Khi đèn trong phòng tiệc được mở lại cũng là lúc những người có mặt ở buổi tiệc hét lên kinh hãi.
Giữa đại sảnh, một chùm đèn lớn rơi từ trên cao xuống đang đè lên người đạo diễn nổi tiếng Quý Khởi Phong.
Xung quanh người hắn ta là những mảnh vỡ của chùm đèn văng tun toé, trong không khí vẫn còn vươn lại mùi thuốc súng nồng nặc.
“Chuyện gì vậy? Đạo diễn Quý bị ám sát sao?”
Lương Minh Châu che miệng thản thốt.
“Cũng có thể đây là tai nạn, trước tiên chúng ta nên gọi cảnh sát và cấp cứu.”
Nhan Hồng Quang tiếp lời.
Nhưng hắn biết điều này là không thể vì ai cũng nghe thấy tiếng súng, và ngửi thấy mùi khói thuốc.
Hắn ra hiệu cho quản gia làm việc đó.
Tiếng xì xầm vang lên, buổi tiệc này là tổng giâm đốc Nhan Thị tổ chức, ai lại to gan dám giết người ở đây? Lẽ nào người đó có thù hằng lớn với nhà họ Nhan nên muốn hủy hoại danh tiếng của họ bằng một vụ án mạng?
“Cậu chủ, phía cảnh sát nói bên ngoài sắp có bão, biển động mạnh nên tạm thời họ không thể lên đảo để điều tra hay là đưa đạo diễn Quý đi cấp cứu!”
Quản gia cung kính nói.
Ngoài trời đúng là đang có gió lớn, mây đen âm u che kín mặt trăng, mùi không khí ẩm thấp cũng rất rõ rệt, bởi vì biệt thự được cách âm với bên ngoài nên không ai hay biết bên ngoài sắp có bão.
Dự báo thời tiết sáng nay cũng không hề có!
“Chết tiệt! Sao lại như vậy? Rõ ràng dự báo nói hôm nay trời đẹp cả ngày mà?”
Nhan Hồng Quang kích động.
Ở buổi tiệc do hắn tổ chức lại có chuyện không hay, nếu tin này truyền ra ngoài thì sau này còn ai dám đến dự tiệc nữa.
Thật là không biết tên khốn nào lại gây ra chuyện này nữa.
Đã vậy còn gặp cản trở không thể để cảnh sát lên đảo điều tra vụ việc nữa.
“Cảnh sát nói cơn bão này xuất hiện khoảng ba giờ trước, lúc cục khí tượng thủy văn phát hiện thì cơn bão đã di chuyển về hướng thành phố S rồi, trước đó chỉ có cảnh báo về áp thấp nhiệt đới thôi.”
Quản gia lại giải thích.
“Nuôi đám người ở cục khí tượng đúng là tốn cơm tốn gạo!”
Nhan Hồng Quang hừ lạnh.
Hắn đang bối rối không biết phải làm sao, các khách mời đã bắt đầu hoảng loạn, sợ hãi.
“Bây giờ không phải lúc tức giận đâu!” Diệp Quân Vũ lên tiếng: “Trước tiên nên xem tình hình của đạo diễn Quý trước đã.”
“Chồng ơi, anh chờ chút!” Ngôn Cảnh Huyên ngăn Diệp Quân Vũ, bình tĩnh nói: “Chúng ta chụp lại hiện trường trước đi, rồi sau đó để mọi người ai về phòng nấy trước khi nơi này bị xáo trộn.
Từ lúc mất điện, nghe tiếng súng đến giờ chưa tới mười phút, hung thủ chắc chắn vẫn còn ở đây.
Ngoài trời đang bão, hắn cũng không thể thoát được đâu.”
“Cô nói vậy là sao? Cô muốn nói là hung thủ là một trong số chúng tôi hả?”
Lục Sương Mai gắt gỏng.
“Rõ ràng như vậy còn hỏi à? Hung thủ không trong số chúng ta thì còn có thể là ai? Cô nghĩ biệt thự của tổng giám đốc Nhan dễ đột nhập lắm sao? Cô thích ở cùng hung thủ thì cứ việc để tất cả mọi người ở cùng nhau.
Biết đâu chút nữa hắn phát rồ rồi giết thêm mấy người nữa cho vừa ý của cô nha?”
Ngôn Cảnh Huyên cười lạnh doạ dẫm.
“Cô…!Tôi cứ không đi đấy! Mấy người thích đi thì cứ đi đi.
Tên hung thủ đó có giỏi thì đến đây giết tôi đi!”
Lục Sương Mai cứng miệng ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Thật ra là cô ta không ưa bộ dạng không biết sợ của Ngôn Cảnh Huyên nên muốn tị nạnh tới cùng, chứ trong lòng cũng đang cầu nguyện hung thủ đừng tìm đến.
“Tùy cô thôi!” Ngôn Cảnh Huyên nhún vai phớt lờ thái độ của Lục Sương Mai.
Cô quay sang nhìn Nhan Hồng Quang: “Chỗ anh có máy ảnh không?”
“Có, tôi sẽ bảo quản gia đi lấy và chụp lại hiện trường.”
Nhan Hồng Quang chán nản.
Rất nhanh, quản gia đã quay lại với máy ảnh trong tay.
Ông ấy làm theo lời của Ngôn Cảnh Huyên chụp hiện trường và tất cả vị trí của mọi người đang đứng.
Sau khi xong việc, cô mới cùng Diệp Quân Vũ đến kiểm tra tình hình của Quý Khởi Phong.
“Thế nào rồi? Đạo diễn Quý…?”
“Vẫn chưa chết! Có vẻ chùm đèn không gây ra thương tích gì nặng cho anh ta cả.
Ngoại trừ việc đầu bị đập mạnh đến ngất xỉu.”
Diệp Quân Vũ nói.
Hắn mượn quản gia găng tay rồi đeo vào, sau đó lại xem xét đến móc treo đèn bị bắn rơi.
“Khả năng bắn súng của người này giỏi nhỉ? Một phát trúng đích trong bóng tối.”
Ngôn Cảnh Huyên khen ngợi.
“Giờ không phải lúc để cô ngưỡng mộ tên hung thủ đó đâu, mợ hai Diệp! Hắn dám ra tay là không để nhà họ Nhan vào mắt.
Nếu bắt được hắn, tôi sẽ cho hắn biết tay.”
Nhan Hồng Quang nổi nóng.
“Tại sao đèn lại đột nhiên tắt vậy?”
Ngôn Cảnh Huyên bất chợt hỏi.
“Ai biết chứ? Sao lại hỏi tôi? Đâu phải tôi đi mở đèn đâu?”
Nhan Hồng Quang không vui đáp.
“Cậu cáu gắt với cô ấy làm gì? Câu hỏi này tôi cũng muốn biết đáp án!”
Diệp Quân Vũ lên tiếng bênh vực.
“Quản gia!”
Nhan Hồng Quang hừ lạnh.
“Việc mất điện là do cầu dao tự ngắt do lượng điện quá tải.
Tôi đã đi kiểm tra một vòng, có một vài điều hoà trong phòng được mở với công suất lớn.”
Quản gia giải thích.
“Chuyện này chắc là có âm mưu từ đầu rồi.
Mọi người về phòng trước được không? Sau đó chồng tôi sẽ lấy lời khai từng người.
Tất nhiên là mọi người có thể từ chối hợp tác, nhưng hãy nhớ người trước mặt các vị là Diệp Quân Vũ và Nhan Hồng Quang đó, nếu không cho lời khai rõ ràng thì họ sẽ dùng biện pháp để tất cả mọi người phải nói sự thật!”