Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 19: 19: Đi Vào Giấc Mơ



Tâm tình Quỷ Tân Nương rất tốt, không có làm khó nàng, Mộc Chiêu luôn mãi thuyết minh Liễu Thất Ngọc có ân cứu mạng mình, ân tình ở đây ngăn cản không có cách nào khác, sau một hồi lừa dối, Quỷ Tân Nương vỗ vỗ đầu nàng tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó ngồi kiệu hoa rời đi.
Sau khi đội ngũ đón dâu của Quỷ Tân Nương rời đi, đèn đường nơi đây lại nhấp nháy sáng lên, bầu không khí yên tĩnh như nửa đêm bình thường, thậm chí có thể nhìn thấy cả những ngôi sao khó có được trên bầu trời.
Nhớ năm đó chỉ có đi chơi ở nhà bà ngoại ở nông thôn mới có thể nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp như vậy, Quỷ Tân Nương kia tự mang hiệu quả tinh lọc không trung sao? Thật thần kỳ!
Không đúng, không đúng! Hiện tại không phải lúc nghĩ có thần kỳ hay không, Mộc Chiêu vỗ vỗ mặt mình, ở cùng Quỷ Tân Nương này lâu như vậy, bây giờ cũng đã muộn, nàng còn chưa làm xong việc, may mà tối nay không đánh nhau, nếu không thì sợ rằng sẽ phải trì hoãn đến tối mai, thêm một ngày nữa nàng sẽ cảm thấy càng thêm hoảng loạn, bởi vì nàng sợ học tỷ sẽ tiếp xúc với người của nam chính, mà nếu cô liên lạc được với nam chính xúi quẩy, không có chuyện gì cũng có thể trở nên xui xẻo.
Mộc Chiêu bình tĩnh lại liền cảm thấy sống lưng ớn lạnh, lời nói vừa rồi của Quỷ Tân Nương có quá nhiều điều đáng để cân nhắc.
Thậm chí nàng còn nhớ ra thân phận của đối phương, Quỷ Tân Nương này cũng xuất hiện trong sách nhưng cô ta là chỉ là một nhân vật lót đường độc ác số N, khi còn sống bị minh hôn cho nam chính nhưng đến sau khi chết cũng không được nam chính yêu thích.

Về sau cô ta phát hiện nam chính thích Khấu Tử Thư, oán hận ngàn năm bộc phát, cuối cùng bị nam chính trấn áp hồn phi phách tán.
Là một nhân vật đáng thương nhưng cũng đáng trách…!Phải bảo vệ Khấu Tử Thư, không thể để Quỷ Tân Nương này phát hiện! Đúng rồi, còn phải tự bảo vệ mình!
Mộc Chiêu chỉ là vô tư chứ không ngu ngốc, liên quan đến cái chết của chính mình, bí ẩn dường như đã phát triển đến mức không thể khống chế được, nếu thật sự có nam chính đứng sau chuyện này, chính mình bị cuốn vào chuyện kỳ quái, vậy đây đúng là tin tức xấu nhất.
Tại sao một nhân vật lót đường chỉ được dùng để mở đầu truyện lại đột nhiên có nhiều vai trò như vậy chứ?! Mộc Chiêu lo lắng vuốt vuốt tóc.

Nhưng tương lai dù có phải tìm núi sâu rừng già để trốn hết đời, ngay cả nam chính cũng sẽ không tìm được, hoặc cuối cùng không thể không đối đầu với hắn thì ít nhất hiện tại không thể để một người bình thường như học tỷ bị liên lụy được.

Mộc Chiêu lấy bảo bối quý giá từ trong túi ra, mượn ánh sáng lờ mờ của đèn đường có thể nhìn thấy tờ giấy và thẻ đánh dấu trang bên trong phong bì.
Mộc Chiêu hít một hơi thật sâu, dưới ánh đèn, khuôn mặt có chút hư ảo của nàng hiện lên bóng tối mà nàng chưa từng thấy, nhưng nàng nỗ lực loại bỏ những cảm xúc tiêu cực, mọi việc vẫn chưa phân định rõ ràng, đừng nản lòng như vậy nào.
Có lẽ khi mọi chuyện lắng xuống, những chuyện rắc rối từ nam chính được giải quyết, nàng sẽ có thể tìm cách hiện hình trước mặt học tỷ, nếu học tỷ không chê, nàng sẽ nói với học tỷ, nàng có thể dùng hình dạng hồn ma này đồng hành cùng cô cả một đời, để ngoại hình của nàng và cô từ từ già đi cùng nhau, chờ khi học tỷ sống hết một đời, các nàng sẽ cùng nhau đi đầu thai.
Quả thực, kết thúc này đẹp như một giấc mơ.
Hay tìm cách để Khấu Tử Thư bóp ch3t nam chính? Mộc Chiêu nghiêm túc xem xét tính khả thi của vấn đề này.
Để đề phòng lại xảy ra tai nạn, Mộc Chiêu vội vàng trở về nhà, đốt Hương Dẫn Mộng, hương hoa đào nhàn nhạt tràn ngập khắp phòng, khi ngửi thấy mùi thơm, Mộc Chiêu ngây người trong giây lát, suýt chút nữa đã ngủ gật…
“Reng reng…” Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, Mộc Chiêu lập tức bị dọa tỉnh.
Ai lại gọi vào lúc nửa đêm vậy? Mộc Chiêu sợ Phó Du Thường sẽ bị đánh thức vì điều này, nhưng may mắn Hương Dẫn Mộng đã làm cho Phó Du Thường ngủ rất sau.
“Đây là ai vậy…” Điện thoại hồi lâu không cúp, Mộc Chiêu sợ có việc gấp nên ngẩng đầu lên nhìn, tên người gọi đến là “Lão Hổ”, cái tên có chút giống biệt danh này làm cho Mộc Chiêu có chút lo lắng.
Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, cho đến khi nó tự động cúp máy, Mộc Chiêu nhìn Phó Du Thường đang ngủ yên bình bên cạnh, mấy ngày nay học tỷ tổ chức tang lễ cho mình, lại bị bệnh, sụt cân rất nhiều, thật vất vả mới ngủ say, trên khuôn mặt đang ngủ mang theo cảm giác mệt mỏi.
Mộc Chiêu cố gắng giúp cô gạt đi sợi tóc lòa xòa trên trán, nhưng quả nhiên, nàng vẫn không thể chạm vào được.
“Ting.” Điện thoại lại có thông báo, có người gửi tin nhắn.
Mộc Chiêu thề nàng thực sự không cố ý, là do màn hình sáng lên, nàng vô thức nhìn qua, sau đó nàng nhìn thấy một loạt chữ.
“Tìm thấy rồi.

Mục đích tập đoàn Thịnh Chử là…”
Thịnh Chử…!Là thế lực nam chính nâng đỡ bên nhân loại!

Điều nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra!
Mộc Chiêu cắn răng nghiến lợi ra quyết định.
Phù Nhập Mộng bị linh lực đốt cháy, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, lá bùa không để lại bất kỳ tàn tro nào mà là biến thành một loại khói xanh kết nối Phó Du Thường và Mộc Chiêu.
Đôi mắt Mộc Chiêu tối lại, ý thức bị kéo đi một nơi khác.
——————
“Soạt…”
Mộc Chiêu mở mắt ra, thứ nàng nhìn thấy là trời xanh mây trắng, nghe được tiếng nước chảy róc rách bên tai, ngửi được mùi cỏ xanh.
Cảnh tượng này rất quen thuộc, Mộc Chiêu ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm bên cạnh một con suối, đây không phải là con suối nhỏ cạnh nhà bà ngoại sao? Lúc nhỏ nàng còn bắt cá trong đó, sao cảnh tượng ở đây có thể xuất hiện trong giấc mơ của học tỷ?
Mộc Chiêu “lăn long lóc” đứng dậy, đi về phía nhà bà ngoại theo ký ức thời thơ ấu của mình, một cô gái chưa trưởng thành vừa chạy vừa kêu: “Ngu Cảnh! Em đang ở đâu?”
“Oa…” Mộc Chiêu nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tìm kiếm âm thanh, hình như có một người đang trong bụi cỏ cách đó không xa.
Tuy biết đây là mơ nhưng nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc của cô gái choai choai này, Mộc Chiêu nhịn không được chỉ phương hướng cho cô bé.
“Cảm ơn chị.” Cô gái tuy lo lắng nhưng vẫn lịch sự cảm ơn Mộc Chiêu rồi chạy tới.
“Thật là một cô bé dễ thương, em ấy trông giống chị Du Thư…!A! Chị Du Thư!” Mộc Chiêu kêu lên.


Đây là Phó Du Thư khi còn nhỏ sao?! Trông thật đáng yêu!
“Phó Du Thường là đồ trứng ung!” Mộc Chiêu đang muốn đi tìm Phó Du Thường thì nghe thấy tiếng trẻ con đang trốn trong bụi cỏ bập bẹ lên án người mình đang tìm.
Mộc Chiêu đang đi đường đột nhiên rẽ vào bụi cỏ, có phải vừa rồi chị Du Thư gọi bé trai đó là Ngu Cảnh không? Lam học tỷ?!
Lam học tỷ lúc nhỏ ngồi xổm trên cỏ khóc lóc…!Mộc Chiêu chỉ hận mình không có thứ gì có thể chụp ảnh đưa ra thế giới thực!
“Em bé đó có cái gì tốt? Ngày nào cậu ấy cũng ôm không buông, mình chạm vào có một cái mà cậu ấy còn hung dữ với mình!” Làm Lam học tỷ lúc nhỏ tủi thân muốn chết.
Em bé?
Mộc Chiêu nhìn qua nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đẩy cách đó không xa đang chậm rãi tiến về phía mình, không đúng, không phải nàng di chuyển mà là cô bé đẩy xe đẩy cũng cao gần bằng xe đẩy.
Đó là!
Mộc Chiêu che miệng, suýt chút nữa đã hét chói tai.
Bạn nhỏ mặc váy nhỏ xinh xắn đáng yêu, còn xụ mặt giả vờ làm người lớn đó, là học tỷ khi còn nhỏ!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận