lực tạo nên các sợi tơ bao quanh linh căn.
Còn tu sĩ Kim Đan, chính là thử thách lớn cho các ngươi, Kim Đan chính là ngươi cô đọng linh lực, tạo thành một cái kén quanh linh căn của ngươi.
Khi nào Kim Đan các ngươi vỡ ra, cũng chính là khảo nghiệm Thuế Phàm, thôi nếu muốn nghe tiếp đến lớp của Văn giảng sư, hắn biết nhiều hơn ta.
Lam Thần nghe vậy ngạc nhiên, tập trung quan sát linh căn nội thể, bây giờ nó đã hình thành được hơn 2000 sợi tơ bao quanh rồi.
Hắn không hề biết lý do tại sao lại như vậy.
giọng hắn âm trầm:
-Hệ Thống? ngươi Kết Đan cho ta?
-Đúng, để đảm bảo kí chủ có thể thành công lên Kim Đan, hệ thống quyết định sẽ hoàn tất công việc Kết Đan cho kí chủ, hơn nữa Kết Đan của hệ thống tu luyện của tinh cầu này không đủ an toàn, nên hệ thống đã tự ra quyết định cải tiến cách Kết Đan.
-Có hại không?
-Tăng độ khó của cách cảnh giới sau, nhưng đổi lại cùng cấp thường rất mạnh mẽ.
-Thôi bỏ đi, chuyện xảy ra rồi.
Mục Lãm lúc này đã tỉnh lại, hắn hổn hển, nhìn lúc rồi ngạc nhiên nói:
-Hữu Quyền Khai Giang Tạ Cự Lượng? Lão nhân gia có nhận ra vãn bối không?
-Nhóc con…!ngươi có phải là cháu của Mục Lệ Uy lão đầu phải không.
-Vâng thưa tiền bối.
-Khà khà, Tả Cước Phá Sơn Mục Lệ Uy từng là đồng hữu của ta.
-Nói rồi, mặt lão nghiêm lại: -Tên chết tiệt ấy đảm bảo bây giờ đang ở nhà thổ rượu chè hoan lạc, từ lúc hưởng chức gia chủ đến giờ, hừ hừ, ít ra hắn có con cháu biết tiến thủ, chưa đến nỗi khiến Mục gia tan nát.
-Tiền bối đừng trách ông ngoại ta, ông cũng có nỗi khổ tâm.
-Lão ấy mà biết khổ, hừ, ngươi không cần biện minh cho lão.
Lưu Nham lúc này cười khổ, hắn biết mâu thuẫn giữa Tạ Cự Lượng và Mục Lệ Uy không phải ngày 1 ngày 2.
Hắn đành nói:
-Thôi các vị, chúng ta đến giờ phải đi rồi.
Dứt lời hắn phất tay, cuốn những người còn lại lên Cửu Thủ Giao Long.
Tạ Cự Lượng thấy vậy chỉ hừ một tiếng
———————————————————————————————————————————————————————————————–
Sau một hành trình dài, Lam Thần cuối cùng cũng đã thấy được Lam Ngân học viện.
Đó quả à một toàn thành rộng lớn, tầm mắt của Lam Thần vậy mà nhìn không hết độ lớn của tòa thành này.
Trung tâm tòa thành này là một dãy những tòa nhà to lớn, thậm chí còn có vài tòa tháp còn đang lơ lửng trên không.
Lúc này, Thục Phán nhẹ nhàng nói:
-Phù Không trận, trận pháp cấp 6 có thể giúp bất cứ công trình kiến trúc nào nổi trên không.
Có vẻ đấy là nơi chứa đựng pháp bảo hoặc công pháp.
-Ồ, ra vậy.
Tòa thành này lớn thật, ta cảm giác nó lớn hơn Việt Vương thành.
-Thứ ngươi thấy chỉ là tàn dư của Việt Vương thành, tòa thành thật sự của ta là Cổ Loa thành,vừa là kiến trúc, vừa là pháp bảo mạnh mẽ.
-Vậy giờ…??
-Tất nhiên là bị phá hủy theo dòng lịch sử rồi.
-Thục Phán cười cay đắng.
-Mà thôi không nhắc chuyện cũ, nơi này cao thủ đầy như mây, ta tạm thời không ra được để đảm bảo ngươi an toàn.
-Ta đã biết.
-Lam Thần gật đầu.
-Đến nơi rồi.
-Lưu Nham nói, rồi dậm chân, một đám mây xuất hiện trên lưng Cửu Thủ Giao Long.
Tạ Cự Lượng đứng lên rồi nói:
-Các ngươi đi lên, Cửu Thủ, ngươi về đi.
Lam Thần cùng những người khác nhanh chóng leo lên đám mây, Cửu Thủ Giao Long thấy vậy liền lập tức rời đi.
Đám mây nhanh chóng bay lại chỗ quảng trường, nơi này hiện tại rất đông, nhìn qua cũng hơn 1000 người.
Dù vậy Lam Thần cũng không bất ngờ lắm bởi nếu chỉ tuyển có ngần này thì tất nhiên sẽ không đủ người duy trì học viện.
Sau khi Lam Thần đáp xuống, liền ngồi xuống đả tọa.
Ngồi đó liên tiếp 2 ngày, cuối cùng thì lúc này cũng đã đủ người.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước lên bục chính giữa quảng trường.
Hắn mặc một đạo bào màu xanh, tóc búi cao, sau lưng giắt 2 thanh kiếm.
Thục Phán cảm thán:
-Người này…!bất phàm.
Ta cảm nhận hơi thở như có như không của cường giả cấp Chiến Đế, mạnh mẽ.
-Tức là?
-Đúng hắn sắp đột phá Chiến Đế, chiếm lấy đế tọa của bản thân.
Mà thôi lúc ngươi thành tựu Vương ngươi sẽ biết, bây giờ ngươi biếtchỉ tổ lo hão, nhọc lòng.
Lúc này, người đàn ông kia bỗng dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Lam Thần.
Lam Thần hơi thất kinh, bất giác lùi về sau nửa bước.
Chỉ thấy hắn không nhìn về phía Lam Thần nữa mà hít một hơi, nói:
-Ta nói các vị tân sinh có nghe thấy không?
-Có!!!
Tiếng hô ngập trời vang lên, Lam Thần cảm giác như điếc cả màng nhĩ.
Sau đó là một tràng dài liên miên đến mức mà Lam Thần suýt ngủ gật.
Cuối cùng là đọc nội quy.
Nhưng Lam Thần tinh ý nhận ra được những ý chính
– Không giao đấu trong học viện
– Mâu thuẫn lên võ đài giải quyết
– Không nghiêm cấm thành lập bang, phái, đội, nhóm với số lượng thành viên phải trên 5 nhưng cũng không cho phép các bang phái gây ảnh hưởng đến lão sư cũng như học viện.
– Bất cứ hành động nào gây ra ảnh hưởng xấu tới học viện cũng đều bị xử phạt tùy theo 5 mức độ: 1.
Xem xét, khiển trách, giảm nửa lượng tài nguyên trong vòng 5 năm.
2.
Nhốt vào Cấm Hỏa Sơn 10 năm, cắt tài nguyên trong 10 năm.
3.
Phế tu vi, nhốt vào Tạp Dịch sơn vĩnh viễn.
4.Đuổi khỏi học viện, đồng thời nghiêm cấm bước vào khu vực thuộc quản lý của học viện, vi phạm giết không tha.
5.
Giết, nguyên thần bị giam cầm tại luyện hồn chung, thân thể ngâm trong thối thiết dịch, luyện chế làm khôi lỗi thủ vệ.
-Được rồi, cuối cùng là đăng kí lớp, các ngươi chọn viện của mình và lão sư đi.
Lam Thần đưa mắt nhìn quanh, hắn bị thu hút bởi một người đàn ông trung niên áo mà bạc, mà hàng người trung niên này chủ yếu không có mấy ai.
Từ người hắn tỏa ra một thứ mà thanh Nghịch Thiên kiếm khao khát muốn có.
Thục Phán lên tiếng:
-Trung niên này tu vi rơi vào khoảng Chiến Vương, nhưng ta không chắc nữa, có vẻ hắn bị nội thương, khá là nặng.
Lam Thần định tiến lên thì một gã thanh niên tiến tới vỗ vai, hắn nói:
-Này, không phải ngươi định đến chỗ Văn lão sư đấy chứ?
“Văn lão sư? Là người Tạ Cự Lượng đề cập đến ư.” -Lam Thần nghĩ thầm rồi hỏi:
-Sao không ai đăng kí chỗ Văn lão sư vậy?
-Bởi vì Văn lão sư hiện tại đang có xích mích với Hồng lão sư, mà Hồng lão sư lại là người của Tử gia, Tử gia chuyên quyền mấy chục năm nay, mà học viện từng nợ Tử gia một lần giúp đỡ nên học viện cũng không mấy quan tâm, mắt nhắm mắt mở.
Người Tử Thần bang do có hậu thuẫn là Tử gia nên hay chèn ép người các phe phái khác, đặc biệt là Mộc Diệp bang của Văn lão sư.
Bây giờ, trừ thành viên cốt cán ra thì hầu như người trong bang bỏ hết.
À quên không giới thiệu, ta là Lữ Trình, ngươi chọn được lão sư chưa?
-Ta là Lam Thần, và ta nghĩ ta chọn được lão sư rồi.
-Lam Thần mỉm cười rồi đi về phía người trung niên, gõ bàn và nói:
-Lão sư, có phiền không nếu ta đăng kí?