“Người này có lẽ tên là Giang Minh, trước đây là một kẻ giết người.”
Cảnh Hi: “Những người khác thì sao?”
Phương Lương đối chiếu với danh sách, chỉ vào buồng giam đối diện: “Người này tên là Trương Trình, cũng là kẻ giết người, nghe nói đã tấn công ngẫu nhiên, giết chết tám người trên đường.”
Hắn lại chỉ vào buồng giam kế bên: “Người kia tên là Thi Hiền Xuyên, giết người. Buồng giam tiếp theo là Bạch Lâm Đức, giết người. Buồng tiếp theo—”
“Đủ rồi.”
Cảnh Hi giơ tay ngăn lại: “Cậu gửi danh sách của đám người này cho tôi.”
Phương Lương ngẩn ra, gật đầu: “Được.”
Lão đại nằm không cũng lâu rồi, giờ cuối cùng cũng muốn làm việc nghiêm túc sao?!
Đi hết khu C, Cảnh Hi trầm ngâm, tâm trạng nặng nề, đầu óc thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
Nếu một tử tù chạy trốn, có thể nói là do hắn may mắn, nhưng một nhóm tử tù trốn thoát, chắc chắn là do bên trong quân đội có vấn đề.
Một số người trong quân đội đã thả những tử tù này ra, sau đó không biết bằng cách nào lại rơi vào tay Trì Nghiêu.
Trì Nghiêu rõ ràng không muốn tiếp nhận bọn chúng, nên đã phân loại và còn lập ra những trò chơi giết người này.
Anh muốn nhìn đám ác quỷ này, dưới sự thúc đẩy của dục vọng, lại lần nữa tự hủy diệt bản thân?
Phương Lương vẫn luôn chú ý đến tình trạng của lão đại nhà mình, thấy cậu mặt mày nặng trĩu, không nói lời nào, liền lo lắng hỏi: “Lão đại, cậu có ổn không? Có cần gọi Xuân Cầm đến kiểm tra không?”
Cảnh Hi lắc đầu: “Khu C tạm thời cứ giữ nguyên như vậy.”
Phương Lương: “Được.”
Vừa về đến chỗ ở, đầu cuối của Cảnh Hi vang lên, cậu nhìn qua một dãy số quen thuộc, sau khi đóng cửa liền kết nối.
Trì Nghiêu: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Cảnh Hi: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Trì Nghiêu nhướng mày, hờ hững nói: “Thiếu tướng đại nhân, mời cậu trước.”
Cảnh Hi không khách sáo với anh ta: “Đám người bị giam ở khu C, anh bắt họ từ đâu đến?”
Trì Nghiêu chẳng hề ngạc nhiên khi biết Cảnh Hi đến khu C, cười đáp: “Muốn biết à?”
Mỗi lần nghe ba chữ này, Cảnh Hi đều hiểu rằng, muốn có câu trả lời thì phải trả một cái giá nào đó.
Chưa đợi cậu trả lời, Trì Nghiêu đã cười nói: “Tôi tưởng cậu biết rồi.”
Cảnh Hi khẽ biến sắc, hỏi lại: “Tại sao tôi lại phải biết?”
Bị ánh nhìn uy hiếp của cậu chiếu tới, Trì Nghiêu bình thản đáp: “Cậu nghĩ xem?”
Cảnh Hi mặt mày sa sầm, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Ý tứ trong lời nói của Trì Nghiêu, rõ ràng ám chỉ cậu là nội gián, đã thả tử tù ra.
Đây đối với cậu, là một sự sỉ nhục lớn.
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười thấp giọng, chỉ nghe Trì Nghiêu nói: “Đùa thôi mà, đừng nghiêm túc như vậy.”
Cảnh Hi nhìn anh: “Buồn cười lắm sao?”
“Không buồn cười à?” Trì Nghiêu tháo cà vạt, thoải mái ngả người trên ghế sô pha, “Có lẽ là do tôi dễ cười quá thôi.”
Cảnh Hi tiếp tục hỏi: “Những người vượt qua thử thách thì nhận được phần thưởng gì?”
Trì Nghiêu làm vẻ tiếc nuối vì không thấy đối thủ mình bị đả kích.
“Quyền lợi ăn chơi một tháng.”
Cảnh Hi sững người, tưởng mình nghe nhầm: “Chỉ có thế?”
Trì Nghiêu từ tốn gật đầu: “Chỉ có thế.”
Cảnh Hi cau mày: “Dù những người đó có đáng chết, anh cũng không có quyền làm người thi hành pháp luật.”
Dường như nghe được điều gì buồn cười, Trì Nghiêu bật cười khẽ: “Thiếu tướng đại nhân, cậu có phải đang hiểu lầm gì không?”
Anh mỉm cười, nhưng giọng nói lạnh băng: “Tôi không ép buộc bất kỳ ai, là bọn họ khóc lóc van xin muốn tham gia, nếu tôi không đồng ý, chẳng phải sẽ rất vô nhân đạo sao?”
Cảnh Hi: “…”
Không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trên mặt Trì Nghiêu nhạt dần: “Cậu dừng trò chơi lại rồi? Cậu có nghĩ rằng bọn họ sẽ cảm kích cậu không?”
Cảnh Hi: “Tôi không cần sự cảm kích của họ.”
Trì Nghiêu từ tốn gật đầu: “Cậu đúng là không cần.”
Cảnh Hi: “Anh muốn nói gì?”
Trì Nghiêu: “Cậu sinh ra trong gia đình cao quý, từ nhỏ đã sống dưới ánh mặt trời, kiên trì với cái mà cậu cho là chính nghĩa, dưới ánh sáng chói lọi, làm sao cậu có thể thấy được bóng tối?”
Cảnh Hi cười gằn: “Anh giảng đạo lý giỏi như vậy, làm tinh tặc thật đáng tiếc.”
“Đây không phải là học được từ ông nội cậu vài câu sao.”
Trì Nghiêu nhìn thấy con mèo đang lén lút tiếp cận mình trên màn hình, nhanh chóng ôm nó lại khi nó không kịp phản ứng.
“Méo!” Nhiêu Nhiêu giật mình, ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị vuốt ngược lông.
Nó nhảy lên lưng ghế sô pha, nhanh chóng tránh xa phạm vi công kích của Trì Nghiêu, cúi xuống liếm phần lông trên chân bị vuốt ngược, càng liếm càng tức, miệng kêu meo meo không ngừng về phía Trì Nghiêu.
Cảnh Hi thấy con gái mình bị bắt nạt, bèn vẫy tay gọi chú chó lại, tay vò lung tung trên đầu nó.
Không ngờ chú chó không hề tức giận, còn rúc vào tay cậu để cậu vuốt ve.
Cảnh Hi: “…”
Vậy thì màn trả đũa này chẳng còn ý nghĩa gì nữa?
Trì Nghiêu: “…”
Nhắc đến ông cụ, thấy Cảnh Hi không có phản ứng gì, Trì Nghiêu bỗng nổi hứng tò mò.
“Cậu với ông nội cậu không hòa thuận à?”
Cảnh Hi lạnh lùng: “Liên quan gì đến anh?”
“Tất nhiên là có.” Trì Nghiêu đáp như lẽ đương nhiên, “Chuyện này liên quan đến việc tôi có nên nướng xúc xích cho ông cụ vào lần tới hay không.”
Cảnh Hi: “…”
Thấy cậu vuốt ve chú chó mãi mà không nói gì, Trì Nghiêu chuẩn bị ngắt máy.
Cảnh Hi đột nhiên lên tiếng: “Ông ấy có nói gì không?”
Trì Nghiêu: “Tôi cứ tưởng cậu không muốn biết.”
Cảnh Hi cau mày: “Không nói thì thôi.”
“Ông ấy nói cậu nên vui vẻ một chút, đừng suốt ngày rượt đuổi bọn tinh tặc, đánh đánh giết giết, nên từ chức về nhà chờ gả đi.” Trì Nghiêu châm chọc, “Một ông nội thật sáng suốt và cởi mở, tôi còn thấy ghen tị đấy.”
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: “Còn gì nữa?”
Bảo cậu vui vẻ hơn là thật, những câu phía sau thì cậu không tin một chữ nào.
“Ông ấy còn nói, người nhất định sẽ tìm thấy.” Trì Nghiêu chống cằm, đầy hứng thú truy hỏi, “Cậu đang tìm ai vậy?”
Cảnh Hi trầm mặt, không có ý định trả lời.
Trì Nghiêu cười nhẹ: “Có lẽ tôi có thể giúp cậu thì sao?”
Vừa cúp máy, Trì Nghiêu lập tức nhận được cuộc gọi của Giang Phong.
Giang Phong: “Ngày mai chúng ta sẽ đến X30, ngài cần có mặt tại quân bộ trước 8 giờ. Danh sách tân binh và các lưu ý liên quan đến huấn luyện đã được gửi vào thiết bị đầu cuối của ngài.”
Trì Nghiêu: “Ừ.”
Nói xong, Giang Phong lén liếc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của chỉ huy, dò hỏi: “Thưa ngài, lần này ngài có bao nhiêu phần thắng?”
Trì Nghiêu: “Cậu nghĩ sao?”
Giang Phong: “… Ơ, tất nhiên là 100% rồi ạ.”
Trì Nghiêu: “Ừ.”
Giang Phong: “…”
Vậy rốt cuộc có chắc thắng không?
Nghĩ đến ánh mắt của Trần Băng Phong khi gặp anh vào buổi sáng, Trì Nghiêu cười lạnh: “Cậu tìm một người đáng tin cậy theo dõi Trần Băng Phong đi.”
Giang Phong: “Được, nhưng ông ta đã làm gì sao?”
Trì Nghiêu không có ý định nói nhiều.
“Sợ ông ta đào hố cho tôi khi tôi rời đi.”
Giang Phong: “… Được.”
Ba ngày sau, Cảnh Hi dẫn theo cả trăm người, cộng thêm một chú chó và một đứa trẻ, bước lên tàu vũ trụ.
Vừa cất cánh không lâu, thiết bị đầu cuối đột nhiên kêu, hiển thị số của chính cậu.
Trì Nghiêu ngồi trên ghế, đôi chân dài bắt chéo, nụ cười nhàn nhã: “Thiếu tướng đại nhân, cậu đoán xem tôi sắp đi đâu?”
Cảnh Hi liếc nhìn bộ quân phục trên người anh, giọng thản nhiên: “Huấn luyện tân binh?”
Nụ cười của Trì Nghiêu càng sâu hơn: “Vậy cậu đoán xem tôi sẽ đến thao trường nào?”
Nếu là bản thân, chắc chắn cậu sẽ không nhận nhiệm vụ như vậy, nhưng Trì Nghiêu thì luôn mong muốn cậu gặp rắc rối, càng những việc nặng nhọc, anh lại càng vui vẻ nhận.
Cảnh Hi hờ hững nói: “Chẳng lẽ là X30?”
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Phong: “Trưởng quan, ngài có bao nhiêu phần thắng?”
Trì Nghiêu: “Cậu nghĩ sao?”
Giang Phong: “Tôi thấy ngài cũng không chắc lắm.”
Trì Nghiêu: “Vậy là tốt rồi.”
Giang Phong: QwQ