Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Chương 39: Nằm đó ăn sẵn


Trước khi màn đêm buông xuống, Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông lại dùng kính viễn thị tạo lửa.

Ôn Tiên đi tìm Lục Dạng mượn mồi, đốt lửa trại ở ngay bên cạnh lều của mình.

Đặt cán cân so sánh chuyện Lục Dạng cho Ôn Tiên mượn lửa mà không cho Lâm Tân Mông, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên ùa vào một đám cư dân mạng tự xưng là bạn học cấp 3 của bọn họ, thao thao bất tuyệt kể về những việc mà mình nhìn thấy và nghe thấy.

【 Lục Dạng có phải ghen tị vì Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê ở cùng một đội không? 】

【 Tôi là bạn cấp 3 của Lục Dạng và Lâm Tân Mông, hai người này lúc đó là đối thủ của nhau, Lục Dạng ghét Lâm Tân Mông vì cô ấy làm nhiều việc đắc tội Lục Dạng. 】

【 Tôi cũng là bạn cấp 3 của hai người này, nghe nói Lâm Tân Mông thường xuyên tố cáo Lục Dạng chơi bời với đám côn đồ ngoài trường học, khiến cho Lục Dạng phải đứng trước toàn trường đọc bản kiểm điểm! 】

【 Lục Dạng ấy à, không phải cô nàng này từng dây dưa với cậu học sinh hư của trường Nhất Trung bên cạnh sao? Là cái tên xấu xa hay trèo tường đánh nhau, dạy hư bạn học, trên tay còn có hình xăm ấy. 】

【 Ồ, hình như là Lâm Tân Mông còn mách lẻo với giáo viên, bảo Lục Dạng và thằng nhóc đó yêu sớm nữa! 】

Lâm Tân Mông thất thần ném cành cây vào ngọn lửa, liên tục lén nhìn mọi cử động của Lục Dạng.

Đời trước, từ lúc tốt nghiệp cấp ba cho đến khi ở bên Chu Mạt Lê, cô ta đều chưa từng nhìn thấy Lục Dạng.

Mà bây giờ, một Lục Dạng sống sờ sờ lại xuất hiện trước mặt cô ta.

Sự thay đổi này, là vì đâu mà ra?

“Dạng Dạng ơi, xem viên ngọc còn biết phát sáng này.”

Hai ngón tay Lục Minh Tự kẹp vào viên ngọc hôm nay tìm được, đưa qua cho Lục Dạng xem.

Lục Dạng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên viên ngọc có ánh xanh u ám, lập lòe trong bóng đêm, “Trông khiếp thật.”

【 Lục Dạng bị dị ứng với lãng mạn à, viên ngọc xinh đẹp như vậy thì khiếp người chỗ nào!? 】

Gió đêm phất quá ngọn cây kêu sột soạt sột soạt, đi kèm với đó là tiếng nức nở của động vật và tiếng kêu từ sâu trong rừng cây truyền vào bên tai.

Lục Dạng giật giật mi mắt, quay đầu nhìn vào rừng rậm tối đen như hũ nút.

Hôm nay khi cô đi vào thì phát hiện trên cây cối và bụi cỏ có vài vết trầy, như là bị móng tay sắc bén xẹt qua, vừa hỗn độn vừa tàn bạo.

Nơi này là rừng già núi sâu đã bỏ hoang nhiều năm, những dấu vết đó có lẽ là của động vật hoang dã.

Hơn nữa trông có vẻ không chỉ có một loài thú dữ.

“Dạng Dạng,” Lục Minh Tự thấy cô đứng im như phỗng, biểu cảm nghiêm trọng thì lo lắng hỏi: “Cơ thể không thoải mái à em?”

“Không ạ.”

Lục Dạng mỉm cười với hắn, Lục Minh Tự nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không có thì tốt, không thoải mái chỗ nào thì nhớ nói với anh nhé, chương trình là chuyện nhỏ, sức khỏe mới là chuyện lớn.”

“Vâng.”

Lục Dạng nghĩ tới nghĩ lui đành bảo mọi người tụ tập ở bên lửa trại, đề nghị cùng nhau hợp tác nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi nơi này.

Tần Diệc Đàm là người đầu tiên đứng ra phản đối, “Không được! Nếu chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, vậy điểm sẽ tính cho ai?”

Lục Dạng nói: “Điểm sẽ được tính cho mỗi người, về việc này, anh không cần lo lắng.”

Lâm Tân Mông nghi hoặc hỏi: “Điểm sẽ tính cho mỗi người? Tổ tiết mục hình như không có quy định này.”

“Quy tắc của tổ tiết mục viết, điểm sẽ chia cho mỗi thành viên trong đội, nhưng bọn họ không nói chúng ta không thể lập đội.” Lục Minh Tự thuật lại những lời mà trước đó Lục Dạng đã nói với hắn.


【 Tổ tiết mục: Nhưng tui cũng không nói là mấy người có thể lập đội mà! 】

【 Các chương trình khác đều là tổ tiết mục chơi khách mời, chương trình này trực tiếp thành khách mời chơi tổ tiết mục luôn. 】

【 Oa ha ha! Lập đội với chị Dạng chẳng phải là nằm đó ăn sẵn sao?! 】

Ôn Tiên kích động vỗ tay, “Hình như cũng đúng! Nếu chúng ta hợp tác thì mỗi người đều có điểm!”

Tần Diệc Đàm bất mãn nói: “Ai biết cô có lừa bọn tôi để giúp cô hoàn thành nhiệm vụ hay không?”

【 Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm hợp tác? OMG, chẳng lẽ là tận thế tới rồi sao, thế mà hai người họ còn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ! 】

Lục Dạng không tỏ ý kiến, chỉ nhướng mày, khóa mắt lên người Tần Diệc Đàm.

Một người cứ nhìn mà không nói lời nào, một người bị nhìn đến mất tự nhiên.

Cảm giác áp bức đáng c.h.ế.t này rốt cuộc từ đâu tới!?

Lâm Tân Mông nhìn vào sườn mặt Chu Mạt Lê, dịu dàng dò hỏi: “Anh nghĩ thế nào?”

Chu Mạt Lê bị điểm mặt, nhìn vào Lâm Tân Mông hai giây, rồi di chuyển tầm mắt lên người Lục Dạng.

Anh ta nói: “Tôi không có ý kiến.”

Lâm Tân Mông kinh ngạc: “?”

Thật sự muốn cùng một đội với Lục Dạng à?!

Suy nghĩ của Chu Mạt Lê là, nếu Lâm Tân Mông và Lục Minh Tự đã muốn truyền tin tức cho nhau, vậy không bằng quang minh chính đại mà trao đổi.

Mà Lục Dạng nếu đã có thể gỡ bỏ manh mối 7, hoàn thành nhiệm vụ 7, vậy không phải cô có năng lực, thì chính là cô đã biết nhiệm vụ từ trước.


Cho dù là bất cứ tình huống nào, hợp tác vẫn có lợi hơn có hại.

Ôn Tiên chột dạ, “Chúng tôi cũng đồng ý!”

Lục Minh Tự nheo mắt, hỏi Tần Diệc Đàm: “Cậu thì sao?”

Tần Diệc Đàm vừa định nói không đồng ý đã thấy Ôn Tiên quay đầu, trừng mắt cảnh cáo cậu ta.

“Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông đều đã đồng ý, nếu không đồng ý thì một mình một đội chắc?”

Lời Tần Diệc Đàm muốn nói như bị chặn trong cổ họng.

Ôn Tiên một lần nữa nhìn về phía Lục Dạng và Lục Minh Tự, trên mặt treo ý cười: “Cậu ta cũng đồng ý.”

Chu Mạt Lê đồng ý, Lâm Tân Mông tất nhiên cũng không có ý kiến.

Lục Dạng đẩy cành cây vào nhóm lửa, ngọn lửa càng lúc càng lớn, chiếu sáng chung quanh.

Dựa theo ánh lửa, Chu Mạt Lê lấy thẻ của manh mối 3 ra, đưa cho mọi người xem.

“Đây là manh mối 3 tôi tìm được vào ngày đầu tiên ở đây.”

Lâm Tân Mông nói: “Mặt trên là bức vẽ nấm và cam, nhưng ý nghĩa cụ thể là gì, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Chu Mạt Lê: “Lúc trước, Lâm Tân Mông nghĩ là có thể liên quan đến phương hướng, tôi cảm thấy cách nghĩ này không sai. Mọi người nhìn thử xem có ý tưởng nào khác không.”

Tấm thẻ truyền tới tay Ôn Tiên, cô nàng vừa liếc mặt một cái đã nghe được tiếng của Chu Mạt Lê, ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Phương hướng gì cơ?”

“Đông tây nam bắc,” Lâm Tân Mông ngượng ngùng cười, “Nhưng mà là tôi đoán mò thôi, không chắc đã đúng.”

Đây là đáp án mà cô ta hỏi được từ hệ thống, nhất định đúng.

Nhưng cô ta sợ mọi người hỏi lý do, nên chỉ đành nói là đoán, không khẳng định là chính xác.

Đợi giải xong mật mã, không chừng còn có thể đăng một loạt bài PR:

# Xem thử trực giác của Lâm Tân Mông chuẩn như nào #

Tần Diệc Đàm bĩu môi, không vui nhìn Lục Minh Tự ở phía đối diện.

Đột nhiên, cậu ta nhớ tới cái gì, nói với Lục Dạng: “Lục Dạng, nếu cô giỏi như vậy, chắc là biết hướng Tây Bắc là hướng nào nhỉ, cô chỉ cho chúng tôi đi.”

Đáy mắt cậu ta tràn đầy khiêu khích, liếc xéo Lục Minh Tự.

Nâng một bên, đạp một bên.

Lục Minh Tự nhìn Tần Diệc Đàm một cái, sắc mặt trở nên lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Há miệng, ở mỗi hướng trước sau phải trái dừng lại 30 giây, hướng nào được ăn no thì là hướng Tây Bắc.”

Tần Diệc Đàm không hiểu, “Vì sao được ăn no lại là hướng Tây Bắc?”

Lục Minh Tự: “Đầu óc có nhiều lúc giống như một chiếc máy tính vậy, vừa lơ đãng là sẽ c.h.ế.t máy, không kịp suy nghĩ. Chẳng qua, 99% máy tính trục trặc đều có thể giải quyết bằng cách khởi động lại, nhưng đầu óc của một số người vĩnh viễn cũng không cứu nổi.”

Cái trò âm dương quái khí như kia thì làm sao hắn thua được.

Tần Diệc Đàm vẫn không hiểu, nhưng biết lời từ miệng Lục Minh Tự nói ra nhất định không có cái nào hay.

Mặt cậu ta xanh lè, đôi mắt ánh lên hai ngọn lửa, “Tôi hỏi Lục Dạng, chứ đâu có hỏi cậu!”

Lâm Tân Mông nhìn thấy Lục Dạng nhận lấy tấm thẻ, liền kề đầu sát vào, hỏi:

“Lục Dạng, cô có nhìn ra cái gì không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận