—
Không biết từ bao giờ, Phó Ninh Dung đã miễn nhiễm với những lời nói của Tạ Du, bất kể hắn nói gì với nàng đều không có tầm ảnh hưởng lớn, giống như một quyền đấm vào bông vậy.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm Tạ Du thấy mặt nàng đỏ như thế này.
Hắn hứng thú đến không ngờ.
Bắt chước Phó Ninh Dung hay gọi hắn là “Thái Tử điện hạ”, hắn cũng thay đổi giọng điệu của mình, mỗi câu mỗi chữ đều gọi nàng là Phó đại nhân.
“Nhìn phản ứng này của Phó đại nhân, hẳn là không có.”
Tạ Du có một đôi mắt phượng rất phong tình, ánh mắt của hắn giờ phút này vừa trần trụi vừa lộ liễu, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng khiến Phó Ninh Dung cảm thấy áp lực không thể giải thích được.
“Ngay từ đầu ta đã biết Tiểu Phó đại nhân là người ôn nhuận như ngọc, tính tình lại nhân ái lương thiện, rất được lòng nữ nhân.” Nghe thì giống đang khen ngợi, nhưng khi nói ra thì lại ẩn chứa một chút ý tứ khó hiểu.
Hắn dừng lại, con ngươi đen như mực liếc nhìn Phó Ninh Dung từ đầu đến cuối một lượt, tiếp tục nói, “Nhưng trước đây khi lâm triều ta có vô tình nghe được, Phó đại nhân thật ra cũng rất được hoan nghênh trong giới nam tử.”
“Ngay cả người luôn coi thường người khác như Nhị hoàng huynh của ta cũng rất coi trọng ngươi.”
“Nói đến hắn còn không bằng bổn Thái Tử, bên ngoài giả bộ tốt đẹp, sau lưng lại có loại tâm tư không đứng đắn với ngươi. Nói không chừng…Hắn còn muốn giam cầm ngươi trong điện của hắn để hàng ngày chơi đùa…”
Thái Tử điện hạ ánh mắt thâm trầm vu khống huynh trưởng của mình, lại không biết mấy cái suy nghĩ này là đang nói người khác hay là đang nói chính mình.
Phó Ninh Dung nghe mấy lời này xong không ngừng khó hiểu, trong đầu ngoại trừ hoang đường thì vẫn là hoang đường. Tạ Du vẫn luôn như vậy, nàng biết, nhưng hôm nay hắn giống như mất trí, còn muốn bôi nhọ Nhị hoàng tử phong quang nguyệt tễ*?
(*)Thành ngữ gốc: 风光月霁, một phép ẩn dụ chỉ một người có tính cách cởi mở và thẳng thắn.
“Thái Tử điện hạ, thỉnh ngài rút lại lời nói. Nhị hoàng tử nhất định không phải là người như ngài nói, ngài chớ nên lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”
Tạ Du nhướng mày, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt oán thầm của nàng. Ý nàng là hắn “lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử”?
Hắn là tiểu nhân?
Lúc này, ai da mặt dày hơn ai.
Đương nhiên là Tiểu Phó đại nhân luôn luôn quy củ, được dạy dỗ tử tế làm sao sánh nổi với người chuyên nói năng bậy bạ – Thái Tử Tạ Du của Đông cung?
“Ồ? Ngươi thật thông minh, không hổ danh là người chỉ cần thi một lần đã trúng cử tiến sĩ*. Sao ngươi có thể biết được, người rất muốn giam ngươi trong điện để ngày ngày chơi đùa không phải là Tạ Lẫm mà là ta?”
(*)Bính âm:Jinshi, là cấp độ danh vọng cao nhất trong hệ thống thi cử của triều đình Trung Quốc, tương tự như tiến sĩ trong hệ thống giáo dục hiện đại.
Hắn trêu chọc, nhặt một lọn tóc đang xõa bên tai Phó Ninh Dung, ngón tay sượt nhẹ qua má nàng, “Vậy…Phó đại nhân, có muốn thử ta không?”
“Hay là, Phó đại nhân có gì khó nói?”
“Ví dụ như…Cái miệng nhỏ nhắn chỉ biết chảy nước phía dưới?”
Khoảnh khắc Phó Ninh Dung nghe thấy lời này, nàng “vèo” một cái bật người lên, không quan tâm có bị ngã xuống giường hay không.
Nàng trợn to hai mắt, giống như vừa nghe thấy chuyện kinh thiên động địa, thậm chí không thèm quan tâm đến quan hệ giữa vua và quần thần, gọi thẳng tục danh Thái Tử: “Tạ Du! Ngươi điên rồi sao?”
Toi rồi.
Tạ Du đã nhìn thấy.
Hắn cố tình quanh co để dò xét nàng, đơn giản chính là muốn bứt nàng phải hiện hành và thỏa hiệp với hắn.
Hắn quả nhiên đã biết thân phận của nàng.
Cho dù Phó Ninh Dung không cố ý cảm thụ thì nàng cũng biết lưng của mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bí mật chôn giấu bấy lâu nay đã bị vạch trần một cách trắng trợn khiến màng mềm nhũn trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đây là tội lớn tru di cửu tộc.
Nếu để hắn tiết lộ ra, đừng nói là giúp Tạ Lẫm lên làm Thái Tử, e rằng ngày mai cả Phó gia sẽ không thể nhìn thấy mặt trời nữa.
Người bị gọi là điên chỉ cười cười, không chút quan tâm việc mình bị hạ quan gọi thẳng tục danh.
Hắn ngược lại vẫn rất vui vẻ, trên mặt hiện lên vẻ hoài niệm: “Tạ Du? Đã bao lâu rồi ta không nghe thấy ngươi gọi ta như vậy?”
“Nói đến việc này mới nhớ, ngươi mới sẵn lòng gọi thẳng ta bằng tên?”
Hắn tùy tiện cười đến tiêu sái, nhưng trong mắt Phó Ninh Dung, bộ dáng của hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ dưới mười tám tầng địa ngục.
Sắc mặt Phó Ninh Dung lập tức tái nhợt, trên mặt không có chút máu: “Thái Tử điện hạ, đến tột cùng thì ngài muốn như thế nào?”
Tạ Du cười lạnh.
Bàn tay bắt lấy tay nàng, đặt ở trên đai lưng nguyệt sắc buộc quanh eo, hắn cầm lấy tay nàng rồi kéo từng chút một.
Đai lưng được cởi bỏ, tiết khố rơi xuống.
Lộ ra sự kiêu ngạo bên dưới.
Giọng nói của hắn mạnh mẽ đến mức đâm thẳng vào trái tim Phó Ninh Dung –
“Có thể hầu hạ ta không?”