Trên người cậu vẫn còn có chút tin tức tố của Alpha, những người đi đến gần đều dùng ánh mắt hóng drama mà nhìn cậu.
Có người gọi điện thoại đến, Trần Thọ lấy điện thoại ở trong túi quần ra bấm nhận điện thoại.
Triệu Vân Hổ sốt ruột hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Giọng nói lớn quá mức khiến cho Trần Thọ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Triệu Vân Hổ đang chạy nhanh ra cổng chính thì phất phất tay.
Triệu Vân Hổ vội vàng cúp điện thoại rồi xông tới, cậu ấy đỡ lấy Trần Thọ, đặt cánh tay của cậu vòng lên bả vai của mình.
“Đi bệnh viện sao?” Triệu Vân Hổ hỏi.
Không ngờ tới Triệu Vân Hổ lại không có mắng cậu, Trần Thọ cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cậu gật gật đầu, hiện tại so với mặt mũi, quả thực thân thể vẫn quan trọng hơn một chút.
Triệu Vân Hổ nhanh chóng gọi xe, hai người trầm mặc mà chờ xe.
Trần Thọ quá mệt mỏi, cậu nhịn không được nghiêng đầu dựa vào người Triệu Vân Hổ, toàn thân mềm nhũn.
Triệu Vân Hồ mặc kệ không lên tiếng.
Trần Thọ suy yếu mà nói một câu: “Xin lỗi cậu.”
Triệu Vân Hổ quay đầu lại nhìn cậu một cái, trong giọng nói tràn ngập sự đau lòng, nhưng vậy mà lại không có chút mỉa mai nào: “Hiện tại biết thì sai rồi? Cậu hẳn là nên nói xin lỗi với chính mình. Kỳ phát tình lại không cẩn thận như thế, thân thể của cậu không đáng tiền đến như vậy sao?”
Trần Thọ không muốn nghe nữa, nói thầm: “Thật giống mẹ mà.”
Triệu Vân Hổ ngồi ở bên ngoài chờ, cảm giác bản thân mình giống như đang đưa bạn đi phá thai chui vậy.
Những người tới tới lui lại không phải người già thì cũng là những người trẻ tuổi mang thai.
Triệu Vân Hổ mở điện thoại ra đọc tin nhắn, trên QQ trò chơi mọi người đang dồn dập nhắn tin hỏi cậu ấy.
Dao Thủy: ” Thọ Thọ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy.(?◇?)?”
Ông đây yêu mày: “Không, tao thực sự khó chịu quá mà.”
Triệu Vân Hổ nói lời xin lỗi với bọn họ,
“Rất xin lỗi mọi người, bạn cùng phỏng của tôi đã xảy ra chuyện, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Sau khi kiểm tra xong Triệu Vân Hồ lập tức đi vào xem, Trần Thọ nằm trên giường vậy mà lại ngủ thiếp đi rồi, bác sĩ thấp giọng nói: “Bên trong khoang vẫn rất an toàn, không có thụ tinh, nhưng mà mệt nhọc quá độ, vẫn nên chuẩn bị chút nhỏ nước… Buổi chiều là có thể xuất viện, nhớ phải ăn kiêng.”
Triệu Vân Hổ gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Buổi chiều ba người tới thăm Trần Thọ.
Giờ phút này thái độ của Đường Niệm và Triệu Vân Hổ chuyển biến rõ rệt.
Đường Niệm nổi giận đùng đùng, vừa lột vỏ nho vừa mắng cậu: “Trần Thọ tôi cũng đến hết chịu nổi cậu rồi, cậu rốt cuộc là ngu ngốc không có mắt nhìn hay là chơi đến ngu người rồi hả! Ba tên A! Cậu đang chơi cờ cá ngựa sao?”
Trần Thọ giải thích: “Đó thực sự là bạn của tôi mà, tôi thực sự không ngờ bọn họ lại có thể…”
Triệu Vân Hổ đã đoạt lấy lời của cậu: “Súc sinh như vậy.”
“Bản thân cậu không biết bảo vệ lấy mình sao? Trong kỳ phát tình cậu chạy loạn cái gì chứ! Cậu có chút ý thức tự bảo vệ nào hay không hả? Có biết bản thân mình là O hay không?”
Trần Thọ rất nhanh đã bị bọn họ nói cho tự bế.
Cậu cũng đã nhận ra hành động của mình ngu ngốc đến mức nào, trong lúc nhất thời không dám nói lời nào.
Ngụy Viễn Hoa cắt móng tay cho Trần Thọ, nghe thấy vậy thì nói: “Thôi nào không cần lo lắng nữa, bản thân Trần Thọ cũng chưa đến mức đau lòng như các cậu nói đâu, tự cậu ấy hiểu rõ là được.”
Trần Thọ nghẹn lời.
Trần Thọ bị Ngụy Viễn Hoa nói đến mức cả kinh. Đến lúc này cậu mới phản ứng lại, tâm trạng của cậu tuy rằng có oán giận rất lớn, thế nhưng cũng không thể xem là đau lòng, càng không có hậm hực.
Nếu như là bị Cao Bằng làm, Trần Thọ chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy trầm cảm. Trái lại hiện tại cậu thân là một O, lại bị ba A làm cả một đêm, hiện tại vậy mà lại vẫn còn có thể ngồi đây nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, tâm trạng không thể nói là nhẹ nhàng, nhưng cũng không đến mức hận thù quá đỗi.
Trần Thọ đối mặt với tận sâu trong lòng mình mà sợ hãi. Chẳng lẽ mình là một Omega ngu ngốc không có mắt nhìn lại còn dễ dãi?
Đường Niệm nhớ tới biểu cảm của Trần Thọ ngày phát tình khi gặp được ba tên Alpha ưu tú kia, lúc này ngẫm lại, ngẩng đầu u oán mà nhìn Trần Thọ, thô bạo nhét một quả nho vào mồm cậu: “Cậu nha, cảm giác giống như là trò giải trí của fuck boy vậy.”
Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Trần Thọ không ngờ tới sau hai năm mình phân hóa thành O rồi, hiện tại dưới tình huống như thế này vẫn còn nghe được đánh giá fuck boy này, trong lúc nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Trần Thọ tự hỏi một lát, vẫn không thể nghĩ ra được quan hệ giữa mình và đám người Mạnh Tân Phàm là gì.
Chỉ có thể nói, quả thực là “Sau khi phân hoá thành O làm cho các anh em sung sướng một trận.”
Ngụy Viễn Hoa cắt móng tay cho cậu xong, thưởng thức một chút, sau đó chợt phát hiện ra một điều: “Cậu là người duy nhất trong phòng chúng ta phá thân sao?”
Trần Thọ nhìn về phía Đường Niệm.
Đường Niệm hết hồn hết vía: “Tôi không phải, tôi không có. Tôi vẫn còn thuần khiết đấy nhé.”
Trần Thọ nhìn về phía bản thân Ngụy Viễn Hoa.
Ngụy Viễn Hoa rất bình tĩnh giới thiệu bản thân: “Nam, 21 tuổi, chưa lập gia đình, còn độc thân, là đóa hoa mẫu đơn xử nam nhé.”
Trần Thọ tự hỏi một cái rồi chớp mắt, đưa ra kết luận: “Ừ, tôi chính là lãng tử duy nhất đây này.”
Triệu Vân Hổ không nhịn được hỏi”Tôi thì sao?”
Trần Thọ a một cái nuốt một quả nho được bóc sạch vỏ đưa tới bên miệng mình, nhìn cũng không thèm nhìn đã lên tiếng: “Cậu? Ai nhìn trúng cậu?”
Triệu Vân Hổ ĐM một tiếng, “Tôi con mẹ nó tại sao lại không có ai nhìn trúng chứ!”
Trần Thọ quay đầu, nhìn tới nhìn lui dáng vẻ của người vẫn thường cãi nhau với mình: “Hổ à, làm người không thể cứ giữ khư khư thể diện như vậy được. Nếu muốn phá thân thì cứ tìm anh đây nhé, anh giúp cưng phá thân nha.”
Cả khuôn mặt của Triệu Vân Hổ tái hẳn đi.
Trần Thọ ỷ vào việc bản thân mình đang là bệnh nhân, khoe khoang mà khiêu khích cậu ấy: “Đừng để không có A nào cần cậu, biến thành một O già nua xử nam nhé.”
Triệu Vân Hổ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi còn chịch được cả cậu đấy nhé.”
Ngụy Viễn Hoa cười khúc khích, nhịn không được lên tiếng: “Đừng trêu cậu ấy, cậu ấy có bạn trai nhỏ thật đấy.”
Đường Niệm đang tự mình ăn quả nho, nghe vậy thì lá cờ hóng drama trong lòng cũng dựng lên. cậu ấy trước giờ vẫn chưa từng nghe Triệu Vân Hổ nói đến chuyện về mặt này đâu.
Triệu Vân Hổ sắp không ở nổi chỗ này nữa, cậu ấy đứng dậy nói: “Tôi phải đi về học, còn xin nghỉ nữa sẽ bị trượt môn mất.”
Đôi mắt của Đường Niệm sáng lên, nói: “Đừng mà, nói một chút đi, lúc nào thì bắt đầu hẹn hò thế?”
Triệu Vân Hổ nhanh chóng kéo Đường Niệm đi.
Trần Thọ cũng không nhịn nổi mà hóng drama: “Tình huống của Triệu Vân Hổ là thế nào vậy?”
Ngụy Viễn Hoa dùng vẻ mặt cao thâm khó đoán nói: “Cậu biết ID game của cậu ấy là gì không?”
Trần Thọ không cần nghĩ ngợi đã nói: “Trung Hoa mãnh A.”
Ngụy Viễn Hoa phi một tiếng: “Cái game PC kia cơ!”
Trần Thọ à một tiếng, “Không biết đâu, tôi chỉ từng chơi game mobile với cậu ấy thôi.”
“Tên là Thủ Thọ.”
Trần Thọ: “Thủ nào cơ? Thủ là đầu hay thủ là bảo vệ.”
Ngụy Viễn Hoa: “Là chữ Thủ trong bảo vệ, chữ Thọ trong tuổi thọ.”
Điều này khiến cho khuôn mặt của Trần Thọ tái nhợt đi: “Cậu ấy không phải là yêu thầm tôi chứ.”
Ngụy Viễn Hoa cười khúc khích: “Nghĩ xem có phải là cậu không. Tôi cũng không biết là ai, hẳn là không phải sinh viên trường chúng ta.”
“Cậu không thấy ở trong ví tiền của cậu ấy có ảnh chụp sao? Hẳn là ảnh chụp chung lúc còn học cấp ba, tôi đoán có lẽ là tên nhóc cắt đầu đinh đứng ở bên cạnh cậu ấy, trong tên chắc chắn có chữ Thọ.”
Trần Thọ cảm giác bản thân mình đã bước nửa chân vào giới hóng drama rồi, cũng đã đặt hai chân vào thế giới của O rồi.
Hầy, nhưng mà cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu đưa ra một ánh mắt “nói tiếp đi”, hai người lặng lẽ cùng nhau buôn chuyện.
“Lúc khai giảng nghe thấy tên của cậu không phải cậu ấy đã ngây ra sao, bản thân cậu không phát hiện à?”
“Tôi cho rằng là do màn tự giới thiệu của tôi đẹp trai đến ngây người ấy.”
“Vậy mỗi lần cậu ấy múc cơm đều phải lấy rau xà lách, nhưng lần nào cũng không động đến, hỏi cậu ấy cậu ấy lại bảo là thích ăn rau xà lách, không kì lạ sao?”
“Tôi cho rằng cậu ấy bị bệnh thì có.”
“Hơn nữa cậu ấy rất để ý mỗi lần có người gọi cậu ấy là Hổ ơi…”
“Cái này không phải là bởi vì tôi sao, tôi cứ gọi cậu ấy như thế, cậu ấy không phải là rất ghét sao?”
“… Cậu có phải là không ở trong phòng kí túc xá của tụi này không hả, đến cả cái này cũng chưa từng nói sao? Hiện tại đã biết bản thân bỏ lỡ bao nhiêu chưa hả. Trước kia cậu ấy từng kể có người rất đáng ghét gọi cậu ấy là Hổ ơi, nói cậu ấy là con hổ, cho nên cậu ấy rất chán ghét cách gọi này.”
Trần Thọ hiện tại đã cảm thấy vô cùng hối hận, cậu không nên đêm nào cũng lao vào chơi game ngăn cách với bạn cùng phòng. Khi đó trong lòng cậu vẫn tồn tại vấn đề, tự mình suy nghĩ.
Ngụy Viễn Hoa: “Cho nên mới nói Triệu Vân Hổ rất phiền não mà, chả bao giờ nghe người khác nói, toàn làm theo ý mình.”
Trần Thọ sâu sắc mà tự hỏi bản thân, không biết bản thân mình vẫn luôn ở trong trạng thái kỳ thị giới tính hay là không có mắt nhìn, cuối cùng cũng chỉ quy về hết một tội lỗi người người lên án thôi… sĩ diện chó mà.
Ngụy Viễn Hoa tiến lên đưa ít giấy ăn cho Trần Thọ lót dưới mông, bây giờ năng lực tiếp thu của Trần Thọ càng ngày càng mạnh, đặc biệt là sau vài lần được bạn cùng phòng cứu viện, đã khắc sâu tình cảm hữu nghị như anh em đồng chí của bạn cùng phòng, những chuyện đáng ra nên thấy thẹn như thế cũng tự nhiên hơn nhiều.
Cậu nhớ tới drama buổi sáng, trong lòng ngứa ngáy, dùng cái tay không truyền nước lấy điện thoại nhắn tin riêng cho Triệu Vân Hổ.
Box chat của hai người trống rỗng, trên đó là hình ảnh chuyển tiền của hơn một tháng trước.
28/2/2022 15:38:06
Trần Thọ: “Tôi nghiêm túc hỏi cậu, có phải là cậu thích tôi hay không.”
28/2/2022 15:40:25
Triệu Vân Hổ: “Có chút.”
Trần Thọ: “Cậu bị người ta câu hồn nhập xác rồi.”
Triệu Vân Hổ: “…?”
Triệu Vân Hổ: “Tự cậu hỏi mà.”
Triệu Vân Hổ: “Cậu không hiểu cái chữ “có chút” này hay sao, cứ bắt tôi phải nói ghét cậu hay sao?”
Trần Thọ: “Tôi sẽ không ở bên cậu đâu.”
Triệu Vân Hổ: “Cậu có bệnh hả.”
Trần Thọ: “Tình yêu OO sẽ không có tương lai đâu.”
28/2/2022 15:50:03
Triệu Vân Hổ: “?”
Triệu Vân Hổ: “Cậu mà rảnh đến thế thì đi dọn gạch đi.”
Triệu Vân Hổ: “Tôi tình nguyện ở bên cạnh A.”
Trần Thọ: “?”
Triệu Vân Hổ: “Ai cmn muốn cùng ở bên cậu chứ.”
Triệu Vân Hổ: “Tôi ĐM.”
Trần Thọ: “Cậu có ý gì? Ghét bỏ A sao?”
Triệu Vân Hổ: “Nói chuyện với cậu thực sự mất não.”
Trần Thọ: “Giải thích một chút đi. Ngươi rốt cuộc là thích O hay là thích tôi.”
28/2/2022 15:55:00
Trần Thọ: “Alo!”
Tran Tho: “Alo?”
28/2/2022 16:01:45
Trần Thọ: “Triệu Vân Hổ cậu ta rất ghét A sao?”
Đường Niệm: “Cậu không biết à?”
Đường Niệm: “Đây không phải là bí mật công khai sao?”
Ngụy Viễn Hoa: “Trần Thọ không nghe không thấy không biết jpg.”
Trần Thọ: “Cho nên cậu ấy thực sự có khả năng thích tôi nhỉ.”
Ngụy Viễn Hoa: “Phụt.”
Đường Niệm: “Vi thần cho rằng không thể nào.”
Đường Niệm: “Khả năng thích anh Ngụy còn cao hơn một chút.”
28/2/2022 16:07:03
Triệu Vân Hổ: “?”
Triệu Vân Hổ: “Mấy người quên tôi cũng ở trong group sao?”
Đường Niệm: “OvO hỏ? Không phải đâu, những chuyện này không phải là chuyện mà mọi người đều biết sao?”
Trần Thọ: “Bạn trai của cậu là ai vậy? @Triệu Vân Hổ.”
Triệu Vân Hổ: “Bệnh thần kinh.”
Ngụy Viễn Hoa: “Hổ à, bạn trai cậu thật sự không xuất hiện, có khi nào thực sự thích tôi không đấy.”
Triệu Vân Hổ: “CMN các cậu im mồm hết đi!”