“Lão đại, sao họ còn chưa tới?” có đàn em hỏi.
Mạnh Đại Hổ lo lắng: “Chắc sắp tới rồi.”
Đây là thương vụ mười tỷ đấy! Còn làm ăn với Cực Ảnh nữa!
Từ giờ trở đi, Mạnh Hổ cũng sẽ có tên tuổi trong giới tinh tặc rồi!
Nửa tiếng sau, cửa khoang mở ra.
Tất cả mọi người của Mạnh Hổ đều phấn chấn hẳn lên.
Mạnh Đại Hổ chỉnh lại chiếc áo lông, nhiệt tình bước tới đón.
“Lão đại Trì, cuối cùng ngài cũng tới rồi.”
Trì Nghiêu nhàn nhạt quan sát hắn một lượt: “Anh là Mạnh Đại Hổ?”
Mạnh Đại Hổ liên tục gật đầu: “Phải, phải, tôi chính là đoàn trưởng của Mãnh Hổ đoàn, hôm qua chúng ta mới gặp mà.”
Trì Nghiêu không nói gì thêm, ra hiệu cho Phương Lương nói chuyện chi tiết về hợp đồng.
Phương Lương lấy ra bản hợp đồng: “Đây là hợp đồng mua bán, anh xem có vấn đề gì không, danh sách kèm theo chúng tôi sẽ cử người qua kiểm tra.”
Mạnh Đại Hổ nhận lấy hợp đồng lật xem, mấy điều khoản khác hắn không để ý, chỉ dừng lại ở mục số tiền.
Mười tỷ! Nhiều số không quá!
“Không có vấn đề gì!” Mạnh Đại Hổ vui vẻ nói, “Bây giờ có thể qua kiểm tra rồi.”
Phương Lương đưa mắt nhìn Trì Nghiêu xin ý kiến, sau đó dẫn theo một đàn em ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Mạnh Đại Hổ mặt mày hớn hở nịnh nọt: “Không hổ danh lão đại Trì, ra tay là đơn hàng mười tỷ ngay.”
Trì Nghiêu tựa vào ghế sofa, chân dài bắt chéo, tùy tiện lật xem cái gọi là hợp đồng mua bán.
Nội dung trong danh sách rất nhiều, nào là cánh tay của giáp chiến đấu S82, xác buồng lái của giáp D38, nòng súng shotgun hạng nhẹ B88…
Lặt vặt đủ thứ, đúng là đồ đồng nát thật.
“Mười tỷ có đủ không?” Trì Nghiêu lười nhác hỏi.
Mạnh Đại Hổ vội vã gật đầu: “Đủ đủ đủ!”
Hắn đã khai khống không dưới gấp đôi giá trị thật, đương nhiên là đủ rồi!
Nói xong, cảm thấy có gì đó không ổn, hắn lập tức bồi thêm một câu: “Nếu tính theo giá chợ đen, thì lô hàng này tuyệt đối không chỉ có mười tỷ, nhưng đã làm ăn với cực Ảnh thì đương nhiên phải nể mặt lão đại Trì ngài rồi.”
Trì Nghiêu chậm rãi gật đầu: “Đúng là hàng tốt thật.”
Mạnh Đại Hổ cười đến mức miệng không khép lại được: “Đương nhiên rồi, hàng của Mãnh Hổ đoàn chúng tôi, nhất định là hàng thượng phẩm!”
Giọng Trì Nghiêu rất nhạt: “Nhiều hàng tốt như thế mà chỉ có mười tỷ, ít quá, nói ra người ta còn tưởng Cực Ảnh chúng tôi ép giá. Tôi cho anh tăng lên một trăm tỷ nhé?”
Một trăm tỷ?!!!
Trong đầu Mạnh Đại Hổ ù ù vang dội.
Hắn không phải đang nằm mơ chứ?!
Toàn bộ đoàn Mãnh Hổ đều hóa đá.
Nhiều tiền quá!
Tim đập thình thịch, tay run rẩy, từ nay họ cá chép hóa rồng, nửa đời sau ăn sung mặc sướng!
Trì Nghiêu vứt hợp đồng trở lại bàn, ánh mắt nhìn qua: “Sao? Một trăm tỷ đủ không?”
Mạnh Đại Hổ chợt bừng tỉnh, không giấu nổi sự vui sướng.
“Cái… cái đó đương nhiên là——” đủ rồi!
Lời nói ra được nửa, hắn đối diện với ánh mắt của Trì Nghiêu, trong phút chốc trái tim lạnh toát.
Đối phương rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến hắn có cảm giác như đang bị tử thần nhìn chằm chằm.
Hắn căng thẳng nuốt nước bọt, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Không đúng, đây là bẫy rồi!
Cạch.
Âm thanh nhỏ nhẹ của đạn lên nòng.
Lệ Viễn đứng sau lưng Trì Nghiêu, thản nhiên chơi đùa khẩu súng trường trong tay.
Mạnh Đại Hổ sợ đến mức suýt nữa nhảy bật dậy khỏi ghế sofa, đầu hắn tê rần, cảm giác da đầu muốn nổ tung.
“Cái đó đương nhiên là không được, sao có thể để ngài bỏ ra nhiều tiền như vậy được.”
Nói xong, thấy Trì Nghiêu chống cằm, mặt không biến sắc, còn Lệ Viễn vẫn chơi đùa với khẩu súng.
Trái tim Mạnh Đại Hổ đập loạn xạ, bây giờ chỉ có hối hận, hối hận vô cùng.
Biết rõ Cực Ảnh không dễ chọc vào, nhưng lại bị tiền làm mờ mắt, nhảy vào một cái hố to như thế.
Trì Nghiêu là người thế nào? Sao có thể không biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu?
Những kẻ trước đây từng muốn lừa anh, bây giờ cỏ trên mộ đã cao cả mét rồi!
Mạnh Đại Hổ gượng cười: “Hiếm khi lão đại Trì nể mặt chúng tôi Mãnh Hổ, để tôi giảm cho ngài hai mươi phần trăm——”
Trì Nghiêu mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Mạnh Đại Hổ run lên: “Bảy… bảy mươi phần trăm——”
Trì Nghiêu không có phản ứng.
Mạnh Đại Hổ: “Năm… năm mươi phần trăm——”
“Ba mươi phần trăm——”
Mạnh Đại Hổ cắn môi, cố nhịn để không khóc.
“Thật ra đều là mấy thứ không đáng tiền, ngài mà ưng thì cứ lấy đi, nói tiền nong ra tổn thương tình cảm hu hu——”
Nói đến cuối, hắn không nhịn được mà sụt sịt hai tiếng.
Trì Nghiêu nhướng mày: “Vậy sao tôi có thể nhận không được?”
Mạnh Đại Hổ mặt mày xám xịt: “Phải làm vậy thôi.”
Không lâu sau, Phương Lương dẫn người quay về.
Hắn cung kính nói với Trì Nghiêu: “Số lượng không có vấn đề gì.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Mạnh Đại Hổ: “Bên chúng tôi không có vấn đề, nếu các anh đồng ý thì ký vào hợp đồng mua bán, coi như hàng hóa hai bên đã thanh toán xong.”
Hàng hóa thì thanh toán rồi, nhưng không có tiền mà!
Nhìn thấy Trì Nghiêu lại liếc mình, Mạnh Đại Hổ nhanh chóng cầm bút ký vào hợp đồng.
So với tiền, mạng vẫn quan trọng hơn.
Vừa ký xong, Phương Lương liền rút hợp đồng ra, đứng về phía sau lưng Trì Nghiêu, làm bộ như mình là tấm phông nền.
Trì Nghiêu gọi vài người đàn em qua: “Mấy cậu tiễn người của Mãnh Hổ đoàn về đi.”
Mạnh Đại Hổ thấy mấy người đó đầu húi cua, mặt mũi hung tợn, nhìn đã biết là những tay đấm rất lợi hại.
“Không cần đâu, không cần đâu, chúng tôi tự về được, không dám phiền đâu!”
Nói xong, toàn bộ Mãnh Hổ vội vã chuồn mất.
Người đi rồi, Lệ Viễn cuối cùng không nhịn nổi mà bật cười.
“Một lũ ngốc mà cũng dám lừa tiền của ông nội nhà mấy người!”
Phương Lương lặng lẽ cất hợp đồng vào túi hồ sơ.
Lại có thêm một cách kiếm tiền nữa rồi.
Đúng là không cần đao kiếm cũng có thể lấy tiền trong âm thầm.
Vẫn là lão đại cao tay.
Trì Nghiêu khẽ cười nhạt, đứng dậy: “Đi thôi.”
Bên trong tàu vũ trụ của đoàn Mãnh Hổ, cả đám khóc lóc mặt mày méo xệch.
Đừng nói đến chuyện ăn sung mặc sướng, tiếp theo chắc chỉ có thể hít gió tây bắc mà sống!
Đàn em: “Lão đại, giờ làm sao đây?”
Mạnh Đại Hổ mếu máo, nức nở nói: “Làm sao? Tôi mẹ nó biết làm sao bây giờ hả?!”
Ở phía khác, Cảnh Hi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa ở nhà, Yểu Yểu đang ngồi xổm trên lưng ghế, vẫy đuôi liếm chân, trên thảm cạnh tay cậu là một quyển sách dành cho trẻ em.
Lại quay về rồi.
Cậu nhặt quyển sách lên, cẩn thận cất đi.
Thiết bị đầu cuối rung lên, Cảnh Hi liếc qua, là phó quan Giang Phong.
“Chuyện gì?”
Giang Phong vẻ mặt lo lắng: “Trưởng quan, ngài đã xem thông báo nội bộ chưa?”
“Thông báo?” Cảnh Hi chuyển sang mạng nội bộ quân đội, trên bảng thông báo thấy ngay tên của mình.
Cậu lạnh lùng nhấn mở, nhanh chóng lướt qua nội dung thông báo, cơ bản đã nắm được bảy tám phần việc Trì Nghiêu đã làm.
“Thiếu tá đó sao rồi?” Cảnh Hi không biểu lộ cảm xúc hỏi.
Giang Phong vẻ mặt hơi cứng lại: “Bị gãy mấy cái xương sườn, gãy xương tay phải và xương cẳng chân phải, phải nằm trong khoang dưỡng thương một thời gian.”
Giải thích xong, hắn nói tiếp: “Tôi nghe được tin tức, là Thượng tướng Triệu muốn truy cứu trách nhiệm của ngài, Thượng tướng Bùi đã giằng co với họ, cuối cùng đạt được kết quả xử lý thỏa hiệp.”
Cảnh Hi cầm cuốn sách bước lên lầu: “Ừ.”
Giang Phong: “Kể từ khi ngài và Trung tướng Trần trở mặt, Trung tướng Bùi vẫn luôn bảo vệ ngài, có vẻ ông ấy muốn thu nhận ngài.”
Cảnh Hi: “Ừ.”
Giang Phong: “Lần này nếu không nhờ ông ấy, e rằng Bạch Kình Tọa lại bị Thiếu tướng Lý chiếm giữ không trả rồi.”
Cảnh Hi: “Bạch Kình Tọa?”
Giang Phong: “Đúng vậy, văn kiện chuyển giao đã được gửi đến chỗ tôi rồi, Thượng tướng Bùi chắc hẳn đã thông báo với ngài.”
Cảnh Hi chuyển sang hộp thư nội bộ, có hai thư chưa đọc, trong đó có một là từ Bùi Chấn Nhạc gửi tới, nội dung nhắc đến một Thượng tá tên là Chu Đại Xương, vì cứu viện không kịp thời đã bị giáng chức xử lý.
Lá thư còn lại là văn kiện bổ nhiệm chính thức, bổ nhiệm cậu làm Tổng chỉ huy đóng quân tại Bạch Kình Tọa, sau khi có kết quả điều tra sẽ lựa chọn thời điểm nhậm chức.
Nguồn tài nguyên tốt nhất trong tay Lý Bác lại được chuyển giao cho cậu.
Là do Trì Nghiêu làm sao? Tại sao lại vậy?
Cậu không tin Trì Nghiêu lại tốt bụng đến mức giúp cậu tranh giành tài nguyên tốt, đi khắp nơi đánh người khiến cậu bị phạt mới là kiểu Trì Nghiêu sẽ làm.
Giang Phong: “Tài liệu về người đó ở Bạch Kình Tọa đã được gửi đến, tôi đã gửi vào thiết bị của ngài, bên đó nói nếu muốn đưa người ra ngoài về Đế Đô Tinh, phải thêm ba triệu nữa.”
Nghe câu này, ánh mắt Cảnh Hi thoáng dao động.
Cậu lập tức mở trang thông tin, có một tin nhắn chưa đọc, là tập tin Giang Phong gửi.
Mở tập tin ra, đó là hồ sơ của một alpha trẻ tuổi.
Alpha tên là Trần Hào, khuôn mặt đoan chính, hai mươi lăm tuổi, hồ sơ cho thấy cao 1m85, cấp độ tin tức tố là cấp hai, nghề nghiệp không có, phía sau chú thích là đang làm việc tại một sòng bạc ngầm tên là Cự Hào ở Bạch Kình Tọa N9.
(*): Trần Hào, chữ Hào trong 爻(yáo) cũng là chữ yao
Trong hồ sơ cá nhân cho thấy, anh ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được cha mẹ nuôi đưa đến Bạch Kình Tọa sinh sống.
Thông tin sơ bộ xác thực phù hợp, chỉ là ngoại hình quá bình thường, khác xa so với khuôn mặt trong ký ức.
Cảnh Hi có chút thất vọng.
Khả năng là người đó rất thấp.
Giang Phong: “Lần trước ngài bảo tôi theo dõi Bạch Kình Tọa, hiện tại chưa phát hiện tình huống bất thường nào.”
“Bảo cậu theo dõi Bạch Kình Tọa?” Cảnh Hi hơi thay đổi sắc mặt.
Giang Phong vẻ mặt mù mịt: “Đúng vậy, ngài bảo phải chú ý đến động thái của quân đội đóng quân bên đó.”
Trưởng quan dạo này có phải là quá mệt rồi không.
Cảnh Hi bước vào phòng sách, mắt khẽ hạ xuống, cậu không khỏi nhớ đến cuộc trò chuyện hôm đó giữa Trì Nghiêu và người mang mặt nạ vàng.
Bạch Kình Tọa liệu có đang che giấu điều gì không?
Cảnh Hi: “Nói với bên đó, người không cần đưa qua, tôi sẽ đích thân đi xác nhận.”
Giang Phong ngẩn người: “Ngài đích thân đi sao?”
Cảnh Hi vẻ mặt bình thản: “Trong khoảng thời gian tới, Phi Long chắc sẽ không có nhiệm vụ, vừa hay có thời gian.”
Giang Phong mím môi, trong lòng không thoải mái.
Trưởng quan bị đình chỉ điều tra rồi, chẳng phải sẽ có cả đống thời gian rảnh sao?
“Ngài đã hơn một năm nay chưa nghỉ ngơi rồi, ra ngoài thư giãn cũng tốt.”
Cảnh Hi: “…”
Gần đây đúng là vẫn luôn đang nghỉ ngơi.
Về đến nhà, việc đầu tiên Trì Nghiêu làm là bảo mọi người nhuộm lại tóc.
Lệ Viễn xoa xoa đầu cắt cua: “Nhìn quen rồi thấy cũng được, nhuộm tới nhuộm lui phiền phức.”
Trì Nghiêu: “Mấy người đều cùng một màu, tôi làm sao biết ai với ai?”
Lệ Viễn: “…”
Hóa ra trước giờ anh toàn dựa vào màu tóc để nhận người?
Phương Lương: “Lô quân bị thu hồi này xử lý thế nào đây?”
Ngón tay Trì Nghiêu gõ nhẹ lên mặt bàn, một lát sau mới lên tiếng: “Đồ lớn để ở bãi đỗ tàu phía đông khu A, còn lại thì đưa vào kho, để dành.”
Hóa ra không bán à?
Phương Lương không hiểu liền hỏi: “Vậy có cần tuyển thêm kỹ sư cơ khí không? Người của chúng ta không giỏi lắm khoản này.”
Đám tinh tặc ba lưu như Mãnh Hổ, những thứ họ có thể cướp về cơ bản toàn là tàn tích hoặc quân bị sắp bỏ đi.
Nếu không sửa thì chẳng dùng được vào việc gì.
Nhưng sửa rồi, cũng chưa chắc sửa được.
Kỹ thuật quân sự bị độc quyền, kỹ sư cơ khí giỏi về cơ bản đều bị chiêu mộ vào nhà máy quân sự, kỹ thuật viên bình thường thì đừng nói là sửa được, có khi còn chẳng hiểu nổi.
Trì Nghiêu: “Không cần.”
Dù kỹ sư cơ khí có giỏi cỡ nào cũng không bằng Cảnh Hi tốt nghiệp từ một trường quân sự chính thống.
Cỗ cơ giáp chuyên dụng Phi Long của cậu đến giờ vẫn là cơ giáp có hàm lượng kỹ thuật cao nhất của quân đội, quan trọng là do chính Cảnh Hi thiết kế khi còn là sinh viên.
Dám lấy tiền của anh để thu mua rác rưởi, không trả giá một chút sao được?
Đến chiều tối, Trì Nghiêu muốn qua khu B xem tình hình của những thành viên đội U Linh.
Đi ngang qua phòng Thiết Hùng, thấy cửa phòng khép hờ, anh gõ cửa rồi bước vào.
Căn phòng rộng rãi xuất hiện một bộ bàn ghế trẻ em, trông có vẻ mới làm.
Đứa bé ngồi trước bàn, đang bẻ ngón tay làm toán.
Thiết Hùng: “Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, ba cộng năm bằng bảy—”
Trì Nghiêu: “…”
Nhìn bài tập của nó, Trì Nghiêu không cần đoán cũng biết đây là kiệt tác của ai.
Trì Nghiêu nắm lấy cổ áo phía sau của nó nhấc lên: “Làm bài tập gì, theo tôi đi giết người.”
“Lão đại?” Thiết Hùng nắm chặt đầu bút chì, ngây ngốc nhìn anh, “Không được, bài tập của con còn chưa làm xong.”
Lại bị thuần phục đến ngoan ngoãn thế này.
Trì Nghiêu cố ý nói: “Lời tôi nói mà nhóc cũng không nghe nữa?”
Thiết Hùng: “Nhưng anh nói trẻ con không cần đánh đánh giết giết, nhiệm vụ của con là đi học và làm bài tập mỗi ngày.”
Trì Nghiêu: “…”
Trì Nghiêu: “Nhóc không phải là tiểu đồng bảo vệ súng của tôi à?”
Thiết Hùng khó xử, mím môi, uất ức khóc lớn: “Nhưng mà con muốn làm bài tập mà, hu hu hu——”
Trì Nghiêu: “…”
Đang đùa giỡn thì Xuân Cầm từ bên ngoài bước vào.
“Lão đại, cậu cũng ở đây à?” Cô bước tới, “Vừa hay, danh sách mà cậu yêu cầu, tôi đã tổng hợp xong rồi.”
Trì Nghiêu đặt đứa trẻ về lại ghế nhỏ.
“Danh sách gì vậy?”
Xuân Cầm mở tập tin từ thiết bị đầu cuối và gửi cho Trì Nghiêu.
“Không phải cậu đã nhận một ủy thác để tìm người có tên chứa chữ “yao” sao? Đây là danh sách từ đầu đến giờ, tất cả những người có tên chứa chữ “yao” trong Cực Ảnh.”
Trì Nghiêu mở ra xem, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Cảnh Hi tìm người có tên chứa chữ “yao” sao?
Trì Nghiêu: “Chị tranh thủ lấy ra thông tin chi tiết của tất cả những người trong danh sách, chờ tôi về rồi giao lại cho tôi.”
Xuân Cầm gật đầu: “Cậu định đi đâu?”
Trì Nghiêu: “Đi một chuyến tới Bạch Kình Tọa.”
Chiếc phi thuyền dân dụng đi tới Bạch Kình Tọa dừng chân tại chặng thứ năm ở trạm không gian của Bảo Bình Tọa.
Trong một khoang hành khách nào đó, Cảnh Hi đang mở màn hình ảo, lướt qua các thông tin về Bạch Kình Tọa.
Chuyến đi lần này, ngoài Giang Phong, không ai biết.
Để tránh lộ hành tung, cậu đã dán màng dịch dung lên mặt.
Khi nhìn thấy một bản tin trẻ em, cậu chợt nhớ đến Thiết Hùng, đứa bé vừa bị sốt cao vài hôm trước.
Tuy sau đó đã dỗ dành được, nhưng cậu vẫn thấy áy náy.
Ban đầu định làm một mô hình giáp chiến tặng cho nó, nhưng tiếc là mới làm được nửa chừng thì phải quay về.
Không biết sau này còn có cơ hội nào nữa không.
Sau một hồi do dự, Cảnh Hi vẫn gửi cho Trì Nghiêu một tin nhắn.
【Các linh kiện của mô hình trên bàn tôi đã làm xong hết rồi, anh giúp tôi lắp ráp rồi tặng cho Thiết Hùng.】
Tại cửa soát vé, Trì Nghiêu đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, cải trang thành một hành khách bình thường, lặng lẽ đi theo đoàn người.
Thiết bị đầu cuối lướt qua khu vực cảm biến, trên đó hiển thị thông tin cá nhân của anh.
Trì Nghiêu Nghiêu, beta.
Thông tin giả mạo dễ dàng vượt qua xác nhận của AI, Trì Nghiêu hiên ngang bước vào lối đi kim loại.
Thiết bị đầu cuối bỗng nhiên vang lên, anh tiện tay mở ra, hóa ra là tin nhắn từ Cảnh Hi.
Anh nhìn thoáng qua, rồi đáp lại.
【Cậu vừa lừa tôi bao nhiêu tiền, còn muốn tôi giúp cậu nữa à?】
Trong khoang hành khách, Cảnh Hi nhận được tin nhắn từ Trì Nghiêu, đúng lúc cửa khoang mở ra và một hành khách cao lớn bước vào.
Khoang VIP có hai phòng nhỏ và một phòng khách chung.
Vị hành khách vừa vào không về phòng mà ngồi xuống ghế đối diện với cậu, tiện tay quăng chiếc ba lô đen lên bàn.
Cảnh Hi liếc mắt nhìn qua, không để ý, rồi tiếp tục tập trung vào tin nhắn.
【Anh muốn gì đây?】
Sau khi gửi tin nhắn đi, cậu nghe thấy điện thoại của người vừa bước vào vang lên, bên tai cậu lại vang lên giọng cười nhàn nhã của Trì Nghiêu.
“Chẳng phải là tôi muốn gì thì được nấy sao, thiếu tướng đại nhân?”