Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
May mắn, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Tang Nhị dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới kéo được tấm chăn trùm kín mít trên mặt xuống.
Nguy thật! Trễ thêm hai giây, nàng sẽ nghẹt thở chết mất.
Dư quang thoáng nhìn cửa phòng đã mở được một nửa, Tang Nhị cái khó ló cái khôn, khom người lăn vào trong chăn.
Tạ Trì Phong xoay người ngồi dậy, bởi vì hoàn cảnh hỗn loạn ban nãy, vành tai hắn đã hơi ửng đỏ.
Hiện tại dù chưa phải thời điểm cấm đi lại ban đêm, nhưng hoàn cảnh hiện tại của hai người, nếu đứng dậy sẽ càng khó giải thích hơn.
Tạ Trì Phong nhanh chóng làm ra quyết định, hắn dựa lưng vào đầu giường, cong chân lên, mượn đó che Tang Nhị lại.
Dưới sự che đậy của tấm chăn duy nhất, cơ thể hai người kề sát vào nhau.
Tang Nhị sợ sệt không thôi vùi đầu sâu vào trong chăn, nàng không nhìn thấy được gì, chỉ cảm nhận được thân thể Tạ Trì Phong có chút cứng đờ, sau đó là thanh âm trấn định của hắn vang lên, “Sư tôn, đại sư huynh”
Aiz, Tinh Dao chân nhân lại không phải tay mơ, tấm chăn này thật sự có thể che được nàng sao?
Hệ thống, “Trong nguyên văn, Tinh Dao chân nhân và Bồ Chính Sơ không hề phát hiện điều gì dị thường.
Căn cứ nguyên tắc tôn trọng nguyên tác, mọi chuyện đều sẽ làm theo sự sắp xếp của tác giả.
Chỉ cần ngươi không lên tiếng là được rồi”
Từ một góc nhìn khác.
Thấy cửa phòng không khóa, hơn nữa đệ tử của Xích Hà phong đều là nam, nên Bồ Chính Sơ cũng không nghĩ gì nhiều, thuận tay đẩy một cái, cửa liền mở ra.
Cũng may, mép giường buông màn, thêm việc phản ứng của hai người cũng rất nhanh, cho nên lúc Bồ Chính Sơ đến gần chỉ nhìn thấy cảnh Tạ Trì Phong đang đắp chăn.
Hắn có chút ngoài ý muốn hỏi, “A? Sư đệ, đệ đang ngủ sao?”
Tạ Trì Phong khẽ ho một tiếng, “Vừa mới ngủ thôi”
Dưới chăn, Tang Nhị cảm giác được Tạ Trì Phong hơi động đậy thân người, làm bộ muốn đứng lên.
Nhưng hắn rất nhanh đã được khuyên ngăn.
“Không cần, hôm nay con mới bị Rết Phệ mộc làm bị thương.
Thầy trò chúng ta cần gì câu nệ mấy nghi thức xã giao này”, người lên tiếng là Tinh Dao chân nhân.
Ngày thường ông rất ít khi nói cười, cực kì uy nghiêm, thì ra, khi cùng học trò cưng nói chuyện, ngữ khí lại ôn hòa đến vậy.
Hai người tựa hồ đang đi thẳng về phía mép giường.
Tang Nhị tuy được hệ thống bảo đảm nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương, vì ban nãy lăn lọn nhiều dẫn đến thiếu oxy, trái tim nhảy lên thình thịch, không ngừng đánh vào xương lồng ngực, hô hấp dồn dập nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, không dám thở quá nhanh.
Không khí trong chăn lại hầm bí, cả người nàng dần dần đổ một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt đỏ ửng, cách một lớp quần áo, nàng ép sát trán vào eo Tạ Trì Phong.
Trong mùa hè nóng nực, thân thể Tạ Trì Phong hoàn toàn không có chút mồ hôi nhớp nhúa, mà lại giống hệt một tảng hàn ngọc mát lạnh.
Mùi trầm hương trên quần áo đã bị bồ kết tẩy đi, nên thứ hiện giờ lưu lại chính là một sự sạch sẽ mát lạnh như tuyết.
Đây là mùi cơ thể vốn dĩ của Tạ Trì Phong sao?
Cổ đại có Hương phi, vậy Tạ Trì Phong là hương…!hương tiểu băng sơn?
Việc cố ý ép đến gần để ngửi mùi cơ thể hắn tựa hồ có chút giống biến thái.
Nhưng trong ổ chăn oi bức này, đây là cách duy nhất khiến Tang Nhị cảm thấy thoải mái.
Nàng chống trán mình lên chân hắn, dần dà hơi thở cũng thông thuận hơn một chút.
Tạ Trì Phong lặng lẽ liếc mắt nhìn xuống dưới, hắn khẽ nhíu mày, lo lắng người nằm súc bên trong không thở được.
Chính vì thế hắn hơi cong chân bên trong lên, để ánh sáng mỏng manh và nhiều không khí hơn có thể lọt vào trong.
Tang Nhị cảm kích mà khẽ chạm vào tay hắn.
Lúc này giọng của Tinh Dao chân nhân và Bồ Chính Sơ cũng nhờ vậy trở nên rõ ràng hơn.
Hai người này muộn thế này còn đến đây, hẳn không phải chỉ để nói mấy chuyện vặt vãnh mà là có việc gấp.
Quả nhiên, sau khi nói một vài câu về trận đấu linh tu, Tinh Dao chân nhân rốt cuộc vào vấn đề chính, “Trì Phong, thật ra, chúng ta mới vừa biết được một tin, cảm thấy sự việc cực kì quan trọng nên không thể giấu con”
Tạ Trì Phong thật ra cũng đoán được, hắn hơi rướn người dậy đáp, “Vâng, sư tôn”
“Sư đệ, đệ nghe xong nhớ phải bình tĩnh”, Bồ Chính Sơ châm chước nói, “Đệ còn nhớ chuyện tháng trước ở Vân Hoài không?”
Tạ Trì Phong gật đầu.
Tang Nhị cũng có ấn tượng.
Vân Hoài và đất Thục chỉ cách nhau một dòng sông, nhưng không phải khu vực Chiêu Dương tông chăm sóc.
Một tháng gần đây xuất hiện một yêu vật chuyên hại người ở Vân Hoài, gặp nam tử thì ăn tim, gặp nữ tử thì móc mắt, cực kì hung ác.
Phía tiên tông bên kia đã bất lực, đến nay ngay cả bóng dáng kẻ thủ ác cũng chưa nhìn thấy.
Để tránh mối họa lan rộng, Chiêu Dương tông mấy ngày trước đã phái môn sinh đến bờ sông canh gác, thuận tiện tìm hiểu tình hình.
“Đêm nay, vào lúc trước khi yêu vật kia tẩu thoát, họ đã đuổi kịp đến hiện trường, cũng thấy được diện mạo của ả”, Tinh Dao chân nhân trầm giọng nói, “Yêu vật kia có thân trên là nữ nhân, phía dưới là đuôi rắn.
Cách đầu bảy tấc có cắm một cây Quỷ âm tiêu”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Trì Phong lập tức biến đổi.
Tang Nhị rúc người dưới chăn, cực kì rõ ràng cảm nhận được sự chấn động của hắn, gân xanh trên mu bàn tay hắn gồ cả lên, như thể muốn bùng nổ ngay lập tức.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Kiếm Nguyệt Lạc bị treo trên giá, vì chịu ảnh hưởng bởi lệ khí của chủ nhân, cũng ong ong chấn động.
Tang Nhị ngây người, vội vàng kéo tay Tạ Trì Phong lại, ý bảo hắn bình tĩnh.
Tay bị đè lại, Tạ Trì Phong miễn cưỡng ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tin tức này…!là thật ạ?”
“Quỷ âm tiêu là Tiên Khí của vi sư, ngoại hình độc đáo, ta nghĩ sẽ không sai đâu.
Nói cách khác, chúng ta năm đó suy đoán không sai, Lang Thiên Dạ quả thật không chết, nhiều năm trôi qua, ả lại xuất hiện”, Tinh Dao chân nhân khẽ vỗ vai Tạ Trì Phong, đau lòng nói, “Trì Phong, ta biết con nôn nóng muốn báo thù, nhưng Lang Thiên Dạ chạy trốn nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện ở Vân Hoài, hẳn có âm mưu gì đó.
Việc này cần phải từ từ thương nghị, con tuyệt đối không nên xúc động”
Sau đó, Tinh Dao chân nhân và Bồ Chính Sơ an ủi Tạ Trì Phong thêm chốc nữa mới rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, Tang Nhị mới xốc chăn, ngồi dậy.
Lúc này, nàng đã không còn ý tưởng lãng mạn hay tâm tư trêu đùa nữa, nàng nhanh chóng nhảy xuống đất, đến rót chén nước cho Tạ Trì Phong.
Hắn uống xong, sắc mặt vẫn cực kì khó coi.
Tang Nhị ngồi xổm bên mép giường, chần chờ nói, “Trì Phong, Lang Thiên Dạ rốt cuộc là…”
“Lang Thiên Dạ…”, Tạ Trì Phong chậm rãi ngẩng đầu, dưới đôi mày rậm là đôi mắt sắc bén đầy tơ máu, tràn ngập thống khổ và thù hận, “Chính là ả yêu nữ năm xưa giết cả nhà ta”
…
Sau đêm hôm đó, ngày tháng như thể trở lại như bình thường.
Tang Nhị tiếp tục canh gác trên tiên thụ Vương Mẫu.
Nhưng thường thường nàng sẽ có chút thất thần.
Về thân thế mỹ cường thảm của Tạ Trì Phong cùng kết cục bi thảm của cả Tạ gia, Tang Nhị sớm đã đọc được trong cốt truyện gốc.
Chẳng qua đó chỉ là một phiên bản không quá tỉ mỉ, ví dụ như tuy nàng biết kẻ thù của Tạ Trì Phong tên Lang Thiên Dạ nhưng không biết hai bên cụ thể có ân oán gì, tiền căn hậu quả lại như thế nào.
Bởi vì pháo hôi sẽ không thể tham dự vào tuyến cốt truyện sâu đến vậy.
Nếu có nhiệm vụ báo thù trừ yêu, vậy đó cũng phải để cho nữ chính thật sự và nam chính cùng chung hoạn nạn, tăng tiến cảm tình.
Buổi tối hôm đó, Tinh Dao chân nhân nói Tiên khí Quỷ âm tiêu của mình cắm cách đầu Lang Thiên Dạ bảy tấc, Tang Nhị càng nghe càng mờ mịt.
Hai việc “Tạ gia bị diệt môn” và “Tạ Trì Phong gặp được Tinh Dao chân nhân”, ít nhất phải cách nhau mấy năm.
Nếu vậy sao Tinh Dao chân nhân có thể đối đầu với Lang Thiên Dạ, từ đó có liên hệ với Tạ Trì Phong?
Sau khi hỏi Tạ Trì Phong, Tang Nhị rốt cuộc biết được ngọn nguồn năm đó.
Dù Lang Thiên Dạ chỉ trong một ngày đã giết sạch toàn bộ Tạ gia, nhưng ả vẫn thấy chưa đủ, bởi vì Tạ Trì Phong, thứ “nghiệt chủng” này, đã chạy thoát.
Lang Thiên Dạ chưa bao giờ định buông tha hắn, cứ thế đuổi theo đến tận đất Thục, và ngay dưới chân núi của Chiêu Dương tông, ả đã đuổi kịp Tạ Trì Phong.
Cũng may, Tinh Dao chân nhân khi ấy đang ở gần đó, vì phát hiện yêu khí nên đã tìm đến.
Thấy Lang Thiên Dạ càn quấy như thế, dám ngay trong địa phận của Chiêu Dương tông hại người, ông giận tím mặt, ra tay cứu Tạ Trì Phong, đồng thời cắm Tiên khí vào người Lang Thiên Dạ.
Lang Thiên Dạ bị thương nặng, sau khi thoi thóp rớt xuống sông Miên Túc, họ đã không còn tin tức gì của ả.
Đã bị Tiên khí làm trọng thương, theo lẽ thường sẽ không còn đường sống.
Không ngờ, tai họa để lại ngàn năm, ả ta lại không chết.
Nghe xong nội tình, tâm trạng Tang Nhị cực kì nặng nề, như thể bị một tầng sương mù u ám bao trùm.
Có quá khứ như vậy, Tạ Trì Phong không trở thành tên biến thái với tâm lý vặn vẹo, thích giết người lung tung, thật đúng là kỳ tích.
Nhưng một chuyện quan trọng như vậy lại để một cái pháo hôi như nàng biết, thật sự ổn sao?
Hệ thống, “Ai bảo ngươi tham ăn”
Tang Nhị, “Đừng nói nữa”
Vài ngày sau, vòng loại của trận đấu linh tu chọn ra được hai mươi tuyển thủ tiến vào trận chung kết.
Tiếp đến chính là những trận đấu một đối một, không cần Tang Nhị đi canh gác.
Tang Nhị được rảnh rỗi, dù sao cũng vì có chút không yên tâm tình trạng của Tạ Trì Phong nên nàng đã một hai kéo hắn đi Thiên Tàm đô để giải sầu.
Sau lần tận mắt chứng kiến trạng thái suýt chút nữa liền mất khống chế của Tạ Trì Phong, hôm nay hắn đã khôi phục bộ dáng lạnh nhạt ngày thường.
Chỉ có phần dưới mắt hiện lên một quầng thâm nhàn nhạt, lên án việc mấy ngày nay hắn căn bản không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Một người như vậy, không biết nên khen hắn khống chế cảm xúc tốt, hay nên mắng hắn chuyện gì cũng giấu trong lòng, dễ dàng khiến tâm trạng nghẹn uất.
Tang Nhị cố gắng không nhắc đến những vấn đề nặng nề kia, cố gắng pha trò, chọc hắn vui vẻ, dời đi lực chú ý của hắn, nhìn nàng chẳng khác gì một chú hề đi theo hắn cả.
Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của nàng, Tạ Trì Phong hơi liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc hắn xuống núi đến giờ.
Là một nụ cười nhạt, mang theo chút chế nhạo.
Tang Nhị thở phào một hơi, cũng theo hắn cong mắt mỉm cười, “Đệ rốt cuộc chịu cười rồi”
Tạ Trì Phong nói, “Nếu ta không cười, có lẽ tỷ sẽ không chịu dừng mấy trò ầm ĩ này”
“Này, ta đang chọc đệ vui mà, đệ thế nhưng nói ta làm trò ầm ĩ…”
Hai người đi qua một con đường yên tĩnh, lúc này phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của một thiếu niên, “Tang Tang!”
Tang Nhị quay đầu, bất chợt đã bị ai đó ôm chầm lấy, cả người bị nhấc lên khiến hai chân treo lơ lửng giữa không trung.
Thiếu niên bế nàng lên chẳng khác gì một con búp bê kia có vóc người cao to, cậu sở hữu một đôi mắt tròn xoe, sáng lấp lánh như chó con.
Khóe miệng cậu banh rộng, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Tang Tang, tỷ xuống núi rồi!”
Nếu chỉ nhìn vào đôi mắt, có lẽ sẽ không ai đoán được cậu là một người thiểu năng.
Thiếu niên này tên Ninh Ngang.
Mẫu thân cậu Ninh đại nương mở một sạp bánh rán ở Thiên Tàm đô.
Ninh đại nương là một nữ nhân tài giỏi lại thân thiện, bà và đứa con trai khờ khạo sống nương tựa vào nhau, cũng không có chút oán trách.
Bởi vì bánh chiên rất thơm, nêm nếm lại rất tới nên Tang Nhị mỗi lần xuống núi đều sẽ ghé thăm họ, còn dẫn theo nhiều khách hàng đến ủng hộ quán của bà.
Nhưng trong một buổi tối đầy tuyết vào năm ngoái, Ninh đại nương không may ở phía sau hẻm trượt chân, sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau khi lo liệu tang sự xong, Ninh Ngang vì nuôi sống bản thân, bắt đầu vụng về kinh doanh cửa hàng bánh rán của mẫu thân để lại.
Ban đầu, một ít người không có hảo ý khi dễ cậu khờ khạo, cố tình dùng tiền giả muốn đục nước béo cò.
Ninh Ngang ngây ngốc vùi đầu làm bánh rán, không hề ý thức được, tiền trong ngăn kéo càng ngày càng ít.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Cũng may, sau đó không lâu, khi Tang Nhị và Tạ Trì Phong đến đây ăn bánh rán, ngẫu nhiên phát hiện có điều kì quặc.
Nàng ngây lập tức xốc bàn, ra mặt chống lưng cho Ninh Ngang, còn kéo theo Tạ Trì Phong đánh đuổi mấy tên du côn lưu manh.
Nhờ đó những chuyện xấu xa này mới chấm dứt.
Trí tuệ của Ninh Ngang chẳng khác đứa trẻ năm sáu tuổi, tuy cậu không thông minh nhưng có thể phân biệt được ai là người xấu, và ai là người thật lòng bảo vệ mình.
Sau chuyện lần đó, cậu khóc lớn một trận, từ đây liền thật lòng xem Tang Nhị như người thân.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, cậu đều sẽ lộ ra nụ cười hàm hậu.
Tang Nhị đi mua bánh rán, tiểu tử ngốc này lúc nào cũng một hai không chịu thu tiền.
Tang Nhị bị cậu ôm đến độ muốn hít thở không thông, nàng không kiềm được cười nói, “Được rồi được rồi, Ninh Ngang, đặt tỷ xuống đi, nơi này là giữa đường đó”
“Tang Tang, lâu lắm rồi ta không được gặp…!A!”, Ninh Ngang bỗng nhiên bất mãn kêu lên một tiếng.
Đồng thời, thân thể Tang Nhị chợt nhẹ hẫng, hai chân chạm được đất.
Thì ra là Tạ Trì Phong mạnh mẽ tách bọn họ ra.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy sắc mặt của hắn có chút xanh mét.
(Tây: còn cả mùi dấm thoang thoảng ????)
Ninh Ngang siết tay thành quyền, tức giận nói, “Ngươi làm gì vậy, ta đang nói chuyện với Tang Tang, liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Được rồi, đệ đừng khi dễ Ninh Ngang mà”, Tang Nhị cười tủm tỉm, sờ sờ đầu tiểu ngốc tử.
Ninh Ngang rất phối hợp, cúi đầu cho nàng sờ, còn khiêu khích mà liếc Tạ Trì Phong một cái.
Tạ Trì Phong lạnh lùng nói, “Ta không khi dễ cậu ta, chỉ là ghét cảnh có người ngay trên đường lôi lôi kéo kéo thôi”
“Ta và Tang Tang quan hệ tốt nên chúng ta ôm nhau”, Ninh Ngang đúng lý hợp tình nói, “Tang Tang không phải là phu nhân của ngươi, nàng muốn tốt với ai, ngươi quản được sao?”
Thanh âm của cậu rất lớn, khiến rất nhiều người chung quanh đều nhìn về phía họ.
Tang Nhị dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai tên ngốc trước mặt nói, “Ninh Ngang, hôm nay đệ không cần trông sạp hàng sao?”
“Ta đang trông, nhưng hiện tại không có khách, xa xa nhìn thấy tỷ, ta lập tức chạy đến”, Ninh Ngang tự vỗ lên đầu mình, tựa hồ nhớ đến gì đó, cực kì phấn khích nói, “Tang Tang, tỷ đợi chút nha, ta đi làm mấy cái bánh rán để tỷ mang về ăn!”
Không đợi Tang Nhị kịp ngăn cản, Ninh Ngang đã chạy đi mất.
Tang Nhị cảm thấy cực kì thú vị, nàng khoanh tay, khóe miệng mang theo một nụ cười dịu dàng.
Tạ Trì Phong vốn dĩ chỉ xụ mặt, nhưng khi thấy một màn này, lồng ngực vô cớ bùng lên một ngọn lửa giận vô danh, đột nhiên, hắn cứng nhắc mở miệng, “Vì sao lần nào tỷ đều để cậu ta ôm mình như vậy?”
26/11/2022.