“Trần Cần trong kỳ thi Hương ở Giang Nam đã nhận hối lộ mua chuộc, tuồn đề lộ đáp án, giả danh mạo tịch!”
“Thần vô tình phát hiện việc này, lại bị sát thủ Trần gia phái đến truy sát gần ngàn dặm!”
“May mắn thần thoát được một mạng! Chạy về kinh!”
“Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đủ! Thần muốn tố cáo Trần Cần tội gian lận khoa cử! Phụ quốc khi thiên!”
Quá xa, tiếng gào thét của Vương Tải Vi nghe không rõ lắm.
Nhưng câu nói muốn tố cáo Trần Cần của nàng ta vẫn truyền vào tai Lôi Thú Tuyết và ta.
Trần Cần là cha ruột của Trần Phò mã.
Cũng là ca ca của đại phu nhân, cữu cữu của Lôi Thú Tuyết.
Sắc mặt Lôi Thú Tuyết cuối cùng cũng thay đổi.
“Khi khách nhân tìm thấy thiếp ở Thuần Hóa tự, thiếp đã biết khách nhân đang theo dõi thiếp rồi.
“
Giọng điệu của ta dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.
“Thiếp lại là ca kỹ, làm sao ca kỹ có thể tin tưởng lời nói hoa mỹ ở chốn phong nguyệt?”
“Thiếp chưa từng tin tưởng Lôi Hàn, lý do vạch tội Lôi Tướng chẳng qua chỉ để thu hút sự chú ý của khách nhân mà thôi.
“
“Điều thiếp thực sự muốn lay chuyển, chỉ có một mình Trần gia.
“
Tỷ tỷ đã có thể rút củi đáy nồi, muội muội tất nhiên cũng có thể đánh Đông dẹp Tây.
Khi kết cục vẫn chưa đi tới cuối, sao có thể cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng?
Lôi Thú Tuyết không đấu võ mồm với ta, mà vội vàng đứng dậy, sốt ruột rời đi.
Chắc là chuyện này đột nhiên xảy ra, nàng ta phải gấp rút về Lôi phủ để bàn cách đối phó.
Nhưng còn cách nào có thể che đậy được tội lớn tày trời này chứ?
Gian lận khoa cử là việc làm lung lay nền tảng quốc gia.
Trần Cần và Trần gia đứng sau lưng ông ta, đã dám tham gia, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý cả nhà bị diệt.
Nhiều năm qua, Lôi gia và Trần gia cùng chung một lòng, cùng tiến cùng lùi trên triều đình.
Giờ đây ta mượn vụ án gian lận để tiêu diệt Trần gia, chặt đứt một cánh tay của Lôi Tướng, không biết ông ta có đau hay không.
Chỉ tiếc là ta không ở Lôi phủ, không thể nhìn thấy vẻ mặt của Lôi Tướng.
Thật là tò mò quá đi.
15
Vương Tải Vi ẩn náu ở Giang Nam gần bốn tháng.
Không chỉ có đầy đủ nhân chứng vật chứng, nàng ta còn đứng trước mặt hoàng đế và quần thần, vén lên vạt áo của mình.
Cũng không phải để quyến rũ hoàng đế và các đại nhân, chủ yếu là để phơi bày vết thương gần như sắp xé toạc bụng nàng ta.
Điểm chí mạng hơn là, vết thương này đã xuất hiện sau khi nàng ta trải qua một hồi huyết chiến với sát thủ mà Trần gia phái đến ở ngoại ô đế đô.
Ngoại ô đế đô cách hoàng cung chưa đầy năm mươi dặm đường.
Khó trách người ta thườn nói cầu phú quý trong nguy hiểm*.
(*) Muốn có tiền/giàu sang thì phải chấp nhận rủi ro
Chặn g.
i.
ế.
c triều thần có chức vị chính thức ngay dưới chân thiên tử, Trần Cần đúng là gan to bằng trời.
Bệ hạ tức giận.
Ngân Sương bên cạnh Lý Túy Vãn cũng đích thân xuất trận.
Ngân Sương khóc lóc, nói rằng từ khi thành hôn, Phò mã cho rằng tiền đồ của mình không thuận là vì cưới Trưởng Công chúa.
Ôm lòng oán hận nhưng không dám phát tác với Trưởng Công chúa, nên thường mượn cớ đánh đập nha hoàn bên cạnh Lý Túy Vãn.
Vết thương trên người Ngân Sương đương nhiên là giả.
Nhưng đến nước này, Phò mã có đánh nàng ta hay không đã không còn quan trọng nữa.
Giả nhiều thì cũng thành thật.
Trần Cần bị lột bỏ quan phục trước mặt tất cả triều thần, cùng với hơn trăm người Trần gia ở đế đô đều bị đưa xuống thiên lao.
Phò mã bị ép hòa ly với Lý Túy Vãn, lăn xuống thiên lao làm bạn cùng với cha mình.
Ý chỉ bắt giữ tộc nhân Trần gia ở quê nhà Giang Nam cũng được ban xuống tại chỗ.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của hoàng đế, mọi người đều im thin thít, không ai dám bước ra cầu xin.
Kể cả bản thân Lôi Tướng.
Trên triều đình toàn là người tinh khôn, trong lòng ai cũng biết một điều, rằng Trần gia xong rồi.
Không đi chèn ép thêm, đã là hành vi không đuổi tận g.
i.
ế.
c tuyệt vì nể mặt Lôi Tướng lắm rồi.
Sau khi Tam pháp ty hội thẩm, kết cục của Trần gia do chính bệ hạ quyết định.
Lập tức c.
h.
é.
m đầu.
.