Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 20: Chương 20



“Cảnh Huyên, tại sao hôm qua em lại không quảng cáo vậy? Chị vừa nhận được điện thoại của người phụ trách phàn nàn, nói em thiếu chuyên nghiệp đó!”
Hạ Ngữ Tâm lo lắng gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Huyên hỏi chuyện.

Sáng sớm nay còn chưa thức dậy, cô đã nhận mấy cuộc điện thoại từ người phụ trách quảng cáo lần này.

Anh ta luyên thuyên, trách móc Ngôn Cảnh Huyên thiếu chuyên nghiệp và ỷ vào địa vị của mình xem thường người khác.
Hạ Ngữ Tâm nghe hắn nói đến ù tai, nhức óc.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô vội vàng hỏi chuyện Ngôn Cảnh Huyên.
“Hôm qua anh ta vì trút giận cho Thái Yến nên bắt bẻ, làm khó em trước mặt mọi người, em đến sớm hơn giờ hẹn ba mươi phút, nhưng anh ta vẫn cố nói là em đến trễ, không chuyên nghiệp vì anh ta đến sớm!”
Ngôn Cảnh Huyên vừa thưởng thức bữa sáng, vừa giải thích chuyện hôm qua với Hạ Ngữ Tâm.

Cô biết tên phụ trách đó sẽ tìm người quản lý của cô để tố cáo.
“Sao lại có chuyện vô lý như thế? Sao em không cho chị biết sớm hơn?”
Hạ Ngữ Tâm chau mày, khó chịu.
“Em cũng tính nói, nhưng hôm qua em gặp thêm vài chuyện ngoài ý muốn nữa nên quên bén.

Giờ thì chị cũng biết rồi, chị có muốn em quay quảng cáo nữa không? Nhưng em nói trước, em có thể quay tiếp, tuy nhiên nếu chị muốn em xin lỗi thì em sẽ không làm đâu.

Đơn giản vì em đâu có lỗi hì đâu chứ?”
Ngôn Cảnh Huyên cười.
“Chị cũng không nghĩ sẽ bắt em xin lỗi anh ta.

Anh ta gây sự vô lý thế này không biết chủ anh ta đã biết chưa nhỉ?”
“Chắc là vẫn chưa đâu! Lần quay quảng cáo này là đích thân tổng giám đốc Hồ chọn em.


Mục đích cũng vì kéo thêm quan hệ với Diệp Thị, anh ta không biết điều này nên mới gây chuyện với em vì Thái Yến.

Hoặc là anh ta biết nhưng vẫn muốn đá chén cơm của mình đi.”
“Đúng là đồ ngu xuẩn!” Hạ Ngữ Tâm ngáp dài: “Chuyện này chị sẽ giúp em xử lý!”
“Cảm ơn chị Tâm!”
Ngôn Cảnh Huyên nói xong thì cúp máy.
Phía đối diện, Diệp Quân Vũ buông nĩa chống hai tay lên bàn nhìn Ngôn Cảnh Huyên thấp giọng:
“Cô gặp rắc rối?”
“Cũng không hẳn, có một vài người tự cho mình giỏi có thể bắt nạt được tôi nên không xem ai ra gì.

Đến lúc tự hất chén cơm của mình thì lại than trời trách đất!”
Ngôn Cảnh Huyên tiếp tục thưởng thức bữa sáng ngon lành đáp.
Sống ở biệt thự này trên danh nghĩa là vợ của Diệp Quân Vũ nên cô nhận rất nhiều dãi ngộ tốt, ví dụ như ba bữa đều là sơn hào hải vị.

Hai năm này, cô sẽ tận dụng địa bị bà Diệp cho tốt mới được.
“Có cần tôi giúp cô không?”
Diệp Quân Vũ lại hỏi.
“Không cần đâu, tôi có thể tự mình giải quyết, cảm ơn ý tốt của anh.”
Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười.
Cô vẫn chăm chú ăn sáng không để ý đến sắc mặt của Diệp Quân Vũ đang không tốt lăm.
“Cô chắc chắn có thể tự mình giải quyết sao? Hay là căn bản cô không muốn tôi giúp rồi quay lưng tìm người khác ra mặt?”
Diệp Quân Vũ cười lạnh hỏi.
“Ý anh là gì? Tôi nghe không hiểu gì cả?”
Ngôn Cảnh Huyên ngây ngốc hỏi.
“Cô không hiểu sao? Ngôn Cảnh Huyên, cô đang giả ngốc với tôi à?”
Diệp Quân Vũ nổi giận, đập mạnh tay xuống bàn lớn tiếng.
Thái độ của hắn khiến Ngôn Cảnh Huyên giật mình, thực sự cô không hiểu hắn đang nói gì, càng không rõ tại sao hắn lại nổi nóng.
Chẳng lẽ đàn ông cũng có mấy ngày đến tháng khó ở như phụ nữ à?
“Anh quát tôi làm gì? Thật sự là tôi không hiểu anh nói gì luôn đó?”
Diệp Quân Vũ nhận ra mình đang phản ứng thái quá nên cố gắng dằn xuống cơn tức giận từ hôm qua, hít sâu một hơi để bình tĩnh, lại hỏi:
“Hôm qua cô đã đi đâu?”
“Hôm qua hả? Chuyện hôm qua thì liên quan gì chuyện chúng ta đang nói?”
“Cô trả lời tôi trước đi!”
Diệp Quân Vũ gằn giọng.
“À, hôm qua tôi đến chỗ hẹn quay quảng cáo, sau đó cãi nhau với người phụ trách rồi bỏ về.

Kế nữa là gặp ông Ngôn, đến khu vui chơi trí, tình cờ gặp em trai anh rồi cuối cùng là cùng anh ta đi đua xe đó!”
Ngôn Cảnh Huyên thành thật đáp.
Cô xoè bàn tay ra đếm những việc đã trải qua ngày hôm qua một cách trôi chảy.
“Cô và Diệp Thiên Sinh thân lắm à?”
“Không thân, hôm qua là lần đầu chúng tôi nói chuyện với nhau.


À, không đúng, là lần thứ hai, lần đầu là ở hoa viên nhà cũ.

Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Ngôn Cảnh Huyên vẫn chưa hiểu ý đồ của Diệp Quân Vũ.

Dù sao cô với Diệp Thiên Sinh cũng không có gì không thể cho người khác biết, nên cứ thành thật với hắn cho lành, tránh phát sinh tình tiết máu chó nào đó.
“Hai người chỉ nói chuyện thôi à? Không làm gì khác nữa sao?”
Diệp Quân Vũ vẫn lạnh giọng, nhưng hình như hắn đã bình tĩnh hơn.
“Còn đi ăn trưa, sau đó đi xem trận đua xe vào buổi chiều rồi anh ta đưa tôi về nhà.

Lúc về có gặp Hà quản gia đó!”
“Vậy cô giải thích sao về tấm ảnh này?”
Diệp Quân Vũ đưa một bức ảnh trong điện thoại cho Ngôn Cảnh Huyên xem.

Bức ảnh đó chụp cảnh cô và Diệp Thiên Sinh hôn nhau.
Chúa ơi!
Cô và Diệp Thiên Sinh hôn nhau á? Chuyện hài thế kỷ gì vậy nè?
“Tôi và anh ta trong sạch! Tôi cam đoan không hề làm gì quá giới hạn cả.

Cho dù anh ta có ý đồ gì, tôi cũng không để chuyện đó có cơ hội xảy ra.

Anh ta không sợ bị anh diệt khẩu thì tôi cũng sợ đó!”
Sợ Diệp Quân Vũ không tin, Ngôn Cảnh Huyên cầm điện thoại đi đến cạnh hắn tỉ mỉ giải thích: “Anh nhìn kỹ đi, rõ ràng là do người chụp ảnh cố ý canh góc chụp mờ ám, tôi và anh ta chỉ nói chuyện với nhau thôi.

Tôi thề là tôi không có cắm sừng anh đâu!”
Ý chí sinh tồn của Ngôn Cảnh Huyên rất mãnh liệt, cô còn đưa tay lên thề thốt với Diệp Quân Vũ.
“Tốt nhất là không nên có chuyện đó.

Bằng không tôi sẽ ném cô ra biển cho cá ăn!”

Diệp Quân Vũ lấy lại điện thoại cảnh cáo.
“Tôi làm sao dám chứ? Tôi còn muốn sống thọ đến trăm tuổi nữa cơ!”
Ngôn Cảnh Huyên bĩu môi.
Sắc mặt của Diệp Quân Vũ cũng dịu xuống.

Hắn tin lời của cô nhiều hơn là tin vào bức ảnh.

Lúc nhận được tấm ảnh này hắn cũng điều tra qua rồi, trường đua kia có bảo mật tốt đến đâu cũng không dám giấu diếm chuyện với hắn.

Huống hồ đó còn là em trai và vợ, mối quan hệ nhạy cảm này khiến giám đốc trường đua không dám để Diệp Quân Vũ hiểu lầm, kẻo gây ra án mạng và hoạ cho bản thân ông ta.
Diệp Thiên Sinh và Ngôn Cảnh Huyên thật sự chỉ trò chuyện, không hề có quan hệ thân mật nào khác nhưng Diệp Quân Vũ vẫn nổi nóng.
“Tốt nhất là cô đừng tạo bất kỳ quan hệ nào với người nhà họ Diệp.

Chẳng có ai tốt đẹp gì đâu.

Ngay cả tôi cũng không ngoại lệ.

Lần sau tốt nhất là cô nên tránh tiếp xúc với Diệp Thiên Sinh đi!”
“Rồi rồi, tôi biết rồi.

Tôi sẽ làm theo!” Ngôn Cảnh Huyên thở dài, tò mò hỏi: “Mà ai đã đưa cho anh tấm ảnh này vậy?”
Diệp Quân Vũ cất điện thoại tiếp tục ăn sáng, vừa đáp:
“Chị của cô đó!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận