Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 42: Một đám người vội vàng tới sinh con.


Đợi lúc mưa tạnh thì trời đã chạng vạng, Khương Ấu An vừa về vương phủ bắt gặp mẹ Trương đứng chờ cô.

“Thưa Thế tử phi, Vương phi sai bà già này ra đón tiếp người hồi phủ ạ!”

Nhìn mẹ Trương mặt già khó nén vui sướng, Khương Ấu An hơi mỉm cười hỏi: “Là trong phủ có chuyện vui nào sao mà làm bà cười cao hứng như thế?”

“Là vị thần y tiên sinh đã tới phủ rồi ạ, nghe ý tứ tiên sinh, chân của Thế tử điện hạ có thể cứu chữa! Còn nói… trước kia mời không ít đại phu danh y xem qua chân của ngài ấy, thuốc thang dùng không biết bao nhiêu loại, di chứng hầu như không nhiều chỉ là uống quá nhiều các loại thuốc đối với thân thể không tốt, dẫn đến sức khỏe điện hạ khí hư thể nhược.”

Khương Ấu An ánh mắt tỏa sáng, “Thật tốt quá… Vị tiên sinh ấy còn ở vương phủ không?”

“Vừa rời đi ạ.”

“Vậy sao…”

Lại chậm một bước.

Trước mắt đi gặp Mặc Phù Bạch.

Khương Ấu An không khỏi bước nhanh hơn, một mạch đi thẳng đến phòng Mặc Phù Bạch.

Tới bên ngoài viện Tử Lâm thì nghe được giọng của mẹ chồng vui vẻ, “Hắc hắc, Vương gia, tối qua thiếp mơ thấy quan âm Tống Tử đấy!”

“À? Nương tử sao nằm mơ như vậy, chẳng lẽ muốn làm thêm một đứa? Nàng bao tuổi còn muốn đẻ đứa thứ hai không phải quá nguy hiểm?” Còn đây là giọng cha chồng.

Khương Ấu An: “…”

“Xùy, gì mà đứa thứ hai! Quan âm Tống Tử cũng không có khả năng ban con cho thiếp mà là cho con trai chúng ta đó, hí hí!”

“Chà… cũng phải ha, vị tiên sinh kia đã nói con trai khôi phục tốt, một hai tháng sau Phù Bạch có thể đứng dậy đi lại được, nếu nó có thể đi lại tự nhiên cũng chịu ra cửa đến lúc đó những lời đồn ở kinh thành chê bai con trai xấu đến mức không dám ra khỏi nhà sẽ vỡ tan tành, chỉ e các cô nương thế gia ngo ngoe rục rịch một đám vội vàng đến phủ chúng ta cầu xin muốn sinh con cho Phù Bạch nhà ta nữa.” Thần Nam vương gia đắc ý nói.

Khương Ấu An: “…”

“Hừ! Trước kia thiếp đã nói Phù Bạch chính là tiên nhân chuyển thế, còn các phu nhân nhà khác vịn theo câu này mà đồn thất thiệt nói cái gì ta? À nói con trai là quỷ xấu xí chuyển thế, ác linh kinh sợ, thiệt là tức chết thiếp mà…”

Không biết là câu nào của mẹ chồng nói làm Khương Ấu An muốn phì cười.

“Chờ Phù Bạch chuyển biến tốt, Bổn vương cho người làm kiệu hoa rực rỡ, cho nó ngồi lên đi dạo một vòng quanh kinh thành, xem có ai dám nói con trai nhà ta lớn lên xấu!”

Khương Ấu An: “…”

“Ngẫm lại thì con dâu mới gả của chúng ta, chuyện tốt liên tục kéo đến, chờ chân con trai tốt, hai chúng ta nên chờ ôm cháu…”

“Chỉ là xuất thân thấp kém chút nhưng không phải vấn đề, mai sau quý nữ thế gia muốn gả vào vương phủ không thiếu.”

“Mặc Vân Phi, ông cho rằng đời này không nạp thiếp là muôn phần tiếc nuối đời trai của ông? Muốn nạp thiếp cho con trai hả? Tôi nói cho ông biết, ông mà dám lén tôi đi tìm hồ ly tinh khác, xem bà đây có xử cái dưới của ông không!”

“Nương tử, suỵt, nàng nhỏ tiếng một chút, phòng trong con trai nghe bây giờ… ý của vi phu không phải nạp thiếp cho con trai mà là vi phu cảm thấy Phù Bạch lớn lên giống nàng, tương lai thằng nhóc này xuất đầu lộ diện, ở kinh thành ắt hẳn có rất nhiều quý nữ muốn đập cửa đòi gả vào…”

“Hừ, cuối cùng ông cũng nói tiếng người, con trai bà đây kế thừa mỹ mạo của Bổn vương phi! Chàng nhìn bộ dạng của mình hiện tại đi, ra ngoài cùng với thiếp, người ngoài còn cho rằng chàng là cha già của thiếp.”

Thần Nam vương: “…”

Xuân Đào ở phía sau Khương Ấu An, cả hai chủ tớ không nhịn được che miệng cười trộm.

Đôi vợ chồng này quả là một đôi dở hơi.

“Chàng còn đứng đây làm gì? Đi đâu thì đi đi!”

“Được rồi, con gái cưng.”

“Chờ bà đây về viện Tuyết Tùng sẽ xử lý ông.”

“Nương tử, vi phu sẽ ở trên giường chờ nàng đến xử lý.”

Khương Ấu An và Xuân Đào: …

Ở một góc nào đó luôn bị coi là vô hình như Cao thị vệ và Từ thị vệ: …

Tốc độ cua xe gắt thật, Khương Ấu An nghĩ thầm.

Hai vợ chồng Vương gia vừa đi ra tới, vừa hay gặp Khương Ấu An ở ngoài.

“Khụ khụ, con dâu đã về rồi!” Thần Nam vương che miệng ho nhẹ hai tiếng cho đỡ ngại ngùng, cũng không biết con dâu nghe được bao nhiêu nhưng đối diện có chút chột dạ xấu hổ!

Vương phi dẫm lên chân chồng một cái, bà cho tay vào tay áo, ra vẻ đoan trang hào phóng, “Con còn đứng làm gì? Mau vào chiếu cố Phù Bạch đi!”

Khương Ấu An hành lễ chào hai vị trưởng bối xong, cất bước đi vào gian phòng bên trong. Chờ vào được bên trong phòng, cô chạy nhanh đóng cửa lại.

Xoay người liền bắt gặp ánh mắt đại boss nhướng mày nhìn cô.

Khương Ấu An vẫn nhịn không được, phì cười ra tiếng, “Mặc Phù Bạch, cha mẹ ngài trước giờ vẫn hài hước như thế sao?”

“Rất buồn cười?” Quyển binh thư trên tay anh chậm rãi đặt trên bàn.

Khương Ấu An kéo cái ghế đến bên người anh ngồi xuống, “Rất thú vị đó, hơn nữa hai vị trưởng bối chung đụng quả thật làm người khác hâm mộ, chả bằng khi còn ở nhà họ Khương, mẹ thiếp … Khương phu nhân khi sinh được năm đứa con trai, Khương lão gia mới đem tiểu thiếp ở hậu viện thả ra ngoài.”

“Bọn họ thật ồn.”

Một lát sau, Mặc Phù Bạch mới nhỏ tiếng nói câu này, ý là nói cha mẹ anh. Mà Khương Ấu An cũng chú ý tới biểu tình anh không có lạnh nhạt mà còn có chút nhu hòa trên mặt. Cô nhọn không được mỉm cười, đúng là hai mẹ con mạnh miệng mềm lòng.

Cười sao!?

Khương Ấu An bỗng nhiên sửng sốt.

Kiếp trước cô chết sớm, không có trải qua thời kỳ Diệu Quốc bị đại boss khống chế, nhưng mấy ngày nau cô vẫn cố sắp xếp ký ức lẫn nội dung trong tiểu thuyết.

Trong nháy mắt trong đầu cô hiện lên thông tin, khi hai vợ chồng Thần Nam vương chết, đại boss phản diện Mặc Phù Bạch mới xuất hiện trước mọi người…

Cũng chính là một năm sau khi cô qua đời.

Trong tiểu thuyết có nói, khi đại boss Mặc Phù Bạch lộ diện, người dân trong kinh thành còn thường xuyên nhắc tới người vợ quá cố của Mặc Phù Bạch. Nói cách khác là hai vợ chồng Vương gia một năm sau đó mới qua đời.

Bây giờ cô được hồi quy nên vận mệnh đã lệch đường mương không biết bao nhiêu 180 độ nữa, vậy thì hai vợ chồng Vương gia thì sao?

Hẳn sẽ thay đổi chứ?

Rốt cuộc thì sau khi hồi quy, cũng như thời điểm Bạch thần y xuất thế, Mặc Phù Bạch không bao lâu nữa sẽ đứng lên.

Nội dung tiểu thuyết đã bị cô viết lại…

Thấy cô gái nhỏ ngơ ngẩn nhìn mình, đáy mắt hiện lên cảm xúc bất an, Mặc Phù Bạch vươn ngón tay thon dài xách ấm trà đổ vào chén nhỏ, sau đó chậm rãi giơ lên quơ quơ trước mặt cô, không chút để ý nói: “Bạch thần y nói, vài ngày sau sẽ qua nhà Tam thúc của cô.”

Khương Ấu An nháy mắt hoàn hồn, “Ngày sau?”

Nhìn cô gái nhỏ hai mắt lóe sáng, Mặc Phù Bạch càng nhu hòa, “Ừm, cho nên không cần lo lắng.”

“Thiếp đây đi sai Xuân Đào sáng sớm mai đi báo tin cho nhà Tam thúc mới được!” Khương Ấu An cười hắc hắc, đột nhiên đưa mặt sát vào Mặc Phù Bạch, “Thiếp nghe mẹ Trương nói, Bạch thần y tiên sinh nói có thể trị tốt chân của ngài, Mặc Phù Bạch, có phải bây giờ ngài rất cao hứng không?”

“Có gì mà cao hứng?” Mặc Phù Bạch không để bụng, rũ mí mắt, lật trang sách xem tiếp, ngón tay thon dài như trúc chạm vào trang giấy, khớp xương rõ ràng mà sạch sẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận