Bóng lông nhỏ kêu chút chít vài giây giống như một con gấu túi treo trên người Hắc Vô Thường, nhưng cậu vẫn không ôm trọn được thuộc hạ đáng yêu của mình. Sau đó, rốt cuộc cậu cũng nhận ra dáng vẻ hiện tại trông có hơi ngốc.
Bóng lông nhỏ biến trở lại thành thiếu niên, vùi mặt vào cổ Hắc Vô Thường làm nũng dụi dụi, nhân cơ hội che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Vòng tay đang ôm lấy thiếu niên của Hắc Vô Thường đột nhiên siết chặt, gần như muốn khảm người trước mặt vào trong ngực mình.
Bang!!! Rầm!!!
“Một đám ngu xuẩn!” Trương Vũ ngậm điếu thuốc, tay cầm bình sứ màu trắng, hùng hổ đá cửa xông vào nhà vệ sinh, mặt đầy tức giận, “Lấy lại tín ngưỡng cái mã mẹ nó… Đại, đại nhân!”
Sau khi Trương Vũ nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, anh ta giật mình choáng váng như bị sét đánh. Vài giây sau, anh ta bắt đầu cứng ngắc lùi lại.
Trúc Ninh vô cùng xấu hổ, cậu nhẹ nhàng đẩy Hắc Vô Thường ra, Vòng tay của Hắc Vô Thường trống rỗng, ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Vũ lập tức lạnh toát.
Trương Vũ tim đập thình thịch sợ tới mức không tìm được lời nào để nói*, gượng cười nói: “Các ngài tiếp tục, tiếp tục! Lúc không có người… toilet này rộng rãi như vậy, không phải chỉ để… Khụ khụ, bình thường tôi đi toilet cũng hay mang theo bình sứ.”
*Nguyên văn là 没话找话/một thoại hoa thoại: Nghĩa là tìm chuyện để nói
Sắc mặt của Hắc Vô Thường hơi bớt giận.
Nhưng Trúc Ninh lại khó hiểu: “Anh đi toilet mà mang theo bình sứ làm gì?”
“H… Hả?” Trương Vũ vốn định ra khỏi phòng, lúc này lại bị hỏi khó: “Không phải lúc đi vệ sinh, mà là lúc vào nhà vệ sinh… Ặc…”
Hắc Vô Thường vẫy tay bảo anh ta mau cút.
Trương Vũ cầm bình sứ nhỏ màu trắng của mình, nhanh chóng đẩy cửa chui ra ngoài.
Một lát sau, Trương Vũ lại vội vã quay trở lại, kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi: “Đại nhân, hàng ngàn quỷ binh đã hạ xuống, bây giờ chúng ở khắp nơi trên bầu trời!”
“Chỉ có mấy ngàn quỷ binh,” Hắc Vô Thường không có vẻ gì là kinh ngạc ngoài dự đoán, “Không có Bắc Âm Đế?”
“Hả? Ặc…” Trương Dục ngẩn ra, anh ta cố gắng nhớ lại, “Hình như không có.”
Hắc Vô Thường gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi, ngươi mau đi đi.”
Trương Vũ: “Vâng, đại nhân.”
Trương Vũ khom mình hành lễ theo bản năng sau đó ra khỏi phòng, sải bước chạy trở lại phòng họp.
Trong phòng họp bây giờ là một mớ hỗn loạn.
Sấm sét nổ vang, cửa sổ rung lắc dữ dội, âm phong xen lẫn nước mưa xuyên qua khe hở cửa sổ tràn vào. Nhưng không ai dám đóng cửa sổ, hầu như tất cả đều chen chúc trong góc tường, căng thẳng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi khó mà kiềm chế.
Đáng lý ra, cửa sổ phòng họp phải đối diện với trụ sở rộng rãi của Ban điều tra đặc biệt, nhưng bây giờ nó đã bị chiếm giữ hoàn toàn bởi một đám quỷ binh lít nha lít nhít.
Hàng trăm hàng nghìn quỷ binh bay lơ lửng giữa không trung, nhìn khá giống đám lệ quỷ không đầu trong vườn thú, nhưng chúng có đầu và một cặp mắt quỷ trống rỗng trông đáng sợ hơn, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Thấy Trương Vũ trở lại, Chương Dục Cẩn vội vàng hỏi: “Cậu tìm thấy Hắc Vô Thường đại nhân chưa?”
Lúc này Trương Vũ mới nhớ ra mình đi tìm viện binh, nhưng anh ta chỉ có thể gượng gạo nói: “Tôi tìm được rồi, nhưng Vô Thường đại nhân bảo tôi… Làm việc trước…”
Chương Dục Cẩn: “Hả!”
Trương Vũ xoay người, bắt đầu xông ra ngoài: “Tôi … Tôi đi xem một chút!”
Chương Dục Cẩn nhỏ giọng chửi thề, cất súng đi theo. Nhưng khi hai người lần lượt vọt vào nhà vệ sinh, bọn họ chỉ thấy một căn phòng trống, Hắc Vô Thường và Trúc Ninh đã biến mất.
Chương Dục Cẩn lo lắng nhìn xung quanh: “Vô Thường đại nhân?”
Trương Vũ: “Tôi không biết, mới vừa rồi vẫn còn ở đây. Ý của đại nhân là, chỉ cần Bắc Âm Đại Đế không xuống, chúng ta cứ… làm những gì chúng ta nên làm.”
Sắc mặt của Chương Dục Cẩn cực kỳ khó coi, anh hít sâu vài hơi, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: “Bên ngoài có mấy ngàn âm binh, chúng ta nên làm thế nào?”
Sắc mặt của Trương Dục cũng rất tệ, anh ta vốn định vặn mở bình sứ trắng nhưng cuối cùng lại do dự rồi bỏ vào trong túi, sau đó liếc nhìn phòng họp có ý ám chỉ: “Không phải chúng ta… vẫn còn Diêm Vương sao?”
Bây giờ Trúc Ninh vẫn đang trong hình dạng bóng lông nhỏ, nhút nhát sợ hãi chui rút trong tay Hắc Vô Thường, không dám biến lại hình người.
Xung quanh u ám, không có mặt trời cũng không có mặt trăng, thậm chí không có cả có bầu trời, chỉ có một mảnh sương mù màu đen hỗn độn.
Nơi này là… một bình nguyên hoang vắng ở Quỷ Vực.
Bóng lông nhỏ yếu ớt co ro trong tay Hắc Vô Thường, giọng bé như tiếng muỗi kêu: “Chút chít.” Chúng ta đến nơi này làm gì, tôi muốn trở về…
Một giây trước, bóng lông nhỏ còn đang đứng trong tòa nhà của Ban điều tra đặc biệt, buồn rầu lo lắng cho đất nước và người dân, thề phải quyết chiến một trận sống chết với đám âm quỷ. Sau khi đến Quỷ Vực thì cậu thật sự kinh sợ, bốn cái móng lông vẫn luôn ôm lấy cổ tay của Hắc Vô Thường, lắc qua lắc lại, cố gắng khiến hắn thay đổi ý định.
Hắc Vô Thường bất đắc dĩ ôm lấy bóng lông nhỏ bằng cả hai tay, cúi đầu nhìn ông trời nhỏ đáng thương, không biết phải làm sao cười khẽ, nói: “Cậu sợ tới mức này sao?”
Bóng lông nhỏ làm như thật, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Chút chít!”
Xung quanh toàn là thung lũng, cứ như thể có những kẻ địch đáng sợ không rõ danh tính đang ẩn mình trong mỗi ngóc ngách tối tăm. Với địa hình hiểm trở như thế này, những người đi vào từ bên ngoài sẽ không bao giờ nhìn thấy bên trong là cái gì. Đây rõ ràng là địch trong tối ta ngoài sáng, một nơi hoàn hảo để ám sát.
Bóng lông nhỏ sống không còn gì luyến tiếc cúi đầu, đâm mạnh vào lòng bàn tay mát lạnh của Hắc Vô Thường, sau đó dùng ngón tay của Hắc Vô Thường che mắt mình… Không đáng sợ chút nào, chỉ cần không nhìn thấy gì hết là được…
Hắc Vô Thường chỉ đành phải để mặc cậu nhóc hóa thành một bé đà điểu mập mạp để kiếm cảm giác an toàn, hắn bay nhanh qua đỉnh núi, tiến về phía thung lũng tối đen.
Vài phút sau, bóng lông nhỏ cảm thấy Hắc Vô Thường dừng lại, một trận sương lạnh âm u ập vào mặt. Bóng lông nhỏ có thể cảm giác được bên ngoài có… thứ gì đó.
Bóng lông nhỏ không nhịn được mở mắt ra, len lén nhìn ra ngoài từ kẽ ngón tay của Hắc Vô Thường.
Sau đó, cậu nhóc liền sợ tới ngu người.
Lúc này Hắc Vô Thường đang đứng bên rìa thung lũng, trong thung lũng là một đống âm binh đông nghịt nhìn không thấy điểm cuối, phải có ít nhất mấy chục vạn!
Những âm binh này mặc áo giáp, cầm trường kích, đeo mặt nạ răng nanh và một đôi mắt quỷ tăm tối không có ánh sáng, mang hơi thở khát máu…
Bóng lông nhỏ hốt hoảng: “Chút chít!!!!!!”
Ai ngờ, bóng lông nhỏ còn chưa kịp nhảy lên chạy thoát thân, hai tên quỷ tướng đứng trên sườn núi của thung lũng lại sợ hết hồn, cầm trường kích chạy chậm tới.
“Đại nhân, diện mạo của các huynh đệ chúng tôi trông có khí phách không, có chỗ nào không ổn không?” Quỷ tướng lắp bắp nhìn Hắc Vô Thường, như vừa chột dạ vừa không nghĩ ra, “Có phải chưa đủ sát khí, khiến Minh Vương đại nhân chưa hài lòng?”
Bóng lông nhỏ: “…”
Sau khi khiếp sợ vài giây, bóng lông nhỏ nhận ra tên quỷ tướng trước mặt nhìn hơi quen. Cậu cẩn thận nhớ lại, hình như đây chính là quỷ tướng thủ vệ trong điện Diêm Vương lúc cậu trộm cá Koi trong ao của Diêm Vương điện thứ nhất.
Hay lắm, cuối cùng cũng biết tại sao đám Diêm Vương không tìm được lính của mình.
Hắc Vô Thường lẳng lặng nhìn chằm chằm hai tên quỷ tướng cho đến khi chúng đổ mồ hôi như mưa, đám quỷ binh trong thung lũng từng tên từng tên lần lượt thẳng lưng, chỉ thiếu hếch cằm lên trời để chứng tỏ mình anh dũng không sợ bất cứ thứ gì!
Hắc Vô Thường lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, đi thôi.”
Hai quỷ tướng mừng rỡ, quay đầu rống lên: “Thừa dịp bọn chúng còn đang trên trời, cướp lại Địa Phủ. Ai chết và bị thương sẽ được đầu thai làm người. Hai mươi năm sau nhậm chức, đại nhân sẽ cho chúng ta năm khoản bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở!”
“Dọn dẹp hang ổ của Ngũ Phương Quỷ Đế, không chừa một ai!”
“Đi theo đại nhân, ăn ngon hưởng lạc!”
“Các huynh đệ, lên!”