Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 22: Tin tức tốt


Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•❅──────✧(‘▽’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Lục Lịch có chút không thể theo kịp mạch não của Lục Tiêu.
“Cho nên đoạn ghi âm này không phải chính tay Lục Dư ghi lại” ý là gì?
Sự việc đã phát triển đến mức này, đây có phải là mấu chốt sao?
Lục Lịch mím môi lại nghiêm túc nhìn Lục Tiêu. Lần này cuối cùng hắn cũng nhìn được điều gì đó khác thường, trong mắt Lục Lịch, Lục Tiêu và Lục gia không có gì khác biệt. Nếu Lục gia rất thích đứa con trai này thì Lục Tiêu cũng rất thích em trai mình.
Tình yêu thương này được tích lũy theo năm tháng và được thể hiện rõ ràng. Khi còn nhỏ vì hắn mà đã đánh đập bọn côn đồ trong lớp, khi lớn lên càng là hắn muốn có cái gì người anh trai này liền cho cái đó.
Kỳ thật hắn cũng biết Lục Dư đã xin Lục Tiêu giúp đỡ, nhưng Lục Tiêu hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Lục Dư. Nhưng hôm nay có vẻ khác. Nếu phản ứng bình thường thì sau khi nghe được lời này không phải là nghĩ cách xử lý tình huống khẩn cấp sao? Tại sao đến nước này rồi mà Lục Tiêu lại để ý rằng đoạn ghi âm đó không phải Lục Dư chính tay làm?
Lục Lịch âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp đổi chủ đề: “Anh, hiện tại chúng ta phải giải quyết đoạn ghi âm này thế nào?”.
Lục Tiêu tựa hồ rốt cuộc cũng có phản ứng, xoa xoa ấn đường đau nhức. Tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến hắn vô cùng đau đầu, hắn khàn giọng đáp lại rồi quay người gọi điện. Nhưng vừa đứng ở cửa sổ đã có thể nhìn thấy Phó Vân Triều và Lục Dư đang chậm rãi đi vào nhà hàng. Lông mày hơi nhíu lại, hắn bước từng bước lớn lướt nhanh ra khỏi phòng riêng.
Lục Lịch: ” ?”
Lục Lịch vô thức muốn đi theo hắn, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng riêng, hắn liền nghe thấy Lục Tiêu nói: “Em cứ đợi ở đây, đồ ăn sẽ được phục vụ đưa lên ngay, anh đi một lúc sẽ quay lại”.
Lục Lịch nhìn thấy sắc mặt Lục Tiêu thật sự không thể gọi là tốt, hơn nữa hắn vốn là một người thông minh, biết lúc nào nên làm việc gì, nên cố gắng hết sức nở một nụ cười trên môi, nhẹ giọng nói ‘Được’.
Tuy nhiên, ngay khi bóng lưng của Lục Tiêu biến mất ở góc hành lang, Lục Lịch không chút do dự đóng cửa phòng riêng lại và đi theo hắn. Đối với một dị năng giả mà nói việc theo dõi một người bình thường chỉ đơn giản như việc ăn cơm bữa rồi xỉa răng. Hắn đi theo người đàn ông, nhìn người anh trai này đi suốt chặng đường đến sảnh lớn nhà hàng.
Ngay sau đó, Lục Lịch nhìn thấy Phó Vân Triều cùng Lục Dư.

Phó Vân Triều đang đánh cược với Lục Dư, anh ta có vẻ thích chơi trò này. Đôi môi cong cong vui ý, giọng nói tự hồ như có như không mang một chút chọc ghẹo, anh nói với Lục Dư: “Lục Tiêu đang ở trên lầu, đoán xem hắn có tới tìm em không?”
Lục Dư lại hỏi anh: “Lần này anh muốn đặt cược cái gì?”
Phó Vân Triều nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhưng chưa kịp nói lời nào thì bóng dáng của Lục Tiêu đã vội vàng đến. Vị thiếu gia giàu có luôn được mọi người khen ngợi về sự xuất sắc của mình, hiếm khi lộ ra một chút tư thái xấu hổ, mái tóc đen có chút lộn xộn, đôi mắt có một tia đỏ ngầu, xem ra là đả kích hai ngày qua tổn thất cho Lục gia của hắn cũng rất lớn.
Lục Dư và Phó Vân Triều đồng thời nhìn thân ảnh Lục Tiêu đang bước đến đây, nhưng sự ăn ý nào đó khiến cả hai cùng nhìn lướt qua bả vai Lục Tiêu, dừng lại ở lối rẽ của cầu thang phía xa. Sắc mặt Lục Dư lãnh đạm, ánh mắt so với cánh đồng tuyết còn lạnh hơn một chút. Phó Vân Triều đặt ngón tay lên môi mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn Lục Tiêu đến gần nói: “Lục đại thiếu, sau lưng anh tại sao lại có một con trùng vô hình vậy?”
Sự chú ý của Lục Tiêu hoàn toàn đổ dồn vào người Lục Dư, giọng nói đột ngột của Phó Vân Triều khiến hắn căn bản không kịp phản ứng. Hắn ta sửng sốt một lúc rồi hỏi ‘Cái gì?’, nhưng Phó Vân Triều lại chỉ mỉm cười không hề mở miệng.
Lục Tiêu cũng không để ý, chỉ nhìn thật sâu vào mắt Lục Dư, hỏi cậu: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”.
Lục Dư: “Chúng ta không có gì để nói”.
“Có.” Lục Tiêu mím mím môi mỏng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Lần này chúng ta có thể nói về dư luận trên mạng, câu trả lời của Lục gia, và cuộc họp báo ngày mai của Lục gia.”
Như lo lắng Lục Dư sẽ từ chối lần nữa, Lục Tiêu vội vàng nói: “Bên cạnh có phòng khách trống, chúng ta vào nói được chứ?”.
Nói thật, Lục Dư cảm thấy Lục Tiêu người này có chút phiền phức. Mọi chuyện đã đến mức này, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng Lục gia và Lục Dư chính là một mất một còn, trước mắt kết quả không phải Lục gia bị hủy trong tay cậu, thì chính là cậu bị nhốt trong gông cùm xiềng xích của Lục gia. Vậy nên, bọn họ căn bản không có chuyện gì tốt để nói cả.
Đôi lông mày dày đẹp của chàng trai thay đổi theo vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng cũng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn rõ ràng, nhưng chưa kịp nói gì thì một bàn tay đã đặt lên ngón tay mảnh khảnh của cậu, Phó Vân Triều bình tĩnh nhéo nhéo vào đốt ngón tay của cậu, cười nói với cậu: “Tôi đi cùng em”.
Lục Dư chưa kịp nói được hay không, Lục Tiêu đã cau mày nói: “Phó thiếu gia, tôi chỉ muốn nói chuyện với một mình với Lục Dư”
Phó Vân Triều ngước mắt lên, đôi mắt nâu lại trở nên u ám hơn màn đêm đen tối, nụ cười trên môi mỏng vẫn còn đó, nhưng không còn dáng vẻ làm bộ làm tịch ôn hòa. Sự giễu cợt trong giọng nói của anh vẫn còn đọng lại, vẻ mặt có chút ngây thơ: “Anh Lục, anh quên rồi à? A Dư và tôi là chồng chồng, giữa em ấy và tôi không có gì phân biệt. Bình thường không lên tiếng để em ấy phải chịu khi dễ, tôi kỳ thực có chút lo lắng cùng đau lòng.”
Lục Dư tính tình mềm yếu, ít nói, luôn bị bắt nạt nào đó trưng ra vẻ mặt lạnh lùng rút ngón tay ra khỏi móng vuốt của Phó Vân Triều, đá vào bắp chân Phó Vân Triều ở nơi mà Lục Tiêu không hề nhìn thấy.
Phó Vân Triều cười nhẹ liếc nhìn Lục Dư, người sau lại nhìn hắn với vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt của Lục Tiêu cuối cùng cũng ý thức được giờ phút này đối với Lục Dư mà nói, người thân cận với cậu nhất là Phó Vân Triều.
Trong phòng, Lục Tiêu im lặng, sắp xếp lại lời nói trong lòng, Phó Vân Tiều ở bên cạnh luôn thì thầm điều gì đó với Lục Dư. Đáng tiếc, giọng nói nam nhân được ép thấp xuống, Lục Tiêu chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy chữ ‘A Dư’ mơ hồ.
Một lúc lâu sau, trong căn phòng trống trải tĩnh lặng cuối cùng cũng bị giọng nói của Lục Tiêu vang lên xua tan: “Lục Dư, tôi muốn xin lỗi cậu về câu trả lời của Lục thị. Tôi tưởng cậu đã ghi lại đoạn ghi âm đó và gửi cho paparazzi——”
Lời còn chưa nói xong, lông mày Lục Dư đã nhíu lại.
Trong mắt thanh niên tràn ngập gió lạnh, hơi lạnh thổi qua toàn thân thấm vào tận xương tủy. Lục Tiêu nhất thời không kịp phản ứng, vì sao lời nói của hắn lại khiến Lục Dư phản ứng lớn như vậy. Hắn mở miệng định nói thêm điều gì đó, nhưng giọng nói của hắn đã hoàn toàn lạc mất trong lời nói tiếp theo của Lục Dư.
“Không cần lãng phí sự đồng tình nông cạn nực cười của anh, cũng không cần phải xin lỗi. Kỳ thực, tôi cũng đã đưa một bản ghi âm cho Dương Chương, nhưng trước tôi đã có người bán cho hắn một bản ghi âm hoàn chỉnh khác.”
Giọng nói của Lục Dư bình tĩnh: “Trước khi Lục Dư chết, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối. Lúc Lục Dư chết, anh cũng chưa một lần tiếc nuối, hiện tại cũng không cần thiết. Bởi vì anh phải biết rằng, bắt đầu từ khi anh nhìn thấy tôi, tất cả mọi thứ chính là vô phương cứu vãn.”
Lục Tiêu đã không biết nên nói cái gì.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng mình đã hiểu lầm Lục Dư, nhưng bây giờ Lục Dư nói cho hắn biết cậu cũng có một bản ghi âm, cho nên đi thăm Tần Trăn Trăn chỉ là một cái cớ. Hắn vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc không biết nên buồn lòng thất vọng hay chìm trong tức giận, những lời tiếp theo của Lục Dư lại khiến não hắn sốc đến mức dường như không thể hiểu nổi.
Lục Dư đã chết lúc trước nghĩa là gì, sau khi chết—-
Lục Dư không phải đang đứng êm đẹp trước mặt hắn sao?
Lục Tiêu đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhức, cảm giác này cùng với sự hốt hoảng không thể giải thích được, khiến ngón tay buông thõng hai bên của hắn có chút run rẩy, hắn mở miệng liền nghe thấy Lục Dư nói: “Lúc cậu ấy cần nhất, anh lại đẩy cậu ấy xuống vũng bùn nơi vực sâu, cậu ấy không bò lên được, anh cũng không thể gặp cậu ấy được nữa.”
Chờ đến khi Lục Dư đẩy Phó Vân Triều rời đi, tiếng cửa phòng bị va chạm nhẹ lại giống như một vật nặng rơi xuống đất trong một khoảng không cực kỳ yên tĩnh, tiếng vang khiến Lục Tiêu đột nhiên tỉnh lại. Hắn bối rối nhìn cánh cửa trước mặt, không biết phải làm gì tiếp theo.
Mãi một lúc lâu sau, cửa phòng mới có tiếng gõ, khuôn mặt lo lắng của Lục Lịch hiện ra: “Anh, anh không sao chứ? Em thấy anh đi lâu rồi mà không về, em không biết anh ở đâu cho nên em đã hỏi nhân viên nhà hàng, Em vừa mới nhìn thấy anh hai ở chỗ này, anh không phải nói đoạn ghi âm kia không phải do anh ấy đưa cho cẩu tử sao? Chúng ta có cần tìm anh hai xin lỗi không?
Lục Tiêu đột nhiên hoàn hồn lại, khàn giọng nói một câu ‘Không cần’.
Lục Lịch khô cằn lên tiếng đáp lại.

Trong phòng riêng, nhà tiên tri đứng một bên chuẩn bị bữa tối cho Phó Vân Triều và Lục Dư, trước khi rời đi còn cười nhắc nhở: “Hai người cứ thong thả ăn, từ cửa sổ này nhìn ra ngoài có thể thấy được những ngôi sao lung linh vô cùng đẹp.”
Lục Dư ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, cây cối ngoài cửa xanh mướt, nhìn thoáng qua bầu trời nơi xa có thể nhìn thấy được. Nhưng cậu đối với những ngôi sao mà nhà tiên tri nhắc đến lại không có hứng thú, hơn một ngàn năm cũng đủ để cậu nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp đẽ nhất, sáng ngời nhất, sau khi nhìn thấy quá nhiều, cậu không còn cảm thấy thú vị nữa. Cậu rũ mắt xuống yên lặng ăn đồ ăn.
Động tác ăn uống của Lục Dư rất thanh nhã, nếu phải dùng một câu khó nghe chỉ đơn giản để hình dung thì đó chính là–căn bản không thể nào tưởng tượng được cuộc sống ăn xin của cậu ấy suốt hai mươi năm qua từ cách ăn uống của cậu bây giờ.
Ngón tay của chàng trai còn đẹp hơn đôi đũa ngọc được đặc biệt chế tác trong nhà hàng, xương không dày và rộng nhưng xương lại thon dài và trắng nõn tựa như tuyết, lại thêm vài phần ấm áp của nhiệt độ cơ thể.
Phó Vân Triều thích nhìn vào tay cậu, anh chống cằm ánh mắt tùy ý nhìn, nhưng khi anh mở miệng lại không chỉ đơn giản là tán: “A Dư không phải đang ngồi trước mặt tôi sao? Như thế nào lại chết rồi?”
Đôi đũa trong tay Lục Dư dừng lại một chút, lạnh giọng nói: “Phó nhị thiếu không phải được đồn rằng đã nằm liệt giường ba năm sao, như thế nào lại tung tăng nhảy nhót vậy, gương mặt này trông đẹp hơn người bình thường”
Phó Vân Triều dùng ngón tay nhéo nhéo mặt mình, có thể cảm nhận được huyết mạch dưới làn da mềm mại, môi cong cong, nhẹ giọng nói: “Đây không phải là cái tốt mà ông trời ban ơn cho những thứ bẩn thỉu như chúng ta từ địa ngục bò lên sao? “
Chàng trai ngước mắt lên, khóe môi gợi lên không một chút cảm xúc: “Thật trùng hợp, ông trời cũng ưu ái một kẻ dơ bẩn như tôi đây”.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng tiên tri xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh quái dị.
Người đàn ông mặc lễ phục vẫy tờ vé số mình trúng được, đôi mắt nheo lại: “Vé số đã trúng, cũng rút tiền rồi, có hai tin tốt, hai vị muốn nghe cái nào trước”.
Phó Vân Triều nhìn hắn, tiên tri nhún vai: “Ba nghìn vạn* nha~”
(*): 3000 vạn nhân dân tệ (30.000.000 CNY) ~ hơn 101,6 tỷ VND. Theo ngày 4/10/2023.
Phó Vân Triều tỏ ra không có gì ngạc nhiên, chỉ cười hỏi: “Còn cái kia”.
Nhà tiên tri: “Vừa mới đi ngang qua hai vị thiếu gia Lục gia kia, nghe nói Lục phu nhân đang ở viện dưỡng lão bỏ trốn rồi.”
Beta: 29/4/2024
***
TÁC GIẢ CÓ LỜI MUỐN NÓI: [….]
Đã lược bớt hơn 100 từ, tác giả muốn giới thiệu một bộ truyện ABO mà cô ấy viết và sẽ đăng tải.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận