Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 12: Người và quỷ nói chuyện với nhau


Khi Trương Nhất Trì tỉnh lại, toàn thân đau nhức, còn đầu óc choáng váng như vừa bị người ta đập một gậy rất mạnh.

Trương Nhất Trì:?

“Hai người đã làm gì thế?”

“Cô ấy đánh vào đầu cậu, còn tôi đá cậu một cú.” Mạnh Lan náu mình hoàn toàn dưới bóng mát, không để cho bất kì tia cực tím nào chạm tới mình.

Trương Nhất Trì:?

Hạ Vãn Vãn thở phào một hơi: “Vừa nãy cậu bị quỷ nhập, chẳng lẽ cậu không biết sao?”

Trương Nhất Trì tỏ vẻ nghi ngờ: “Tôi bị quỷ nhập? Không thể nào, tôi vẫn là trai tân tràn trề sinh lực mà, lẽ ra tôi phải là người có dương khí nặng nhất trong ba người chúng ta chứ, là người có loại nước tiểu có thể khiến ma quỷ bị phỏng bốc khói đó!”

Mạnh Lan: “Tôi đề nghị cậu nên ăn nói cẩn thận, lỡ như cô ta đang ở trên người tôi thì sao?”

Trương Nhất Trì lùi lại hai bước: “Cô đừng làm tôi sợ!”

Hạ Vãn Vãn kéo Trương Nhất Trì dậy, phủi bụi đất trên người cậu ta: “Cậu đừng ăn nói vạ miệng nữa, người ta thấy hết đấy!” Cô vội vàng khom lưng với không khí: “Thành thật xin lỗi thành thật xin lỗi, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, xin ngài tha lỗi ạ.”

Mạnh Lan bất động, chỉ nghiêng đầu quan sát Trương Nhất Trì rồi bất chợt nói: “Hạ Vãn Vãn, cô tránh ra.”

“Gì cơ?”

“Tránh ra!”

Hạ Vãn Vãn chạy đến cạnh Mạnh Lan: “Sao vậy?”

“Nói những lời không nên nói.” Lúc này, Mạnh Lan chẳng khác nào một bà đồng đầy kinh nghiệm chinh chiến sa trường: “Cậu ta lại bị nhắm rồi.”

“H… hả?”

Trên mặt Trương Nhất Trì xuất hiện một nụ cười u buồn không phù hợp với cậu ta, tay chân lạnh toát, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra từ trán. Còn chưa kịp phản bác, cậu ta đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể rồi chìm vào hôn mê.

… Nói lời không nên nói, làm chuyện không chuyện nên làm.

Câu nói vô tâm vừa rồi của Mạnh Lan đột nhiên khiến cô tỉnh ngộ. Cô biết Lý Hiểu Thanh và người đàn ông hôm qua đã chết thế nào rồi, thậm chí còn có thể suy đoán được nguyên nhân chết của Trương Kim Long. Sáng hôm qua, giây phút khi bước ra khỏi cửa và ngắm nhìn quang cảnh, Lý Hiểu Thanh đã cảm thán “Nơi đây thật tốt đẹp”. Tương tự, lúc giới thiệu, người đàn ông kia đã nói “Em trai là người tốt”. Cả hai điều này hiển nhiên đã chọc giận nữ quỷ, nên họ mới bị ma quỷ hạ sát.

Có lẽ Trương Kim Long đã nhìn trộm Hạ Vãn Vãn tắm, hoặc làm một chuyện gì đó quá đáng hơn nên đã bị trừng trị.

Xem ra con quỷ này có ý thức và suy nghĩ.

Thế cô có thể giao tiếp với nó đúng không?

“Tới đây?” Mạnh Lan ngoắc tay.

Trương Nhất Trì đến gần Mạnh Lan như một con rối gỗ, nghiêng đầu nhìn cô.

Mạnh Lan hít sâu một hơi.

Nếu đã tới đây rồi, vậy chắc cô có thể sử dụng kiến thức tâm lý học của mình.

Đầu tiên là thấu hiểu.

Sau đó là xoa dịu.

Kế đến là hỏi thăm.

Đầy đủ ba bước!

“Tôi rất hiểu cô, cũng biết rõ nỗi đau của cô. Nhưng chúng tôi hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện đã xảy ra trong quá khứ cả.” Mạnh Lan nói, chất giọng dịu dàng hiếm có. Tuy sự dịu dàng này hơi gượng ép, thậm chí có phần cứng ngắc hơn cả khi an ủi Hạ Vãn Vãn, nhưng hình như nữ quỷ đã chịu lắng nghe.

Cô nắm lấy hai tay “Trương Nhất Trì”, thực hiện quá trình an ủi người tới khám theo bài học trong môn tâm lý của mình, để nữ quỷ dần ổn định lại cảm xúc.

“Chúng tôi thật sự muốn giúp cô và cũng muốn giúp đỡ em gái cô.”

Hạ Vãn Vãn có cảm giác như mình đang theo dõi một chương trình trò chuyện giữa người và ma, với Mạnh Lan đóng vai trò giáo sư khách mời, còn nữ quỷ là vị khách cần được giúp đỡ.

… Tình hình này có vẻ hài hoà thái quá.

Nhưng cô ấy vẫn muốn chạy khỏi đây lắm!

Nữ quỷ không nhúc nhích, có vẻ đang suy tư những lời Mạnh Lan nói.

“Chúng tôi tới làng này để tìm kiếm sự thật, song tôi không có cách nào hỏi thăm dân làng về chuyện đã xảy ra được, bọn họ cùng một giuộc với nhau, sẽ không tiết lộ cho chúng tôi biết. Chúng tôi chỉ có thể nhờ cậy vào cô, và cũng chỉ mỗi cô mới có thể tự giúp mình. Cô tên gì?” Mạnh Lan dẫn dắt từng bước, lấy ra hết kiên nhẫn chưa từng có trong cuộc đời này.

Hạ Vãn Vãn muốn bảo nữ quỷ không trả lời cô đâu! Không thể trao đổi bình thường với ma quỷ mà!

… Tại sao Lan Lan lại chắc chắn mình sẽ không chết chứ!

Hạ Vãn Vãn đã hoảng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu rồi.

“Cô nhớ, tên mình không?”

Thông qua đôi mắt của Trương Nhất Trì, nữ quỷ nhìn thẳng vào Mạnh Lan. Sau ba giây giằng co, rốt cuộc cô ta mới hé miệng cất lời.

“Triệu… Triệu…”

Cảm xúc kh ủng bố của cô ta được vỗ về bởi cách chỉ dẫn của Mạnh Lan, cô ta đã coi Mạnh Lan thành vị cứu tinh thật rồi.

Nữ quỷ không có suy nghĩ hay logic, chỉ làm việc theo trực giác, những từ ngữ được thốt ra trong lúc lơ đãng cũng đủ để k1ch thích thần kinh của cô ta. Ví dụ như “một nơi tốt” của Lý Hiểu Thanh, “người tốt” của dân làng, hoặc “Tôi sẽ giúp cô” Mạnh Lan vừa bảo.

“Tốt lắm, chúng ta từ từ nói, một tháng trước đã xảy ra chuyện gì?”

“Em gái.”

“Em gái?”

“Khửa… Em gái mất tích… Tôi tìm rất lâu… Con bé bị giam trong phòng, một căn phòng kỳ quái… Con bé chết rồi… Nhưng gã đã chết chưa, tôi nghe thấy tiếng của con bé, tiếng của con bé khửa…”

Mạnh Lan suy ngẫm, nhớ tới giấc mơ tối hôm qua. Bất kể là đêm qua hay hiện tại, nữ quỷ luôn nói vài câu xoay quanh em gái, vậy bây giờ em gái cô ta đang mắc kẹt giữa sự sống và cái chết chăng. Nữ quỷ bảo cô ta nghe được tiếng em gái, nhưng lại phủ nhận đó là em mình.

Mạnh Lan nảy ra một ý tưởng, một ý tưởng không thực tế.

Thế nhưng khi đã loại bỏ các điều không thể, thì điều cuối cùng dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.

… Em gái cô ta không chết, chẳng qua là thay đổi người thôi.

“Cô biết hung thủ giế t chết em gái mình là ai không?” Mạnh Lan hỏi.

“Không, không biết… tôi tìm em gái ở làng, tôi đập hết bài vị của bọn chúng… Hình như tôi, tôi bị giam lại rồi… Không nhúc nhích được, không nhúc nhích được… Đau quá… Đau quá!” Con ngươi của nữ quỷ chuyển động trong hốc mắt, từng kí ức đó khiến giọng cô ta khàn đi, gần như phát điên vì tuyệt vọng.

“Hít thở theo tôi nào, tỉnh táo lại. Chúng tôi không phải hung thủ, chúng tôi là người giúp đỡ cô.” Mạnh Lan đưa hai tay hướng dẫn cô ta, y như giáo viên yoga đang dạy học viên làm sao để thư giãn.

Hạ Vãn Vãn cũng choáng váng: Quỷ còn biết hít thở à?

(Mạnh Lan: Dĩ nhiên, cô nhìn cổ Trương Nhất Trì đỏ cả lên rồi, tôi sợ cậu ta bị nghẹt thở chết đấy.)

Hạ Vãn Vãn vỗ tay trong lòng: Chưa bao giờ biết cục cưng Lan Lan lại chu đáo đến vậy luôn!

“Cô không biết ai giết cô sao?”

“Tối lắm… Họ trói chặt tôi… Tôi không cử động được…”

Mạnh Lan nhớ về cơn ác mộng đêm qua, chi tiết này không hề khác gì trong mơ.

“Họ tập kích cô ư?”

“Họ… mạnh hơn, mạnh lắm, họ chạm vào tôi…” Nữ quỷ thốt ra những lời quyết liệt khiến người ta khiếp sợ: “Bọn chúng… đều phải chết… Không ai trong bọn chúng được sống… Không ai được sống… Một lũ cặn bã á á á á!”

Tiếng hét xé ruột xé gan phát ra từ cổ họng Trương Nhất Trì, huyết lệ chảy xuống từ mắt cậu ta, khuôn mặt tái nhợt giống một tù nhân chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Một gương mặt gân guốc gớm ghiếc.

Mạnh Lan biết tại sao Trương Kim Long lại chết rồi, tự mình hại chính mình.

Trong giấc mơ tối qua, quả thực cô đã thấy có tầm hai đến ba người đàn ông vây quanh nữ quỷ, chúng xé toạc quần áo của cô ta, nhưng sau đó Trương Nhất Trì đã nhanh chóng đánh thức cô.

Nữ quỷ xúc động cầm di ảnh của em gái, không nói thêm nữa. Mười phút sau, ý thức của Trương Nhất Trì giành lại quyền khống chế. Anh ta choáng váng ngã ngồi xuống bên cạnh Mạnh Lan: “Không phải chứ, tôi bị quỷ nhập nữa hả?”

Hạ Vãn Vãn gật đầu: “Ừ.”

Trương Nhất Trì suy sụp: “Sao lúc nào cũng là tôi vậy?”

Hạ Vãn Vãn nói: “Cậu chú ý miệng mồm đi!”

Trương Nhất Trì cảm thán: “Ầy, rõ là chúng ta có ba người mà.”

Mạnh Lan nói: “Từng người sẽ lần lượt bị nhập.”

“Hả?”

“Chắc hẳn sáng hôm qua tôi cũng bị nữ quỷ nhập vào người, Lý Hiểu Thanh cũng nhận ra điều khác thường, nên mới không đi với chúng ta. Có lẽ chị ấy đã thấy một vài hành vi kỳ lạ. À đúng rồi, tôi cũng nghi ngờ có thể Triệu Triệt và Tề Hoan đã tìm được manh mối gì đó, từ hôm qua họ không hề hành động cùng chúng ta.”

“Bởi vậy, cũng tại cậu nói mấy lời không nên nói đó! May mà không làm cô ấy giận!” Hạ Vãn Vãn tức giận. Thuật lại việc nữ quỷ đã phải trải qua cơn tra tấn thế nào, cô cũng trách móc: “Ban đầu tôi còn nghĩ lời nguyền rất đáng sợ, thế này mới thấy người đáng thương tất có chỗ đáng giận, người trong làng này toàn làm mấy chuyện táng tận lương tâm! Đáng đời!”

Trong tối.

Tề Hoan và Triệu Triệt nhìn họ đăm đăm.

Quái lạ, sao biến thành Trương Nhất Trì bị ma nhập rồi?

Triệu Triệt lẩm bẩm, chẳng lẽ không phải Hạ Vãn Vãn giết hai người còn lại sao?

“Chúng ta sẽ không đoán sai đấy chứ?” Triệu Triệt khẽ hỏi. Điều này hoàn toàn không phù hợp với suy nghĩ của họ. Họ không nghe rõ bên Mạnh Lan đang nói gì, nhưng điều duy nhất họ dám chắc chắn là vừa rồi Trương Nhất Trì bị ám suýt bóp cổ Mạnh Lan, nhưng cô đã thoát được.

Tiếp đó, cô gái kia đã đảo khách thành chủ rồi.

“Là ảo giác.” Tề Hoan nâng mắt kiếng: “Ắt hẳn ảo giác đã gây ra tất cả mọi chuyện. Lúc Hạ Vãn Vãn giết người không có ai bên cạnh, cô ta chắc chắn đang chờ cơ hội. Nếu ba người họ lạc nhau, nhất định sẽ có người gặp bất trắc. Hiện tại, Hạ Vãn Vãn vẫn chưa bị bại lộ.”

Giọng gã chắc nịch, không thể nghi ngờ nổi.

“Ừ, nghe cậu.”

Lúc hai người trốn trong góc tường suy nghĩ bước tiếp theo, thì phía sau vang lên tiếng cười lanh lảnh!

“Hi hi hi… Hi hi hi… Ha ha ha… Có người! Có người nè!” Một người phụ nữ điên đầu tóc rối bù không biết nhảy ra từ đâu. Cô ta mặc váy dài màu hồng đào, mang đôi dép nhựa trong suốt.

Cô ta tóm lấy Triệu Triệt bằng đôi bàn tay đầy bùn rồi đẩy anh ta sang một bên, anh ta đập mạnh vào tường. Người phụ nữ điên lại cào mặt Tề Hoan, Tề Hoan vừa loạng choạng né tránh vừa giận dữ hét ầm lên: “Con điên từ đâu ra vậy!”

Nghe tiếng, Trương Nhất Trì và Hạ Vãn Vãn nhìn qua, thấy Tề Hoan và người phụ nữ điên đang giằng co với nhau! Cậu ta nhanh chân chạy tới giúp, tách hai người ra.

Mạnh Lan chậm rãi đứng lên, phủi đất bẩn trên người. Ban nãy cô đã phát hiện ra Triệu Triệt và Tề Hoan thậm thà thậm thụt theo sau họ, rốt cuộc hai người này muốn làm gì?

Theo lý thuyết, năm người là đồng đội thì nên chia sẻ tin tức với nhau chứ.

Nếu không nảy sinh bất đồng, thế sao phải chia thành hai nhóm? Lẽ nào Triệu Triệt và Tề Hoan nghi ngờ thủ phạm là một trong số ba người họ?

Vậy cũng không đúng, chẳng lẽ không muốn giành giết hung thủ trước sao?

Mạnh Lan ngờ vực bước tới: “Sáng nay không thấy hai anh, hoá ra gặp được ở đây. Hai anh tìm được gợi ý gì rồi à?”

“Vẫn chưa phát hiện ra.” Tề Hoan nói.

Bấy giờ, hai tay của người phụ nữ điên đang bị Trương Nhất Trì bẻ quặt ra sau lưng, cô ta chỉ có thể vặn eo r3n rỉ muốn quay lại cắn cậu ta. Trông giống một người điên thật sự! Mạnh Lan quan sát người phụ nữ điên đó, tuy cảm xúc cô ta không ổn, da dẻ khô quắt, nhưng có thể thấy được người nhà đối xử với cô ta rất tốt; dép và váy đều mới tinh, không dính vết bùn hay vết bẩn nào, thậm chí người phụ nữ điên này còn đeo một chiếc kẹp hình hoa cúc nhỏ trên đầu.

Mạnh Lan nhìn mặt cô ta một lúc lâu, nói: “Đưa về nhà đi, chúng ta cứ giữ cô ta như vậy, lỡ bị cắn ngược mấy cái thì sao?”

Đúng lúc này, có người làng đẩy xe đạp ngang qua, người đó biết người phụ nữ điên là ai: “Ấy, là con gái lớn nhà cậu Hai, căn nhà đầu tiên ở phía Bắc của làng đấy! Các người đưa đến đó là được, nhà họ lo được chuyện này mà!”

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại điên vậy, là bẩm sinh à?” Mạnh Lan hỏi, nhớ đến chuyện trưởng làng từng biện minh, rằng mình buôn bán trẻ em vì muốn ngăn ngừa chứng đần độn do kết hôn cận huyết gây ra.

“Bị người ta hãm hại.”

“Có người hại cô ấy ư?”

“Chuyện lúc trước tôi không giải thích rõ được đâu, mà cũng chẳng liên quan gì tới mấy người. Cô cậu hãy đưa cô ta về, đừng để cô ta chạy lung tung là được, nhắc đến cũng đáng thương lắm.” Cụ ông đẩy xe đi không ngoảnh lại.

Năm người cùng nhau tới nhà người phụ nữ điên.

Mạnh Lan và Triệu Triệt bước song song. Cô lạnh nhạt bảo: “Anh Triệu, người đã sai thì không chỉ suy nghĩ sai một lần đâu.”

Triệu Triệt không đáp.

Đứng ở ngưỡng cửa là một cô gái gầy gò, vóc dáng khô đét với đôi mắt sắc bén, trên người vẫn mặc bộ quần áo tối qua khi cô ta rình trộm Mạnh Lan.

Nhìn người phụ nữ điên đang chạy lại ngày càng gần, cô ta từ tốn nói: “Diểu Diểu, về rồi sao!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận